LỤC SĨ QUAN CÓ MỘT CẬU VỢ NHỎ


Trên thế giới này, không ai có thể ở bên cạnh nhau mãi mãi.

Ngay cả khi đó là người bạn yêu nhất, anh ấy cũng sẽ có sứ mệnh và trách nhiệm của riêng mình.

Bạn có thể là trung tâm của anh ấy, nhưng bạn không thể là tất cả đối với anh ấy.
Thẩm Thần chưa bao giờ trách móc Lục Tranh, cho dù Lục Tranh thường xuyên biệt tăm, thời gian thường xuyên đều không bên cạnh cậu, cậu đối với việc này đều không có nửa câu oán giận anh.
Anh muốn bảo vệ đất nước, điều cậu muốn làm, là đồng hành cùng anh, hiểu anh.
Một tháng sau, Thẩm Thần nhìn thấy Doãn Lễ trên tin tức.
Ông mở một cuộc họp báo, chính miệng nói ra chủ nhân thực sự của tác phẩm đã từng làm ông nổi tiếng.

Danh tiếng của ông ta lập tức bị đánh mất, mà người đã qua đời kia, người đàn ông tên là Thẩm Duệ đã đi vào trong ký ức của mọi người.
Thẩm Thần hẳn là phải rất hài lòng khi xem tin tức, nhưng nhìn đến gương mặt tựa hồ như già thêm mười tuổi của Doãn Lễ, tâm tình không thể nào vui sướng được.
Cậu trách ông ta, nhưng từ trước đến nay, những điều Doãn Lễ dạy cậu, đối xử tốt với cậu, cậu không có biện pháp quên đi.

Cho nên điều cuối cùng cậu có thể làm là trở thành một người ngoài cuộc thờ ơ, không bỏ đá xuống giếng cũng không tùy tiện tha thứ.
"Tiểu Thần, đi thôi." Lục Tranh đã mua cơm trưa, chuẩn bị lên lầu cùng Thẩm Thần đi đến phòng bệnh của Cửu Dạ.
Thẩm Thần nhìn lần cuối cùng người đàn ông trên tin tức, đem điện thoại ném vào lại vào túi xách của mình.
Lục Tranh liếc nhìn cậu: "Em liên lạc lại với Doãn Lễ chưa?"
Thẩm Thần lắc đầu: "Em không biết phải đối mặt với ông ta như thế nào, em nghĩ, ông ta cũng không biết phải đối mặt với em làm sao."
Lục Tranh: "Ông ta không đợi em tuôn ra bí mật này mà chọn cách tự mình nói ra, kỳ thật kết thúc này cũng là tốt cho em, ai cũng không cảm thấy tội lỗi."
Thẩm Thần kéo tay Lục Tranh lại, nở một nụ cười: "Ừ."
Lục Tranh: "Đi lên đi, Cửu Dạ kêu đói rồi."
"Vâng."
Hai người đi đến phòng bệnh, ở ngoài nghe thấy âm thanh hùng hùng hổ hổ của Trúc Lan Khuê: "Cửu Dạ là cái đồ thối tha ngu ngốc, chia tay, chia tay cái đầu anh, anh xem sau đó anh có thể tìm được người đoan trang mỹ lệ giống em không, anh không có khả năng tìm được đâu."
"Trúc Lan Khuê, anh vừa mới nói có phải em không nghe?"
"Anh nói cái gì? Ờ, anh nói anh què chân sau này sẽ là một thằng què, không xứng với em, con mẹ nó anh đang nghĩ cái quái gì vậy, làm cho anh không què nữa thì anh xứng với em thôi."
"Trúc Lan Khuê, bây giờ là anh nghiêm túc! Anh nghiêm túc!"
"Không què! Đừng ép buộc em, ngày mai lão nương sẽ đi tìm bác sĩ tốt nhất trên thế giới mang đến đây cho anh, anh què thì phải theo họ em!"
"......."
"Lại nói, anh què mà còn dám đòi chia tay với em? Anh không phải nên khóc lóc kêu gào giữ lại một người con gái tốt như em sao?!"
Ngoài phòng bệnh, Thẩm Thần và Lục Tranh nhìn nhau.
Trong một tháng này, tiết mục như này đã là lần thứ ba diễn ra.
Thẩm Thần đẩy cửa vào: "Ăn cơm."
Cửu Dạ thấy có người đi vào lập tức quay đầu không nói, mà Trúc Lan Khuê lại cúi mặt bổ nhào vào bên cạnh Thẩm Thần: "Cậu xem anh ấy, có phải bị bệnh thần kinh hay không, việc phục hồi còn chưa bắt đầu đã buồn lo vô cớ nghĩ bản thân bị tàn phế."
Cửu Dạ: "......"
Thẩm Thần: "Cửu Dạ, không có việc gì, bác sĩ nói nếu điều dưỡng thật tốt là có thể khôi phục."
Lục Tranh mang cơm đặt xuống, ngồi ở giường bệnh bên cạnh: "Lúc nào cũng nháo đòi chia tay, diễn khổ tình sao."
Trúc Lan Khuê: "Đúng vậy."

Cửu Dạ giả khóc hai tiếng, kéo tay Lục Tranh đặt lên mặt mình, bắt đầu cáo trạng một cách đau khổ.
"Anh Lục, tôi không diễn, là người phụ nữ già này, tôi đề nghị chia tay em ấy liền đem mười tám đời tổ tông nhà tôi lên mắng, tôi không phải là vì muốn tốt cho em ấy sao, nếu tôi thật sự bị què, em ấy đi theo tôi sẽ chịu nhiều thiệt thòi."
Trúc Lan Khuê mắt trợn trắng: "Anh còn muốn em nói bao nhiêu lần nữa, con mẹ nó anh sẽ không què, bản thân không cần diễn tốt như vậy đâu!"
Khóe miệng Lục Tranh hơi hơi vừa kéo lên, rút tay trở về: "...Ăn cơm đi."
Cửu Dạ: "Này này anh Lục, nghe tôi nói này, người phụ nữ này......."
"Tôi không muốn nghe."
Thẩm Thần rầu rĩ mỉm cười, cũng không quản bọn họ đang làm gì, lần lượt lấy thức ăn trong túi ra.
Trong khoảng thời gian này tình trạng thân thể của Cửu Dạ tốt lên rất nhiều, nhưng do chân nên vẫn không xuống được giường.

Chờ một thời gian ngắn nữa đi phục hồi chức năng là có thể xuống được giường.
Về phần què cái gì đó, căn bản là không tồn tại.

Nhưng so với trước kia làm việc nguy hiểm thì không có khả năng, Lục Tranh đối với việc này trong lòng thấy xấu hổ, cho nên không quản Cửu Dạ và Trúc Lan Khuê lúc nào cũng làm ầm ĩ, anh vẫn luôn kiên trì đến bệnh viện để chăm sóc cậu ấy.
Sau khi cơm nước xong, Thẩm Thần và Trúc Lan Khuê đi ra ngoài mua một ít đồ.

Cửu Dạ nằm trên giường bệnh, mắt nhìn Lục Tranh đang gọt táo.
"Trong đội bận rộn như vậy, cậu không cần mỗi ngày phải đến đây đâu."
Lục Tranh tay đang dùng dao nói: "Không sao."
"Anh Lục, lời nói của tôi và Trúc Lan Khuê đều là đùa giỡn chắc cậu biết, tôi nói với cậu, cực kì vui vẻ, bộ đội đặc chủng chúng ta thực sự nhiều khi rất mệt mỏi." Cửu Dạ cười ha ha: "Tình huống bây giờ của tôi có thể chuyển đổi cương vị rồi, làm việc văn thư trong đội, hẳn là vui vẻ nha."
Từ nhỏ đến lớn, Lục Tranh, Cửu Dạ và Quý Nhiễm cùng nhau chơi cùng nhau huấn luyện, sau này Quý Nhiễm bởi vì áp lực của gia đình mà đã từ bỏ gia nhập quân đội, chỉ còn hai người họ kiên trì.
Lục Tranh rất hiểu Cửu Dạ, cũng giống như Cửu Dạ hiểu anh.
Cậu ấy bây giờ nhất định là đang tự trách nên mới nói như vậy, trong lòng Cửu Dạ có bao nhiêu nhiệt huyết, có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương quá khứ, Lục Tranh đều hiểu rõ.
Cửu Dạ: "Này, cậu có thể giúp tôi nói chuyện với cấp trên, cho tôi vị trí hữu dụng một chút, tuy rằng tôi cũng vui đấy nhưng không muốn quá nhàn rỗi đâu...Anh Lục, anh Lục."
"Hả?"
"Cậu có nghe tôi nói không vậy."
Lục Tranh gọt xong vỏ táo cuối cùng, nở một nụ cười nhạt: "Ừ, tôi biết."
"Ha ha anh em tốt."
Ngầm hiểu trong lòng, nhìn về tương lai.
Bọn họ đều hiểu rõ ràng, cũng đều tin tưởng lẫn nhau.

Chuyến đi này, ngoài ý muốn không thể miễn, nhưng chuyến đi này niềm tin vẫn sẽ vĩnh viễn luôn ở đó.
****
Sau khi đi ra bệnh viện, Lục Tranh đưa Thẩm Thần trở lại trường học.
Thẩm Thần ban đầu vốn muốn đi nhận luận án từ giảng viên hướng dẫn dẫn luận án.

Kết quả là, trước khi đi cậu nhận được một cuộc gọi từ Giang Tiêu Đoàn.
Sau lần triển lãm ảnh lần đó, Thẩm Thần cùng Giang Tiêu Đoàn có trao đổi phương thức liên lạc.

Giang Tiêu Đoàn cũng đánh giá cao khả năng của cậu, cho nên luôn chiếu cố cậu.

Nửa giờ sau, Giang Tiêu Đoàn cùng Thẩm Thần ngồi trong một quán cà phê bên ngoài trường.

Giang Tiêu Đoàn vẫn lịch sự và dịu dàng như mọi khi, hỏi Thẩm Thần sau khi gọi cà phê: "Trước đây có đề cập qua Nghệ thuật Thị Giác ở New York em nghĩ như thế nào?"
Thẩm Thần tạm dừng một chút: "Em dự định đi."
Giang Tiêu Đoàn nghe xong vô cùng vui mừng: "Anh nghĩ em cũng sẽ đi."
"Vâng." Thẩm Thần uống một ngụm cà phê, thản nhiên nói: "Dù sao vẫn muốn trải qua một số nghiên cứu nghiêm túc và có hệ thống."
Giang Tiêu Đoàn liếc nhìn cậu một cái, nhiều ngày không gặp, cảm giác cậu có chút thay đổi.

Cảm giác thay đổi này là từ trong mà lộ ra ngoài, giống như niết bàn* đang phát triển.
*Niết bàn có nghĩa là dập tắt hoặc không bị ràng buộc, tự do khỏi những gì đã ràng buộc chúng ta, từ niềm đam mê đốt cháy của ham muốn, ghen tuông, và sự thiếu hiểu biết.
Giang Tiêu Đoàn: "Nếu bố em còn sống, ông chắc chắn sẽ muốn em đi."
Thẩm Thần trong lòng run một chút, thong thả mà gật đầu.
"Chắc em đã biết tin về Doãn Lễ, Thẩm Thần, kỳ thật thầy Doãn đã nói chuyện với anh trước khi công khai xin lỗi.

Anh không ngăn cản ông ấy, bởi chuyện này ông ấy làm sai, ông ấy vẫn luôn dày vò trong lòng."
Thẩm Thần: "Anh đến để biện hộ cho ông ta sao?"
Giang Tiêu Đoàn lắc đầu: "Anh chỉ hi vọng em biết, ông ấy làm sai là một chuyện, đối với em thật tâm là một chuyện khác, em đừng quá hận ông ấy."
Thẩm Thần nhợt nhạt mỉm cười: "Bây giờ nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì nữa, không ai có thể quay lại được."
"Đúng vậy...!Không ai có thể quay lại được, người đã chết, cũng không thể về được nữa."
*****
Thẩm Thần mua một ít bài kiểm tra và sách cần thiết cho bài kiểm tra TOEFL, nhưng thực tế, đối với Tiếng Anh chuyên ngành của cậu bài kiểm tra TOEFL làm không mất nhiều công sức, nhưng cậu vẫn muốn chuẩn bị một chút.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thần đặt sách lên bàn cà phê, xoay người đi tắm.

Sau khi tắm xong vắt khăn lau tóc lên vai đi ra, cậu thấy Lục Tranh ngồi trên ghế sô pha lật sách xem.
Thẩm Thần sửng sốt một chút, cảm giác không được tự nhiên: "Anh trở về lúc nào?"
Tầm mắt Lục Tranh từ quyển sách TOEFL ngẩng lên: "Mười phút."
Thẩm Thần khịt mũi: "Dì giúp việc trước khi đi có nói đồ ăn hâm nóng lại là có thể ăn."
Lục Tranh không đáp lời, trầm mặc một lúc: "Quyết định rồi?"
Thẩm Thần biết anh đang nói cái gì, đối với việc muốn ra nước ngoài đào tạo cậu đã chính miệng nói qua cho anh nghe.

Khi đó nghe cậu nói anh liền trầm mặc, lúc này nhìn đến đống sách vở có liên quan cậu đều đã mua, trong lòng đại khái cũng rõ ràng việc cậu quyết định dù có chín đầu trâu cũng không thể kéo lại.
Lục Tranh: "Thật ra em vẫn luôn muốn có phải không?"
Thẩm Thần gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Không phải như vậy, trước đây em vẫn luôn hâm mộ nhưng chưa bao giờ nghĩ có năng lực cùng tư cách để đi.

Khi đó em nghĩ mẹ không hiểu em, cũng hiểu được rằng bản thân không thể nợ...!Nợ ông rất nhiều, cho nên, em nghĩ đi cùng tiền bối để học hỏi cũng khá tốt."
"Vì cái gì không nói cho anh?"

"Cái gì?"
"Nếu muốn đi thì vì sao không nói cho anh? Em cảm thấy anh không thể giúp được em, hay là em không muốn nợ anh?"
Thẩm Thần: "Nợ anh...Nợ ông, có gì khác biệt."
"Em......"
"Anh Lục Tranh, đây là việc cá nhân của em, hơn nữa em cũng không phải là người nhà Lục gia, mọi người không có bất luận nghĩa vụ gì phải làm việc này cho em."
Lục Tranh đột nhiên đứng dậy: "Thẩm Thần, đừng quên em là vị hôn thê của anh!"
"Bởi vậy cho nên em không muốn mọi chuyện đều phải dựa dẫm vào anh!" Thẩm Thần quay đầu lại: "Em không phải là phế vật, cũng không phải gối thêu hoa...Nếu vẫn luôn không biết thỏa mãn mà đòi lấy, vậy em thành cái gì hả."
Đồng tử Lục Tranh co lại: "Em có cần phải phân định với anh rõ ràng như vậy không!?"
"Em chỉ là..."
"Những gì em nghĩ muốn có anh lại không thể cho em được, anh đây thành cái loại gì hả." Trong đôi mắt Lục Tranh ẩn dấu sự tức giận: "Thẩm Thần, không ai trong Lục gia coi em là người ngoài! Nói thiếu nợ hay không thiếu nợ gì đó, chỉ là do chính em tự đặt ra ranh giới rõ ràng thôi.

Chỉ có em tự đẩy mình ra!"
Lục Tranh rất ít khi cùng cậu lớn tiếng nói chuyện, tâm trạng Thẩm Thần gần đây vẫn luôn không yên, lúc này lại bị nói như vậy, lông tơ cả người tựa hồ như cũng bị kích động mà dựng ngược lên.
"Phải! Là tự một mình em phân định ranh giới, là tự em đẩy mình ra bên ngoài! Anh căn bản cái gì cũng không hiểu! Anh là thiên chi kiều tử cho tới bây giờ đều là trung tâm của mọi người, anh đi đến đâu đều là tiêu điểm, chưa từng có ai xem thường anh! Nhưng em không giống vậy! Anh không cần đem gia thế nhà anh áp đặt lên người em!"
"Em!" Lục Tranh bị chọc giận, nhìn qua dường như Thẩm Thần còn nói thêm một câu nào nữa anh có thể trực tiếp bóp chết cậu.

Nhưng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, anh chịu đựng, một giây sau đó thở phì phì mà đi vào phòng, phanh một tiếng, tiếng cửa phòng vang lên như muốn vỡ.
Thẩm Thần cũng tức giận, cậu trở về gian phòng của chính mình từ lâu đã không dùng, tiếng cửa phòng vang lên so với của anh càng to hơn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, lần đầu tiên nói nặng lời.
Thẩm Thần nằm úp ở trên giường, khổ sở đến nỗi đôi mắt đỏ bừng.
Cậu biết cậu nói lời khó nghe với anh, cậu biết anh chưa bao giờ lấy gia thế nhà mình ra, nhưng dưới tình huống nóng giận, cậu không kiềm chế được mà nói ra.
Đại khái nhìn anh thật sự rất tức giận, tức giận vì cậu không hề nhờ anh giúp đỡ, tức giận vì cậu vạch ra ranh giới rõ ràng, tức giận vì cậu xếp anh vào hàng ngũ người ngoài.
Thật ra có thể cậu không xem anh và người nhà Lục gia là người ngoài.

Nhưng thực sự cậu sẽ tự ti, sẽ xấu hổ.

Nói cậu già mồm cãi láo nói cậu ra vẻ nói cậu giả vờ đáng thương, cậu đều chấp nhận.

Chỉ cần những gì cậu nhận định, cậu muốn chính mình tự hoàn thành.
Thẩm Thần vẫn luôn chờ ở trong phòng, không biết qua bao lâu, nửa tỉnh nửa ngủ, cửa phòng bị đẩy vào.
Thẩm Thần mơ hồ mở mắt, nhìn thấy một thân ảnh đang đứng bên cạnh.
"......"
"......"
Hai người nhìn nhau chằm chằm, không khí đông cứng.
"Đứng lên."
Lục Tranh nhíu mày, thần sắc nghiêm túc.

Thẩm Thần nhìn anh cảm thấy uất ức bĩu môi không lên tiếng.
Lục Tranh tiến lên vài bước, trực tiếp lôi cậu từ trên giường xách lên, vươn tay gỡ chiếc khăn ướt đã lung tung rối loạn cậu đang vắt trên vai.
Ngay khi chiếc khăn được lấy ra, toàn bộ mái tóc đen cũng lộn xộn, tóc ẩm bám trên mặt Thẩm Thần càng khiến cậu thêm thập phần chật vật.
"Anh làm gì..." Đôi mắt sau tóc Thẩm Thần khiếp sợ mà lóe sáng.
Lục Tranh từ trên cao nhìn xuống cậu: "Tóc cũng không sấy khô, em muốn làm gì."
Thẩm Thần cắn cắn môi, lẩm bẩm: "Đang cãi nhau...Bận tâm tóc làm gì chứ."
"Nói cái gì hả?"
"Không có..."

Lục Tranh trừng mắt nhìn cậu một cái, xoay người đi ra ngoài, lúc sau anh quay lại, trong tay còn cầm máy sấy.
"Ngồi lên đi."
Thẩm Thần: "......"
"Nghe thấy không?"
Thẩm Thần cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà ngồi dậy, nhìn Lục Tranh cắm máy sấy tóc, nhìn anh mặt lạnh mà thổi sấy tóc cho cậu.
Gió nóng vù vù vang lên, ngón tay anh xuyên qua tóc cậu, nhanh chóng nhẹ nhàng ôn nhu trên đầu cậu làm loạn.
Anh không nói lời nào, cậu cũng không nói lời nào.

Trong một mảnh tạp âm hai người từng người trầm mặc.
Thẩm Thần hạ mắt xuống, kéo một góc quần áo của Lục Tranh, không tiếng động mà siết chặt.

Sự nóng giận trước đó cũng dần dần giảm xuống.
Thẩm Thần biết Lục Tranh đối với cậu có bao nhiêu tốt, cậu cũng biết vừa nãy cũng có thể nói chuyện nhẹ nhàng, không cần thiết phải trừng mắt phổng mũi.
"Vừa rồi em nói bậy, em muốn rút lại lời nói."
Âm thanh máy sấy ngay bên cạnh tai, hơn nữa Thẩm Thần cúi thấp đầu, Lục Tranh cũng không để ý cậu đang nói chuyện gì.

Thẩm Thần đương nhiên là biết, cậu chính là cố ý đó, nhân cơ hội hỗn loạn nhận sai.
"Em biết anh đối tốt với em, em không nên giống một con sói mắt trắng*, em không nên nói mà không lựa lời, anh không phải anh trai của em, anh khác bọn họ."
* "Bạch nhãn lang": Sói mắt trắng: Ý chỉ những người không biết trả ơn
Gió điện đột nhiên ngừng.
Lục Tranh: "Em nói chuyện à?"
Thẩm Thần: "....Không."
Gió điện tiếp tục thổi.
Thẩm Thần: "Ông đối với em rất tốt, mọi người đều đối tốt với em, cho nên em mới muốn độc lập mạnh mẽ tự đứng lên, muốn báo đáp họ, hơn nữa..."
Gió điện ngừng thổi, Thẩm Thần dừng lại ngước mắt lên nhìn anh.
"Em đang nói chuyện?" Lục Tranh nhíu mày.
Thẩm Thần níu chặt quần áo của anh, không phủ nhận, lần này cậu tiếp tục những gì vừa mới nói: "Hơn nữa anh là người quan trọng nhất với em, làm sao có thể là người ngoài.

Nhưng anh Lục Tranh, em cũng đã lớn, không thể chuyện gì cũng phải dựa vào anh, có đúng không?"
Tóc đã khô, Lục Tranh đặt máy sấy xuống, vươn tay chỉnh lại.
Anh vừa mới bị cậu chọc giận, nhưng thật ra anh vẫn biết rằng ngoài mặt cậu nhìn đơn giản nhưng tâm tư lại nặng nề, cũng biết rằng cậu từ trước đến nay đều tương đối cẩn thận.
Chính là do anh ích kỷ muốn che chở cậu, không muốn cậu thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Nhưng bé con của anh cuối cùng cũng trưởng thành.
Lục Tranh không tiếng động mà thở dài: "Được rồi."
Ánh mắt Thẩm Thần sáng lên: "Anh thấy em nói có ý đúng nên không tức giận?"
"Anh làm sao không tức giận chứ."
Thẩm Thần thấp giọng nói: "Anh tức giận còn đi vào sấy tóc cho em làm gì."
Lục Tranh thiếu chút nữa bật cười: "Còn không phải nhìn em ngu ngốc, tóc ướt không lau, nửa ngày không thấy ra?"
"......Bây giờ mà anh còn bận tâm cái này."
Lục Tranh giữ mặt cậu, buồn bực với cậu nhưng luyến tiếc dừng sức: "Anh nên bận tâm gì đây, bận tâm em muốn bay đến một nơi mà anh không liên lạc được? Hay là cánh của em cứng cáp rồi không cần anh bảo vệ nữa?"
"Không phải....."
"Tiểu Thần, anh cho em đi, anh cho em tự do làm những điều em thích, anh không muốn ràng buộc em." Lục Tranh chậm rãi buông tay, chạm vào một chút hai má đã hồng hồng của cậu: "Nhưng em phải nhớ cho kĩ, lúc mệt mỏi không cần một mình chống đỡ, em còn có anh."
《Nháp chính văn đại khái đã xong rồi, chỉ đợi xoát lại lần nữa thôi...》.


Bình luận

Truyện đang đọc