MA ĐẾ TRUYỀN KỲ



Hả?

Nghe thấy Trần Thuận nhắc đến việc gã tìm gái Tây, Ngô Xuân Sĩ biến sắc.

Sao Trần Thuận lại biết được?

Sau đó, mặt gã lập tức tái nhợt.

Gã thực sự không rõ tình trạng sức khỏe của hai gái Tây đó, nhìn họ có vẻ không vấn đề gì, lúc ấy gã quá hưng phấn nên cũng quên không thực hiện biện pháp an toàn.

Lúc này, Ngô Xuân Sĩ hết sức hối hận.

Gã không thể đứng yên được nữa, còn tham gia bữa tiệc chết tiệt gì chứ, gã phải mau chóng đến bệnh viện kiểm tra một chút.

“Không phải ngươi đúng là… ?”

Cô gái mặc lễ phục tướng mạo xinh đẹp nhìn Ngô Xuân Sĩ, ánh mắt thay đổi.

Sau đó, cô theo bản năng lui ra một bước muốn cách xa Ngô Xuân Sĩ ra.

Mấy người khác, cũng đồng loạt làm hệt như vậy.

Ngô Xuân Sĩ vốn muốn đi bệnh viện kiểm tra ngay, nhưng lại cưỡng ép đè suy nghĩ này xuống, sau đó đứng nguyên nhìn Trần Thuận: “Trần Thuận, rốt cuộc mày bôi nhọ tao như thế là có ý gì?”

Gã biết, gã tuyệt đối không thể nhận, nếu nhận rồi thì chuyện này sẽ truyền ra ngoài.

Dù gã không hề nhiễm bệnh, nhưng lời đồn cũng sẽ truyền thành gã nhiễm bệnh.

Huống hồ, lúc này, Ngô Xuân Sĩ thật rất lo lắng, trong lòng vô cùng hoảng hốt, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh.

“Tất nhiên là có ý tốt nhắc nhở cậu kiểm tra sức khỏe xem có tốt hay không thôi?”


Trần Thuận cười lạnh nói.

Nhìn nụ cười ung dung Trần Thuận, Ngô Xuân Sĩ cảm thấy thật sợ hãi.

“Thân thể tôi rất khỏe mạnh, không cần cậu quan tâm.” Ngô Xuân Sĩ trầm mặt nói.

“Tôi xem sắc mặt cậu, quan sát thân thể cậu, hình như không khỏe lắm.” Lúc Ngô Xuân Sĩ còn đang cứng đầu, xung quanh họ lại vang lên một loạt âm thanh.

Chỉ thấy một ông lão sắc mặt hồng nhuận, vừa đi về phía họ vừa nói.

“Ngươi là ai? Trần Thuận cho ngươi lợi ích gì?” Ngô Xuân Sĩ nhìn chòng chọc vào người tới.

Chết tiệt.

Thật là đáng chết.

Cứ như thế này truyền đi thì thanh danh của hắn sẽ thật bị hủy.

“Tôn Thần y?” Sau khi nhìn thấy người tới, Triệu Thanh Bình kinh ngạc lên tiếng sau đó lập tức tiến lên đón.

Trước kia, anh ta đi theo cha mình có duyên gặp Tôn Thần y mấy lần, bởi vậy lập tức nhận ra.

Mấy người bên cạnh hơi sững sờ: ” Thần y Tôn Quốc An?”

Họ cũng lập tức đi tới, dù họ chưa từng gặp Tôn Quốc An, nhưng đã xem tin tức về ông, nên Triệu Thanh Bình vừa nhắc đến họ đã nhận ra ngay.

Chính cha họ còn phải nịnh bợ Tôn Quốc An, chứ đừng nói gì đến họ.

Những người này đi theo Triệu Thanh Bình đi tới.

“Tôn Thần y, chào ngài, ta là Triệu Thanh Bình con trai của Triệu Cẩm Thành, đã từng may mắn cùng cha…”

Triệu Thanh Bình nhanh chóng tiến lên nói.

Nhưng Tôn Quốc An căn bản là không thèm để ý họ, mà đi thẳng tới trước mặt Ngô Xuân Sĩ.

Triệu Thanh Bình ngơ ngác hồi lâu.

Chẳng lẽ anh ta còn không bằng Ngô Xuân Sĩ?

Nhưng anh ta lập tức nhớ đến câu nói Tôn Thần y vừa nói, anh ta nhìn Ngô Xuân Sĩ với vẻ kỳ dị, chẳng lẽ, thật đúng như Trần Thuận đã nói?

“Tôi đề nghị cậuđi kiểm tra một chút!”

Tôn Thần y đi đến trước mặt Ngô Xuân Sĩ, quan sát gã một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời khẳng định của Tôn Thần y, mặt Ngô Xuân Sĩ chợt đỏ bừng.

Lúc này, gã cũng đã nhận ra ông lão này là ai.

Thần y danh tiếng lẫy lừng Tôn Quốc An.

Chưa từng chẩn sai bệnh, chưa từng thất bại.

Ông ta nói thế này có nghĩa là đã chắc chắn thân thể gã có bệnh?

Ngô Xuân Sĩ nghiến chặt răng, lúc này, gã cảm thấy rất luống cuống.

Gã không cần cái danh tiếng chó má gì nữa.

Gã rất lo bản thân nhiễm bệnh.

“Thần y… Tôn, tôi thật… ?”


Ngô Xuân Sĩ nói hơi lắp bắp.

“HIV có thời kỳ ủ bệnh, tôi chỉ có thể nói khả năng khá lớn, cho nên, đề nghị anh hãy kiểm tra cẩn thận một chút.”

Tôn Thần y nói nghiêm túc.

Lúc này, ánh mắt Triệu Thanh Bình và những người khác khi nhìn Ngô Xuân Sĩ đã hoàn toàn thay đổi.

Đây là ai chứ?

Tôn Thần y Quốc An đấy, dù ông chỉ là nói khả năng khá lớn, nhưng lời từ miệng ông nói ra gần như hoàn toàn chính xác.

“Xuân Sĩ, tôi đề nghị cậu hãy nghe lời Tôn Thần y, đi kiểm tra cẩn thận một chút, ngộ…” Dù sao Ngô Xuân Sĩ cũng luôn đi theo Triệu Thanh Bình, nên hắn cũng lên tiếng an ủi, nhưng chữ ngộ nhỡ vừa ra khỏi miệng, đã bị gã thu ngay lại, ngay trước mặt Tôn Quốc An, lại nói ngộ nhỡ Tôn Thần y phán đoán không chính xác thì sao, đây không phải là làm mất lòng Tôn Thần y sao.

Huống hồ, Triệu Thanh Bình cũng cảm thấy, phán đoán của Tôn Thần y chắc chắn chính xác.

Ai bảo hắn chơi hai em gái Tây lai lịch không rõ ràng chứ.

“Đúng vậy, cậu hãy đi kiểm tra cẩn thận một chút.” Nam sinh mập mạp cũng xen vào nói.

Nhưng trong lòng lại nhắc nhở chính mình, sau này khi chơi gái nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.

Mà nữ sinh mặc váy lễ phục dài, tướng mạo xinh đẹp kia thì căn bản không hề nói chuyện, ánh mắt nhìn Ngô Xuân Sĩ đã không còn thiện ý ban đầu, thiệt cho cô là đã có chút cảm tình với Ngô Xuân Sĩ, Ngô Xuân Sĩ còn ra sức xun xoe trước mặt cô.

Cô vẫn nghĩ, nếu Ngô Xuân Sĩ kiên trì theo đuổi thì cô cũng định thử ở bên Ngô Xuân Sĩ.

Lúc này, cô thật không thể không cảm thấy may mắn, nhìn Trần Thuận với ánh mắt cũng không còn vẻ khinh thường, còn có chút cảm kích.

Nếu không nhờ Trần Thuận nói ra thì cô đã thật sự quen Ngô Xuân Sĩ, lên giường rồi, cô thật không dám tưởng tượng đến hậu quả kia…

Thấy mấy người bạn vốn luôn ủng hộ mình, giờ đều có ý tốt, đua nhau khuyên mình đi kiểm tra, mặt Ngô Xuân Sĩ nóng bừng.

Lúc đầu gã định cố gắng kìm chế, chờ sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ lén đi kiểm tra xem, nhưng giờ gã cũng không dám trì hoãn nữa.

Gã bước ra ngoài, chân hơi lảo đảo.

Gã cảm giác, cuộc đời sắp u ám rồi.

***

Ngô Xuân Sĩ vừa rời đi, Tôn Thần y liền đi đến trước mặt Trần Thuận.

Bây giờ Tôn Thần y hận không thể ngày nào cũng được ở bên cạnh Trần Thuận để được chỉ dạy.

Nhưng khi ông đang định đến chào Trần Thuận.

Trần Thuận lại khẽ lắc đầu với ông.

Trần Thuận không muốn phiền phức.

Danh tiếng của Tôn Quốc An ở Giang Châu quá lớn, hầu hết người ở đây đều là tầng lớp thượng lưu Giang Châu.

Một khi họ biết được Tôn Quốc An gọi Trần Thuận là chủ nhân, thì chắc chắn sẽ náo động, Trần Thuận sẽ bị phiền chết.

Sau khi thấy Trần Thuận ra hiệu, Tôn Quốc An lập tức hiểu ngay, đi về phía Trần Thuận, chuyển thành mời rượu.

Điều này làm mấy người Triệu Thanh Bình ngạc nhiên sắp rớt tròng mắt…

Vừa nãy khi Tôn Thần y nói với Ngô Xuân Sĩ, họ có thể hiểu được do Tôn Thần y là thầy thuốc, khi gặp người bệnh sẽ chủ động nhắc nhở nhưng bây giờ Tôn Thần y lại chủ động mời rượu Trần Thuận là cái quái gì?

Trần Thuận, kẻ mặc toàn hàng rẻ tiền thì có bản lĩnh gì chứ?

Dù hắn là chồng của Tống Thiên Hy thì cũng không có tư cách này, thậm chí ngay cả bản thân Tống Thiên Hy hay ba cô là Tống Kiến Nguyên cũng không có tư cách này?

Triệu Thanh Bình nhìn Trần Thuận với ánh mắt khác lạ.


Mà cô gái bên cạnh, ánh mắt nhìn Trần Thuận vốn dĩ đang rất cảm kích, bây giờ thấy Tôn Thần y khách khí, chủ động hạ mình, cung kính mời rượu Trần Thuận như thế lại biến thành hứng thú.

Lần này, mấy người không nhắc đến việc bắt Trần Thuận đi mời rượu nữa mà chủ động cầm ly rượu tới.

Nhưng ngay lúc này, trong phòng tiệc lại có một trận xôn xao.

Thì ra chỗ cách Trần Thuận không xa, có mấy người đang vây quanh một nam một nữ, không ngừng ồn ào.

“Thiên Hy, xin hãy nhận lấy, đây là tấm lòng thành của tôi.” Một người đàn ông cao ráo đẹp trai, tay đang cầm một cái hộp tinh xảo, bên trong hộp là một sợi dây chuyền lóa mắt, mặt dưới có một cái nhãn, trên đó viết “Trái tim của Thiên sứ.”

Mà cô gái đó chính là Tống Thiên Hy mà Trần Thuận đang đi tìm.

“Đúng vậy, đây chính là món đồ cậu Lý đã đấu giá được từ buổi đấu giá Âu Mỹ, trị giá ba mươi tỷ.”

“Cũng chỉ có nữ thần như cô Tống đây mới xứng với sợi dây chuyền ‘Trái tim của Thiên sứ’ này.”

“Còn không phải sao, cô Tống và cậu Lý chính là một cặp trời sinh.”

“Đừng gọi cậu Lý, cậu Lý nữa, giờ cậu Lý cũng không còn là cậu chủ nữa mà đã tiếp quản việc làm ăn của gia tộc rồi.”

Mấy người xung quanh đua nhau nói.

Tống Thiên Hy nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Thật xin lỗi, tôi sẽ không nhận đâu, xin mọi người tránh ra.”

“Tại sao?”

Lý Minh Thành khẽ nhíu mày, anh ta ái mộ Tống Thiên Hy đã nhiều năm, đã sớm nhận định cô là người phụ nữ của mình.

Anh ta vốn định du học trở về, sẽ hỏi cưới Tống Thiên Hy ngay.

Nhưng anh ta không ngờ, khi đang du học thì nghe tin Tống Thiên Hy lập gia đình.

Đây là điều anh ta hoàn toàn không ngờ, anh ta cho rằng người phụ nữ như Tống Thiên Hy chắc chắn sẽ không kết hôn sớm để trói buộc bản thân.

Nhưng chuyện bất ngờ cứ xảy ra hết lần này tới lần khác.

Sau khi về nước, Lý Minh Thành lập tức điều tra chồng cô, phát hiện hắn chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng, anh ta làm sao cam tâm, Tống Thiên Hy là người phụ nữ anh ta đã nhìn trùng thì dù cô có lập gia đình rồi anh ta cũng sẽ không buông tay.

Huống hồ, giờ anh ta cũng không phải cái gì mà cậu ấm, người sắp thừa kế gia tộc nữa.

Giờ đây, anh ta chính là người đứng đầu nhà họ Lý, nhà giàu quyền thế Giang Châu.

Anh ta là người trẻ tuổi nhất đứng đầu môt gia tộc, anh ta có tự tin này.

“Bởi vì, cô ấy đã có chồng rồi.”

Lúc này, phía sau lưng anh ta, có người cất tiếng trả lời thay cho Tống Thiên Hy.






Bình luận

Truyện đang đọc