LỤC GIA TIỂU TỨC PHỤ


Trẻ con mới vừa tỉnh ngủ, tính tình cũng nóng nảy hơn.

Lục Thành mắt nhìn Ngưng Hương, nhíu mày khiển trách nhi tử: "Đừng khóc, còn khóc nữa về sau phụ thân không dẫn con ra ngoài chơi đâu.

" Giống như sợ lần nữa sẽ gây thêm phiền toái cho Ngưng Hương vậy, cũng không ở lại khuyên Từ Thu Nhi nữa mà sải bước đi ra ngoài.

A Nam gấp tới mức bò lên trên vai hắn, giống như hận không thể thoát ra khỏi tay của phụ thân mà nhào tới trong lòng "mẫu thân", khóc càng lúc càng lớn tiếng hơn, nước mắt chảy nhanh xuống nhìn qua Ngưng Hương, giống như Ngưng Hương mới là mẫu thân của bé, còn Lục Thành là người xấu muốn cướp bé đi.

"Nương! " Nhìn thấy Ngưng Hương bất động, A Nam cố gắng bò lên trên vai phụ thân, đưa tay với với nàng, nóng nảy khóc lóc hung hăng đánh vào vai Lục Thành.

Từ Thu Nhi nhìn thấy mà cay mắt, không đành lòng nhìn về phía đường tỷ.


Trái tim của Ngưng Hương lại co rút lại, mắt thấy Lục Thành đã đi tới giữa sân, A Nam lại khóc đến mức giống như trời sắp sụp xuống, Ngưng Hương nhịn không được nữa, đuổi theo, "Lục đại ca, huynh chờ một chút!"Lục Thành xoay người, mặt không đổi sắc nhìn nàng.

Ngưng Hương sớm đã nhìn thấy hành động của Lục Thành như muốn mang A Nam khỏi nơi này càng sớm càng tốt, hiện tại Lục Thành hết sức chán ghét nàng, không ngờ A Nam lại bám dính lấy nàng như vậy.

"Lục đại ca, buổi chiều huynh lại đến đón A Nam đi.

"Không muốn mở miệng nữa, nàng đành ôm lấy nửa người trên của A Nam đã bổ nhào vào trong ngực nàng, chỉ còn lại hai chân vẫn để ở khuỷu tay của Lục Thành, Ngưng Hương kiên trì nói ra.

Nàng không chịu nổi khi nhìn thấy như vậy, có lẽ buổi chiều A Nam tỉnh ngủ không nhìn thấy nàng đâu vẫn sẽ khóc, nhưng ít nhất nàng không nhìn thấy thì trong lòng không xót, mà Lục Thành có thể dụ dỗ được A Nam một lần thì có thể dụ dỗ lần thứ hai.

Lục Thành giống như đang do dự.

Ngưng Hương vỗ vỗ vai A Nam, vừa cúi đầu trấn an cậu bé, vừa cắn môi, trên tay nhẹ nhàng dùng sức, bế A Nam kéo về phía mình.

Nam nhân phát hiện ý đồ của nàng, ngăn cản lần thứ nhất, đến lần thứ hai thì buông tay.

Ngưng Hương nhẹ nhàng thở ra một hơi, giữ chặt đôi chân ngắn ngủn của A Nam, ôm bé xoay người.

"Nếu đã vậy làm phiền Từ cô nương buổi trưa lại phải chăm sóc cho A Nam, buổi chiều ta sẽ đến đón bé.

"Lục Thành nhìn theo bóng lưng của nàng nói.


Ngưng Hương gật đầu, ôm A Nam còn đang khóc thút thít đi thẳng đến phòng bếp.

Lục Thành quét mắt nhìn Từ Thu Nhi và A Mộc, sải bước rời đi.

Thấy phụ thân đi rồi, A Nam lại sợ hắn quay lại, quấn quít lấy Ngưng Hương không buông tay, một xíu cũng không cho Ngưng Hương rời khỏi mình.

Ngưng Hương muốn làm cơm cũng không được, Từ Thu Nhi đành cười để tỷ tỷ dụ dỗ A Nam, còn nàng đi làm bánh canh ăn, còn luộc cho A Nam một quả trứng gà.

Cơm nước đã xong, A Nam mới lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, nhưng mà lúc Ngưng Hương cố gắng dụ dỗ bé ngủ, tiểu tử này nhất quyết không chịu.

Bên nhà Lục gia vô cùng náo nhiệt, sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Thành đánh xe lừa đưa ba người Từ Thủ Lương về nhà, thuận tiện đón A Nam.

A Nam nghe thấy giọng nói của phụ liền nhào vào trong lòng Ngưng Hương, ai chạm vào bé bé sẽ khóc to lên.

Lục Thành trầm mặt xuống muốn cướp người, Lý thị nhìn thấy cũng không thể ngăn cản, nghiêng đầu nhìn vào bé trai đang ở trong lòng cháu gái, lại đau đầu.


Cháu gái nên đi xe của Quách lão tam thôi.

Các loại biện pháp đều đã dùng hết, A Nam chỉ là không muốn rời xa Ngưng Hương.

Cuối cùng Lục Thành đành nhìn Ngưng Hương, bất đắc dĩ nói: "Để ta chở đại cô nương trở về thành đi, A Nam rất thích tam thẩm của ta, lúc đại cô nương đi thì để tam thẩm dụ dỗ A Nam cũng được.

"Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên sau tối hôm qua nàng nhìn thẳng hắn.

Lục Thành thẳng thắn vô tư đối mặt với nàng, bên trong đôi mắt hoa đào có tia sáng tối tăm chuyển động nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.

.


Bình luận

Truyện đang đọc