MA ĐẾ TRUYỀN KỲ



Quách Thiên Uy, Trịnh Bá Nghị và những người khác vô cùng ngạc nhiên!

Tài liệu hộ trang đại trận này Quách Thiên Uy phải thu thập trong mười mấy năm mới tập hợp đủ.

Bọn họ là tông sư hậu kỳ nên hiểu rất rõ về sức mạnh của hộ trang đại trận này. Nhưng, chỉ bằng hai đường kiếm khí tùy ý của Trần Thuận đã trực tiếp khiến hai tầng lá chắn bảo vệ bên ngoài tách ra!

Sao có thể như vậy? Sao anh có thể làm được? Nhưng, cảnh tượng tiếp theo đã khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ!

Trần Thuận ở giữa liên tục vung kiếm, phá vỡ từng lớp từng lớp của trận pháp lá chắn bảo vệ, đến tận lớp cuối cùng!

Cuố cùng Trần Thuận cũng dừng lại: “Cho các người nửa ngày để chuẩn bị, nửa ngày sau, giết hết không tha!”

Trần Thuận lạnh lùng nói. Sau đó, dẫn theo Ma La biến mất tại chỗ!

Quách Thiên Uy và Trịnh Bá Nghị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trên trán đã đổ một tầng một hôi: “Hóa ra, trong mắt hắn thật sự chỉ là tài mọn mà thôi!”

Quách Thiên Uy có chút thất vọng. Cú sốc mà Trần Thuận mang đến cho ông ta quá lớn.

Sắc mặt Trịnh Bá Nghị vô cùng khó coi, ông ta suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra ý của Trần Thuận!


“Quách huynh, đợi sau khi giết được tên này, tôi sẽ gánh chịu mọi tổn thất của anh!” Trịnh Bá Nghị nói.

Trần Thuận, mày đã muốn kéo đến trước mặt người nhà họ Trịnh, vậy tao sẽ cho mày được toại nguyện. Mày quá ngạo mạn rồi. Năng lượng của nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh chắc chắn mày sẽ không tưởng tượng được!

…..Thượng Kinh!

Trong một tứ hợp viện cổ. Một ông lão râu tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào đẩy cửa bước ra: “Hoan nghênh lão tổ xuất quan!”

“Chúc mừng lão tổ lại tu luyện thêm được một bước!”

Trong tứ hợp viện được bố trí các khu vườn khác nhau, giống như một công viên nhỏ, khiến người khác cảm thấy vui vẻ vì được ngắm cảnh đẹp. Mà lúc này, có vài người đứng ở đây, cung kính cúi người. Nếu như có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra trong những người đang cung kính đứng ở đây không ai không phải là người đứng đầu một phương!

Có người làm kinh doanh, có người là quan chức nhà nước, có võ đạo tông sư….cho dù là ai, đi ra bên ngoài đều có một chỗ đứng nhất định, đều là những nhân vật có thể làm rung động trong lĩnh vực của mình. Lúc này, ai ai cũng vô cùng cung kính.

Sau khi ông lão đi ra, nhìn thấy mọi người đứng đầy trong sân, đây đều là những con cháu thiên kiêu của nhà họ Trịnh ông ta, trong lòng vô cùng vui mừng.

“Đông Dương đâu?” Ông lão nhìn một vòng đột nhiên hỏi.

Trịnh Đông Dương là hậu bối mà ông ta thích nhất, thiên phú gần như được di truyền trên người hắn ta!

“Đông Dương….Đông Dương không có ở Thượng Kinh!”

Người đứng đầu nhà họ Trịnh, Trịnh Bất Tuyệt đi lên cung kính nói.

Những trên trán của ông ta đã có một tầng mồ hôi, cho dù ông ta là tu vi của tông sư trung kỳ nhưng lúc này cũng không thể khống chế được giọng nói đang run rẩy của mình.

Ông ta hoàn toàn không dám nghĩ đến, nếu như sau khi ông lão biết được chuyện của Trịnh Đông Dương sẽ có phản ứng như thế nào.

“Không có ở Thượng Kinh, tên tiểu tử thúi này, rõ ràng muốn thăng cấp thành tông sư chi cảnh trước năm ba mươi tuổi, không chăm chỉ luyện võ mà lại chạy đi đâu chơi rồi?” Ông lão có chút tức giận nói, nhưng trên mặt vẫn là một nụ cười cưng chiều!

“Bẩm lão tổ, một tháng trước Đông Dương đã đột phá tông sư chi cảnh, lão tổ vẫn luôn bế quan, không dám làm phiền lão tổ! Nhưng….” Trịnh Bất Tuyệt vẫn chưa nói xong, đã bị ông lão ngắt lời.

Trên mặt ông lão lộ ra vẻ hưng phấn: “Một tháng trước đã đột phá rồi, tốt, quả nhiên không hổ là hậu bối của Trịnh Kim Sư ta!”

“Hahaha, lập tức gọi nó về Kinh, ta muốn kiểm tra nó!” Trịnh Kim Sư cười nói.

Tu vi của ông ta đã tiến lên một tầng, đã là tông sư đi đến trình độ cao nhất của tông sư đỉnh phong, bắt đầu chạm đến mép của Thần cảnh, đời này có lẽ có thể đạt được thần cảnh. Mà Trịnh Đông Dương, chưa đến ba mươi tuổi đã thăng cấp lên tông sư, không chỉ là tông sư trẻ tuổi nhất của Viêm Hạ hiện tại, hơn nữa, thiên phú của hắn ta rất cao, tương lai cũng có hi vọng đạt đến thần cảnh!


Điều này quả thật chính là chuyện tốt liên tục xảy ra.

Nếu như tương lai nhà họ Trịnh có thể có một thần cảnh, thậm chí ông ta và Trịnh Đông Dương, nếu như hai người có thể cùng tiến vào thần cảnh, Trịnh Kim Sư chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cho dù ông ta sống hơn trăm tuổi cũng không khống chế được cảm xúc của mình, hít thở cũng trở nên có chút gấp gáp.

Nếu như đúng như vậy, thì nhà họ Trịnh của bọn họ sẽ trở thành gia tộc lớn nhất trong Viêm Hạ, những gia tộc thần bí kia lúc đối mặt với nhà họ Trịnh bọn họ cũng phải cúi đầu!

“Bẩm…..bẩm lão tổ, Đông Dương đã xảy ra chuyện rồi…” Trịnh Bất Tuyệt vội vàng nói rõ ngọn ngành chuyện Trịnh Đông Dương rời khỏi Thượng Kinh đi xuống phía Nam, khiêu chiến với các vị tông sư, tôi luyện vô địch chi tâm.

Nghe thấy Trịnh Đông Dương lại theo đuổi như vậy, muốn đánh ra được vô địch chi tâm, Trịnh Kim Sư hài lòng gật đầu, Trịnh Đông Dương còn xuất sắc hơn trong tưởng tượng của ông ta, cũng có nhiều cách nghĩ hơn.

Lúc nghe thấy hắn ta đi xuống phía Nam, đánh bại Sa Bá Nham, Thân Minh Uy, thậm chí còn cầm hòa được Ôn Hoằng Nghị, Trịnh Kim Sư cảm thấy rất hài hòng, mặc dù ở trong mắt ông ta Sa Bá Nham và những người khác chẳng qua chỉ là một vài tông sư có sức ảnh hưởng, nhưng Trịnh Đông Dương vừa mới vào tông sư chưa đến một tháng đã có thể đánh bại được bọn họ, thậm chí còn cầm hòa được tông sư trung kỳ Ôn Hoằng Nghị, không thể nói là không mạnh được.

“Vô địch chi tâm chân chính còn cần phải trải qua lễ rửa tội bằng máu, sau đó có phải Đông Dương đi tìm tông sư khác để tiến hành trận chiến sinh tử?” Trịnh Kiên Hoa cười nói, quả thật vô cùng hài lòng với Trịnh Đông Dương.

“Quả thật….quả thật tiến hành một trận chiến sinh tử, nhưng, là người khác khiêu chiến Đông Dương trước….” Mồ hôi trên trán Trịnh Bất Tuyệt ngày càng nhiều.

“Lại còn có người dám chủ động khiêu chiến với Đông Dương, tiến hành trận chiến sinh tử?” Trên mặt Trịnh Kim Sư hiện lên sự thích thú.

“Bẩm lão tổ, là…..Đông Dương thua….” Trịnh Bất Tuyệt không dám giấu diếm, vội vàng nói cho Trịnh Kim Sư biết tất cả mọi chuyện về trận đấu với Trần Thuận.

Bao gồm cả chuyện Trịnh Đông Dương nhận chủ. Trận chiến hôm đó được công khai, ở hiện trường cũng có không ít người không phải trong võ đạo dùng điện thoại quay lại.

Mặc dù có sự can thiệp của phía chính phủ nên không có video lan truyền trên mạng, nhưng các gia tộc có danh tiếng, các môn phái trong giới võ đạo, đều đã có được video trong tay.

Sau khi Trịnh Kim Sư nghe xong, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ lại. Sau đó, vẻ mặt trở nên u ám: “Lấy video ra đây cho ta xem.”

Trịnh Kim Sư nói, trong giọng nói còn ẩn chứa sự tức giận. Lúc này, bao gồm cả cao thủ tông sư trung kỳ như Trịnh Bất Tuyệt cũng im thin thít!

Sau khi Trịnh Kim Sư xem xong video, sắc mặt trở nên vô cùng xấu, chiếc điện thoại trong tay đột nhiên biến thành bột.

“Báo….không xong rồi….”

Lúc này, đại quản gia nhà họ Trịnh vội vàng chạy vào, đứng ở cửa tứ hợp viện, không dám bước vào, cho dù ông ta là cao thủ của võ đạo đại thành, nhưng ông ta không có tư cách bước vào tứ hợp viện nửa bước. Nhưng sự lo lắng trên mặt ông ta rất rõ ràng.

“Vào đi!”

Trịnh Kim Sư trầm giọng nói. Đại quản gia cả người run rẩy, nhưng vẫn cố chịu đựng vội vàng đi vào.


“Bẩm…bẩm lão tổ….tứ gia xảy ra chuyện rồi, bên trang viên Thiên Tâm gọi điện đến cầu cứu….” Đại quản gia vội vàng đem chuyện mà ông ta nhận được khi Trịnh Bá Nghị gọi điện đến nói không sót một từ.

“Thật to gan! Tên tiểu tử này, đáng chết!”

Trịnh Bá Nghị là đứa con trai thứ tư của ông ta, cũng là đứa con có thiên phú nhất, đã là tông sự hậu kỳ, đã đặt nửa chân vào cao thủ tông sư đỉnh phong mà lại bị Trần Thuận đánh trọng thương, và truy sát cả đường đi!

Sau khi nghe thấy tin tức này, trên người Trịnh Kim Sư đột nhiên tỏa ra sát khí không có gì có thể sánh được. Lúc này, những viên gạch men ở xung quanh lần lượt bị nổ tung. Những người có mặt ở đây đều không dám thở mạnh.

….Vào một ngày nào đó, nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh, người có vai vế cao nhất, thậm chí được đồn là thượng thượng nhậm gia chủ của tạo hóa, Trịnh Kim Sư đã xuất quan.

Uy thế, sức mạnh khiến rất nhiều cao thủ tông sư ở Thượng Kinh phải kiếp sợ. Trong một thời gian, mọi người đều đồn đoán Trịnh Kim Sư có phải đã chạm đến ngưỡng cửa của thần cảnh.

Đồng thời, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào nhà họ Trịnh. Tất cả mọi người đều nghi ngờ, lần này Trịnh Kim Sư xuất quan liên có liên quan đến Trần Thuận ở Giang Bắc. Quả nhiên, hôm đó, nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh, Trịnh Kim Sư, dẫn hai vị tông sư rời khỏi kinh đi xuống phía Nam!

Kết quả này khiến rất nhiều gia tộc ở Thượng Kinh sợ hãi!

Nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh đã mạnh như vậy!

Ngoài hai vị tông sư Trịnh Đông Dương và Trịnh Bá Nghị, bây giờ lại có ba vị tông sư đi xuống phía Nam, hơn nữa đây chắc chắn không phải là toàn bộ lực lượng của nhà họ Trịnh. Điều này không phải có nghĩa là nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh ít nhất là một môn sáu tông sư, thậm chí còn nhiều hơn!

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh, cũng thầm thở dài, lần này Trần Thuận, chắc chắn sẽ chết. Bọn họ chứng kiến một ngôi sao mới cực kỳ sáng chói trong giới võ đạo đang dần vươn lên. Nhưng tiếp theo bọn họ cũng chứng kiến, ngôi sao mới sáng chói này rơi xuống một cách thê thảm.

…..Giang Nam, bên ngoài trang viên Thiên Tâm!

Sau khi Trần Thuận biết được tin Trịnh Kim Sư dẫn theo hai vị tông sư xuống phía Nam để cứu viện cho Trịnh Bá Nghị. Khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười!

“Ma La, đã đến lúc cậu chấp chưởng nhà họ Trịnh rồi!”






Bình luận

Truyện đang đọc