LƯỚI TÌNH

Làm cha thật không dễ dàng chút nào, Kiến Vũ gần đây mới có thể lĩnh hội được điều này. Hắn buổi đêm ít nhất phải thức dậy ba lần cho Tiểu Hạ Bảo đi tiểu và uống sữa.

Hơn nữa ban ngày, Hạ Bảo từ sáng đến tối phải ăn 7,8 lần.

Kiến Vũ bản thân ngủ không đủ, buổi tối tỉnh giấc ba bốn lần với hắn cũng vẫn chịu được. Cho dù thựa sự là không đủ, ban ngày Hạ Bảo ngủ thì hắn cũng ngủ một chút để bù lại buổi đêm.

Từ sáng đến tối lúc nào cũng bận rộn, thời gian lại trôi qua nhanh. Sáng sớm vừa mở mắt ra đã vội vàng, đầu óc choáng váng, cho đến khi tắm cho Hạ Bảo hắn mới cảm giác được, một ngày trôi qua như thế nào.

Trong đầu lúc nào cũng hận bản thân không có ba đầu sáu tay, lúc nào cũng có thể ứng phó mọi chuyện có thể xảy ra. Cái gì cũng phải từng chút từng chút mà học, cái gì cũng đều mới mẻ. Kiến thức về trẻ sơ sinh của hắn cũng chỉ như bằng hữu làm ở nhà trẻ. Cũng may hôm nay hắn cũng chậm rãi thích ứng được nhiều.

Từ hôm đăng ký ID mới hắn cũng chưa lên trò chơi. Có đôi khi ban đêm không ngủ được, khi đó đã nghĩ mở máy tính chơi một chút. Nhưng mỗi lần lại nghĩ ảnh hưởng đến Hạ Bảo cuối cũng không chơi nữa.

Thành phố A trời đang mưa, thật vất vả, hắn ôm Hạ Bảo đi tấm rèm tránh ánh sáng, mua cả giường và bàn.

Bản thân là người ngồi làm việc trên máy tính nên so ra có vẻ hơi yếu nhược, nhưng về cơ bản thì không có gì. Hiện tại hắn cũng an tâm.

Trời đã sáng, Hạ Bảo ăn no đã ngủ ngon lành. Kiến Vũ đăng nhập Tiên Tích một chút. Hắn từ khi vào chủ thành cũng không luyện lên cấp nữa, vẫn là trang thái như trước.

Có lẽ là bởi vì ngày nghỉ, tại trò chơi cũng nhiều người hơn bình thường. Hắn tiếp nhận nhiệm vụ liền hướng địa điểm đó đi tới.

Nhiệm vụ có tên gọi là "làm mối", muốn đi sơn lâm tìm kiếm một tên thư sinh trói gà không chặt, đem hắn từ trong tay yêu tinh cứu ra, sau đó hộ tống hắn quay về chủ thành đến Khai Tâm phường. Phường chủ cô nương của phường sẽ hảo tâm để thư sinh xuất ra một khối đậu hủ để ăn, thư sinh rất là cảm động, muốn lấy Khai Tâm làm vợ. Thế nhưng hắn bị yêu tinh đánh đuổi đi, hôm nay trong tay một xu không có. Lúc này sẽ hảo tâm mang theo hắn vào thành, cho hắn vòng ngọc, sau đó hai người kia kết hôn.

Kiến Vũ mở túi nhìn đi nhìn lại cũng không thấy có vòng ngọc. Lính mới muốn có vòng ngọc thì phải được thôn trưởng tặng, hắn cư nhiên đã quên...

Thư sinh cùng Khai Tâm cô nương nhìn Hạ Bảo cục cưng nửa ngày không có phản ứng, Khai Tâm cô nương rơi lệ, mà thư sinh thì áy náy ly khai.

Kiến Vũ cười khổ, nhìn màn hình phía bên phải hiện lên "Nhiệm vụ thất bại" nghĩ mình dạo này thực sự hồ đồ mất rồi.

Một lần nữa trở về thôn, lúc gặp thôn trường thì hắn sửng sốt. Thôn trưởng lại tên là "Hạ Bảo tinh nghịch"!

"Hạ Bảo tinh nghịch" nhìn "Hạ Bảo cục cưng", thực sự không nghĩ là có lính mới lại đặt tên giông giống mình.

Vương Thanh ngừng tay nhìn "Hạ Bảo cục cưng".

Hắn đặt tên là "Hạ Bảo tinh ngịch" là bởi vì Hạ Bảo rất nghịch, khi làm nhiệm vụ thì rất thích chạy lung tung, khiến hắn lúc nào cũng phải đi tìm, thế là cái tên tự dưng ở trong đầu hắn. Bởi vì Vương Thanh còn phải trông thương khố, hiện tại cùng nhi tử ở một chỗ sẽ rất dễ loạn, nên hắn lập thêm một Id mới.

Hạ Bảo cục cưng đến gần thôn trưởng, lấy được vòng ngọc liền ly khai. Hắn còn muốn đến sơn lâm cứu thư sinh một lần nữa.

Hạ Bảo tinh nghịch vẫn nhìn hắn, bởi vì cái dáng vừa đi vừa chạy này rất giống một người...

Hắn lắc đầu xua tan ý nghĩ trong đầu, cầm vọng ngọc chạy về hướng chủ thành. Mà bọn họ cứ như vậy gặp nhau.

Hạ Bảo cục cưng thỏa mãn đi tìm thư sinh, thế nhưng chỗ thư sinh bị bắt không cố định, sơn lâm rộng lớn cũng khó đoán. Nhiệm vụ này kỳ thực có thể lập tổ đội cũng hoàn thành, nhưng làm xong không được điểm kinh nghiệm nên rất nhiều người không làm. Không ai muốn vì khối đậu hũ mà tiêu tốn thời gian. Mà hắn cũng chỉ muốn hoàn thành tất cả các nhiệm vụ mà thôi. Thói quen~

"Người cứu mạng... Người cứu mạng..." Thanh âm thư sinh cầu cứu.

Hạ Bảo cục cưng biết được mục tiêu đang ở gần. Vì vậy hắn nhìn xung quanh xem thư sinh ở nơi nào.

Lúc này, một thân ảnh quen thuộc lại gần hắn, hỏi: "Có thể chung đội không?"

Kiến Vũ sửng sốt, hắn nhớ kỹ Vương Thanh lần đầu tiên cũng nói câu này. Trước mắt không phải là Hạ Bảo tinh nghịch sao?

Hắn nhẹ nhàng đánh ra một loạt chữ: "Có thể, bất quá làm xong nhiệm vụ này liền giải tán." Nói gian hắn đã rồi đưa ra lời mời nhập đội.

Lúc này khiến Hạ Bảo tinh nghịch ngẩn người, lời đối thoại này mình gặp qua ở nơi nào rồi...

Lập đội xong, Hạ Bảo cục cưng liên đi tìm thư sinh, Hạ Bảo tinh nghịch cũng đứng yên nhìn động tác của hắn. Hắn cuối cùng nghĩ đến trên người này lộ ra một cảm giác quen thuộc, giống như đã chơi cùng rất lâu. Chỉ bất quá người này là nam y sư, còn kia là nữ y sư...

Chạy ước chừng năm phút đồng hồ, Hạ Bảo tìm được thư sinh. Lần này có người hỗ trợ là Chiến sĩ nên dễ dàng hơn nhiều, hắn chỉ cần đứng một bên hỗ trợ tăng máu là được.

Rất nhanh thư sinh liền theo hai người hướng chủ thành.

Nhiệm vụ lần này thành công.

Hạ Bảo tinh nghịch đưa lời kết bạn với Hạ Bảo cục cưng. Hạ Bảo cục cưng tiếp nhận sau đó logout.

Đêm nay cuộc gặp gỡ tình cờ hắn cũng không muốn lưu lại cái gì. Bất quá chỉ là giống tên, mà hắn không muốn giống như lần trước dây dưa với cái loại "thật tâm thật lòng" này lắm.

Trên bàn điểm tâm, Thẩm Lương đưa cho Kiến Vũ thủ tục nhân nuôi. Sau đó quyết định lấy họ Phùng cho Hạ Bảo. Vì thế, buổi cả nhà quyết định ra ngoài ăn.

"Kiến Vũ, nhà chúng ta cũng đã chuyển xong, đêm nay bắt đầu chuyển qua đấy ở." Tuấn Kiệt đối với "chủ thuê nhà tạm thời" cười cười: "Thời gian này thực là phiền phức ngươi."

"Hảo, khách khí chuyện này để làm gì, cũng đâu phải không gặp lại. Một chắc ngày nào đó ta nghèo túng liền mang Hạ Bảo đến nhà các ngươi."

"Không thành vấn đề không thành vấn đề, lầu trên liền cho các ngươi là được. Chính là còn có thể chơi đùa a." Tuấn Kiệt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Bảo: "Đây cũng không phải con nuôi của ta và Thẩm Lương sao."

Thẩm Lương mua nhà có kết cấu giống với nhà Kiến Vũ, bên trong cũng bầy trí tương đối giống.

Kiến Vũ hơi có chút bất đắc dĩ cười: "Ai ~ hảo, hai ngươi có việc cứ nói thẳng." Hắn cũng không phải nhìn không ra, cặp đôi này toàn dùng mắt nói chuyện với nhau."Ta sợ hai ngươi lại không tiếng động mà nhìn nhau, con mắt co giật đến nơi."

"..." Thẩm Lương uống trà, không có ý kiến. Ý tứ hàm xúc: lão bà ngươi toàn quyền xử lý đi!

Tuấn Kiệt im lặng một lát rồi nói: "Quên đi, chúng ta nhận thức cũng không phải ngày một ngày hai, ta cùng ngươi nói thẳng. Ta cùng Thẩm Lương có bằng hữu làm ở viện y, là bác sĩ chỉnh hình. Người tốt, cũng yêu quí trẻ con. Nếu như ngươi có ý tứ nói chúng ta giúp ngươi liên hệ."

"..." Hôm qua mới làm nhiệm vụ mai mối, ngày hôm nay thì có người vì hắn mà mai mối!?"Cái này... Ách... Hay là thôi đi." Hắn cuối cùng nhớ ra là vẫn chưa gặp người kia, không muốn tùy tiện tìm một người đối phó. Tuy rằng, Thẩm Lương với Tuấn Kiệt không có khả năng làm hại hắn, nhưng hắn trong lòng có tâm tư.

"Chúng ta cũng nói, quyền quyết định đương nhiên tại ngươi, bên kia cũng không ép buộc." Thẩm Lương rốt cục lên tiếng. Hắn nhìn bằng hữu dạo này chiếu cố tiểu hài tử mà thành cái dạng gì... Bất quá đối phương xác thực đúng là một người rất được.

"Hai ngươi thật là có lòng tốt, bất quá ta nghĩ như bây giờ cũng rất tốt." Có Hạ Bảo ở bên cạnh, hắn cũng không nghĩ giao trái tim mình đến một người nào khác.

"Sách, ngươi cũng không ngại tắc* sao!" Thẩm Lương mắt trợn trắng.

(* chính là cái gì gì đấy không được phát tiết ra a~~ Người ta xấu hổ qua a~ ////)

Kiến Vũ trừng mắt nhìn hắn, Tuấn Kiệt xấu hổ ho khan hai tiếng.

"Quên đi, tùy ngươi đi, ngày mai buổi tối đến chỗ chúng ta ăn." Thẩm Lương đưa đồ ăn cho vợ, vừa nói xong liền đặt tay ở thắt lưng.

"Hảo ~ "

Kiến Vũ đêm nay giống như hắn nói, hoàn toàn không có phương pháp. Nhưng duyên phận nên để có chạy cũng không thoát được số phận.

Hôm nay Hạ Bảo ăn no rồi nằm trên giường ngủ ngoan, đang chơi đùa bỗng nhiên lăn ra ngủ. Kiến Vũ tập trung nhìn vào, hắn cư nhiên xoay người. Tuy rằng trở mình một lần rất lao lực, nhưng xác thực xoay người. Hơn nữa trở mình xong khiến khuôn mặt đỏ bừng, hắn tủm tỉm cười.

Hắn rất vui vẻ nghĩ đến ôm Hạ Bảo, ai ngờ dưới chân giẫm phải thứ gì mà ngã đè xuống. Hắn phản xạ định dùng tay chống đỡ, không cho cho thân thể chạm đất, thế nhưng vừa vặn xoay tay. Cổ tay chậm rãi sưng đỏ lên, hắn không có biện pháp, không thể làm gì khác là gọi điện cho Thẩm Lương.

Bên kia Tuấn Kiệt tiếp máy, hắn hỏi: "Làm sao vậy Kiến Vũ? Thẩm Lương hắn hiện tại không thể tiếp điện thoại."

"Tuấn Kiệt, tay ta bị thương, sưng lợi hại. Ta muốn hỏi một chút có thể hay không đem Hạ Bảo đến chỗ các ngươi, ta lo lắng tại y lăn qua lăn lại nửa ngày sẽ đói bụng"

"Như vậy, chúng ta đi kiểm tra xem. Ta cùng Thẩm Lương đến viện y, ngươi trực tiếp đến a. Có khả năng ôm theo Hạ Bảo? Không được chúng ta liền tới đón ngươi."

"Không cần, lát nữa gặp." Dứt lời hắn khéo léo bao Hạ Bảo lại. Lúc này may mắn bị thương là tay trái không phải tay phải.

Đợi mãi mà không tài nào gọi được một chiếc xe taxi. Hắn phát hiện từ gặp Hạ Bảo hắn giống như không có một cơ hội khác.

Thẩm Lương cùng Tuấn Kiệt ở viện y chờ Kiến Vũ. Bên cạnh bọn họ là một nam nhân tầm 28,29 tuổi. Mặc áo khoác trắng dài nhàn nhã hút thuốc.

"Ta nói Quang Anh, ngươi là bác sĩ sao có thể hút thuốc a? Nghiện thuốc lá so với ta còn lại hợi hơn." Thẩm Lương nhìn bác sĩ cau mày.

"Hắn đây là ăn khói a, không phải hút thuốc." Tuấn Kiệt nói xong cười nhìn xuống lầu một chút. Bọn họ ngồi ở khu có thể nhìn xuống cửa chính.

"Ai cũng không có luật cấm bác sĩ hút thuốc. Hơn nữa, thói quen hơn chục năm, không thay đổi được."

"Được, đừng phiền muộn, bằng hữu ta tới. Ngươi chuẩn bị công tác đi." Tuấn Kiệt thấy bằng hữu ôm tiểu hài tử đi qua cửa.

"Ta đây là thời gian nghỉ trưa, các ngươi có hay không nên cấp thêm phí a?"

Thẩm Lương lao người tới, Quang Anh nhanh nhẹn tránh được.

Kiến Vũ cổ tay đã to như cái bánh báo, nhưng nhìn thấy Quang Anh hắn đột nhiên dừng lại, thần sắc có vẻ bất an.

Thẩm Lương nhận ra vẻ kỳ lạ: "Làm sao vậy? Quen biết?"

Kiến Vũ liều mạng lắc đầu, toàn thân đều đang run.

Bình luận

Truyện đang đọc