LƯU HƯƠNG


Không đạt được mục đích nên dường như ông chủ không được vui vẻ cho lắm, đặc biệt quý trọng bát canh đầu sư tử kia.

Vào lúc này, nhóm đầu bếp trưởng vốn dĩ đã phải đợi rất lâu kia dồn dập đứng dậy, tự mình động thủ, một nồi canh gà được hầm thành canh gạch cua đầu sư tử đã được chia vào bát cho mỗi người.
Bếp trưởng món Hoài Dương bận rộn suốt từ nãy đến giờ, có thể nói là đặc biệt một lòng một dạ, thật sự rất muốn biết trù nghệ của Dịch Bạch Đường tốt đến mức nào mà khẩu khí của cậu ta lại lớn như vậy, trong lúc suy nghĩ, một thìa canh đã được đưa vào trong miệng.
Một thìa này vừa cho vào miệng, hương vị của canh từ cổ họng đã nhanh chóng sinh sôi, lúc đó, trong lòng ông ta chỉ có thể thốt lên một tiếng kinh ngạc: "A..."
"A —— "
Những âm thanh giống như vậy cứ như thế không ngừng vang lên trong lòng ông ta, vang vọng ngay bên cạnh lỗ tai của ông ta.
Ông ta nhìn trái nhìn phải, nhìn tất cả những người có đẳng cấp của một bếp trưởng giống như ông ta ở trong này cùng nhau phát ra tiếng than sợ hãi.
Sau khi những tiếng thốt lên đầy kinh ngạc qua đi, tất cả những vị bếp trưởng này đều trầm xuống, sắc mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kì dị khác nhau, điểm giống nhau duy nhất của họ chính là vừa thưởng thức hương vị canh tinh tế kia.
Sau khoảng thời gian 1-2 phút, bếp trưởng món cay Tứ Xuyên mới lên tiếng cảm khái một câu: "Canh hoàng kim!"
Một tiếng này dường như đã phá vỡ sự trầm mặc đang xuất hiện ở nơi này, có một câu nói của bếp trưởng món cay Tứ Xuyên, những người còn lại cũng dồn dập lên tiếng: "Đây là lần đầu tiên tôi được uống canh hoàng kim chính tông như thế."
"Không đúng, các người xác nhận đây chính là canh hoàng kim sao? Tuy rằng vị của nó đúng là ngon tuyệt, nhưng nếu như muốn nói đây chính là canh hoàng kim vậy cũng chưa hẳn."
"Cuối cùng thì cái gì là canh hoàng kim, tôi thấy trong giới đầu bếp cũng không có được câu trả lời thỏa đáng."
Phó bếp của món Hoài Dương lúc trước vỗ mông ngựa, náo loạn mất hết cả mặt mũi, lúc này nghe một nhóm bếp trưởng thảo luận nửa ngày về "Canh hoàng kim", không nhịn được lên tiếng hỏi: "Bếp trưởng, "Canh hoàng kim" là gì thế?"
Bếp trưởng món Hoài Dương cũng không trả lời ngay mà tinh tế thưởng thức canh trong miệng, nhẹ nhàng súc miệng, đầu lưỡi hơi đảo, trên dưới hàm răng, thậm chí nếm thử tư vị của canh trong mỗi góc của khoang miệng rồi sau đó mới nuốt xuống họng.
Giống như một đám mây mù trong giây phút ngắn ngủi đột nhiên tản hết ra, sau đó biến mất không còn tăm tích.
Hương vị thuần hậu vừa rồi vẫn còn lưu trong khoang miệng cũng thuận theo đó, giống như khói nhẹ tản ra rồi biến mất, không cần súc miệng, trong miệng đã khôi phục lại sự nhẹ nhàng khoan khoái trước khi chưa ăn qua đồ ăn.
Bếp trưởng món Hoài Dương nhắm mắt lại một lúc, chờ cho cảm giác còn lưu lại trên cơ thể kia biến mất hoàn toàn mới nói: "Đây đúng là canh hoàng kim..."

Sắc mặt của ông ta nghiêm túc"
"Mọi người có nhớ không, trong nghiệp giới cũng có lời miêu tả đối với canh hoàng kim: Thanh đạm như nước, sắc nhạt như trà, ngửi không thấy thơm, khi nếm thử thì thấy thuần hậu, nuốt xuống như mây mù, sau khi uống xong không thấy gì."
"Đây rõ ràng chính là...!Có thể khiến cho nước canh ban đầu dung nhập toàn bộ hương vị của bất kì gia vị nấu ăn nào, sau đó lại khiến cho hương vị của gia vị nấu ăn nổi bật lên trở thành canh hoàng kim!"
"Đây chính là tuyệt học, tôi, tôi..."
"Tất nhiên là vừa nãy tôi không thấy rõ!"
Không quan tâm bếp trưởng món Hoài Dương cùng với mấy bếp trưởng khác đang chuẩn bị hỏng đến nơi, ông chủ Thịnh Thế ngược lại tiếp tục ăn canh thịt, không quan tâm đến mấy vị kia đang có tâm trạng và suy nghĩ gì, đầu tiên phải quan tâm đến cái dạ dày của mình trước rồi hãy nói, ông ta có thể nhìn ra rất rõ ràng, trong cái nồi này cũng chỉ có tổng cộng là 7 cái đầu sư tử thôi, tính cả ông ta và các vị khác là 5 người, mỗi người một phần, vậy trong nồi còn lại 2 cái, hai cái này sẽ chia cho ai và không chia cho ai?
Ông chủ Thịnh Thế dùng hành động thực tế của mình để biểu đạt tất cả.
Chờ đến khi mình đã ăn uống no đủ rồi, ông ta cũng sẽ không cần phải quan tâm đến mấy vị đầu bếp còn lại có kêu gào cướp bóc hay không, ngoắc ngoắc tay với trợ lý đi bên cạnh, cùng rời khỏi nơi này với mình, nhanh chóng đi về phía đại sảnh bên kia, Dịch Bạch Đường còn đang đợi ở đó.
Thời gian đã chuyển sang giờ cơm trưa, mặc dù phòng ăn nằm ở tầng cao nhất của khách sạn nhưng vẫn có những vị khách thỉnh thoảng tiến vào.
Có điều khách đến cũng chưa nhiều, mọi người khi nói chuyện cũng nhẹ giọng, phối hợp với tiếng dương cầm trong phòng ăn lại tạo nên một không gian tao nhã vô cùng.
Người đến đây phần lớn là bạn cũ của ông chủ Thịnh Thế.
Ông chủ Thịnh Thế một đường đi đều mỉm cười, khi gặp những người đến đây cũng gật đầu liên tục, tình cờ còn có thể dừng lại nói chuyện đôi câu, một đoạn đường không dài nhưng vẫn đi mất 15 phút mới đến nơi.
Phòng tổ chức yến hội nằm ở phía bên trái, Dịch Bạch Đường đang ngồi ngây ngô ở phía bên phải.
Ở giữa không gian được ngăn cách bằng một vách ngăn hình bán nguyệt chạm trổ hoa văn.
Từng bàn đều có cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khi đi vào cần bước qua hai bậc thang, bàn ghế bên trong đều mang theo nét cổ kính.
Dịch Bạch Đường đang ngồi lười biếng trên ghế dài lót đệm màu vàng sáng, nếu như không phải các ngón tay đang chuyển động, nhìn từ xa thật giống như một bức tranh chân dung hiện đại yên tĩnh theo năm tháng.
Trợ lý của ông chủ cũng bị kinh diễm bởi hình ảnh này.
Sau đó, Dịch Bạch Đường đang ngồi cạnh cửa sổ ngước mắt lên: "Đến rồi? Ngồi đi."

Nói xong lại buông mắt xuống, tiếp tục động tác trên tay.
Trợ lý cùng với ông chủ đi qua vách ngăn được chạm trổ hoa văn, sau khi tiến vào hắn mới phát hiện ra Dịch Bạch Đường đang gấp giấy, là một gốc cây màu trắng, phía trên là rất nhiều trái cây được vẽ bằng bút lông màu đen.
Trợ lý: "..."
Đại sư trù nghệ trẻ tuổi này, mình thật sự không thể nhìn thấu được.
Ông chủ Thịnh Thế ngồi ở phía đối diện Dịch Bạch Đường, hắng giọng một cái, lên tiếng: "Chúng ta thảo luận về chuyện vừa rồi một chút..."
Dịch Bạch Đường: "Tôi có vài yêu cầu."
Ông chủ Thịnh Thế: "Tôi còn chưa nói kết luận của chúng tôi..."
Dịch Bạch Đường gió thổi không lay, không tin đáp án mình nhận được có thể khác: "Ừm."
Ông chủ Thịnh Thế trong nháy mắt có thể hiểu được năng lực của Dịch Bạch Đường, ông ta cũng không tức giận, chỉ là bất đắc dĩ cười cười: "Người trẻ tuổi cũng đừng quá kiêu căng tự mãn...!Thôi được rồi, kết luận của chúng tôi là, Thịnh Thế vô cùng hy vọng có thể được Dịch tiên sinh hướng dẫn kỹ thuật cho đầu bếp của món Hoài Dương."
Trong dự liệu.
Chưa từng ngoại lệ.
Dịch Bạch Đường đặc biệt hờ hững, chỉ viết xong yêu cầu của mình lên một tờ giấy rồi đưa cho đối phương.
Ông chủ Thịnh Thế vừa nhìn, những điều viết trên giấy quả thật không nhiều, chỉ có 4 cái gạch đầu dòng, theo thứ tự là:
① Giấy chứng nhận tư cách đầu bếp của khách sạn 5 sao.
② không ký dài hạn.
③ vĩnh viễn giữ lại một ghế.
④ Tiền lương mười lăm vạn.
Yêu cầu thứ 2 và thứ 4 nằm trong dự liệu, mặc dù khách sạn của ông ta trong nước cũng được coi như nằm ở hàng đầu, nhưng có lẽ cũng không giữ được vị thanh niên được học nghệ từ "Vị kia".

Điều thứ ba ngược lại lại khiến cho người ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn, vĩnh viễn giữ lại một ghế là cho ai, nhưng dù vậy thì cái này cũng không khó, vấn đề nằm ở điều thứ nhất...
Ông chủ Thịnh Thế cầm tờ giấy trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nói: "Những điều này đều là yêu cầu hợp lý."
Dịch Bạch Đường: "Có thể ký hợp đồng không?"
Hắn tiếp tục gập cây non trên tay, vừa nãy cảm thấy quá mức tẻ nhạt nên hắn cầm lấy hai tờ giấy, gấp lại rồi lại thành hình dạng của một cây non, hắn đột nhiên hơi nhớ đến một người...
Ông chủ Thịnh Thế còn nói: "Có điều chúng ta cần phải thảo luận lại một lần nữa."
Dịch Bạch Đường hờ hững: "Nếu tiền lương là 15 vạn quá cao thì giảm xuống 10 vạn đi."
Đôi mắt cùng với kính mắt của trợ lý suýt chút nữa thì rơi cả xuống!
Làm gì có ai nhận lời mời đến lại trực tiếp giảm lương của mình xuống 1/3?
Ông chủ Thịnh Thế cười cười: "Dịch tiên sinh hiểu lầm rồi, cái này không phải là vấn đề, là cái khác." Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Cái có vấn đề là cái thứ nhất, khách sạn Thịnh Thế của chúng tôi không thể cấp chứng thực đầu bếp 5 sao cho cậu được."
Ông ta đặc biệt thêm ba chữ "Cấp 5 sao" vào, sau đó nhìn thấy sắc mặt của người thanh niên ngồi đối diện với mình nhanh chóng thay đổi, giống như vô cùng kinh ngạc.
Nhìn tâm tình chập trùng gợn sóng như thế của cậu thanh niên, ông chủ Thịnh Thế cảm thấy vô cùng đồng tình.
Nhìn đi, tôi đã nói rồi, thanh niên không nên quá kiêu căng tự mãn.
Dù sao cũng luôn có 1-2 ma đầu nhìn người không vừa mắt, cũng đã là người lớn tuổi nhàm chán rồi, không có chuyện gì nên muốn tìm người để dạy bảo một cái.
"..." Dịch Bạch Đường trầm mặc hai giây đồng hồ, đột nhiên nói, "Là có người tìm ông nói chuyện phải không."
"Cái này...!khụ." Ông chủ Thịnh Thế giả bộ ho khan một tiếng thay cho câu trả lời.
Đã có được câu trả lời khẳng định của người trong cuộc, cơn giận của Dịch Bạch Đường đúng lúc này tăng cao vút!
Đáng ghét!
Đáng ghét!
Đáng ghét!
Mình biết mà, lão bất tử kia sau khi mình bị thất bại rồi đuổi ra khỏi cửa, nhất định sẽ thiết kế đủ các loại bẫy rập trên con đường tiến lên của mình, dùng sức mạnh của bản thân để nói cho mình biết cái gì gọi là người thắng nắm giữ tất cả, người thất bại sẽ không còn gì cả!
Nhất định mình sẽ đánh bại ông ta!

Nếu như nơi này đã không cho mình giấy chứng nhận tư cách đầu bếp, vậy mình sẽ đến nhà hàng khác.
Mình không tin ông ta có thể khiến cho tất cả các ông chủ của khách sạn 5 sao thực hiện một yêu cầu!
Lão bất tử kia quả thực là quá khốn kiếp!
Dịch Bạch Đường tức giận đến đau dạ dày, trực tiếp đứng lên khỏi chỗ ngồi, lại đi tới đi lui hai bước, ánh mắt đã xác định được một khách sạn 5 sao khác cách đây hai con đường từ cửa sổ thủy tinh.
Vậy mình sẽ đến nhà kia...
Thuận theo tầm mắt của Dịch Bạch Đường, ông chủ Thịnh Thế cũng nhìn thấy khách sạn to lớn sừng sững không xa trước mặt.
Hóa ra là oan gia của mình, trong lòng ông ta cảm thấy hơi hồi hộp, cho nên đi theo, động viên người thanh niên trong tay nắm tuyệt kĩ: "Dịch tiên sinh không cần quá lo lắng, tôi vẫn còn một biện pháp nữa."
"Cái gì?" Dịch Bạch Đường lạnh nhạt nói.
Hắn nhìn về phía ông chủ Thịnh Thế, trong mắt tràn đầy mất kiên nhẫn, gần như dùng ánh mắt để nói: Nếu như ông không cho tôi một đáp án hoàn mĩ, một giây sau tôi sẽ đi đến khách sạn kia, giúp cho khách sạn đó lấy khách của các người.
Ông chủ Thịnh Thế cười nói: "Tuy rằng khách sạn của chúng tôi tạm thời không thể cấp giấy chứng nhận tư cách đầu bếp cho Dịch Tiên sinh, nhưng cái này chung quy cũng sẽ có thời hạn, chỉ cần Dịch tiên sinh làm ở đây 3 năm, thời gian cũng vừa lúc, vậy Thịnh Thế khẳng định sẽ giúp Dịch tiên sinh có được giấy chứng nhận này!"
"Đây cũng là yêu cầu của ông ta?" Dịch Bạch Đường hỏi.
"Cái này —— "
"Ha ha, ông ta thật sự tin rằng tôi cần phải luyện tập thêm 3 năm nữa mới có thể đuổi kịp ông ta sao?" Giọng nói của Dịch Bạch Đường đã chuyển từ ngậm băng sang ngậm bão tuyết.
"..." Điều này cậu muốn tôi trả lời như thế nào đây.

Ông chủ Thịnh Thế đang tự trầm ngâm, tự hỏi làm thế nào mới có thể đả động đến Dịch Bạch Đường.
Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng bắt chuyện truyền đến từ phía sau lưng:
"Hóa ra Lưu lão tiên sinh đang ở đây, gần đây Lưu lão tiên sinh thế nào?"
Cả Dịch Bạch Đường và ông chủ Thịnh Thế đều nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Phía sau là Thương Hoài Nghiêm vẻ mặt ngậm cười cùng với đối tác hợp tác làm ăn của y, họ đang đứng ở cửa vòm chạm trổ hoa văn nơi phòng ăn..


Bình luận

Truyện đang đọc