LƯU HƯƠNG


(*Gió xuân một đêm, vạn cây hoa nở.)
Hai bên đã thương lượng xong đối sách, Tam đệ đến mở khóa cho Dịch Bạch Đường.
Thương Hoài Nghiên ngồi bên cạnh giật giật cơ thể, có hơi muốn nói với Dịch Bạch Đường một câu « Cẩn thận ».

Đáng tiếc là chỉ cần y ngồi dưới đất hơi nhúc nhích một cái thì tất cả các đôi mắt trong phòng đều tập trung trên người y, trong ánh mắt tràn đầy nhắc nhở trần trụi.
Thương Hoài Nghiên đành phải ngồi yên, dập tắt ý nghĩ lên tiếng, dựa theo tình hình hiện tại, làm không tốt còn có khả năng ảnh hưởng đến an toàn của Dịch Bạch Đường, đối phương vốn dĩ đang an toàn, y lại nói chuyện với đối phương, lại khiến cho đối phương không còn an toàn nữa.
Dịch Bạch Đường bị người dùng dao uy hiếp đưa vào bếp.
Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, ánh mắt tuy rằng không mang theo ý không tốt giống như những người khác nhưng cũng không phải là hiền hòa.
Trên thực tế, hắn quả thật có hơi không thích Thương Hoài Nghiên.
Cho nên hắn dùng ánh mắt nói cho đối phương biết:
Đáng ghét, đi sang một bên, không cần anh quan tâm đến chuyện của tôi.
Thương Hoài Nghiên có thể hiểu được ánh mắt này nghĩa là gì.
Ồ.
Ồ ồ ồ?
Dịch Bạch Đường tiến vào nhà bếp.
Xích sắt trên người lại một lần nữa được khóa vào cột, hắn cũng không để ý, chỉ cần có đủ không gian để hoạt động là được rồi.
Đầu tiên hắn liếc mắt nhìn nhà bếp, nước nôi lênh láng, bóng dầu mỡ, mặt bàn, thớt, các loại gia vị ít ỏi, nồi niêu trống rỗng, còn có một con nhặng xanh biếc đang bay lượn vòng quanh ; mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ hai ba chai bia bọn cướp nói trước đó, quả nhiên chỉ có một phần tôm tùm đất được bọc lại chưa kịp ăn, Dịch Bạch Đường nhìn đến một vòng phải trái, lại từ ngóc ngách nào đó lôi ra một ít hành tỏi không biết mua từ bao giờ còn sót lại, đến khi lấy được đại khái các loại gia vị mới lấy bát đũa từ trong ngăn kéo ra cùng với bao tôm đặt lên bàn.

Biết rõ những thứ có trong tay mình, Dịch Bạch Đường đã nghĩ xong sẽ làm những gì.
Hắn đối mặt với kệ bếp, ung dung thong thả xắn ống tay áo lên, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Trước tiên là cho nước lạnh vào nồi, đun sôi, sau đó thả mì vào, luộc xong cho vào nước lạnh.

Sau đó đổ nước trong nồi đi, bỏ đi vỏ hành tỏi, lại băm nhỏ, cho thêm rượu, muối, đường vào trong chảo dầu để làm nước dùng.
Cùng với việc cho hành vào chảo, những người còn lại bên trong căn phòng lập tức nhận ra được hương vị quen thuộc.
Hương vị vừa lúc gõ mở khẩu vị của mọi người, trong chớp mắt, mấy người trong phòng đều cùng nhau nuốt nước bọt, dạ dày trong cơ thể vô cùng tự nhiên phối hợp thúc giục muốn ăn cái gì đó.
Mấy tên cướp theo dõi tỉ mỉ, nhìn chằm chằm vào từng động tác của Dịch Bạch Đường, đôi mắt của Dịch Bạch Đường cũng không nháy dù chỉ là một chút, hai tay hoàn toàn để lộ trước mặt bọn cướp đang nhanh chóng bóc vỏ tôm, cũng không biết hắn làm thế nào mà sau khi tôm hùm nhỏ được bỏ đầu bỏ đuôi, hắn cầm lấy một cái đũa khêu một cái, toàn bộ vỏ tôm lập tức rụng xuống, lộ ra thịt tôm hoàn chỉnh bên trong.
Nước dùng trong nồi cũng mới chỉ sôi trong một thời gian ngắn, chỉnh lại độ cay một chút, tôm hùm cũng đã được Dịch Bạch Đường lột hết vỏ.
Dịch Bạch Đường cầm lấy dao phay ở một bên.
Mấy tên cướp chỉ thấy hoa cả mắt, chỉ cảm thấy chuôi dao phay ở trước mắt mình biến thành một đạo ánh bạc, không chờ bọn chúng hoảng sợ trong bóng tối, chỉ lo dao này không để ý đến thức ăn mà lại bay đến trên đầu mình thì đã thấy tôm hùm biến thành thịt nhuyễn, sau đó lại được Dịch Bạch Đường dùng mặt dao lấy lên.
Sau đó toàn bộ được thả vào trong nồi nước, một loại hương vị đặc biệt tươi mới lập tức bị kích thích lan tỏa ra xung quanh.
Mọi người gần như hoảng hốt, vừa mới ngửi được một chút hương vị này khác với hương vị trước đó đã thấy Dịch Bạch Đường đi một vòng trong phòng bếp, cũng không biết tìm được ở đâu ra hai quả ớt cựa gà hồng hồng, đang đứng ở trước nồi nước, dùng tay ngắt ra từng đoạn ném vào nồi.
Thương Hoài Nghiên ngồi xếp bằng dưới đất, ánh mắt cũng bị Dịch Bạch Đường hấp dẫn.
Trước đó, hắn cố hết sức biểu đạt thiện ý đối với Dịch Bạch Đường, bên ngoài thì nói là do ngoại hình của đối phương rất đẹp nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì đối phương bị mình làm cho liên lụy.
Nhưng bây giờ, nhìn đối phương đứng ở bên trong khói dầu mỡ, y lại cảm thấy người này thật sự sạch sẽ vô cùng.
Có lẽ là bởi vì người đứng ở trong nhà bếp kia tuy rằng động tác hờ hững, nhưng thần sắc lại vô cùng chăm chú?

Ngón tay của Thương Hoài Nghiên đi vài vòng trên đầu gối của mình, sau đó nghiêm túc nhìn Dịch Bạch Đường vài lần, cuối cùng thành thật lắc đầu: « Không đúng, quả nhiên là vì đối phương lớn lên đủ đẹp.
Khuôn mặt cùng vóc người này chấm 85 điểm.
Giới tính trừ 10 điểm.
Ba điểm trừ ở quần áo.
Còn lại hai điểm, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút, nhìn vào mặt mũi của ông trời thì cũng nên trừ nốt đi thôi...
Không đợi đến khi Thương Hoài Nghiên miên man liên tưởng xong, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh:
"Xong rồi."
Kèm theo một tiếng thông báo này, Dịch Bạch Đường lấy ra mì đang được ngâm trong nước lạnh, chỉ dùng đũa gắp hai lần đã đem sợi mì loạn thành một đoàn ra tạo thành hình một con rồng, râu rồng, chân rồng rõ ràng trước mắt.
Lại đem nước trong nồi rót xuống tràn trề, chất lỏng lập tức khai mở, ở bên trong bát lớn, giống như rồng bơi trong biển, sâu cạn lên xuống.
Dịch Bạch Đường đem bát đến trước mặt bọn cướp, hỏi:
« Có cần tôi nếm thử trước để thử độc không? »
"Ùng ục!"
Ba tên cướp đã nghe thấy được âm thanh nuốt nước bọt của nhau.
Ánh mắt của Nhị ca và tiểu đệ đã nhìn chằm chằm lên bát nước mì hấp dẫn này, trời đất bao la, ăn cơm là quanh trọng nhất, còn Dịch Bạch Đường? Sau đó sẽ phải chết, giờ không cần quan tâm!
Thân là lão đại trong ba người, đại ca lấy mình làm gương, khó khăn lắm mới đem mắt mình từ trên mâm dời đi, lần thứ hai dùng dao găm dí sát vào Dịch Bạch Đường, đưa đối phương về vị trí cũ khóa lại, sau đó một giây cũng không hoãn lại, nhanh chóng quay đầu chuẩn bị ăn mì.
Cũng chỉ mất ba phút, hai người ngồi bên bàn cơm đã đồng thời hạ đũa, Thần Long trên bàn tiêu tan, mì sợi cũng vơi bớt 2/3.

Đại ca liếc mắt một cái, quả thực vô cùng tuyệt vọng.
Đùa gì thế? Không phải chỉ là đồ ăn do một con tin làm ra thôi sao?
Các người có cần thiết phải như vậy hay không!
Giống như cả đời chưa từng được ăn cơm vậy, thật mất mặt!
« Đại ca! » Tam đệ tương đối có tinh thần đồng đội, vừa ăn vừa lên tiếng, « Vắt mì này...!ăn thật ngon nha! Có thể tàn sát tất cả các loại đồ ăn bên ngoài, vừa nãy em thật sự không nên đề xuất KFC giao đến đây, nó có xách giày cho mì sợi này cũng không xứng! »
Đại ca lúc này cũng không thèm đoái hoài gì đến việc quát mắng hai người anh em của mình, vội vàng cầm bát đũa lên, gắp một đũa mì nhét vào trong miệng.
Mặn, cay, sau đó là hương vị tươi mới nồng đậm bao trùm!
Một lần cắn xuống không phân biệt được là bản thân sợi mì có hương vị như vậy hay là do hương vị của thịt tôm nên mới có hương vị như vậy, nói chung, khi hàm răng chạm vào, các loại xúc giác đã chinh phục đầu lưỡi, dạ dày vốn dĩ cũng không quá đói giống như đột nhiên bị kích thích làm cho tỉnh lại, mở ra Thao Thiết miệng rộng, thúc giục chủ nhân nhanh chóng ăn uống.
Điều này thật không khoa học!
Trong nháy mắt đầu óc của đại ca trở nên mê mang.
Một bàn mì sợi mà thôi, làm sao có thể...!Ăn ngon như vậy!
Âm thanh ăn mì lạch cạch vang lên không dứt, nhìn ba người giống như quỷ đói đầu thai đang cùng nhau ăn uống kia, Thương Hoài Nghiên không nhịn được liếc mắt nhìn Dịch Bạch Đường một cái, nghĩ thầm, người đang ngồi cạnh mình đây thật sự là một bếp trưởng sao?
A, thật có hơi muốn nếm thử mùi vị của vắt mì kia...
Không đúng, hiện giờ quan trọng không phải là cái này, quan trọng là vì sao đối phương lại muốn đưa ra yêu cầu như vậy « trước lúc lâm chung «?
Y không cẩn thận đem ý nghĩ âm thầm trong đầu nói ra khỏi miệng khiến cho người bên cạnh chuyển dời tầm mắt.
Anh thật phiền.
Dịch Bạch Đường dùng ánh mắt nói chuyện.
Câm miệng, không nói nhiều, lát nữa sẽ biết.
Thương Hoài Nghiên: "..."
Y cảm thấy mình đã phát hiện ra được điều gì đó từ tầm mắt của đối phương.

Đối phương chẳng lẽ là đang nói...
« Anh là một tên cặn bã, tự chơi đi, đừng làm phiền đến tôi »?
Nói đi nói lại thì, tại sao cái vị cao lãnh như hoa này lại không thích nói chuyện vậy, ý nghĩ chung quy lại phải diễn tả thông qua ánh mắt?
Thời gian tiếp tục trôi đi.
Ba tên cướp trước mặt đã ăn xong, ôm bụng ngồi trên ghế, tay cầm tăm, một bên tiêu cơm, một bên lưu lại mĩ vị trong miệng, trong thời gian ngắn lại có một bầu không khí thích ý.
Mà nhàn nhã là tạm thời, bận rộn là vĩnh cửu.
Rất nhanh, Tam đệ nhìn ra sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối mịt, đứng lên đi đến trước người Dịch Bạch Đường, lấy dao ra nói với Dịch Bạch Đường: « Thời gian cũng đã không sai biệt lắm, mày muốn tự mình xử hay là để tao? »
Ánh dao sáng lạnh phản xạ lên gương mặt của bọn cướp cùng người trên mặt đất.
Dịch Bạch Đường khoanh tay ngồi trên mặt đất nâng mặt lên, tia sáng chiếu vào trong con mắt của hắn, dường như có một tầng ánh sáng đọng trong đôi đồng tử kia, khiến cho hắn rõ ràng đang nhìn thẳng vào người khác nhưng trong mắt lại không lưu giữ lại chút gì.
Người này lớn lên thật sự là đẹp.

Tam đệ không khỏi có ý nghĩ như vậy, sau đó lại tiếc hận-đáng tiếc lại phải chết.
Cũng chỉ khoảng vài hơi thở yên tĩnh trôi qua.
Dịch Bạch Đường bỗng nhiên khẽ mỉm cười.
Giống như một cơn gió xuân thổi trong đêm, vạn cây nở hoa.
Thương Hoài Nghiên cùng bọn cướp đều nhìn đến sững sờ, sau đó nghe thấy Dịch Bạch Đường dù bận vẫn ung dung nói: "Vừa vặn, tôi cũng cảm thấy thời gian không sai biệt lắm."
Một câu còn chưa nói xong, ba tiếng « ùng ục » đồng thời vang lên.
Ba tên cướp vừa ăn hết mì lúc này làm một động tác giống hệt nhau: Bọn chúng ôm bụng, hai chân gia tăng tốc độ, lập tức ngồi xổm trên đất, nỗ lực ức chế cơn đau bụng cùng kích động muốn nôn ra!
Thương Hoài Nghiên vừa xem vừa ngây người, quả thật là sợ đến ngây người..


Bình luận

Truyện đang đọc