LỤC SĨ QUAN CÓ MỘT CẬU VỢ NHỎ


Gần nửa năm nay Lục Tinh Di được bồi bổ rất nhiều, bởi vì sắp đến kỳ thi đại học, mọi người trong nhà rất quan tâm đến sức khoẻ của cậu, chỉ sợ cậu hằng đêm đọc sách mà ốm yếu.
Nhưng kết quả là, trong khoảng thời gian này, Lục Tinh Di đã mập lên tận năm cân.
Người có khuôn mặt đẹp trai như cậu, lúc này phát hiện ra cân nặng của mình có xu hướng tiếp tục tăng lên, cậu không chịu được nữa, vì vậy trong thời gian nghỉ ngơi này, cậu mỗi ngày ra ngoài cùng chạy bộ với Lục Tranh.
Có một ngày hiếm khi Thẩm Thần dậy rất sớm, vừa mới bước chân ra sân nhỏ liền thấy Lục Tranh cùng Lục Tinh Di đi ra ngoài.
Trời mùa đông rất lạnh, hai người họ mặc đồ thể thao, một đen một xám, một người bình tĩnh và một người đang run rẩy.
Thẩm Thần: "Hai người muốn đi chạy bộ sao?"
Lục Tinh Di ôm cánh tay, lúc nói chuyện thở ra làn khói trắng: "Đương nhiên, đâu có giống như anh ngày nào cũng ở trong nhà, tôi nói anh này không tập thể dục sẽ béo đấy."
Thẩm Thần lắc đầu: "Tôi với cậu không giống nhau, tôi ăn không mập."
Lục Tinh Di trừng mắt, gần đây đề tài ăn không mập đối với cậu là đặc biệt nhạy cảm: "Anh! Ai chọc giận anh hả?"
Thẩm Thần nghiêm túc nói: "Tôi nói thật....."
Lục Tinh Di: "......."
Không còn lời nào để nói!
Lục Tinh Di tức giận rời đi, đi được vài bước xoay người lại gọi Lục Tranh: "Anh à, nhanh lên."
Lục Tranh phớt lờ cậu, rũ mắt đánh giá Thẩm Thần: "Ăn không mập, có điều không thường tập thể dục đối với cơ thể cũng không tốt."
Thẩm Thần mỉm cười: "Vậy em cùng hai người chạy bộ."
Lục Tranh cúi đầu đánh giá vài lần, áo ấm lông màu trắng, quần jean sáng màu, đôi giày lông thú màu be, tròn tròn, nhìn rất ấm áp.
Lục Tranh mỉm cười: "Em mặc như vậy mà chạy bộ sao?"
Thẩm Thần có chút ngại ngùng: "Em chạy được."
Lục Tranh nghĩ chạy bộ cũng không sao, vì thế gật gật đầu, vươn tay muốn kéo cậu cùng chạy.
Nhưng anh không ngờ Thẩm Thần lại tránh né.
Lục Tranh nhăn mày, chỉ thấy Thẩm Thần cười ngại ngùng: "Cậu ấy ở phía trước."
"Cho nên?"
"Cho nên chạy nhanh lên nào, trời lạnh quá." Thẩm Thần ra vẻ bình tĩnh, thu cổ áo ở đằng sau lại, chạy về phía trước.

Lục Tranh nhìn bóng dáng của cậu, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Người này da mặt vẫn luôn mỏng như vậy.
Sau đó Lục Tranh cùng Lục Tinh Di chạy bộ, Thẩm Thần chạy dọc theo đường chạy, bọn họ một vòng rồi lại một vòng chạy qua cậu, sau khi chạy hơn bốn mươi phút liền dừng lại bên cạnh dụng cụ vận động.
Lục Tranh chạy vài vòng cũng không thở gấp, thấy Lục Tinh Di chạy xong duỗi tay, liền nói: "Chống đẩy ba lần, mỗi lần ba mươi cái."

Lục Tinh Di: "Hả??"
Lục Tranh: "Ba mươi cái mà em cũng không làm được?"
Lục Tinh Di xấu hổ: "Làm, làm được."
Lục Tinh Di cúi người xuống, bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy.
Lúc đầu làm rất tốt, nhưng chống đẩy được hơn mười cái mặt mày đã bắt đầu đỏ, tai đỏ, cuối cùng càng ngày càng chậm dần, càng không đạt tiêu chuẩn đề ra.
Lục Tranh cũng ở bên cạnh cậu chống đẩy, Lục Tinh Di đưa mắt nhìn sang liền bị kích thích bởi bộ dạng tư thái bình tĩnh của anh, cậu nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Lục Tranh: "Hai mươi cái cũng không được?"
"Anh à, đừng so sánh anh với em, thực hiện hai mươi cái tương đương với hai mươi cân của em đấy!"
Lục Tranh hừ lạnh: "Anh có nặng cũng không nặng bằng em."
Lục Tinh Di: "....Em không tin."
"Hử?"
"Anh thử vác nặng xem nào."
"Nặng ở đâu?"
Lục Tinh Di nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Thẩm Thần, người đang đứng xem náo nhiệt: "Này, có sẵn, Thẩm Thần, anh qua đây, ngồi trên lưng anh ấy!"
Thẩm Thần đầu một vạch đen: "........"
Lục Tinh Di: "Nhanh nhanh nhanh!"
Thẩm Thần lắc đầu: "Tôi, tôi không có nặng!"
Lục Tinh Di "chậc" một tiếng: "Không nặng thì cũng đã năm, sáu mươi cân! Nhanh lên, đè chết anh ấy."
Thẩm Thần: "....."
Lục Tranh nhẹ mỉm cười, quay đầu lại nhìn Thẩm Thần một cái: "Lại đây."
Đến thật à.
Thẩm Thần xua xua tay, ra sức kháng nghị.
Thẩm Thần mặt nóng lên, thấp giọng nói: "Em không có nặng như vậy."
"Vậy đến đây."
".....Vâng."
Gió lạnh thổi qua, cách đó không xa có một nhóm người đang tập thể dục buổi sáng.
Thẩm Thần rụt cổ lại, đi đến bên cạnh Lục Tranh.
"Ngồi ở đâu ạ?"

Lục Tranh chống đỡ cơ thể, quay đầu nhìn cậu: "Sao cũng được."
Thẩm Thần: "....."
Lục Tranh trong mắt chứa ý cười: "Trên lưng đi."
"Vâng."
Thẩm Thần gật đầu, đưa tay ấn vào lưng anh, đường cong săn chắc, cứng rắn.
Thẩm Thần có chút xấu hổ, cậu ngồi xuống nhưng không dám nhấc chân lên, cậu cảm thấy mình vừa nhấc chân lên có thể khiến anh sụp đổ luôn.
Lục Tinh Di đã sẵn sàng, cao giọng nói: "Em đếm đến ba thì sẽ bắt đầu, xem ai nhịn không được trước."
Lục Tranh cười nhạt: "Tuỳ em."
Lục Tinh Di quay đầu lại nhìn: "Này Thẩm Thần! Anh không được như vậy, nhấc hai chân lên cho tôi!"
Thẩm Thần: "....."
Người này thật sự nhàm chán mà.......Vì sao anh Lục Tranh còn muốn đấu với cậu ta vậy.
Trong lòng Thẩm Thần tràn đầy khinh bỉ, nhưng mà Lục Tranh cũng đã đồng ý, cậu đành phải nhấc hai chân lên.
Ngồi được vài giây, phát hiện thân thể Lục Tranh vẫn cứng ngắc như cũ, Thẩm Thần lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"1,2,3!"
Lúc vừa đếm đến ba, cơ thể Lục Tranh bắt đầu lên xuống, Thẩm Thần có chút nghiêng ngả, vội nắm chắc bả vai của anh.
"Anh Lục Tranh..."
"Ừ."
"Có nặng không?"
Lục Tranh lại chống đỡ một cái: "Không nặng."
Thẩm Thần yên tâm, cậu nhìn về phía Lục Tinh Di, đề phòng cậu ta gian lận.
Một lát sau, Lục Tinh Di lại bắt đầu mặt đỏ tai hồng thở hồng hộc: "Con mẹ nó, em, em không chống đỡ nổi nữa."
Lúc này Thẩm Thần bắt đầu thư thả, yên tâm mà đung đưa đôi chân nhỏ, vui vẻ chờ đợi Lục Tinh Di chịu thua.
Lại thêm vài cái nữa.
Lục Tinh Di: "Được rồi được rồi, em chịu thua!"
Thấy Lục Tinh Di rốt cuộc cũng dừng lại, Thẩm Thần vội vàng rời khỏi lưng Lục Tranh: "Anh có mệt không ạ?"
Lục Tinh Di bất lực nhìn Thẩm Thần: "Anh nghĩ anh ấy sẽ mệt sao, anh hẳn là nên hỏi tôi có mệt hay không."
Thẩm Thần "ồ" một tiếng: "Cậu muốn được hỏi sao, nhìn là biết cậu rất mệt rồi."
Lục Tinh Di: "Anh!"

"Được rồi, về thôi." Lục Tranh đứng dậy, kéo Thẩm Thần đang ngồi xổm trên mặt đất dậy: "Có lạnh không?"
Thẩm Thần vươn tay xoa hai má, đôi mắt sáng lên như những vì sao ban đêm: "Ổn ạ, vừa rồi có chạy vài vòng nên vẫn hơi nóng."
Ba người cùng nhau trở về, trên đường, Thẩm Thần nhịn không được mà nhìn cánh tay Lục Tranh vài lần, Lục Tranh cũng phát hiện ra.
"Nhìn cái gì?"
Thẩm Thần hiếu kỳ nói: "Chống đẩy lâu như vậy, tay anh sẽ không sao chứ, không mỏi sao?"
Lục Tranh vốn dĩ để hai tay trong túi quần, nghe vậy liền đưa tay ra: "Có muốn thử một chút hay không?"
Thẩm Thần: "Thử như thế nào?"
Vừa dứt lời, Lục Tranh đột nhiên vòng tay qua hông cậu, nâng cả người cậu lên.

Thẩm Thần giật mình, theo bản năng đưa tay ôm cổ anh: "Thả, thả em xuống!"
Lục Tranh đứng bất động, vẻ mặt lạnh nhạt mà ôm cậu đi về phía trước: "Với cân nặng này của em thì ai quan tâm?"
Thẩm Thần hít sâu vào một hơi, nhỏ giọng kháng nghị: "Anh mau thả em xuống...."
Lục Tranh ngước mắt nhìn cậu một cái, vốn dĩ mũi của chàng trai nhỏ bị gió thổi đã đỏ lên, bây giờ hai má cũng bị đỏ ửng.

Cậu hoảng hốt nhìn anh, đôi mắt hạnh chớp chớp, lấp lánh câu người.
Lục Tranh mỉm cười nhẹ, không trêu chọc cậu nữa, buông lỏng tay ra.
"Thẩm Thần, em thậm chí còn chưa nặng đến năm lăm cân."
Lục Tinh Di thấy Lục Tranh rất nhẹ nhàng mà đem Thẩm Thần nâng lên như vậy, không phục nói: "Anh, lần sau anh nên vác nặng sáu mươi cân để so với em."
Lục Tranh mặc kệ cậu, ngược lại Thẩm Thần bất mãn nói: "Tôi là có năm lăm cân, hơn nữa hôm nay tôi mặc nhiều như vậy không chừng cũng đã sáu mươi cân, cậu thua rồi, thật là biết chơi xấu."
Lục Tinh Di: "Anh mà sáu mươi cân á? Tôi thử xem."
Thẩm Thần và Lục Tranh đều không hiểu ba từ "tôi thử xem" của Lục Tinh Di là có ý gì, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên Thẩm Thần bị cánh tay Lục Tinh Di nắm lấy, ngay sau đó bên hông bị siết chặt.
Thẩm Thần hơi trố mắt, Lục Tinh Di vậy mà muốn học theo Lục Tranh nâng cậu lên?
Thẩm Thần dừng lại một chút, vẻ mặt khó tin, vừa lúc muốn đưa tay đẩy cậu ta ra, đột nhiên bên tai nghe được tiếng hét "A!" thảm thiết của Lục Tinh Di.

Bên hông được thả lỏng, bản thân cũng bị kéo ra khỏi người Lục Tinh Di.
"Em làm gì vậy!" Lục Tranh trầm giọng, nghe ra có vẻ đã tức giận.
Lục Tinh Di nắm cổ tay, không biết vì sao lại bị như vậy: "Anh! A...!gãy gãy!"
Lục Tranh nhíu mày, kéo Thẩm Thần đi về phía trước.
Lục Tinh Di đứng tại chỗ hét hai lần nhưng không ai để ý đến cậu, bất mãn đi theo sau: "Đau chết mất, anh làm cái vậy chứ."
Lục Tranh dừng lại: "Em định làm gì?"
"Em, em thử xem anh ấy có nặng như vậy không, người anh ấy nhỏ như vậy mà."
Thẩm Thần: "....."

"Em nghĩ em là cái cân sao?" Lục Tranh dạy dỗ: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Còn không có phép tắc."
Lục Tinh Di: "???"
Cái gì gọi là chỉ cho phép châu quan phóng hoả không cho dân chúng đốt đèn*, chính là như vậy!
(*Chỉ cho phép châu quan phóng hoả không cho dân chúng đốt đèn, nguyên văn của câu là 只许州官放火不许百姓点灯.

Câu này xuất phát từ một câu chuyện của một vị quan tên Điền Đăng thời nhà Tống. Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn; làm quan tha hồ hoành hành, làm cho dân không chút tự do; cả vú lấp miệng em.)
Lục Tinh Di nhìn hai người họ dần đi xa, tức giận nhưng lại không dám nói gì.
Không lẽ.....Chính là vừa rồi đột nhiên xách Thẩm Thần lên! Thế nào mà cậu lại bị biến thành không có phép tắc!
Lục Tranh và Thẩm Thần trở về nhà, cùng ngồi vào bàn ăn bữa sáng.
Thẩm Thần lo lắng liếc nhìn Lục Tinh Di ỉu xìu buồn bã đang ngồi ở phòng khách: "Tay cậu ấy sẽ không sao chứ?"
Lục Tranh: "Sẽ không sao."
"Ồ." Thẩm Thần uống một ngụm sữa, lại nói: "Có phải vừa nãy anh dùng lực nhiều không?"
Lục Tranh nâng mắt nhìn cậu một cái: "Ai bảo em ấy động tay động chân làm gì."
Thẩm Thần chớp mắt, đột nhiên có chút đồng cảm với Lục Tinh Di, cậu thề, vừa rồi cậu ấy đơn thuần cũng chỉ muốn thử cân nặng của cậu, chỉ là có chút tuỳ tiện mà thôi.
"Tiểu Thần."
"Dạ?"
"Chuyện của chúng ta, cũng nên báo cho mọi người trong nhà một tiếng."
Thẩm Thần sửng sốt, cậu siết chặt chiếc nĩa đang nắm trong tay.
Lục Tranh thấy được sự do dự của cậu: "Sao vậy?"
"Đợi thêm một chút nữa."
"Hửm?"
Thẩm Thần cúi đầu, thấp giọng nói: "Em vẫn chưa sẵn sàng, em muốn đợi thêm một thời gian nữa."
Lục Tranh nhìn cậu một hồi lâu, không hỏi nguyên nhân cũng không từ chối.
Trầm mặc một lúc, anh nói: "Được."
Vì sao lại không nói ra?
Lúc Lục Tranh nói câu này Thẩm Thần liền từ chối, nguyên nhân khó có thể nói ra miệng.
Bởi vì cậu nhớ tới lúc trước đã nói chuyện với Lưu Lương, cậu nói, trong tương lai cậu sẽ không dựa vào Lục gia, cậu muốn đi ra ngoài và dựa vào chính bản thân mình.
Nếu bây giờ để Lưu Lương biết cậu ở cùng một chỗ với Lục Tranh, bà sẽ nghĩ như thế nào, liệu bà có cảm thấy cậu càng phụ thuộc vào Lục gia, mà căn bản cậu cũng không tự lập được?
Nhưng cậu muốn tự lập từ đầu đến cuối.
Ở cùng một chỗ với Lục Tranh là ngoài mong đợi của Thẩm Thần, cậu thích anh, nhưng không phải vì thế mà cậu quên đi ý nghĩ ban đầu.
Hơn nữa bởi vì thích anh, cậu phải làm tốt hơn nữa.
Có như vậy, cậu mới có thể yên tâm thoải mái mà ở bên cạnh anh..


Bình luận

Truyện đang đọc