MA ĐẾ TRUYỀN KỲ



“Tôn Quốc An, xin chào chủ nhân!”

Lời vừa nói ra, cả phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ánh mắt mọi người nhìn Trần Thuận hết sức kinh hãi.

Nếu như nói, vừa nãy thần y Tôn Quốc An xuất hiện tặng quà cho Tống Kiến Nguyên, chúc mừng ông hồi phục xuất viện, thì những người khác còn cảm thấy có thể giải thích được, đoán không chừng là Tống Kiến Nguyên và Tôn Quốc An có giao tình gì đó.

Nhưng, chuyện này, là sao đây?

Không phải Tôn Quốc An gọi tên của Trần Thuận.

Cũng không phải là gọi bạn nhỏ Trần Thuận như một người bạn vong niên.

Cho dù khoa trương hơn gọi là ngài Trần gì đó cũng không phải là cách xưng hô mà thần y Tôn Quốc An dùng.

Mà là, chủ nhân!

Đồng thời, ông còn cúi đầu xoay người.

Tròng mắt chú của Tống Thiên Hy cũng sắp rớt ra ngoài rồi, ông ta không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, da đầu tê dại.

Vừa nãy, ông ta còn chế giễu Trần Thuận, xem thường Trần Thuận.

Nếu Trần Thuận thật sự là chủ nhân của Tôn Quốc An, thì Tôn Quốc An chỉ cần tùy tiện đánh tiếng ở Giang Châu là ông ta cũng lập tức xong đời, căn bản không thể tiếp tục lăn lộn ở Giang Châu nữa.

Trần Thuận khẽ phất tay với Tôn Quốc An, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ quái.

Tôn Quốc An này đúng là mèo già hóa cáo, lại biết được đêm nay họ tổ chức tiệc ở đây, còn đích thân mang quà đến chúc mừng Tống Kiến Nguyên.

“Thế nào, dược liệu bảo ông chuẩn bị thế nào rồi?”


Trần Thuận hỏi.

Lúc đầu, đám người còn hy vọng hão huyền rằng nói không chừng là bọn họ hoa mắt thì sao, nói không chừng thần y Tôn Quốc An đang nói đùa thì sao?

Nhưng mà, lời Trần Thuận vừa nói đã lập tức xé rách ảo tưởng của họ.

Thái độ này đã hoàn toàn chứng minh sự thật.

Thái độ của Trần Thuận đúng là thái độ của chủ nhân.

Tôn Thần y đối diện với Trần Thuận cung kính hệt như đối với chủ nhân.

Tôn Quốc An nghe vậy, hơi thở cũng hơi gấp: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi.”

Trước đó, Trần Thuận giao cho ông chuẩn bị một ít dược liệu.

Tất cả đều là loại hết sức trân quý, hơn nữa, loại thấp nhất cũng phải yêu cầu hai mươi năm trở lên.

Nói là muốn luyện chế một loại Bồi Nguyên Đan.

Bồi Nguyên Đan, Cố Bản Bồi Nguyên!

Đối với người tu luyện mà nói, nếu có được nền tảng tu luyện vững chắc thì nhất định sẽ có tác dụng trong việc tăng tu vi.

Bây giờ Trần Thuận rất không hài lòng với tiến độ tu luyện, hắn phải nghĩ cách có thể tăng tốc độ tu luyện của bản thân, cố hết khả năng để nhanh chóng khôi phục thực lực.

Sau khi hiểu được hiệu quả của Bồi Nguyên đan, Tôn Quốc An lập tức giật nảy mình.

Đây quả thực là tiên đan tồn tại trong truyền thuyết y kinh.

Ông không ngờ, Trần Thuận lại có thể luyện chế được Bồi Nguyên đan, hơn nữa, hiệu quả còn mạnh hơn tiên đan được nhắc đến trong y kinh.

Lúc này Tôn Quốc An liên tục cam đoan, trong lòng mừng rỡ.

Cộng thêm Trần Thuận đã chữa khỏi căn bệnh nan y quấy nhiễu ông mấy năm, Tôn Quốc An tâm phục khẩu phục Trần Thuận, ông cảm thấy, nhận người như thế này làm chủ nhận, rất có thể, không chỉ không phải là sỉ nhục của ông, mà tương lai còn có thể là vinh hạnh của ông.

Bởi vì, y thuật của Trần Thuận, rất có thể đã đạt đến trình độ của Y Tiên được ghi lại trong y kinh.

Nếu Trần Thuận bằng lòng chỉ bảo, nói không chừng, khi ông vẫn còn sống sẽ có thể trở thành một truyền thuyết đấy.

Đó mới là thần y thực sự.

Mới hoàn toàn xứng đáng.

Như vậy ông mới có cơ hội đi trút cơn giận.

Dù sao, mấy năm gần đây, ông đã đi khắp nước T, tìm danh y khắp nơi, tới cửa cầu kiến những thần y lánh đời có khả năng đạt đến trình độ của “Y Tiên”, nhưng ngay mặt họ ông cũng không thấy được, thậm chí còn được trả lời nói là ông không có tư cách.

Đối với biểu hiện của Tôn Quốc An, ngoài bốn người Tống Thiên Hy đã biết rõ nội tình thì mọi người ở đây, e là cũng chỉ có Tống Kiến Quốc chưa bị kinh ngạc.

Bởi vì, ông ta đã bị dọa sợ rồi.

Ông ta căn bản không có tâm tư chú ý đến việc Tôn Quốc An bái kiến Trần Thuận.

Ông ta chỉ luôn nghĩ đến hai câu nói vừa nãy của Tôn thần y.

“Anh thật sự có bệnh đấy.”

“Ba người các anh đều có bệnh.”

Lại liên tưởng đến lời Trần Thuận: “Nếu không tích cực điều trị thì ba người nhà chú đều không thể sống quá ba năm.”


Tống Kiến Quốc đâu còn lòng nào quan tâm đến cái khác.

Cái gì muốn ra vẻ trước mặt Tống Kiến Nguyên, cái gì con rể mình mạnh gấp nghìn lần con rể ông ta, cái gì muốn những người khác của nhà họ Tống khen ngợi mình hạ thấp anh hai để giải nỗi uất ức nhiều năm qua trong lòng, ông ta chẳng thèm để ý nữa.

Nếu mạng cũng không còn thì bất cứ cái gì khác cũng đều không còn ý nghĩa nữa.

Không có cách nào, Thần y Tôn Quốc An cũng đã mở miệng xác nhận, ông ta không thể không tin.

Tôn Quốc An cả đời làm nghề y, chưa từng thất bại.

Ông ta nói có bệnh thì đúng là có bệnh.

Sau khi Tống Kiến Quốc ngây ngốc một lát, lập tức vọt tới trước mặt Tôn Quốc An, hoảng sợ hỏi: “Thần y Tôn, ngài vừa nói tôi có bệnh, có thể nói cho tôi biết thân thể tôi chỗ nào có vấn đề hay không?”

Tôn Quốc An liếc nhìn ông ta, nhưng không nói gì.

Cả đời Tôn Quốc An, nửa đời trước còn tính là hết lòng vì dân, chỉ cần người có bệnh tìm đến ông, ông đều sẽ nhiệt tình ra tay cứu chữa.

Nhưng tuổi tác càng ngày càng lớn, Tôn Quốc An dần dần nhìn thấu lòng người thế gian, bởi vậy, thời điểm ông bằng lòng ra tay cứu người càng ngày càng ít, đến khi ông phát hiện, mình cả đời cứu người vô số, nhưng cuối cùng bản thân lại mắc phải một loại bệnh nan y, không thể tìm được cách cứu chữa thì Tôn Quốc An càng ngày càng vô tình.

Người này không phải người thân hay bạn bè của ông, bình thường, chưa chắc đã quan tâm tới, huống hồ, vừa nãy người này còn định hạ nhục Trần Thuận, thì ông càng không có khả năng ra tay.

Sở dĩ Tôn Quốc An nhắc nhở ông ta thật sự có bệnh, là vì xác nhận lời của Trần Thuận là không sai, giúp chủ nhân làm đám người này mất mặt mà thôi.

“Thần y Tôn…”

Tống Kiến Quốc lại gọi, giọng run rẩy.

Trần Thuận nhìn thấy Tống Kiến Quốc như vậy, lắc đầu, quả nhiên không ai có thể xem nhẹ sống chết.

“Nói cho ông ta biết đi!”

Trần Thuận thản nhiên nói.

“Tuân lệnh.” Tôn Quốc An vội cung kính nói.

Biểu hiện này của Tôn Quốc An, khiến Tống Kiến Quốc sợ ngây người.

Lúc này ông ta mới kịp phản ứng, vừa nãy lúc ngẩn người, hình như ông ta nghe thấy Tôn Quốc An nói bái kiến chủ nhân, vừa nãy đang nóng vội nên không suy nghĩ nhiều, giờ xem ra, không phải mình nghe nhầm rồi.

Hiện thực đã chứng minh đúng là như vậy.

Tống Kiến Quốc nuốt nước bọt.

Con rể của Tống Kiến Nguyên lại là chủ nhân của thần y Tôn Quốc An, chuyện này. . .

Này…

So sánh thì con rể phó sở trưởng kia của ông ta chả là cái quái gì cả.

“Ta nhìn hai mắt ông khi thì có thần khi thì vô thần, sắc mặt suy nhược, nếu nói một lúc mà không uống nước thì môi nứt nẻ, lưỡi khô… cứ tiếp tục như vậy thì chưa đến ba năm ngươi sẽ suy kiệt tinh khí mà chết…”

Tôn Quốc An chậm rãi nói.

Nghe vậy, Tống Kiến Quốc đứng chết trân tại chỗ.

Tôn Quốc An nói hoàn toàn chính xác.

Ông ta còn tưởng rằng do gần đây ông ta nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa động tý là phát hỏa.

“Xin thần y Tôn cứu mạng!” Tống Kiến Quốc gần như bị dọa tè ra quần.


Thiếu chút nữa ông ta đã quỳ xuống trước mặt Tôn Quốc An.

Chỉ cần Tôn Quốc An nói một câu, quỳ xuống ta sẽ cứu. Tống Kiến Quốc sẽ không do dự mà quỳ xuống.

Bởi vì không ưa Tống Kiến Nguyên, không bằng lòng sống dưới cái bóng Tống Kiến Nguyên, mấy năm trước, ông ta đã đi Giang Nam xa xôi, dốc sức xây dựng gia nghiệp lên tới hàng chục tỷ như bây giờ, sống cuộc sống vinh hoa phú quý, làm sao nỡ bỏ hết mà chết được.

Lần này, Tôn Quốc An lại không nói gì nữa.

Tống Kiến Quốc thấy Tôn Quốc An không đáp lại, nghĩ ngợi một chút trong lòng liền hiểu, Tôn Quốc An gọi Trần Thuận là chủ nhân, Trần Thuận còn chưa lên tiếng, Tôn Quốc An tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

Ông ta vội quay sang nhìn Trần Thuận.

Ánh mắt bỗng chốc tràn đầy phức tạp.

Trước đó, ông ta còn hung hăng hạ nhục Trần Thuận nhằm làm Tống Kiến Nguyên mất mặt, nhưng giờ ông ta phải quay sang cầu xin hắn sao.

Giờ ông ta hoàn toàn thua kém Tống Kiến Nguyên, thậm chí còn phải cầu xin con rể Tống Kiến Nguyên, cầu xin một vãn bối.

Tống Kiến Quốc thấy uất ức trước nay chưa từng có.

Hoàn cảnh lúc này so với lúc nãy ông ta muốn hạ nhục Trần Thuận làm mất mặt Tống Kiến Nguyên chẳng khác gì tự vả mặt một cái thật đau.

Nhưng dù có uất ức nữa Tống Kiến Quốc cũng nhận.

Bởi vì, ông ta không muốn chết.

“Trần Thuận…” Tống Kiến Quốc lại đưa mắt nhìn Trần Thuận, ánh mắt đầy khẩn cầu.

Tống Kiến Quốc lúc này với lúc nãy không ngừng muốn hạ nhục Trần Thuận như thể hai người.

Trần Thuận trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi là vãn bối, tất cả đều nghe theo ý của ba vợ.”

Dù Trần Thuận có thù tất báo, ngươi dám chọc hắn, hắn thậm chí có thể diệt cả nhà ngươi, nhưng nếu đối xử tốt với hắn thì hắn sẽ đối với ngươi còn tốt hơn.

Mà Tống Kiến Nguyên đối với Trần Thuận rất tốt, bây giờ, đương nhiên hắn muốn lấy lại thể diện cho Tống Kiến Nguyên.

Quả nhiên, Tống Kiến Nguyên nghe vậy, dù vẻ mặt không thể hiện nhiều, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ, trước đó dù Tống Kiến Quốc làm ông mất mặt như thế nào, ông cũng nhẫn nhịn không hề so đo, nhưng không có nghĩa là ông thích bị người khác làm mất mặt.

Tống Kiến Nguyên còn như thế thì càng đừng nhắc đến Tần Phụng Kiều.

Bà cảm thấy rất hãnh diện.

Vừa nãy Tống Kiến Quốc làm mấy người Tần Phụng Kiều mất mặt, rồi đám thân thích kia giễu cợt đã làm bà tức điên lên.

Lúc này, ánh mắt Tần Phụng Kiều nhìn Trần Thuận như đang nhìn con trai ruột thịt vậy.

Trước kia, sao bà không nhận ra Trần Thuận tốt như vậy chứ? May mà bà không để Tống Thiên Hy và Trần Thuận thật sự ly hôn, nếu không, bà sẽ hối hận chết mất.






Bình luận

Truyện đang đọc