LỤC SĨ QUAN CÓ MỘT CẬU VỢ NHỎ


Tính cách này của Thẩm Thần, quả thật rất khó để lên trời.
Cậu không để bộc lộ cảm xúc thể hiện ra bên ngoài, ngay cả khi cậu thực sự có cảm xúc gì cũng đều cất giấu ở trong lòng không có trút bỏ ra bên ngoài.
Dù chuyện vui hay buồn, đối với những người không thân cậu chỉ biết một biểu tình ngắn ngủi khác biệt.
Tựa như mấy ngày nay cậu: "Rất được Doãn Lễ coi trọng" trong công việc.
Trong câu lạc bộ nhiều nhân tài như vậy, nhưng dường như Doãn Lễ đặc biệt rất thích Thẩm Thần, sưu tầm ảnh, hội nghị của nhiếp ảnh gia, các cuộc thi,.....Ông đều dẫn theo cậu hoặc đề cử cậu đi, ông còn tự tay dạy cậu rất nhiều thứ hữu ích.
Với những người xung quanh nhìn thấy mà nói lần này phải về nhà tự thắp nhang, nhưng mà Thẩm Thần vẫn luôn như trước không kiêu ngạo không nóng nảy, đối với mọi người vẫn rất ôn nhu dịu dàng, cho nên mặc dù mọi người rất hâm mộ nhưng cũng không chán ghét hay ghen tị với cậu.
Kỳ nghỉ hè năm ba, Doãn Lễ đã đem các tác phẩm của Thẩm Thần vào nhóm thanh niên quốc gia của cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế.
Cả kỳ nghỉ hè, Thẩm Thần đều ở Le.

Photographers Club đi theo Doãn Lễ để học tập, mặc dù các tác phẩm gửi cuộc thi đều khiến Doãn Lễ rất hài lòng, nhưng ông cũng hi vọng Thẩm Thần có thể nâng cao thêm một tầng.
Gần đến ngày khai giảng, Lưu Lương bởi vì sức khỏe mà ở bệnh viện.

Vì vậy Thẩm Thần vẫn luôn chạy qua lại ở hai nơi.
Hôm nay, Lưu Lương sau khi làm kiểm tra chức năng tim phổi liền nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.

Thẩm Thần ở bên cạnh chăm sóc, tuỳ tay cầm ipad của Lưu Lương chơi giải sầu.
"Tiểu Thần." Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lục Tranh đi vào.
Thẩm Thần sửng sốt một chút, đặt Ipad sang một bên: "Anh Lục Tranh sao anh lại đến đây?"
Lục Tranh từ quân khu trực tiếp đến đây, trên người anh vẫn còn mặc quân trang, cả người nhìn qua rất anh tuấn phi thường.
"Đến thăm cô."
"Mẹ em đang ngủ." Thẩm Thần đứng dậy, tỏ ý muốn ra ngoài nói chuyện.
Lục Tranh gật gật đầu, dắt cậu ra khỏi phòng bệnh.
"Bác sĩ nói như thế nào?"
Thẩm Thần: "Giãn phế quản mãn tính, chức năng tim phổi khá yếu, nhưng mà vẫn ổn, bác sĩ nói bình thường phải chú ý nghỉ ngơi, muốn hạn chế phải truyền nước muối."
"Vậy là tốt rồi." Lục Tranh sờ sờ đầu cậu: "Cô ở đây em không cần phải lo lắng, anh sẽ mời chuyên gia đến để chăm sóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Thẩm Thần gật gật đầu.

"Ăn cơm chưa?" Lục Tranh nói: "Bây giờ đưa em ra ngoài ăn cơm."
Thẩm Thần quay đầu lại, nhìn qua cửa sổ trên cửa phòng bệnh nhìn Lưu Lương một cái: "Vâng."
Trong phòng bệnh, Lưu Lương mở mắt.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, mới vừa rồi cậu còn ngồi ở bên cạnh bà đã rời đi.

Bà chống đỡ cơ thể ngồi dậy, lấy ipad mới vừa rồi Thẩm Thần đặt trên bàn.
Mở khoá mật mã, trang nội dung bên trong còn chưa kịp tắt.
Yêu cầu tuyển sinh trúng tuyển của Học viện Nghệ thuật Thị giác New York.
Học phí nghiên cứu sinh của Học viện Nghệ thuật Thị giác New York.
....
Thẩm Thần chính thức bước vào năm tư, các bạn học cùng chuyên ngành đã bắt đầu tìm được nơi thực tập, có một số người ở phòng ký túc xá chơi game.
Thẩm Thần bận rộn công việc nhiếp ảnh, vừa bận rộn với luận văn tốt nghiệp.

Lưu Lương cũng đã xuất viện, cậu không còn phải phân tâm ở bệnh viện nữa.
Mấy ngày nay Thẩm Thần hầu như không về nhà, bận rộn đến mức cả người có chút mơ hồ.

Nhưng hôm nay, đột nhiên có một tin tức đánh thức tinh thần cậu.
Kỳ nghỉ hè năm ba Doãn Lễ đã giúp cậu gửi tác phẩm tham gia cuộc thi, giành được giải thưởng dành cho nhóm thanh niên quốc gia tại cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế.
Giải bạc, chỉ có hai giải bạc, một người khác đạt giải bạc là nhiếp ảnh gia ở Nhật Bản.
"Thẩm Thần! Cậu quả thật quá tuyệt vời!"
Toàn bộ phòng làm việc đều sôi sục.

Thẩm Thần ngồi trên ghế, vì quá sốc còn chưa kịp phản ứng lại.
"Thầy biết em sẽ không có vấn đề gì." Doãn Lễ vỗ vỗ bả vai Thẩm Thần: "Tiếp tục cố gắng."
Thẩm Thần kinh ngạc mà nhìn Doãn Lễ: "Thầy.....là thật ạ?"
"Cậu nhóc này, đương nhiên là thật rồi, thầy còn có thể lừa em sao." Doãn Lễ cười nói: "Đây là niềm vui lớn nhất của Club chúng ta trong khoảng thời gian này, hàm lượng vàng của chiếc cup có thể rất cao."
Thẩm Thần chậm rãi chớp mắt một cái, trái tim cậu vì quá phấn khích mà đập liên hồi, cậu muốn bình tĩnh lại, nhưng vẫn không có cách để giữ được bình tĩnh.


Giờ phút này, trong đầu cậu chỉ có một giọng nói, làm được, cậu làm được rồi.
"Tiểu Thần cậu thật sự quá lợi hại!" Vĩ Văn một phen mà bổ nhào lên người cậu: "Đây là giải thưởng siêu cấp lớn đối với độ tuổi của chúng ta đó, chúc mừng chúc mừng."
Thẩm Thần ôm Vĩ Văn, giống như tìm được cảm giác chân thực.
"Cám ơn....."
Đúng vậy, đối với những người mới như bọn họ, đây thực sự là giải thưởng siêu cấp lớn, vô cùng vinh quang.

Nó không chỉ khiến tim cậu càng thêm kiên định đi theo con đường này, mà còn thêm khích lệ cậu.
Hơn nữa.....Số tiền thưởng của giải bạc là 40.000 USD.

Là gần 1 tỷ VNĐ đó.
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ đạt được giải thưởng này và nhận số tiền kia, nhưng khi vận may thực sự đập vào đầu cậu, đột nhiên trong lòng cậu đối với một khát vọng càng trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng khát vọng này cũng không khiến cậu ngay lập tức quyết định, sau một tuần suy nghĩ, cậu quyết định tiết lộ với Lục Tranh, nghĩ đến muốn lắng nghe một chút ý kiến của anh.
Nhưng mà cậu cũng biết, nếu cậu thật lòng muốn đi, anh sẽ không ngăn cản cậu, cũng giống như cậu chưa bao giờ ngăn cản anh làm những chuyện nguy hiểm.
...
Buổi chiều ngày hôm nay, Thẩm Thần sớm giải quyết xong công việc.
Đầu tiên cậu đi đến siêu thị mua nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, sau đó trở về căn hộ chuẩn bị nấu bữa tối.
Bữa tối này xem như là tiệc chúc mừng.
Hơn sáu giờ tối, Lục Tranh về tới căn hộ.

Sau khi vào cửa, anh liền nhìn thấy một bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, ánh sáng phòng bếp dịu dàng, làn khói lượn lờ, khi anh đến gần, mùi thơm của món ăn càng trở nên đậm đà.
Một cảnh tượng đơn giản lại khiến Lục Tranh cảm thấy thoả mãn và vui sướng chưa từng thấy.
"A, anh về rồi." Vô tình quay đầu lại nhìn, Thẩm Thần thấy Lục Tranh dựa vào một bên: "Sao lại không phát ra tiếng ạ."
Lục Tranh đi tới: "Thấy em bận rộn như vậy nên không muốn làm phiền."
"Cũng được, không có bận lắm." Nói xong, Thẩm Thần đi đến mở nắp nồi canh Bát Bảo: "A!"
"Làm sao vậy!" Lục Tranh liền kéo tay cậu qua, thấy ngón tay đã đỏ bừng, bất mãn liền trừng mắt nhìn cậu một cái: "Lại đây."

Thẩm Thần: "Không sao mà, chỉ là quên mang bao tay...."
Lục Tranh nhanh chóng kéo cậu đến vòi nước để làm giảm nhiệt độ, nghe cậu nói như vậy càng thêm bất mãn: "Thật là bất cẩn, đã phỏng đỏ thế này rồi."
"Xin lỗi...."
Ngược lại nhận lỗi thì nhanh lắm.
Lục Tranh nhìn cậu một cái: "Hôm nay là ngày gì vậy, sao đột nhiên em lại xuống bếp."
"Cũng không có gì." Thẩm Thần ấp úng nói: "Chính là có chuyện muốn nói...."
"Chuyện gì?"
Thẩm Thần đem tay rút ra: "Đợi lát nữa nói ạ, món canh của em được rồi."
Lục Tranh: "Thẩm Thần."
"Anh đi ra ngoài trước đi." Thẩm Thần cười đuổi anh ra: "Chờ đến khi em mang đồ ăn lên rồi nói không được sao."
Lục Tranh không còn cách nào, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ còn biết làm điều thần bí."
Thẩm Thần mỉm cười hì hì, kiên trì đem người đuổi ra khỏi phòng bếp.

Nhưng khi quay người lại nụ cười trên môi liền buông xuống, bởi vì nếu cậu đã đưa ra quyết định này, cậu biết cậu và Lục Tranh sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh như thế nào.
"Được rồi ạ." Rốt cuộc, Thẩm Thần cũng mang món ăn cuối cùng đặt lên bàn.
Lục Tranh nhìn một bàn ăn đầy mùi hương, cầm đũa gắp một miếng.
"Anh thấy thế nào?" Thẩm Thần vẻ mặt đầy mong chờ.
Hương vị à.....Miễn cưỡng.
Nhưng Lục Tranh nhìn vào đôi mắt ngập nước sáng lấp lánh tia hy vọng của Thẩm Thần, hai chữ miễn cưỡng chắc chắn không thể nói ra.
"Không tồi, rất có tiến bộ."
"Thật sao?" Thẩm Thần tự mình cầm đũa lên gắp một miếng: "Gần đây em bận quá, cũng lâu rồi em không nấu ăn, ối.....Hơi mặn.

Anh Lục Tranh, anh dỗ em đúng không?"
Lục Tranh mặt không đổi sắc, tiếp tục ăn: "Dỗ em? Nếu em đã nghĩ như vậy thì chân thật mà nói cũng có thể cho là như vậy."
Thẩm Thần khẽ mỉm cười: "Vâng ạ, em đây càng tin tưởng khẩu vị của anh rất mạnh mẽ."
Hai người ngồi xuống nghiêm túc ăn cơm, ăn được một nửa, Lục Tranh nâng mắt nhìn cậu: "Sao không nói những lời vừa nãy nữa?"
"Dạ?"
"Vừa rồi ở phòng bếp không phải em có lời muốn nói với anh sao, là chuyện gì?"
Thẩm Thần dừng lại một chút: "A.....chuyện đó, không phải trước đó em có nói với anh thầy Doãn Lễ đã bầu chọn em vào một cuộc thi sao."
"Ừ."
"Em được giải thưởng."

Lục Tranh nhướng nhướng mày: "Thật không?"
"Thật, là giải bạc, vị trí thứ hai."
"Giải bạc?" Lục Tranh để đũa xuống: "Có vẻ như bên cạnh anh sắp có một nhân vật không thể xem thường."
"Cũng được nha." Thẩm Thần không có ý nghĩ gì khác.
"Vậy nên, bữa cơm hôm nay là để chúc mừng?" Lục Tranh suy nghĩ một chút: "Vì sao không nói sớm, anh sẽ chuẩn bị quà."
"Thật sự không cần.....Kỳ thật, em còn có chuyện..."
Lời còn chưa nói xong, di động của Lục Tranh đột nhiên vang lên, Lục Tranh nhìn thoáng qua cuộc gọi, nhanh chóng nghe máy.
Thật lâu sau đó, nét mặt dễ chịu của Lục Tranh trở nên nặng nề: "Được, đến ngay, các cậu hãy chuẩn bị trước."
Đặt điện thoại xuống, Lục Tranh trầm mặc nhìn Thẩm Thần.
Tim Thẩm Thần lập tức nhảy dựng lên: "Anh.....Có phải muốn đi hay không?"
Trong hơn một năm qua, số lần Lục Tranh đột nhiên rời đi rất nhiều, thậm chí có mấy lần trở về thương tích đầy mình.

Thẩm Thần chưa bao giờ ở trước mặt anh nói lời phản đối, nhưng sau mỗi lần xảy ra chuyện, cậu đều cảm thấy sốt ruột.
Lục Tranh gật đầu: "Anh lập tức phải đi ngay bây giờ."
Thẩm Thần mở miệng, muốn hỏi gì đó lại phát hiện ra cái gì cũng không thể hỏi được, thậm chí ngày trở về cũng không biết.
Kỳ thật cậu đã sớm quen, nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy khó chịu như trước.
"Vâng."
Lục Tranh có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đứng dậy, anh đi đến bên cạnh cậu, cúi người hôn lên trán cậu một cái: "Chờ anh, sau khi trở về anh sẽ ăn mừng với em."
Thẩm Thần nhấp nhấp môi, không nói lời nào, chỉ nhìn anh.
Mệnh lệnh của cấp trên, thời gian cấp bách, Lục Tranh không thể ở lại lâu hơn, anh nhìn Thẩm Thần, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.

Công việc của anh là vinh quang và sứ mệnh của anh, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, trên vinh quang và sứ mệnh, sẽ có cậu.
Lục Tranh: "Thật xin lỗi."
Thẩm Thần dừng lại, ý thức được cậu đã làm anh khó xử.
"Không sao đâu ạ, anh nhanh chóng đi đi, dù sao thì anh cũng đã ăn bữa cơm này rồi mà." Thẩm Thần buộc mình phải nở một nụ cười: "Những chuyện khác đợi anh trở về rồi nói, em chờ anh."
Lục Tranh trong tim đau nhói, trầm giọng nói: "Được."
Anh xoay người, rất nhanh đi ra tới cửa.
"Anh Lục Tranh!"
Lục Tranh quay đầu.
"Lần này anh không được để bị thương." Thẩm Thần ánh mắt nhu hoà, giọng nói dịu dàng: "Nếu anh bị thương, em sẽ tức giận.".


Bình luận

Truyện đang đọc