Diệp Chi Châu lưu lại đoạn phim theo dõi trước rồi mới tới phòng thí nghiệm cầm đi dịch cải tạo gen trong thùng chứa, sau đó lấy đi tất cả tư liệu số liệu của bản dịch gen thay đổi, cuối cùng chào tạm biệt đồng nghiệp trở về nhà.
Cái gương nhỏ trong túi áo rất nhẹ, nhưng lại làm cho cậu vô cùng để ý.
“Mày là cái gì thế, quang não sao? Hay là tao lại xuất hiện ảo giác đây?” Cậu mở cửa vào nhà, bỏ tư liệu cùng dịch cải tạo gen vào két sắt trong thư phòng, trực tiếp ngồi dưới sàn nhà lấy cái gương ra, “Tao có biết mày không nhỉ, cứ cảm thấy mày rất là quen thuộc.”
Trong ngữ khí của cậu không tự chủ mang theo một tia vui sướng cùng thân mật, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười, “Trông mày xấu quá, mày làm sao chạy được vào viện nghiên cứu thế? Màn ảnh kia là do mày bắn ra sao?”
[Đang thu hoạch tư liệu kịch bản …… Đã bị quấy nhiễu, thu hoạch thất bại.]
[Đang kiểm tra trạng thái nhiệm vụ …… Cảnh báo! Nhiệm vụ có bất thường, không thể kiểm tra.]
[Cảnh báo! Không thể lấy được tư liệu hồn kỳ …… Đang mở ra hệ thống bảo hộ… Mở ra thất bại, xin kí chủ chú ý an toàn.]
Cậu ngẩn người, vươn tay đâm đâm màn ảnh giữa không trung, lại sờ sờ vết rạn trên mặt gương, nụ cười trên mặt phai nhạt, “Mày đang nói cái gì ……. Vết rạn này ….. là bị thương sao? Phải làm sao mới có thể giúp được mày đây?”
Cái gương nhỏ nhẹ nhàng rung lên, màn ảnh biến mất, bên trong phòng tối đen.
“Sao lại biến mất …… mày có thể nghe được tao nói chuyện không?”
Cái gương nhỏ an tĩnh nằm ở trong tay cậu, màn ảnh không xuất hiện nữa.
“Rốt cuộc mày bị làm sao vậy ……” Cậu ôm cái gương nhỏ vào ngực, đưa tay ôm trán tựa vào cạnh bàn, “Lại là ảo giác sao ……” Đau đầu bắt đầu xâm nhập, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, ngã trên mặt đất.
Gió đêm vén bức màn lên, một tiểu tiên hạc bán trong suốt bay vào đáp xuống bên cạnh cậu, cúi đầu thân mật nhớ nhung cọ cọ mặt của cậu, sau đó ngưỡng cổ phát ra một tiếng kêu to, hóa thành tinh thần lực lao tới biển tinh thần lực của cậu.
Trong phòng bệnh của thành phố kế bên, thanh niên đeo mắt kính nghi hoặc bỏ sách xuống, nhìn thanh niên tái nhợt hô hấp vững vàng trên giường, lắc đầu bật cười, “Đã ngủ thành như vậy còn dùng tinh thần lực làm em sợ ….. Chờ một chút nữa thôi, chờ phương thuốc qua giai đoạn thực nghiệm là anh có thể tỉnh lại rồi.”
Thông tấn khí để ở chế độ im lặng đột nhiên lóe lóe, hắn bỏ sách xuống cầm lên nhìn nhìn, cười một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, “Alo, Xảo Xảo a, sao muộn như vậy còn chưa ngủ ……”
Cửa phòng đóng lại, trên giường, lông mi của người thanh niên run rẩy với biên độ nhỏ, nhưng sau đó nhanh chóng yên tĩnh lại.
Diệp Chi Châu đứng ở trong một ruộng hoa xinh đẹp, ngửi được mùi hoa trong không khí, nghi hoặc, “Đây là đâu, mình lại đang nằm mơ sao?”
“Kí chủ.”
Cậu hoảng sợ, vội xoay người nhìn xung quanh, nhưng không tìm được gì cả, “Ai đang nói chuyện đó?”
“Đi vào nhà đi.”
Vẫn là giọng trẻ con non nớt kia, giống như là trực tiếp vang lên ở trong đầu cậu vậy. Cậu từ bỏ ý tưởng tìm kiếm thân ảnh đối phương, nhìn về phía tiểu lâu cách ruộng hoa không xa, hỏi, “Là đi tới nơi đó sao?”
“Đúng vậy.”
Cậu nghe giọng trẻ con nghiêm trang chững chạc này đột nhiên có chút muốn cười, một bên nâng bước đi tới tiểu lâu một bên hỏi, “Mày gọi tao là kí chủ …… Cho nên mày là cái gương nhỏ mà tao nhặt được kia đúng không? Thì ra mày có thể nói chuyện.”
“…. Xin lỗi.”
“Vì sao lại nói xin lỗi?”
Giọng trẻ con biến mất, không mở miệng nữa.
Tiểu lâu đã gần ngay trước mắt, cậu đẩy cửa tiến vào, quan sát một chút rồi dừng bước nói rằng, “Tao vào rồi …… Mày thật sự không muốn để ý tới tao sao?”
[Tiến vào đan phòng, tìm bình đan dược thứ mười ở tầng thứ hai, uống một viên.]
“Lại dùng màn ảnh ……” Cậu lầm bầm, tìm được đan phòng tiến vào, một bên tìm kiếm đan dược một bên hỏi, “Sao mày lại muốn tao uống cái này? Nơi này là chỗ nào? Rốt cuộc mày là cái gì, tên của mày là gì vậy? Về sau mày sẽ vẫn luôn theo tao sao?”
Màn ảnh lóe lóe, biến mất.
Cậu tìm được đan dược đổ ra một viên, bóp bóp lại ngửi ngửi, nghi hoặc, “Như thế nào lại cảm thấy thuốc này thoạt nhìn có chút quen mắt nhỉ, hình dáng giống như những viên thuốc mà lúc mình nhàm chán đã ve ra ……”
“Đã bị quấy nhiễu, kí chủ bảo trọng.”
Giọng trẻ con lại vang lên, cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó ruộng hoa biến mất, biến thành thư phòng quen thuộc. Bên tai truyền đến tiếng chuông của thông tấn khí, cậu chớp mắt mấy cái từ sàn nhà đứng dậy, ngơ ngác cầm lấy thông tấn khí nhận truyền tin.
Truyện được edit và post duy nhất tại:
https://shiye91.wordpress.com/.“Alo, kia ……”
“Cuối cùng em cũng nhận!” Ở đầu bên kia Phương Nghi Hành gào lên, ngữ khí hết sức kích động, “Mau tới viện nghiên cứu, không biết tên hỗn đản nào trong tổ hạng mục đã sửa lại thiết trí độ ấm két sắt của em, dịch cải tạo gen bên trong phỏng chừng đã hỏng hết rồi! Mọi người không biết mật mã thùng chứa, không thể kiểm tra tình huống dịch cải tạo bên trong được! Em cho anh mật mã trước đã, sau đó chạy tới đây mau lên!”
Đầu óc Diệp Chi Châu còn có chút mơ hồ triệt để thanh tỉnh, “Thiết trí độ ấm của két sắt bị sửa lại? Dịch cải tạo x2 không cần độ ấm đặc biệt để duy trì, người của tổ hạng mục động vào nhiệt độ của két sắt làm chi?”
“Anh cũng muốn biết đây! Chết tiệt! Ở thời điểm này rồi còn phạm loại sai lầm cấp thấp như thế, thật sự là ….. Giờ mà chờ làm ra được nhóm dịch mới đạt tiêu chuẩn, không biết vị hỏng gen phía trên kia đã chuyển biến xấu thành bộ dáng gì rồi!”
Cậu nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói, “Anh đừng vội, trong thùng chứa không có đâu, em đã mang dịch gen cải tạo về nhà, anh cứ đi kiểm tra số lượng nhóm dịch cải tạo không hợp cách kia coi có còn đủ hay không trước đã, nhanh đi.”
“Sao anh lại không vội chứ, đây chính là …… Em nói cái gì? Không có trong thùng chứa?!”
“Dạ, em biết tùy tiện mang thành quả thực nghiệm về nhà sẽ trái với quy định sở nghiên cứu, nhưng …..”
“Vậy em còn vô nghĩa cái gì!” Phương Nghi Hành bị tình huống thay đổi xoành xoạch gây sức ép đến mức muốn bị bệnh tim, quát, “Mang theo dịch cải tạo gen đến viện nghiên cứu! Cho em mười lăm phút!”
Bíp, thông tin bị cắt đứt.
Diệp Chi Châu đưa tay đè trán, nhặt cái gương nhỏ lên, lắc lắc đầu, “Sao lại có cảm giác sau khi bị tai nạn thì đâu đâu cũng không thích hợp nhỉ …… Két sắt bị đặt sai nhiệt độ? Thật đúng là giày vò …..”
Phương Nghi Hành lo lắng đứng chờ ở cửa viện nghiên cứu, thấy cậu xuống xe vội chạy qua đón, “Trong nhóm thứ phẩm thiếu ba cái, một cái không hợp cách có độ tinh khiết 98% cùng hai cái không hợp cách độ có tinh khiết 96%, anh đã xem máy theo dõi, nhưng không phát hiện gì cả.”
Cậu đưa thùng chứa qua, hỏi, “Máy theo dõi không tìm ra vấn đề hả? Không có người đi tới phòng thực nghiệm sao?” Chẳng lẽ Nhâm Xảo động tay động chân với máy theo dõi?
“Có người.” Phương Nghi Hành đen mặt.
“Ai?”
Phương Nghi Hành mở thùng chứa xác nhận dịch cải tạo, cao thấp đánh giá cậu một lần, lạnh buốt nói, “Em, máy theo dõi chỉ chụp được em vào phòng thí nghiệm sau khi mọi người tan việc, đồng nghiệp tăng ca cũng nói chỉ thấy một mình em quay trở lại.”
Diệp Chi Châu nhướng mày, “Cho nên mọi người hoài nghi em đặt sai độ ấm?”
Phương Nghi Hành trầm mặc trả lời cậu, sau đó hỏi, “Em bị não tàn sao?”
Diệp Chi Châu tức giận đập hắn một cái.
“Cho nên anh cảm thấy những người hoài nghi em mới là não tàn, loại sai lầm đặt sai độ ấm két sắt này rất sơ cấp, vừa nhìn là biết là cố ý rồi. Hạng mục của em chưa từng được coi trọng nhưng lại kéo được một tổ dốc lòng nghiên cứu, hiện tại đã có kết quả, chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn ra em cố gắng cỡ nào, lại càng sẽ không hoài nghi em động thủ với thành quả của mình, nhưng cố tình lại có người đầu óc có vấn đề …… Tiểu Diệp, nếu lần này em không mang nhóm dịch cải tạo vè nhà, chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu đấy.” Phương Nghi Hành mở cửa thang máy, đi vào bấm tầng cao nhất, kín đáo nhắc nhở, “Ngẫm lại người đứng sau lưng là ai, mau chóng giải quyết đi.” Sự tình lần này quá mức trùng hợp, nếu nói không có người ở sau lưng giở trò quỷ thì có ma mới tin.
Diệp Chi Châu nhanh chóng hiểu rõ ý tứ của hắn, rủ mắt vuốt thông tấn khí trên cổ tay, như có điều suy nghĩ.
Hiện tại dịch cải tạo gen x2 không chỉ là thành quả nghiên cứu của riêng cậu, đây còn là thuốc cứu mạng của mỗ quyền quý nào đó ở phía trên. Nếu dịch cải tạo ở thời điểm mấu chốt bởi vì người nào đó mà xuất hiện sơ suất, vậy người khởi xướng hạng mục sẽ bị đình chỉ công việc. Nếu lần này cậu bị chụp lên cái mũ cố ý làm trễ nãi chuyện trị bệnh, vậy không quản vị quyền quý kia cuối cùng có trị được hay không, nhưng chắc chắn về sau cậu sẽ bị làm khó dễ. Có thuốc nhưng lại cố ý phá hư thì nghiêm trọng hơn việc nghiên cứu nhưng lại không ra thành phẩm, Phương sư huynh nói không sai, nếu hôm nay cậu không mang dịch cải tạo đi, quả thật chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu.
Thang máy tới, Phương Nghi Hành dẫn đầu đi ra ngoài, nhanh chóng nói rằng, “Toàn bộ người trong tổ hạng mục đã đến, vài cao tầng của viện nghiên cứu đang hỏi bọn họ …… Người nhà của vị nằm trên giường chờ cứu vị kia cũng tới rồi.”
Diệp Chi Châu có chút kinh ngạc, “Đây là nửa đêm rồi đó, họ cũng tới luôn sao?”
Phương Nghi Hành thâm sâu liếc cậu một cái, trả lời, “Cho nên anh mới nói em ngẫm lại người ở sau lưng là ai, lần này tốc độ lên men thật sự quá nhanh.”
Trong phòng hội nghị không khí vô cùng căng thẳng, Khương Quốc Long đen mặt, nhóm cao tầng lau mồ hôi, thần tình Hà Vũ phiền não, Nhâm Xảo cúi đầu ngồi ở bên cạnh một thanh niên đeo kính, đang khóc nức nở.
“Cô khóc cái gì mà khóc! Là cô không chứng cớ nói xấu Diệp sư huynh, cũng không phải Diệp sư huynh nói xấu cô, cô khóc cái gì! X2 là do Diệp sư huynh tốn hai năm mới nghiên cứu ra, sư huynh cần phải tự hủy đi thành quả nghiên cứu của mình sao!”
“Hà sư tỷ em không có …… Em, em chỉ là nói sau khi tan việc chỉ có một mình Diệp sư huynh tới phòng thí nghiệm, còn cố ý sửa lại mật mã thùng chứa, có chút khả nghi …… Em chỉ là sốt ruột bệnh tình của Lâu đại ca …..” Nhâm Xảo vừa khóc vừa giải thích, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, “Diệp sư huynh phá hủy dịch cải tạo còn có thể làm ra cái khác để lấy tiền thưởng, nhưng Lâu đại ca sẽ đợi không kịp a, em chỉ là sốt ruột, gen bị hỏng cũng không phải là bệnh nhẹ …… Em thật không có hoài nghi Diệp sư huynh, em chỉ là lo lắng ……..”
Hà Vũ giận đến mức thiếu chút nữa ném luôn ly trà, cả giận nói, “Cô còn nói không phải hoài nghi! Cô chỉ còn kém chỉ vào mũi Diệp sư huynh nói anh ấy làm chuyện xấu cố ý không đưa dịch cải tạo cho Lâu đại ca bảo bối gì đó của cô thôi! Còn nữa, đừng gọi tôi là sư tỷ, Diệp sư huynh cũng không phải sư huynh của cô, cô còn lớn hơn hai người tụi tôi đó, cám ơn!”
Tiếng khóc của Nhâm Xảo càng lớn hơn, “Em, em không có ……”
“Khóc đi, tiếp tục khóc đi, cũng chỉ có những tên t*ng trùng thượng não mới tin mấy giọt nước mắt giả mù sa mưa của cô! Còn chuỵên Diệp sư huynh có thể làm ra nhóm dịch tiếp theo lấy tiền thưởng ấy hả, chẳng lẽ Diệp sư huynh thiếu chút tiền thưởng đó chắc! Cô coi cố gắng tâm huyết của mọi người trong thời gian dài thành cái gì? Cô coi lời tuyên thệ trước khi vào sở nghiên cứu thành cái gì hả!”
“Em không có, em chỉ là sốt ruột nói sai thôi, sư tỷ chị cần gì phải túm em không bỏ, em biết chị chán ghét em ……”
“Đúng đó, tôi rất ghét cô, tôi ……”
“Đủ rồi!” Khương Quốc Long dùng sức vỗ bàn, trừng mắt nhìn Hà Vũ còn muốn nói chuyện, nhìn về phía thanh niên đeo mắt kính nói rằng, “Lâu tiên sinh, Tiểu Diệp không phải là người lấy sinh mạng người khác ra đùa giỡn, yên tâm, chuyện ngày hôm nay Khương Quốc Long tôi nhất định cho cậu một công đạo.”
Thanh niên đeo mắt kính gật gật đầu, biểu tình rất bình tĩnh, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.