LỤC GIA TIỂU TỨC PHỤ


Rất nhanh Ngưng Hương phát hiện ra Bùi Cảnh Hàn đối với Thẩm Từ Từ không giống như kiếp trước.Nhớ ngày đó, bởi vì Thẩm Từ Từ đến chơi nên Bùi Cảnh Hàn luôn nghỉ cả ngày không đi quân doanh, chỉ muốn bồi dưỡng tình yêu trai gái với Thẩm Từ Từ, hoặc là dẫn nàng ta ra ngoài đi dạo cảnh đẹp gần Thái An phủ, thường thường xuất phát từ buổi sáng cho tới hoàng hôn mới trở về.

Nhưng hiện tại Bùi Cảnh Hàn vẫn đi quân doanh như cũ, chỉ khi trở về mới đi gặp Thẩm Từ Từ.Nàng nghĩ không ra sai ở chỗ nào.


Trước kia gặp chuyện như vậy nàng sẽ hoang mang lo lắng, sẽ đi hỏi Tố Nguyệt, nhưng đã trải qua hai đời nàng hiểu trừ khi nói hết tất cả, bằng không dù Tố Nguyệt thông minh cỡ nào cũng không thể giúp nàng.

Nhưng Ngưng Hương lại không dám nói ra chuyện đó, nàng có cảm giác trên người mình giống như có tà khí, nào có người chết mà có thể sống lại?Có đôi khi Ngưng Hương soi gương đột nhiên cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ trong gương xuất hiện một gương mặt quỷ...Như vậy nàng lại càng không dám nói cho Tố Nguyệt.


Thật vất vả quan hệ hai người vẫn y như cũ, nàng không muốn Tố Nguyệt vì Bùi Cảnh Hàn mà chán ghét nàng, nhưng lại sợ nàng khi nghe rõ câu chuyện hoàn hồn của nàng, thậm chí sẽ nói cho Bùi Cảnh Hàn biết, Bùi Cảnh Hàn lại coi nàng như yêu quái mà thiêu chết nàng.Mà Bùi Cảnh Hàn nếu không dính lấy Thẩm Từ Từ thì có thể nhớ lại chuyện trong tửu lâu mà tìm nàng tính sổ hay không.Ngưng Hương kinh hồn bạt vía.Lại thấy hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần của Bùi Cảnh Hàn, thừa dịp Bùi Cảnh Hàn vẫn chưa ngủ dậy, Ngưng Hương thu dọn một chút rồi đến tìm Tố Nguyệt hỏi thăm, "Tối hôm qua ta gác đêm, thế tử có nói chuyện ngài ấy hôm nay có ra phủ hay không?"Mười ngày đã qua, Bùi Cảnh Hàn vẫn dùng phương thức của hắn phạt nàng, đối với nàng hết sức lạnh nhạt, một câu cũng không không muốn nói nhiều.

Nhưng hôm nay Bùi Cảnh Hàn có cả một ngày nghỉ, Ngưng Hương muốn hỏi thăm lịch làm việc của hắn trước.Tố Nguyệt lắc đầu, "Ngài ấy chưa nói, ta cũng không biết nữa."Nàng đã nghe qua chuyện xảy ra trong tửu lâu, bởi vậy biết rõ Ngưng Hương đang lo lắng, đành thấp giọng an ủi: "Đừng căng thẳng quá, cho dù ngài ấy có tức giận cũng sẽ không ăn thịt ngươi, cùng lắm thì nhắm mắt lại để cho hắn chiếm tiện nghi một chút đi, coi như là bị chó gặm."Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa Bùi Cảnh Hàn sẽ đi xa, Tố Nguyệt vui vẻ thay Ngưng Hương, cho nên không để một chút thiệt thòi nhỏ bé này để ở trong lòng.Ngưng Hương ngoại trừ nghe theo nàng cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.Trong nội thất vang lên tiếng động, hai người vội vàng chia nhau ra làm việc.Tố Nguyệt thu dọn giường chiếu, Ngưng Hương hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa mặt, trước tiên vén tay áo giúp hắn.Đã qua nửa tháng tư, trời càng ngày càng nóng, bên trong phủ tất cả mọi người cũng đổi thành y phục mùa hè.

Hôm nay Ngưng Hương mặc chiếc váy nhẹ cùng giày vải, vạt áo thêu hình hoa lan vàng nhụy đỏ, mùa hè cổ áo kéo tương đối thấp, nhìn từ cổ đi xuống lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết, thông thoáng mát mẻ.Ánh mắt Bùi Cảnh Hàn nhìn từ chiếc cổ trắng nõn dời xuống phía dưới, nghĩ đến chỉ cần dùng sức xé ra là có thể nhìn thấy vật mềm mại bên trong, đột nhiên hắn không muốn lạnh nhạt với nàng nữa.Mỹ nhân ở trước mắt mà không chạm vào, đó là tự trừng phạt bản thân.Dùng xong điểm tâm, Bùi Cảnh Hàn gọi Ngưng Hương vào thư phòng hầu hạ hắn.Sau lưng Ngưng Hương lập tức đổ mồ hôi lạnh.Tố Nguyệt lực bất tòng tâm, chỉ có thể lặng lẽ dùng ánh mắt khích lệ nàng..


Bình luận

Truyện đang đọc