LUÔN CÓ VAI CHÍNH VỌNG TƯỞNG MỞ RỘNG HẬU CUNG

Kim Dương mà Vũ Mộc nhắc tới là một thú nhân hổ tộc, hơn hai mươi tuổi, là một bạch hổ chỉ mới vừa thành niên mấy năm. Kim Dương khi còn bé thân thể không tốt, tu luyện thú lực rất chậm, ở trong tộc rất không thu hút, nhưng từ năm trước sau khi vào thành trì hỗn cư các tộc gần thần điện, thân thể hắn đột nhiên trở nên khỏe mạnh, tu luyện thú lực cũng bắt đầu tiến giai thần tốc giống ngồi hỏa tiễn vậy.

“Kim Dương này ta cũng từng chú ý qua.” Diệp Chi Châu lật xem tư liệu Vũ Mộc điều tra, khẽ nhíu mày, “Nhưng thân thể Kim Dương trở nên khỏe mạnh là do uống thuốc cải tạo mà ta phát miễn phí ở thần điện  …… Thân thể khỏe mạnh, tốc độ tu luyện nhanh hơn cũng rất bình thường. Ta có quan sát xem tính cách của hắn có chuyển biến hay có dị trạng gì không, nhưng không hề phát hiện gì cả. Tốc độ tu luyện của hắn mặc dù nhanh, nhưng cũng còn ở trong giới hạn bình thường.”

“Nhưng bắt đầu từ nửa tháng trước, hắn đột nhiên thường xuyên tiếp xúc với mấy thú nhân ưu tú đại tộc, còn đặc biệt có được phản tổ huyết mạch tứ tộc.” Vũ Mộc vô cùng kiên trì với suy đoán của mình, tiếp tục nói, “Vả lại hắn còn từng tiếp cận Giai Giai, nhưng Giai Giai bị hắn dọa đến, sau đó không để ý tới hắn nữa.”

“Giai Giai?” Biểu tình Diệp Chi Châu không dễ nhìn, lại chăm chú nhìn tư liệu lão hổ, đánh nhịp, “Vậy trước hết trọng điểm chú ý là Kim Dương, đối với những người khác cũng không được lơi lỏng quan sát.”

“Vâng.” Vũ Mộc kính cẩn hành lễ, sau đó lễ phép cáo lui.

Đông Phương Thư từ trạng thái bối cảnh sống dậy, vươn tay nhéo nhéo cổ Diệp Chi Châu để cậu trở về thú hình, ôm cậu vào ngực mình, “Ngươi cảm thấy không phải là Kim Dương?”

“Ừ.” Diệp Chi Châu ở trong ngực y lăn một vòng, dùng cái sừng đã lớn lên rất nhiều của mình cọ mu bàn tay y, “Tuy rằng ta để ý mấy nhắc nhở mà Thông Thiên đưa ra trước khi phong bế ý thức, nhưng có đôi khi ta cũng sẽ hoài nghi mấy nhắc nhở kia có phải là nguyên nhân khiến Thông Thiên bị công kích không.”

Đông Phương Thư điểm điểm sừng của cậu, tiếp tục chuyên tâm chú giải trên sách trận pháp, “Nghĩa là sao?”

“Hồn kỳ muốn lừa gạt chúng ta.” Diệp Chi Châu cắn cắn ngón tay của y, hàm hồ tiếp tục nói, “Từ thế giới trước hồn kỳ đã bắt đầu muốn dùng tất cả biện pháp để chúng ta đi sai đường, sau khi Thông Thiên bị công kích ta vẫn chưa bình tĩnh được, cho nên không có nghĩ kĩ, suy nghĩ vẫn luôn đi theo những nhắc nhở của Thông Thiên để lại. Nhưng hiện tại ta có chút hoài nghi những nhắc nhở kia của Thông Thiên trước khi bị công kích là do hồn kỳ giả tạo.”

Đông Phương Thư rốt cục dịch tầm mắt đến trên người cậu, buông bút xuống, “Ngươi có ý kiến gì không?”

Cậu không đáp, phun ngón tay của y ra đột nhiên hỏi, “Đông Phương, có phải ngươi đợi ta rất lâu rồi đúng không?”

Đông Phương Thư nắm cái đuôi của cậu không nói lời nào.

“Ta từng nghe Vũ Mộc nhắc tới, tộc trưởng vũ tộc vẫn luôn là ngươi. Đông Phương, có phải linh hồn của ta lúc đưa lên đã xảy ra vấn đề đúng không, cho nên ngươi mới tới trước ta nhiều năm như thế?” Thọ mệnh của thú nhân dài nhất là hơn hai trăm tuổi, ngắn thì chưa đến một trăm, nhưng Đông Phương Thư không giống vậy, thân thể y dùng có huyết mạch của phượng hoàng, không có tử vong, chỉ có niết bàn trọng sinh. Vũ Mộc từng đề cập tới gia gia của hắn cùng thế hệ với tộc trưởng Đông Phương, mà thọ mệnh thú nhân vũ tộc lại được hơn hai trăm năm. Trước đó cậu mê man trăm năm, những thú nhân khác đều đã già hết rồi, chỉ có Đông Phương vẫn là bộ dáng yêu nghiệt như khi lần đầu tiên nhìn thấy, cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ tới một khả năng, Đông Phương đã niết bàn khi cậu mê man lần thứ hai.

“Sao đột nhiên hỏi cái này.” Đông Phương Thư thu hồi tầm mắt, lần thứ hai cầm bút lên, “Quả thật ta đến sớm hơn ngươi, linh hồn của ngươi lúc đưa lên đã bị hồn kỳ quấy nhiễu, hôn mê một đoạn thời gian, những điều này chỉ là vấn đề nhỏ.”

Diệp Chi Châu biến trở về hình người kéo mặt y lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Không được qua loa cho xong, ta đang hỏi ngươi, vì cái gì ta lại mê man trăm năm, đừng nói với ta là do huyết mạch thân thể này tạo thành, ta không tin.”

Đông Phương Thư bị cậu nhìn đến bất đắc dĩ, rốt cục thỏa hiệp, “Là do hồn kỳ công kích ngươi.”

Diệp Chi Châu nhíu mày.

“Nó có ý đồ gạt bỏ linh hồn của ngươi, ta không có biện pháp với chuyện này, cho nên tất cả đều là Thông Thiên gánh vác.” Đông Phương Thư đè lại ấn đường nhăn nhó của cậu, nhẹ nhàng vuốt lên, “Ngươi mê man trăm năm có nguyên nhân là do huyết mạch thân thể, cũng có nguyên nhân là do hồn kỳ công kích, hôn mê là một loại phương thức Thông Thiên bảo vệ ngươi.”

Diệp Chi Châu nhấp nhấp môi, ánh mắt ảm đạm xuống. Tuy rằng đã sớm đoán được là nguyên nhân này, nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy khổ sở. Là cậu vô dụng nên mới làm hại Thông Thiên biến thành hình dạng hiện giờ. Sau khi suy sụp chốc lát cậu lại nhanh chóng tỉnh táo lại, hồn kỳ vẫn còn đang quấy phá, Thông Thiên còn chưa trở lại, cậu nhất định phải giữ vững tinh thần, cố gắng trở nên mạnh mẽ, sau đó bảo vệ tốt người cùng vật mà mình quan tâm.

“Hồn kỳ đang chuyển đổi mục tiêu công kích.” Cậu lắc lắc đầu vất hết cảm xúc tiêu cực đi, cẩn thận phân tích, “Trước đó hồn kỳ bắt đầu nhắm vào ngươi muốn ngươi đi lầm sang thế giới khác, nó muốn tách chúng ta ra, nhưng không thành công. Sau đó nó lại muốn tận diệt chúng ta, đương nhiên, cũng không thành công. Cho đến lúc này mục tiêu công kích của nó vẫn là vô cùng minh xác, đó chính là gạt bỏ ta, sau đó dẫn dắt ngươi rời đi, hoặc là lợi dụng nhân vật chính mượn sức của ngươi. Nhưng bắt đầu từ thế giới này, nó đã chuyên tâm công kích ta, từ lúc linh hồn đưa lên cộng với hôn mê sau này, khí lực của nó đều dùng ở trên người của ta.”

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Đông Phương Thư vuốt ve ánh mắt xinh đẹp nghiêm túc của cậu, trộm đưa tay ra sau lưng cậu.

Diệp Chi Châu không hề có cảm giác, tiếp tục nói rằng, “Giả sử như mục đích hồn kỳ ở thế giới này vẫn là gạt bỏ ta, như vậy Hiên Viên Hồng gây sức ép ra động tĩnh lớn như vậy có khả năng đều là thủ đoạn của hồn kỳ dùng để dẫn dắt ngươi rời đi lực chú ý. Từ đầu đến cuối, hồn kỳ vẫn luôn muốn công kích ta, đặc biệt là sau khi Hiên Viên Hồng được giải quyết, ta trực tiếp tiến vào hôn mê lần thứ hai.”

Đông Phương Thư gật đầu, ôm thắt lưng cậu, “Cho nên?”

“Nó nhằm vào ta là bởi vì ta hủy kế hoạch hậu cung của nó, nhưng sở dĩ ta có thể hủy hậu cung của nó, là bởi vì có bàn tay vàng Thông Thiên.” Diệp Chi Châu lần thứ hai nhăn mày lại, nói rằng, “Cho nên ta hoài nghi hồn kỳ công kích ta có khả năng cũng là một loại thủ thuật che mắt, mục tiêu chân chính của nó kỳ thật là Thông Thiên. Lúc đưa linh hồn lên rồi bị hôn mê, Thông Thiên nhất định sẽ đặc biệt chú ý an toàn của ta. Mà lần thứ hai ta hôn mê thời gian ngắn hơn hẳn là do Thông Thiên đã gia tăng lực lượng bảo hộ trên người của ta …..”

Đông Phương Thư dừng bàn tay đang rục rịch lại, hôn trấn an cậu, “Tiểu Châu, đừng nghĩ nhiều.”

“Không phải nghĩ nhiều, là suy đoán hợp lý.” Diệp Chi Châu không tự giác giảm cảm xúc xuống, tiếp tục nói rằng, “Sau đó hồn kỳ thừa dịp ta hôn mê, Thông Thiên vì ta không thể đề phòng nên bị hồn kỳ công kích ….. Ta không có bàn tay vàng, hồn kỳ có thể tận tình lừa dối ta.”

Đông Phương Thư đưa tay sờ sờ tóc của cậu.

“Cho nên ta mới hoài nghi nhắc nhở cuối cùng của Thông Thiên lưu lại là do hồn kỳ giả tạo ra để cho ta đi sai hướng, nếu suy nghĩ sâu hơn một chút, có lẽ hồn kỳ gây sức ép một vòng lớn như vậy mục đích chính là công đánh Thông Thiên sau đó thay thế vị trí của nó. Thông Thiên là bàn tay vàng của ta, nếu Thông Thiên bị hồn kỳ khống chế, như vậy nó sẽ là công cụ tốt nhất để đẩy ta xuống địa ngục. Có lẽ Thông Thiên đã ý thức được điểm này nên mới tự mình phong bế, không cho hồn kỳ cơ hội lợi dụng sơ hở.”

Đông Phương Thư khẽ nhíu mày, rủ mắt như có điều suy nghĩ. Y biết chuyện càng nhiều hơn, cho nên ngay từ đầu liền không suy xét vấn đề này, hiện giờ Tiểu Châu phân tích như vậy ….. Hướng đi hồn kỳ ở thế giới này quả thật có chút kỳ quái.

Diệp Chi Châu không phát hiện y trầm tư, nghĩ nghĩ rồi nói thêm, “Thông Thiên tự mình phong bế, tuy không chứng minh rằng hồn kỳ đã chui được vô lỗ hổng, nhưng những nhắc nhở kia chính là lời dẫn thích hợp nhất. Hiện giờ không thể xác định được nhân vật chính, phạm vi hậu cung lại không rõ ràng, không có Thông Thiên trợ giúp, khẳng định ta sẽ mở rộng phạm vi sau đó chú ý trọng điểm, lúc này hồn kỳ chỉ cần làm ra một nhân vật chính hư hư thực thực biểu hiện giả dối, lại thêm chút chỉ dẫn để ta đi giết chết hắn ……. Nếu Kim Dương chính là biểu hiện giả dối, mà ta lại tin tưởng hắn chính là tân nhân vật chính, cộng thêm hận cũ của Thông Thiên cùng với việc hiện giờ Kim Dương tiếp cận Giai Giai, nếu ta không bình tĩnh được, tiến lên giết hắn ……”

Trong mắt Đông Phương Thư hiện lên một tia sáng lạnh, nói tiếp lời cậu, “Không có Thông Thiên bảo hộ, lực lượng từ bên ngoài sẽ bị gạt bỏ, có khả năng ngươi sẽ trực tiếp bị thiên đạo xóa sạch.”

“Không sai.” Diệp Chi Châu gật đầu, sau đó lại nở nụ cười, “Nhưng nhân vật chính rốt cục đã xuất hiện, Kim Dương cổ quái khẳng định có bút tích của hồn kỳ, cho dù nhân vật chính không phải là hắn, cũng khẳng định cùng hắn có quan hệ, chúng ta ở bên cạnh hắn quăng lưới, không lo nhân vật chính không sa vào.”

Đông Phương Thư nhìn khóe miệng cậu gợi lên độ cung, bàn tay đang an phận lần thứ hai rục rịch sờ lưng của cậu, sau đó chui vào vạt áo, “Được, ta phái người đi theo dõi.”

Địa phương mẫn cảm bị sờ, Diệp Chi Châu sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn gương mặt chính trực nghiêm túc của người yêu, “Ban ngày ban mặt, tay của ngươi đang làm chi.”

“Gần đây ngươi vẫn luôn nghiên cứu trận pháp.” Tiếng kéo xé vang lên, quần áo liền báo hỏng, “Hiện tại nhiệm vụ đã có manh mối, chúng ta đi chúc mừng một chút.”

Diệp Chi Châu tức giận nện y một cái, “Ta còn chưa phân tích xong đâu, ngươi đền y phục cho ta!”

“Lát nữa phân tích.” Đông Phương Thư nắm chặt tay cậu, nghiêng người trực tiếp ngăn chặn miệng cậu lại.

Thái dương ngã về tây, Diệp Chi Châu gặm một miệng thịt nướng, hàm hồ nói, “Hồn kỳ khẳng định sẽ thừa dịp lúc ta hôn mê làm chút chuyện, cho nên ta hoài nghi nhân vật chính đã xuất hiện, lại căn cứ việc hồn kỳ chuyển dời đến huyết mạch thân nhân, tuổi của nhân vật chính hẳn là nằm trong khoảng giữa của Vũ Mộc và Giai Giai, nhưng Vũ Mộc hiện tại là lão điểu, nhân vật chính hư hư thực thực Kim Dương lại mới hơn hai mươi, cho nên nhân vật chính hẳn là đồng lứa với nhi tử Vũ Mộc, cũng không lớn hơn Giai Giai bao nhiêu ….. Như vậy có phải Vũ Mộc kết hôn quá trễ không, ngươi làm lão đại như thế nào vậy. Còn có Giai Giai, bối phận của hắn sao lại quái quái, là bởi vì thỏ tộc đoản mệnh vả lại sinh hài tử nhanh sao? Không đúng, bỏ đi, để ta suy nghĩ, a đúng rồi, giả như nhân vật chính lớn hơn Giai Giai, như vậy công phu ngụy trang của hắn nhất định rất tốt, hoặc là vô cùng điệu thấp, hoặc là rất cao điệu nhưng thoạt nhìn vô hại, vả lại hoàn toàn không có cách nào làm cho người ta nghi ngờ, cho nên chúng ta có thể dựa theo mấy điều kiện này lọc ra thú nhân giống như thế.”

Đông Phương Thư giúp cậu buộc áo, gật gật đầu, “Ta sẽ phân phó người đi làm.”

“Còn nữa, chắc chắn Giai Giai chính là đối tượng trọng điểm mà nhân vật chính sẽ chú ý, hắn có quan hệ tốt với chúng ta vả lại nhát gan lại dễ lừa, một nhược điểm lớn như vậy, khẳng định hồn kỳ sẽ dùng tới, chúng ta cần chú ý an toàn của Giai Giai, không thể để cho hắn chạy loạn khắp nơi.”

Động tác Đông Phương Thư dừng lại, khẽ nhíu mày.

Diệp Chi Châu uống nước trái cây, bắt đầu lau miệng, “Còn phải nói với Nhã Dật cùng Kim Thu, để cho bọn họ chú ý người bên cạnh, đặc biệt là những gia hỏa thoạt nhìn vô hại có quan hệ thân cận. Đương nhiên chúng ta cũng phải chú ý, nhân vật chính chính luôn luôn mong nhớ huyết mạch phản tổ trên người chúng ta.”

Đông Phương Thư trầm mặc nhìn cậu một hồi, đưa tay sờ sờ tóc của cậu.

“Chờ bắt được nhân vật chính, mọi người sẽ có thể hảo hảo sống qua ngày.” Diệp Chi Châu quay đầu hướng y lộ ra một nụ cười, trong mắt mang theo thần thái hy vọng vui vẻ, “Khi đó Thông Thiên hẳn là sẽ tỉnh lại, thế giới này thân thể của chúng ta không đoản mệnh, có thể cùng một chỗ thật lâu, thế nào, vui vẻ không?”

Đông Phương Thư tiến lên ôm lấy cậu, rủ mắt che khuất cảm xúc trong mắt, “Vui chứ, có ngươi bên cạnh là vui rồi.”

“Nhưng ta phải cố gắng thêm nữa, chờ học xong trận pháp, ta sẽ đi học luyện khí.” Diệp Chi Châu ở trong ngực của y lẩm bẩm, sau đó nghiêm túc nói rằng, “Thân thể của ngươi không tốt lắm, Thông Thiên lại bị thương, còn có Nhã Dật Kim Thu Giai Giai nữa …… Yên tâm, ta sẽ bảo hộ các ngươi, hồn kỳ đừng nghĩ sẽ thương tổn được các ngươi!”

“Ừm.” Đông Phương Thư vùi đầu vào trong cổ cậu, chậm rãi siết chặt vòng tay.

“Thả lỏng một chút, đừng ôm chặt như vậy.” Diệp Chi Châu vỗ y, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía đại môn thần điện, trong giọng nói nhiễm một tia lo lắng, “Nhưng sao bây giờ Giai Giai còn chưa trở lại, bản đồ Nhã Dật cho hắn cũng không quá phức tạp, hắn không phải là lạc đường đi.”

“Đã để Vũ Mộc đi tìm hắn rồi.” Đông Phương Thư nhẹ nhàng vỗ về lưng của cậu, màu sắc đồng tử biến thâm, giống bị máu loãng nhiễm qua, “Đừng lo lắng, sẽ an toàn trở về.” Tiểu Châu mềm lòng như vậy …… Hồn kỳ chết tiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc