LƯỚI TÌNH

Chống mãi cuối cùng cũng về đến nhà, Kiến Vũ cảm thán, nếu ở đây có thang máy thì tốt a!!!

Đem túi đồ mua sắm về đặt xuống sàn nhà, ôm Hạ Bảo hướng thẳng đến sôpha. Hạ Bảo nhìn hắn bĩu môi, dường như muốn khóc, ủy khuất vô cùng.

Nghỉ ngơi một lúc rồi đem Hạ Bảo vào phòng tắm.

Hắn một thân toàn mồ hôi, tiểu tử kia cũng bò đi bò lại trên đất, cũng là nên tẩy rửa.

Đợi nước xả đầy bồn tắm. Nước nóng vừa phải, ngâm nước thực đặc biệt thoải mái. Hai chân nhỏ mập mạp của Hạ Bảo lao thẳng tới, hai tay đi bắt trên mặt hắn. Nỗ lực nửa ngày mới bắt được hài tử.

Hắn nhìn thú vị, đem mặt mình hướng sát vào một chút. Hạ Bảo sờ lấy cười cười, tay có vẻ rất thích đặt lên mặt hắn. Cánh tay bé nhỏ non mềm truyền đến mùi sữa, chợt thấy một loại cảm giác ấm áp không nên lời.

"Ngươi như thế nào nhỏ như vậy a." Kiến Vũ kéo tay ôm lấy hài tử, khéo tay nhẹ nhàng mà tẩy rửa cho hắn.

Hạ Bảo chớp chớp mắt nhìn người đối diện, căn bản nghe không rõ cái gì. Bộ dạng hắn ngây thơ giống như một tiểu thiên sứ.

Tẩy rửa rồi lau sạch sẽ, Kiến Vũ lần đầu tiên phát hiên mình có bản năng chăm sóc tiểu hài tử. Trên TV thấy qua, cư nhiên cũng bắt chước giống như vậy.

Đem tiểu hài tử kia đặt lên giường lấy khăn vậy quanh hắn, Kiến Vũ thay bộ tã cho hắn. Vốn định mua cho Hạ Bảo nhiều một chút, mới phát hiện tã có vẻ rộng. Mặc quần áo cho Hạ Bảo, ôm lấy hắn mà lắc lắc.

"..." Nguyên lai tã cũng phân chia số, Kiến Vũ học thêm được một chút.

"Ô oa ~~~" Hạ Bảo đột nhiên khóc. Cũng không biết có phải vì mang tã khó chịu hay không.

Kiến Vũ luống cuống tay chân đứng lên. Vốn hài tử không khóc thì mọi việc đều tốt, hắn vừa khóc đã khiến y luống cuống."Đừng khóc đừng khóc, ta đi pha sữa bột cho ngươi." Kiến Vũ vội vã chạy vào trù phòng.

Hạ Bảo càng khóc càng lợi hại, khiến cho Kiến Vũ càng không biết làm thế nào. Hắn đem bộ đồ inox đặt lên bếp, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng ngủ ôm Hạ Bảo ra. Thanh âm của Hạ Bảo có vẻ khàn, Kiến Vũ trong lòng căng thẳng, hâm nóng sữa cho hắn uống.

Trong miệng nếm được vị sửa mà ngừng khóc. Kiến Vũ mừng thầm vì đứa nhỏ này không có kén chọn.

"Tính nết thật nóng nảy, ngươi rốt cuộc giống ai a?" Hắn ngồi ở sô pha cho đứa nhỏ ăn.

Hạ Bảo uống được một lúc, chuông cửa vang lên. Kiến Vũ trong đầu lo lắng một chút, đừng nói là mẹ đứa trẻ trở lại, không phải còn chưa hết một ngày sao?!

Không tình nguyện đi mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài chợt thấy nhẹ lòng."Thế nào là các ngươi?" Là bằng hữu tốt nhất của hắn Thẩm Lương và vợ hắn Tuấn Kiệt, liền nghiêng người cho bọn họ vào.

Tuấn Kiệt lễ độ đối hắn gật đầu: "Quấy rầy rồi Kiến Vũ."

Thẩm Lương giống như trở về nhà của mình, đều thấy quen thuộc. Hắn tay phải ôm vợ, tay trái xách cái rương ngồi xuống sô pha nói: "Ta chuyển đến ở bên cạnh nhà ngươi." Thấy bằng hữu trong lòng ôm tiểu hài tử hắn lại hỏi: "Hài tử này của ai vậy?"

Kiến Vũ trực tiếp trả lời: "Là của ta ~ "

"..." Tuấn Kiệt nhìn hài tử, lại nhìn Thẩm Lương: "?" Không phải nói Kiến Vũ giống như chúng ta là người đồng tính sao? Hài tử là không thể?!

"Tuấn Kiệt ngươi không cần nhìn Thẩm Lương, hài tử này là có người tặng cho." Kiến Vũ vuốt ve mái tóc mềm của Hạ Bảo, hướng bọn họ giải thích.

Đối với hai người này không cần giấu diếm, vả lại hắn cũng cần người hỗ trợ.

"Thẩm Lương, ta nếu muốn nhận hắn làm con nuôi phải làm nhưng thủ tục gì? Có phiền phức không?" Bằng hữu của hắn,một người là luật sư một người là trợ lý luật sư, đối những với những việc này hẳn là biết rõ đi.

"Vấn đề này không quan trọng, quan trọng là..., ngươi thật muốn dưỡng hắn???" Hắn cũng không cho rằng đây là một ý kiến hay. Một nam nhân độc thân dưỡng một hài tử, hơn nữa nửa điểm kinh nghiệm cũng không có, thật sự là không thể được. Hắn hiện tại làm công việc tự do, tiền tài thì cũng không thiếu, nhưng... không được!

"Thực sự muốn dưỡng."

"Xác định?"

"Phi thường xác định."

"Hắn không phải sủng vật."

"Lời vô ích, ta cũng không phải người mù!"

"A, Thẩm Lương, ngươi để Kiến Vũ nhận nuôi đi. Chúng ta chưa từng có hài tử, có một hài tử để cùng chăm sóc có phải là tốt không?" Tuấn Kiệt ôn hòa cười cười, "Hơn nữa, về sau ở gần nhà, nếu hắn cần thì có thể giúp đỡ a."

"Nói là nói như vậy, vạn nhất sau đó cha mẹ hắn muốn đón hắn về? Đến lúc đó làm sao bây giờ?" Thẩm Lương quả quyết không đồng ý.

"Ta đã quyết định rồi, ngươi có thể trực tiếp nói cho ta thủ tục thì tốt rồi." –  Nếu đã gọi là Hạ Bảo thì đây là hài tử của hắn, như thế nào để hắn bị vứt bỏ lần nữa. "Không có kinh nghiệm có thể chậm rãi học, ai mới sinh ra cũng đều là hài từ a."

"Đúng vậy, thế nhưng muốn nhận con nuôi phải 30 tuổi trở lên. Xin hỏi Kiến Vũ tiên sinh, ngươi cho rằng ngươi đã đủ tiêu chuẩn sao?" Rõ ràng mới 24!

"Khụ, ta tin tưởng ngươi."

"..." Không nói gì, cư nhiên nói lời kính trọng! "Hô ~ được rồi, nói vậy ngươi ngay cả tên cũng đặt rồi, ngươi đem hộ khẩu cùng chứng minh nhân dân cho ta, ta sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng." Hắn bất đắc dĩ nhìn bằng hữu đáng thương một lúc: "Thật không hối hận?"

"Không hối hận." Kiến Vũ thái độ kiên định, đáp lại mọi vẫn đề: "Được rồi, ngươi nghĩ như thế nào mà mua nhà bên cạnh vậy?"

"Nơi làm việc của ta và Tuấn Kiệt ở gần đây, vừa may ngươi ở sát vách, chính là như vậy. Hiện nay ở bên trong không có đồ đạc, khế ước còn chưa đưa tới, đành ở chỗ ngươi tá túc vài hôm."

"Đi, hai ngươi tự xem, trong tủ ở phòng khách có chăn gối. Ta còn có rất nhiều việc phải làm cho Hạ Bảo, lát nữa phải ra ngoài."

"Hắn tên Hạ Bảo?" Tuấn Kiệt nhìn đứa nhỏ trong lòng Kiến Vũ hỏi.

"Ân, Phùng Hạ Bảo." Kiến Vũ đắc chí, "Được rồi, hai ngươi từ lúc nào lại làm cùng đơn vị a?"

"Bởi vì chuyển nhà mà xin nghỉ một buổi."

Kiến Vũ gật đầu hội ý. Ngẫm lại cả hai đều là luật sư sự vụ sở, nghỉ nửa ngày cũng không thành vấn đề.

Nghĩ lại lúc đó vì tuổi cũng nhỏ mà lý lịch không đủ nên cùng anh họ hắn mở văn phòng, về sau có đủ kinh nghiệm rồi, anh họ cũng nhượng lại cho hắn quản lý.

"Kiến Vũ, nước chảy." Tuấn Kiệt đột nhiên nói.

"A!!!" Kiến Vũ đem Hạ Bảo đưa cho Tuấn Kiệt chạy đến chỗ bình sữa.

Thẩm Lương nhìn vợ nhìn nhìn lại bằng hữu tấm tắc thích thú. Hắn nhìn tiểu Hạ Bảo hỏi: "Các ngươi từ khi nào biết dưỡng hài tử, nhìn thế nào cũng thấy là người có kinh nghiệm a?"

Tuấn Kiệt cứng ngắc đứng ở tại chỗ: " Thẩm Lương, ngươi không thấy ta đang rất khẩn chương sao?" Cánh tay hắn đều nổi gân xanh TT

"..." Thật không.

Kiến Vũ lại đi pha tiếp sữa, áng chừng tỉ lệ sữa, thêm nước sôi vào, đem đặt bình vào nước lạnh để nguội bớt.

Tuy rằng hắn còn chưa thành thạo, thế nhưng mọi bước làm đều tính toán chính xác.

Thẩm Lương cùng Tuấn Tú sửng sốt, cuối cùng Thẩm Lương hỏi: "Ta nói Kiến Vũ, ngươi khi nào mà học qua những thứ này?"

Kiến Vũ quay đầu lại vẻ mặt đầy bí hiểm: "Ta nhớ kỹ hồi học cao trung có một vấn đề, chỉ có năm kênh có thể xem."

Tuấn Kiệt nghi hoặc tiếp lời: "Sau đó?"

"Trong đó bốn kênh là quảng cáo, có một chương trình nuôi dưỡng trẻ sơ sinh."

"Vậy là ngươi xem chương trình nuôi dưỡng trẻ sơ sinh?" Lẽ nào sẽ không trực tiếp tắt TV đi..

"Đúng vậy." Kiến Vũ nhớ lại hồi đó rồi nói: "Bất quá khi đó là bởi vì có nguyên nhân."

"Nguyên nhân gì?"

"Bí mật." Hắn lúc đó muốn nhìn xem "tiểu kê kê" của hài tử kích thước như thế nào... (T^T||||)

Khụ ~ bởi vì không nhớ rõ, sở dĩ hiếu kỳ muốn nhìn,...

Bất quá nhớ lại, xem hết chương trình cũng không lòi ra một nam hài nào, bởi vì ngày đó tất cả đều là nữ hài. Dù sao hắn cũng đem bài học nuôi dưỡng hài tử nhớ kỹ.

Tuấn Kiệt có điểm hiếu kỳ muốn hỏi nhiều hơn nữa, Thẩm Lương không nói không rằng.

Hai người đến phòng khách thu dọn hành lý, Kiến Vũ lại đem Hạ Bảo ôm vào lòng lấy bình sữa.

Hạ Bảo mang tã lót, ngây ngô nhìn người thanh niên sẽ trở thành thân nhân của mình. Đem hai tay giơ tới.

Cầm giấy và bút, Kiến Vũ nhớ lại xem mình cần mua gì, miễn cho đến lúc đó đừng quên mất. Vừa lúc có hai người Thẩm Lương ở đây, hắn có thể đem Hạ Bảo ngủ rồi nhờ họ trông hộ, như vậy hắn có thể đi xe ra ngoài một chút.

"Tã lót, quần áo, sữa tắm trẻ con, phấn rôm..."

Lưu loát viết ra một đống, nhớ hết "khẩu phần ăn" của Hạ Bảo. Kiến Vũ thử sữa một chút, thấy vừa mới đem cho Hạ Bảo ăn.

Hạ Bảo ăn no, cuối cùng cũng buông bình sữa xuống. Tuy rằng cầm bình còn không vững vàng, nhưng muốn lấy từ tay hắn ra cũng khó.

"Tiểu bụ bẫm ăn no liền ngủ." Kiến Vũ nhìn tiểu báo bối, nhìn thế nào cũng thấy thú vị.

Cái miệng nho nhỏ ngậm lấy núm vú cao su khẽ động, ăn một lát rồi nghỉ. Đến tận khi con ngươi lấp lánh muốn trĩu xuống, bình sữa cũng không còn bao nhiêu.

Thay tã cho hắn, lấy cái chăn bao lấy hắn đặt lên giường rồi chèn chăn xung quanh, Kiến Vũ đi tìm bằng hữu, dự định nói với bọn họ một tiếng rồi xuất môn.

Hắn vừa đi đến cửa phòng khách, còn chưa gõ cửa Tuấn Kiệt đã đi ra.

"Di? Kiến Vũ, thế nào đứng ở chỗ này?" Hắn hỏi.

"Nga, ta muốn nói với các ngươi một tiếng, Hạ Bảo ngủ, các ngươi giúp ta trông hắn một chút, ta ra ngoài mua chút đồ."

"A, ta cũng muốn đi ra ngoài mua chút đồ, vừa định hỏi ngươi có muốn đi hay không."

Tuấn Kiệt chưa nói xong, Thẩm Lương đã đi tới nói: "Hai ngươi cùng nhau đi, nhiều ngươi có thể mua nhiều một chút."

"Vậy còn Hạ Bảo ngủ..."

"Sách, ôm đi là được, hài tử chắc không dễ thức giấc như vậy đâu."

Như là nghe được có người nói về mình, tiếng khóc của Hạ Bảo đột nhiên truyền tới. Chỉ không biết vì sao, lần này tiếng khóc có chút quái dị.

---------/

Ai ui tự nhiên thấy năng xuất... Chắc nốt nay rồi lặn thôi hai bạn ah ^^

Bình luận

Truyện đang đọc