LUÔN CÓ VAI CHÍNH VỌNG TƯỞNG MỞ RỘNG HẬU CUNG

Sau khi trời tối, Vũ Mộc đem Đồng Giai vẫn đang duy trì thú hình chạy trở lại.

“Hắn ở trong núi gặp được tiểu thú nhân quy tộc, lôi kéo người ta cùng đi tìm bảo, cho nên mới trễ như vậy.” Vũ Mộc coi như là nhìn Đồng Giai lớn lên, ngữ khí của hắn vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch, “Nếu không có ta đi tìm, hắn còn chuẩn bị cùng tiểu thú nhân nhà người ta qua đêm trong núi nữa kìa, còn nói đêm nay sẽ có sao băng.”

Đồng Giai bị nắm lỗ tai đạp đạp chân, chột dạ không nói lời nào.

“Giai Giai.” Diệp Chi Châu nghiêm mặt, gõ gõ bàn, “Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, không được ép buộc tiểu thú nhân không quen biết đi chơi, buổi tối cũng không thể ở lại trong núi, mặc dù có đội tuần tra, nhưng lỡ như có chuyện thì làm sao?”

Đồng Giai khó khăn lắc lắc đuôi ngắn, ý đồ dùng bán manh lừa dối qua cửa.

“Chiêu này vô dụng.” Diệp Chi Châu đưa tay nhéo khuôn mặt béo phì của hắn, đen mặt nói, “Cấm túc ba ngày, ba ngày nay ngươi đi đến điện cầu phúc cho hài tử thú nhân dương tộc, nhớ kỹ, không cho lôi kéo tiểu thú nhân chơi đùa, hiểu chưa?”

Đồng Giai dùng sức gật đầu, vẫn không nói lời nào.

Diệp Chi Châu nhíu mày, cẩn thận đánh giá hắn một lần, đột nhiên nắm quai hàm của hắn mạnh mẽ mở ra.

Phốc, một quả nhỏ màu đen từ Đồng Giai miệng rớt ra.

“Là hạt dẻ.” Diệp Chi Châu cảm thấy gân xanh trên trán có xu thế nổ tung, “Tuy rằng nó ngọt, nhưng không thể ăn! Ăn nhiều sẽ tê liệt tay chân! Đến lúc đó chỉ cần một dã thú tùy tiện là có thể cắn chết ngươi! Ngay cả tiểu thú nhân ba tuổi cũng biết chuyện này huống chi là ngươi!”

Vũ Mộc cũng bất đắc dĩ, để hắn lên trên bàn vỗ ót hắn, “Bảo sao ngươi lại không nói lời nào, thì ra là sợ ta phát hiện cái này. Giai Giai, cái này không thể ăn, về sau đừng đụng tới nữa.”

“Xin lỗi ……” Đồng Giai cẩn thận cọ cọ tay Vũ Mộc, lại nhảy qua đáng thương hề hề nhìn Diệp Chi Châu, ba cánh miệng động a động, “Lúc ấy ta nhìn thấy có một tiểu thú nhân muốn ăn nó, muốn chạy qua ngăn cản, kết quả Kim Dương đột nhiên xuất hiện, ta tưởng Vũ Mộc thúc thúc đến, liền, liền trực tiếp nhét nó vào miệng giấu đi …..”

Diệp Chi Châu nghe vậy sửng sốt, cùng Vũ Mộc nhìn nhau rồi đem Đồng Giai bỏ lên trên đùi, nhíu mày hỏi, “Ngươi nói ngươi thấy Kim Dương? Ở trên núi?”

“Ừ, không chỉ có Kim Dương, còn có mấy thú nhân trẻ tuổi của hồ tộc lang tộc nữa, bọn họ nói là muốn bắt chim cu.” Đồng Giai nói đến đây lại hưng phấn, lỗ tai động động thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, “Kim Dương còn mời ta đi cùng nữa! Nhưng ta không đáp ứng …… Hắn rất dọa người, ta sợ hắn ăn ta.” Nói xong lỗ tai lại sợ sệt rủ xuống dưới.

Diệp Chi Châu nhăn mày càng chặt hơn, lần thứ hai nhìn Vũ Mộc, sau đó dặn dò Đồng Giai vài câu rồi để Vũ Mộc mang hắn rời đi.

Kim Dương bình thường đều hoạt động trong thành, sao hôm nay lại đột nhiên lên núi, còn mang theo thú nhân hồ tộc lang tộc ……

Gió nhẹ thổi qua, một đại điểu hồng sắc xinh đẹp bay vào, đáp xuống đất hóa thành hình người.

“Hội nghị kết thúc nhanh như vậy?” Diệp Chi Châu thoát khỏi suy nghĩ về Kim Dương, đứng dậy nghênh đón Đông Phương Thư, “Lần này mở hội nghị nói những gì thế, sao lại gấp như vậy?”

“Bàn bạc công tác chuẩn bị trước khi mùa đông ập đến thôi.” Đông Phương Thư ôm lấy cậu hôn hôn lên trán, đưa tay vén tóc cậu ra sau rồi hỏi, “Lúc trên đường trở về ta thấy Vũ Mộc cùng Đồng Giai, bọn họ trở về lúc nào?”

“Vừa trở về.” Nói đến đây biểu tình Diệp Chi Châu lại trầm xuống, “Giai Giai nói hắn gặp được Kim Dương ở trên núi, đi theo còn có thú nhân trẻ tuổi của hồ tộc lang tộc. Ngọn núi gần thần điện cũng có trận pháp cổ, Kim Dương này có thể là đi điều nghiên địa hình đúng không? Vũ Mộc nói không sai, quả thật Kim Dương có chút khả nghi, gần đây hắn biến hóa quá lớn.”

“Đừng lo lắng, chung quanh trận pháp cổ ta đã bố trí mê trận, người không hiểu trận pháp căn bản vào không được.” Đông Phương Thư đè ấn đường của cậu lại, làm như vô ý hỏi, “Đồng Giai ở trên núi làm gì, sao lại trở về muộn như vậy?”

“Nói là gặp được tiểu thú nhân quy tộc.” Diệp Chi Châu kể lại lời của Vũ Mộc, trong mắt khó nén lo lắng, “Nếu không thì để Kim Thu theo Giai Giai trong khoảng thời gian này đi, hắn một mình chạy loạn không an toàn.”

“Trời sắp lạnh rồi, trên núi nơi nơi đều là dã thú đang tìm đồ ăn dự trữ trong mùa đông, rất không an toàn, gần đây đừng cho Đồng Giai lên núi. Kim Thu đang bận sắp xếp tập hợp các tộc đi săn, phỏng chừng không thời gian cả ngày cùng hắn.” Đông Phương Thư dẫn cậu đi đến phòng tắm, trấn an nói, “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, dù sao Đồng Giai cũng là thú nhân giống đực thành niên, năng lực tự bảo vệ mình vẫn phải có.”

Diệp Chi Châu nghe vậy gật gật đầu, nhịn không được thở dài, “Vậy ta để Nhã Dật quản hắn nhiều hơn một chút, ta sẽ quan sát Kim Dương bên kia, không cho Kim Dương tiếp cận người bên cạnh chúng ta nữa.”

Đông Phương Thư nhìn ngũ quan của cậu dưới ánh đèn lại càng có vẻ thêm nhu hòa, nắm thật chặt tay cậu, “Yên tâm, chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi.”

Ba ngày sau đó Đồng Giai vẫn luôn ngoan ngoãn, không làm ầm ĩ muốn đi ra ngoài nữa, Diệp Chi Châu cuối cùng cũng thả tâm. Sau khi dặn Nhã Dật cùng Kim Thu chú ý Đồng Giai, cậu liền tìm Vũ Mộc đang giám thị Kim Dương, bắt đầu theo dõi bất chấp mọi thời tiết.

Kim Dương hoàn toàn không phát hiện mình bị người theo dõi, mỗi ngày nên ăn thì ăn nên uống thì uống, sau đó thay đổi phương pháp tiếp xúc với thú nhân các tộc. Diệp Chi Châu càng giám thị càng cảm thấy hắn khả nghi, sau khi suy xét kĩ càng dứt khoát giao toàn bộ thần điện cho Đông Phương Thư, còn mình thì một lòng một dạ bí mật giám thị.

Sau khi Đồng Giai kết thúc ba ngày cấm túc, tộc trưởng thỏ tộc đột nhiên tìm tới thần điện, nói là thỏ tộc muốn cử hành niên tế, nhân thủ không đủ, hy vọng Đồng Giai trở về giúp đỡ. Đông Phương Thư liền nói việc này với Diệp Chi Châu, Diệp Chi Châu nhớ tới hoàn cảnh an nhàn phong bế lại có nhiều thỏ muội muội của thỏ tộc, không chút suy nghĩ liền gật đầu, sau đó ép Đồng Giai không muốn rời đi thần điện trở về thú hình nhét vào trong ngực tộc trưởng thỏ tộc.

“Xin hãy giúp đỡ hắn nhiều hơn!” Diệp Chi Châu nắm chặt tay tộc trưởng thỏ tộc, ánh mắt chân thành ngữ khí thành khẩn, “Tốt nhất là an bài cho hắn công việc có thể tiếp xúc được nhiều với thỏ muội độc thân! Nếu không có, thỏ ca độc thân cũng được!”

Đồng Giai kháng nghị đạp chân, lại kiêng kị Diệp Chi Châu đang không tự giác phát ra long áp đáng sợ, giận mà không dám nói gì.

Tộc trưởng thỏ tộc nhát gan bị Diệp Chi Châu nhìn tới hoảng loạn, vội gật đầu đồng ý không ngừng, sau đó hoả tốc mang theo Đồng Giai chạy mất.

Đông Phương Thư bỏ sách trận pháp xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Chi Châu vẫn lưu luyến không rời mắt khỏi bóng dáng tộc trưởng thỏ tộc, trong mắt mang theo ý cười, “Ngươi vội vàng chạy về đây chính là vì dặn dò chuyện này? Kim Dương bên kia ngươi để ai thay ngươi?”

“Vũ Mộc, thú nhân khác tay chân không lưu loát bằng hắn.” Diệp Chi Châu đi đến trước mặt y, xoay người lấy sách trong tay của y, ngạc nhiên đánh giá, “Ngươi gần đây có chút kỳ quái a, ta cả ngày ở bên ngoài không trở lại, ngươi cư nhiên không ăn giấm cũng không nháo, sao thế, thất bách niên chi dương rồi hả?”

“Chỉ là muốn cho ngươi thoải mái một chút.” Đông Phương Thư ôm lấy cậu, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Bên Kim Dương có phát hiện gì mới không?”

“Có.” Quả nhiên lực chú ý của Diệp Chi Châu dời đi, từ trong không gian lấy giấy bút vẽ ra một sơ đồ quan hệ, “Đây là những thú nhân gần đây tiếp xúc với Kim Dương, trong đó có năm thú nhân là huyết thân trực hệ nhóm hậu cung, ba thú nhân trong tứ đại tộc, còn có hai thú nhân có liên quan đến thần điện.”

Nói xong lại lấy ra một bản đồ, chỉ chỉ mấy vị trí khoanh đỏ, “Đây là những nơi hắn tới thường xuyên, tất cả đều có liên quan đến trận pháp cổ. Gần đây các đại tộc đang lục tục bắt đầu tổ chức niên tế, đến xế chiều hôm nay mới xong, Kim Dương đã đáp ứng lời mời của quy tộc cùng xà tộc, ta hoài nghi hắn muốn nhân lúc niên tế sẽ vào cấm địa của tứ đại tộc điều nghiên địa hình.”

Đông Phương Thư đồng ý gật đầu, hỏi, “Có cần bắt hắn lại không?”

“Không cần.” Diệp Chi Châu không chút do dự cự tuyệt, nắm chặt bàn tay, “Ta muốn tự mình bắt hắn, hơn nữa ta còn chưa rõ ràng mười hồn kỳ đã chuyển dời đến trên người ai, cần phải quan sát thêm một thời gian.”

“Cứ theo ngươi.” Đông Phương Thư nắm chặt tay cậu, kéo cậu vào trong ngực ôm lấy, “Cần hỗ trợ gì thì cứ nói, ta giúp ngươi.”

“Ngươi đã giúp ta rất nhiều.” Diệp Chi Châu cười ôm lấy y, ngửa đầu hôn y một cái, “Trong khoảng thời gian này vất vả ngươi rồi.”

Đông Phương Thư cười cười, cúi đầu cho cậu một nụ hôn ôn nhu sâu sắc.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Nửa tháng sau các đại tộc lục tục triển khai niên tế, bởi vì thân phận thú hoàng, niên tế của tứ đại tộc Diệp Chi Châu nhất định phải lộ diện, rơi vào đường cùng cậu đành phải tạm thời chuyển giao giám thị Kim Dương cho Vũ Mộc.

Niên tế đầu tiên chính là của xà tộc, sau đó là quy tộc, tiếp đó là hổ tộc, sau khi hổ tộc kết thúc Diệp Chi Châu mới tới vũ tộc. Khoảng cách lãnh địa giữa tứ đại tộc cũng không tính là gần, đi hết một vòng niên tế, Diệp Chi Châu đã bận đến hoàn toàn không có thời gian chú ý tình huống của Kim Dương.

Một tháng sau, hiến tế của các tộc rốt cục chấm dứt, hiến tế của thần điện liền mở màn.

“Quá mệt.” Diệp Chi Châu nằm ở trên giường được lông chim phủ kín, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, “Sao cảm thấy niên tế năm nay đặc biệt đặc biệt mệt ….. Không lẽ tứ đại tộc đã hẹn nhau hết rồi sao, cư nhiên đều sửa lại thời gian niên tế, làm hại chúng ta phải chạy tới chạy lui.”

Đông Phương Thư để tay lên trán cậu, truyền cho cậu chút thú lực, “Bận bịu xong hiến tế thần điện là có thể nghỉ ngơi, còn hai ngày nữa thôi.”

“Đừng truyền.” Diệp Chi Châu nắm chặt tay y, có chút đau lòng nhéo nhéo ngón tay của y, “Gần đây ngươi không nghỉ ngơi tốt sao, như thế nào lại gầy đi vậy? Chuyện thần điện ngươi đừng động tới, để ta làm, ngươi nghỉ ngơi đi.”

“Không có việc gì, ta cùng ngươi.” Đông Phương Thư nắm chặt tay cậu, phất tay tắt đèn trong phòng, “Ta cũng không ốm, không tin ngươi sờ thử đi.”

“Ngươi tắt đèn làm chi …… Ưm, ta còn có chính sự muốn nói với ngươi, ngươi đừng …… Hỗn đản!”

Hai ngày sau, hiến tế thần điện viên mãn chấm dứt, Diệp Chi Châu rốt cục có thời gian đi quan tâm tình huống của Kim Dương.

“Thế nào, hắn có đi vào cấm địa không?”

Vũ Mộc nhìn Đông Phương Thư đang ngồi xem sách trận pháp bên cạnh, dừng một chút rồi đáp, “Có, nhưng bị mê trận bên ngoài cấm địa chặn lại. Sau khi niên tế của các tộc kết thúc hắn nhanh chóng trở về thành đi tới mấy ngọn núi quanh thần điện, nhưng cũng vô ích.”

Diệp Chi Châu càng thêm khẳng định nhân vật chính là Kim Dương, tiếp tục hỏi, “Vậy gần đây hắn có tiếp xúc với thú nhân ưu tú trẻ tuổi của chủng tộc khác không? Không phải là những thú nhân đã nhận thức trước kia, mà là mới nhận thức ấy.”

“Cái này ……” Vũ Mộc do dự một hồi, lại trộm nhìn Đông Phương Thư, lắc lắc đầu, “Mới nhận thức thì không có, nhưng nhận thức lâu, gần đây đột nhiên quen thuộc thì có một người……”

Diệp Chi Châu thấy hắn ấp a ấp úng, trong lòng lộp bộp, vội hỏi, “Chẳng lẽ thú nhân mà Kim Dương đột nhiên quen thuộc chúng ta có biết sao?”

Vũ Mộc yên lặng gật đầu, “Có.”

Diệp Chi Châu theo trực giác nhíu mày, “Là ai?”

“Đệ đệ, đệ đệ!” Một tiếng gào to quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, sau đó một con thỏ mập nhanh chân chạy vội vào, thẳng tắp đụng vào trong ngực Diệp Chi Châu, hưng phấn nói, “Đệ đệ, vừa nãy Kim Dương mới cầu hôn ta đó, ta đáp ứng hắn! Hắn thật đáng yêu!”

Diệp Chi Châu sửng sốt, sau đó kinh hãi, trực tiếp vươn tay túm cổ của hắn dùng sức lắc, “Ngươi nói ai? Kim Dương? Hắn cầu hôn ngươi? Ngươi cư nhiên còn đáp ứng?!”

Bình luận

Truyện đang đọc