LƯỚI TÌNH

Vương Hy Anh là một nữ nhân có suy nghĩ quái dị, điểm này Vương Thanh đệ đệ của nàng đã sớm biết, bởi vậy đối với thái độ bình tĩnh của nàng, hắn cũng không thấy kỳ lạ. Chỉ là... Chỉ là nàng tiếp tục nói khiến hắn có chút không chịu được. Hắn có chút hoài nghi hắn có đúng hay không nên có một ca ca chứ không phải là tỷ tỷ.

Vương Hy Anh thản nhiên nói: "Ngươi đi xác định một chút đi."

"Xác định thế nào?"

"Ngươi thượng qua nữ nhân chưa?" Vương Hy Anh trắng trợn hỏi.

"Ta nói Vương Hy Anh, ngươi là tỷ ta, ngươi không thể kín đáo một chút sao? Có thể không nói lời vô ích này chưa?" Hắn thế nào có thể....khụ, cái kia.

"Ta phi, kín đáo giá trị mấy lượng bạc a. Ta muốn nói là, ngươi nghĩ ngươi là GAY, vậy ngươi phải đi thử xem mình có thật là đồng tính không, thử xem có hay không cảm giác, so sánh một chút, cùng nam nhân làm so với nữ nhân thì cái nào cho ngươi cảm giác. Đi GAY bar, tìm một người có thể khiến ngươi thích một chút."

Vương Thanh nghĩ cũng thấy đúng, vì vậy hắn gật đầu.

Vương Hy Anh thấy thế thoả mãn cười, hướng cửa đi ra. Chưa kịp ba bước nàng quay đầu lại, nói: "Lão đệ, nghìn vạn lần đừng quên đem bảo hộ." (chính là BCS đấy ạ ~~)

"Vương Hy Anh, ta thực chịu thua ngươi!"

"Ha ha ha ha, đừng quên có kết quả liền báo cho ta biết."

"Ân."

"Lão đệ, nói thật, ngươi về phương diện tình cảm rất... Nói như thế nào nhỉ, rất... Ngươi nhận thức tình cảm rất nhanh, thế nhưng ngươi đối với tình yêu... Phản ứng rất trì độn."

"Có ý tứ gì?"

"Tỷ như, trước mấy cô nàng, ngươi mỗi lần gặp gỡ đều đối xử như bằng hữu bình thường, nhìn không ra được tâm tư các nàng."

"Này ta biết, nhưng chằng qua là vì không có cảm giác?" Hắn tự nhận đối Kiến Vũ lại rất để bụng.

"Cũng đúng, chờ mong kết quả của ngươi."

Vương Thanh bởi vì lời của Vương Hy Anh mà lên internet tìm những GAY bar có tiếng tăm, cùng lúc nghiên cứu xem nam nhân cùng nam nhân phát sinh quan hệ như thế nào. Mà trong quá trình, hắn không lý giải được một vấn đề. Mỗi lần xem GV hắn đều tưởng tưởng người kia là "Phùng tiên sinh"... ( anh biến thái >""<)

Đương nhiên, cách đó không xa Phùng tiên sinh không hề biết suy nghĩ của hắn, loại này thực khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Buổi tối hôm sau, Vương Thanh lại một lần nữa login tìm Kiến Vũ, mà Kiến Vũ lại không biết, đang nghe điện thoại."Cho thuê đến tháng tư năm sau, ân, đúng đúng." Hắn đang cùng Lý nói chuyện phòng ở.

Vốn Lợi Đắc định hoàn thành bức tranh thì rời đi, nhưng lúc này hắn vẫn còn một tin tức. Kiến Vũ không có liên hệ hắn, là muốn nhượng hắn hảo hảo hoàn thành xong bức tranh. Nhưng đêm nay hắn đột nhiên gọi điện, nói còn muốn thuê tiếp cho đến tháng tư. Kiến Vũ hỏi hắn vì sao, hắn nói muốn kéo rèm cửa sổ để xem là ngày nắng hay ngày mưa.

"Phùng tiên sinh, ngài thực sự là một người tốt." Cuối cùng hắn đánh giá Kiến Vũ như vậy.

"A, kỳ thực giá chỉ là một quan niệm, đừng bị lừa a, khụ ~" hắn cảm thấy chính mình cũng chẳng tốt đẹp. Nếu như thực sự tốt, vì sao vẫn cô đơn?

Lễ Giáng Sinh qua vài ngày liền đến Nguyên Đán. Trong thời gian này Kiến Vũ login hai lần, nhưng lần nào cũng không gặp Hạ Bảo tinh nghịch.

Mỗi lần đều là chờ đợi, sau đó là cảm giác thất vọng. Cái loại cảm giác này hình như giống như thời gian cùng Vương Thanh, login nhìn không thấy người kia, trong lòng có cảm giác trống trải.

Vương Thanh bận về việc.."Học tập ", cũng chưa kịp gặp Hạ Bảo cục cưng nói về chuyện hôm trước. Hắn nghĩ đến, nếu như thật xác định có cảm giác với nam nhân, như vậy sẽ theo đuổi Hạ Bảo cục cưng là được, người này chính là Kiến Vũ, người hắn toàn tâm toàn ý.

Buổi tối Nguyên đán, Kiến Vũ cùng Tuấn Kiệt trải qua.

Tựa như những năm trước kia, Thẩm Lương trở về nhà cha mẹ, mà Tuấn Kiệt chưa hề đến.

Kiến Vũ hỏi hắn: "Vì sao không đi thử để người nhà hắn tiếp thu ngươi?"

Tuấn Kiệt uống nước trái cây cười có chút bất đắc dĩ: "Cũng đã thử qua, sau đó đã biết kết quả, biết mong muốn rất nhỏ bé nhưng vẫn đi thử nghiệm."

"Lúc nào?" Hắn thực sự không biết, nguyên lai Tuấn Kiệt đã gặp qua cha mẹ Thẩm Lương?

"Năm ngoái, sinh nhật mẹ hắn, hắn mang ta về nhà, sau đó bị  ba ba hắn đuổi ra ngoài."

"..."

"Có đôi khi, ta thật không biết có đúng hay không mình may mắn khi là cô nhi. Chí ít ta cũng không phải nhìn thấy cha mẹ thất vọng."

"Thời gian lâu có thể sẽ tốt hơn, cha mẹ nào chẳng muốn con cái hạnh phúc. Nếu như bọn họ hiểu được Thẩm Lương không có ngươi sẽ không hạnh phúc, chắc hắn sẽ thay đổi."

"A, như vậy đều không phải cũng rất tốt. Miễn cho ngươi cùng Hạ Bảo cô đơn ăn Tết. Ta ngày hôm đảm nhiệm chức ba ba được rồi. Khái khái ~ "

"Đừng đừng đừng ~" Kiến Vũ khoa trương trốn tránh nói: "Lời này là muốn cho Thẩm Lương làm thịt ta a, không được."

Kiến Vũ vừa nói, điện thoại Tuấn Kiệt vang lên.

"Lão bà, ta hiện tại  lén gọi điện thoại cho ngươi. Đã ăn chưa?" thanh âm nho nhỏ của Thẩm Lương truyền đến.

"Ân, ăn. Ăn rất nhiều. Ngươi thì sao?"

Hai người bắt đầu chậm rãi trò chuyện. Kiến Vũ nhìn, vì bọn họ hài lòng, cũng vì mình khổ sở.

Có lẽ có đôi khi, không có người yêu thực tịch mịch a. Chí ít hắn thỉnh thoảng sẽ sản sinh loại tâm tình này. Mong muốn sẽ có một người ở bên cạnh cùng hắn ăn Tết, cùng nhau chia sẻ thời gian hạnh phúc trôi qua.

Hạ Bảo lặng lẽ nhìn người ôm hắn, dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn người nọ. Hình như tại truyền lại một loại thoải mái, một loại cảm kích.

Kiến Vũ nhìn con, cười khổ: "Tiểu bảo bối nhi, ngươi đừng như thế nhìn ta a, này sẽ làm tư xuân của lão cha phi thường phi thường không có ý tứ." (tư xuân: suy nghĩ + tình ái)

Hạ Bảo nghe vậy cười ngây ngô. Hắn không rõ a không rõ.

Đến 12 giờ, Thẩm Lương về đem Tuấn Kiệt đi. Chỉ còn lại Kiến Vũ và Hạ Bảo.

Đêm nay, Hạ Bảo tinh nghịch không có login. Bất quá Kiến Vũ lại nhận được một tin nhắn. Tin nhắn của Hạ Bảo tinh nghịch gửi đến, ở trên nói: gần đây có chút việc, sẽ không login. Ngày đó chuyện tình thực sự rất xin lỗi, bởi vì  đột nhiên có việc gấp.

Kỳ thực chỉ là một tin nhắn nho nhỏ giải thích, nhưng lại khiến Kiến Vũ hài lòng. Cái cảm giác được để trong lòng tư vị rất tốt.

Người với người, mặc kệ là ngoài đời thực hay Internet, cách xa có lẽ cả đời cũng không thể gặp mặt. Có qua lại, hẳn là nên lưu tâm đi.

Kiến Vũ đột nhiên nghĩ đến Vương Thanh, hắn ở Huyền Vũ rất ít khi xuất hiện, hình như có thể đếm trên đầu ngón tay. Các server đều không thấy tin tức.

Bất quá, có mấy lần hắn nhìn thấy Quang Anh. Nhưng hắn cũng không có đi tới chào hỏi, bởi vì hắn không biết có hay không nên đem chuyện Vương Thanh nói cho y.

Ngày tám tháng một, bầu trời âm u không có sao, gió thổi rất lạnh, người qua đường cũng rất vội vã

Đêm nay, Vương Thanh rốt cục đi đến GAY bar tên "Simple".

Lại nói tiếp, chọn nơi này vì lý do rất đơn giản. Bởi vì nó là nơi duy nhất hạn chế thành viên, tuyệt đối tôn trọng việc riêng tư của khách. Tới nơi này mọi người cũng đều có ý thức cơ bản nhất về tôn trọng người khác.

Theo Vương Thanh quan sát, thành viên Simple đại đa số là nam nhân, số ít là nữ. Nhưng duy chỉ có một điều không khác chính là người ở đây đều là Gay. Từ quản lí đến nhân viên quầy bar và phục vụ.

Ban đầu lúc mới vào Vương Thanh có điểm không được tự nhiên, nhưng âm nhạc nhẹ nhàng cùng bầu không khí ưu nhã, hình như tất cả đều trở nên không hề xa lạ mà có thể tiếp nhận rồi. Ngoại trừ luôn luôn nhân được lời mời ra, cái khác đều có thể. Hắn thậm chí có thể dung nhập ở đây, xem đây là quá Bar thường lui tới.

Tùy ý nhìn xung quanh, hắn buông tha suy nghĩ muốn nhận thức người nào đó ban nãy, nâng ly thủy tinh chứa chất lỏng màu vàng lên uống.

Tướng mạo xuất chúng, khí chất trầm ổn hấp dẫn rất nhiều người. Thế nhưng đều bị hắn lễ độ từ chối. Mà ở đây người bị cự tuyệt cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ là mơ hồ phát sinh tiếc hận thở dài.

Đêm nay, đối Vương Thanh mà nói cũng chưa tốt để thử nghiệm, nhưng khẳng định cũng cũng không phá hư. Hắn có điểm thích cảm giác ở đây, vì vậy về sau thường lui tới.

Hắn vẫn như cũ không tiếp nhận lời mời, chỉ là ngồi một mình, uống rượu.

Hay là hắn là thích nam nhân nhưng lại đối với nam nhân ở đây không có cảm giác, cho dù là một chút."Thà rằng thiếu chứ không dùng bừa" đây là điều hắn đặt ra để kết bạn. Hắn đương nhiên sẽ không gần là vì muốn mọi thứ trọn vẹn. Nếu có thể, thích nam nhân, đơn giản là xác định tâm tư hắn giành cho Kiến Vũ. Phương diện này hẳn có một số việc hắn hiểu nhưng lại không quá minh bạch.

Vương Hy Anh thường hỏi hắn kết quả như thế nào, hắn chỉ hừ lạnh đáp lại.

Mọi chuyện kế tiếp cũng xảy ra vào ngày lễ tình nhân.

Ngày đó nói đến cũng khéo, Thẩm Lương hòa Tuấn Kiệt không biết từ đâu có được thẻ hội viên Simple, đem cho Kiến Vũ. Thẩm Lương nói: "Mọi người ở đây đều được, ngươi đi xem đi, đừng ở nhà buồn bực chăm sóc con, có thể kiếm nổi lão công sao!?"

Kiến Vũ bất đắc dĩ, phải đáng thương nhìn con rồi xuất môn.

Phương bắc tháng hai rất lạnh, hắn lại mặc áo lông màu trắng.

Hắn đối GAY bar lại có cảm giác sợ hãi, có lẽ bởi chuyện Quang Anh năm ấy khiến hắn bị một chút ảnh hưởng. Nhưng ngày hôm nay, hắn đi tới Simple. Cũng may, ở đây thực sự giống như Thẩm Lương nói, hoàn toàn không sai, người cũng không giống như những chỗ trước hắn đến rất lộn xộn.

Ngoài ý muốn chính là, hắn lại gặp tên đáng ghét kia.

"Hắc, khéo quá a." Quang Anh cùng hắn bắt chuyện.

"Ngày lễ tình nhân lại ở đây a? Ta xem không ít người tìm ngươi nói chuyện, một mình thỏa mãn chứ?" Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh hắn nói.

Quang Anh đột nhiên yên lặng, hơn nửa ngày mới nói: "Chỉ là tới uống rượu thôi."

Kiến Vũ trong lòng khẽ động, chén rượu trước mắt vừa nâng lên lại buông xuống, lúc nãy hắn nhìn thấy qua rèm cửa sổ. Rốt cục lộ tiếu ý: "Ngươi nhận thức Lợi Đắc chứ?"

Trong nháy mắt, tay Quang Anh túm lấy cổ áo lông."Ngươi biết hắn ở nơi nào?" Hắn vội vã hỏi.

Kiến Vũ có loại ảo giác, hình như hắn không nói, tên kia sẽ suy sụp...

"Ta biết hắn ở đâu, ta cũng biết, hắn thích ngươi."

"Mau nói cho ta biết, hắn ở đâu?"

"Ngươi không buông ra cũng đừng mong biết." Kiến Vũ không hờn giận nhìn áo lông bị hắn túm.

Quang Anh lúc này buông ra. Tìm được câu trả lời nhanh chóng chạy ra khỏi Simple.

Nhân viên quầy bar vội kêu: "Tiên sinh, ngài còn chưa trả tiền!"

Kiến Vũ ngăn cản đông tác của nhân viên quầy bar, nói: "Bằng hữu của ta, lát nữa tính hết cho ta." Dứt lời hắn nhìn hướng Quang Anh rời đi mà ngẩn ngơ. Tâm nói ta là tình báo cho ngươi, tiền thưởng ngươi còn không thỉnh, thực hết nói!

Trong lòng hắn ngữ khí mặc dù oán giận, nhưng lại có một cảm giác hài lòng.

Khóe môi chậm rãi câu dẫn, vẻ mặt đạm nhiên toát lên một tầng mị lực. Vừa quay đầu, lại bắt gặp ánh mắt thâm trầm lợi hại.

"Có thể mời một chén?" Vừa tới không lâu sau chính là Vương Thanh đang ngồi ở vị trí của Quang Anh hỏi...

-------

Tới rồi, tới rồi *^O^*

Bình luận

Truyện đang đọc