LỤC GIA TIỂU TỨC PHỤ


"Thế tử thích chậu này sao?" Chưởng quầy cửa hàng này đã nhận ra Bùi Cảnh Hàn, vẻ mặt tươi cười tiếp đón.

"Đưa tới Hầu phủ.

" Bùi Cảnh Hàn thản nhiên nói, tiếp tục đi về phía trước, trong tay vẫn còn nắm đóa hoa mẫu đơn, khi đi đến giữa hai cửa tiệm, hắn mới quay đầu lại, đưa cành hoa trong tay giơ lên trước mặt Ngưng Hương, "Thích không?"Ngưng Hương lập tức đã hiểu, hoa này là tặng cho nàng.

Nàng lặng lẽ cắn môi, hơi hơi đỏ mặt gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy.

Cuối cùng cũng tặng đúng một lễ vật mà nàng cam tâm tình nguyện nhận, nhu tình trong đôi mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn đã hóa thành nước, vào lúc bàn tay nhỏ bé của nàng sắp đụng phải tay mình bất chợt giơ lên cao cao, sau đó một tay đè chặt vai nàng, nhìn đỉnh đầu của nàng nói: "Để ta giúp em đeo lên.

"Khuôn mặt Ngưng Hương bỗng nhiên đỏ rực, nhìn những người khách đứng xéo đối diện trong cửa hàng hiếu kỳ nhìn qua, nàng mắc cỡ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, nhịn không được lui về phía sau trốn, "Thế tử, như vậy không ổn! ""Ta nói được là được.


" Bùi Cảnh Hàn không quan tâm những ánh mắt của người bên cạnh, nắm chặt vai nàng không cho nàng động đậy.

Toàn thân Ngưng Hương cứng ngắc, cúi đầu nhìn vạt áo của hắn.

Bùi Cảnh Hàn giúp nàng cài hoa, sau lại lui về phía sau một bước mỉm cười quan sát, chỉ thấy tiểu cô nương xấu hổ đỏ mặt, lông mi thật dài vì khẩn trương mà run run, che lại cặp mắt hạnh ngập nước.

"Ngẩng đầu cho ta nhìn một chút.

" Bùi Cảnh Hàn trầm giọng nói.

Ngưng Hương chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng hiện giờ, kiên quyết ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt hạnh trong suốt tràn đầy căng thẳng cùng xấu hổ lại càng tỏ ra linh động, khuôn mặt nàng vừa mỹ lệ lại càng tinh tế trơn bóng, đám mây hồng trên mặt nàng khiến cho đóa mẫu đơn trên đầu mất đi màu sắc.

Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của nàng, rất muốn nếm thử.


Nhưng hắn biết rõ trước mặt mọi người mà hôn nàng khẳng định nàng không chịu nổi, hắn cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng của nàng khi được hắn thương yêu, khàn giọng ở bên tai nàng khen một tiếng, cười nói: "Tốt lắm, hoa đã mua xong, bây giờ có thể đi tới phố bách điểu rồi.

"Đó là cửa hàng bán chim nổi danh nhất ở phủ thành.

Ngưng Hương ước gì lập tức được rời khỏi đây, nên lập tức gật đầu.

Hai chủ tớ tiếp tục sóng vai đi về phía trước, khi đi ngang qua cửa hàng hoa cuối cùng trong phố, Ngưng Hương bị hấp dẫn bởi một chậu hoa hồng, trong khi nghiêng đầu lúc thì dư quang trong mắt bỗng nhiên phát hiện một thân ảnh cao lớn.

Không biết là do hình dáng người kia quá xuất chúng , hay là sáng sớm trong ngõ hẻm quá vắng người làm nổi bật lên sự hiện hữu của hắn, nàng đã nhận ra hắn ngay lập tức.

Ngưng Hương tùy ý nhìn sang, thấy được khuôn mặt trầm như nước của Lục Thành, hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giống như đã nhìn thấy nàng từ sớm.

Chớp mắt một cái, tim Ngưng Hương giống như ngừng đập.

Tại sao Lục Thành lại ở chỗ này?.


Bình luận

Truyện đang đọc