MA NGÂN



- Xem lần này thật sự phải tốn thật nhiều rồi.
Tính đại khái chi phí xong, Tiêu Hoằng không khỏi run rẩy cả trái tim nhưng hắn cũng không lùi bước. Bởi vì những thứ này phải mua. Bản thân mình khổ sở tới ngày này là vì cái gì? Không phải là để có thể chế tác Ma Văn sao?
Nhìn thời gian một chút, đã tới hai rưỡi chiều rồi. Nắm chắc thời gian, đi tới Thái Ngô Thành một chút cũng không có vấn đề gì.
Hơi khom người xuống, Tiêu Hoằng cúi người, chui vào trong gầm giường, mở một bộ quần áo rách nát, lật một khối đá lát sàn lên. Ở đây có một cái hộp sắt cũ nát, bên trong là một hộp tiền trong suốt, có kim tệ ánh vàng rực rỡ, cũng có ngân tệ trắng bạc. Đây là toàn bộ tài sản của Tiêu Hoằng, tổng trị giá mười tám kim tệ.
Lấy ra ba kim tệ trong đó, hơi nghĩ ngợi một chút, lưu luyến lại lấy thêm hai tấm, đặt vào trong ngực, hắn đặt hộp sắt trở về vị trí cũ một lần nữa, sau đó đặt tấm lát sàn và bộ quần áo cũ lên một lần nữa.
Thay một bộ quần áo vải thô màu lam, hơi sửa sang lại đầu tóc vốn rối tung một chút, cầm con dao nhỏ tùy thần, một túi hàng trang và năm tấm kim tệ không thể thiếu, Tiêu Hoằng khóa kỹ cửa nhà, lập tức rời khỏi mỏ đá, chạy như điên về phía thành trấn dưới chân núi.
Bởi Ngự Lực của Tiêu Hoằng đã tăng lên mức Ngự Đồ cấp hai, bình thường còn chưa cảm giác được nhiều biến hóa nhưng khi toàn lực chạy lại đột nhiên thấy thân thể nhẹ nhàng hơn không ít, nhất là thể lực có gia tăng rõ ràng. Vốn trên đường cần phải nghỉ ngơi một chút nhưng lúc này Tiêu Hoằng lại chạy nhanh như chớp xuống chân núi.
Hắn dừng lại trước một đại lộ lót đá, đợi xe khách Ma Văn thông tới Thái Ngô Thành. Con đường này là con đường duy nhất nối từ mỏ đá Đông Thành tới Thái Ngô Thành.
Rất nhanh có một Ma Văn có hình dạng gần như xe khách bay từ xa tới, cập bến để cho Tiêu Hoằng và thôn dân đi lên.
Khoang điều khiển của Ma Văn xe khách có một vật thể giống như thủy tinh cầu. Đây là Ngự Lực truyền khí. Lái xe cần vận dụng Ngự Lực điều khiển Ma Văn xe khách để di chuyển, chuyển hướng.
Nộp hai đồng tệ, Tiêu Hoằng tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Tiêu Hoằng cũng xa lạ gì Thái Ngô Thành, lúc trước cũng đi vài lần rồi, phần lớn đều là cũng Lý Nhạc. Cái tên kia chỉ cần có chút tiền liền chạy tới Thái Ngô Thành, sau khi tiêu sạch mới cảm thấy mỹ mãn trở về, tiếp tục vất vả lấy quặng mỏ.
Năm phút sau, xe đang đi không ngừng, phía trước bỗng xuất hiện một xe khách Ma Văn loại nhỏ phi thường hoa lệ, giá trị tối thiểu cũng phải một trăm kim tệ, nghênh ngang ở giữa đường.
Nhìn thấy Ma Văn xe khách loại nhỏ này, vốn lái xe đang lái rất nhanh bỗng giảm tốc độ, cẩn thận đi qua, nhìn giống như một con thỏ lẻn lẻn qua bên cạnh một con hổ vậy.
Thông qua cửa kính xe, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong Ma Văn Xa loại nhỏ này có bảy tám gã Ngự Văn Giả võ trang hạng nặng, toàn thân có chiến bào Ma Văn bảo vệ, bên hông còn có thứ như dây lưng, giống như túi Ma Văn. Thần sắc ai nấy đều vô cùng uy phong, ngay cả Tiêu Hoằng cũng không kìm lòng được mà nhìn vài lần.
Mà bảy tám người này hiện giờ xếp hàng chỉnh tề. Một gã mặc chiến bào màu tím dường như đang phân công gì đó.
- Này này, bọn người kia rốt cục là ai? Xe khách Ma Văn của chúng ta sao thấy bọn họ lại giống như chuột thấy mèo vậy?

- Ngươi nói mấy người vừa thấy bên ngoài hả? Ngay cả dược đông tinh anh của Đại Ngự Sư Tang Hoành Vân cũng không biết? Ở Thái Ngô Thành, người của Tang Hoành Vân thì ai dám trêu hả?
- Đúng vậy. Nhất là từ khi Tang Hoành Vân đạt Ngự Sư cấp ba xong thì đã có thể hô phong hoán vũ ở Thái Ngô Thành rồi. Các ngươi còn chưa nghe nói đâu, mấy ngày trước gia tộc Trạch Lôi có một đứa con gái nhỏ bị bệnh, mời rất nhiều Dược sư đều không có cách gì, muốn mời Tang Hoành Vân hỗ trợ như Tang Hoành Vân lại trực tiếp nói, ta bận lắm. Hóa ra là rất lâu trước đây gia tộc Trạch Lôi này có xích mích nhỏ với Tang Hoành Vân.
Có người hạ giọng bàn luận trên xe.
Mà Tiêu Hoằng chỉ lẳng lặng lắng nghe. Ở trong mỏ lâu như vậy nhưng Tiêu Hoằng vẫn hơi nghe được danh tiếng của gia tộc Trạch Lôi, tuy rằng chưa thể nói là một tay che trời ở Thái Ngô Thành nhưng đây cũng là một gia tộc không nhỏ.
Đối với hành động của Tang Hoành Vân, Tiêu Hoằng cũng chẳng đánh giá nhiều. Bởi hắn tự nhận là chưa từng liên quan với đối phương. Chuyện như vậy chẳng có chút quan hệ với hắn. Hiện giờ việc Tiêu Hoằng bận tâm chính là phải làm chuyện trước mắt cho tốt.
Tuy nhiên dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tiêu Hoằng vẫn như vô tình cố ý nhìn lại đám dược đồng tinh anh đang từ từ cách xa hơn. Không thể phủ nhận, trang bị của họ khiến Tiêu Hoằng có chút hâm mộ.
Lại trải qua mười mấy phút, xe khách Ma Văn rốt cục cũng từ từ chạy vào bên trong Thái Ngô Thành. Tuy rằng đã tới vài lần nhưng trong mắt Tiêu Hoằng, Thái Ngô Thành vẫn rất phồn hoa. Những tòa nhà cao lớn chọc trời thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt. Ma Văn Xa, linh thú muôn hình muôn vẻ được thuần hóa đi lại như nước chảy.
Các loại hình ảnh, âm nhạc thượng vàng hạ cám, tiếng rao hàng vang lên liên tiếp.
Rất nhanh sau đó, xe khách Ma Văn tới Thái Ngô Thành liền đỗ lại ven đường.
Đi xuống xe khách Ma Văn, Tiêu Hoằng nhìn qua xung quanh một chút, phân biệt phương hướng rồi liền dựa vào ấn tượng lần trước đi về phía một cửa hàng Ma Văn tổng hợp lớn ở Thái Ngô Thành.
Ven đường, thần sắc Tiêu Hoằng bỗng hơi thay đổi, ánh mắt nhìn về phía trên một tòa nhà rất cao. Ở hình ảnh Ma Văn rất lớn trên đó là một nữ tướng quân mặc quân phục đang phát biểu.
Nữ tướng quân này nhìn tuổi cũng giống Tiêu Hoằng, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo xinh đẹp, thân thể cân xứng. Nhất là trong bộ quân phục, nàng lại có vẻ cao quý, xinh đẹp mà uy nghiêm.
Người này đúng là Lạc Tuyết Ninh, thiếu tướng của Tân Cách Công Quốc, là một trong những Tướng quân trẻ tuổi nhất, nắm trong tay ba chiếc Ma Văn chiến hạm, sức chiến đấu có thể nói là rất mạnh mẽ, bản than là một gã Ngự Văn Giả cường đại.
Nghỉ chân nhìn về hình ảnh Ma Văn to lớn, Tiêu Hoằng hơi nhíu mày. Hình ảnh này trước đây hắn đã thấy vài lần. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoằng lại có một cảm giác. Cảm giác này rất quái dị, ngay cả Tiêu Hoằng cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Đó là trong tiềm thức của hắn, hắn cảm thấy dường như mình biết Lạc Tuyết Ninh này.
Tuy nhiên khi nghĩ lại thì làm sao lại thế được? Người ta là nữ thiên tài, còn mình là cái gì? Một thợ mỏ nhỏ đầu đường xó chợ không ngừng giãy giụa với số mệnh.
Tiêu Hoằng không khỏi cười cười tự giễu, lại liếc nhìn thân thể cao ngạo của Lạc Tuyết Ninh một lần nữa, sau đó cất bước đi về phía xa xa.
Vừa đi vừa hỏi đường, trải qua hai mươi mấy phút đi bộ, Tiêu Hoằng rốt cục tới được cửa hàng Ma Văn tổng hợp tên là Hành Giả.
Đây là một cửa hàng Ma Văn tổng hợp rất lớn có ba tầng. Tầng một và tầng hai bán công cụ chế tạo Ma Văn và tài liệu tương quan, tầng ba chuyên môn bán ra các loại Ma Văn, cũng nhận bán đồ ký gửi.

Cẩn thận đẩy cửa kính ra, bên trong có công cụ chế văn bằng ngọc rất đẹp, trong nháy mắt đã choán hết hai mắt Tiêu Hoằng. Trên giá của cửa hàng bày biện đủ loại hàng hóa nhiều kiểu dáng.
Từ Điêu văn đao tới công cụ mài Tái thạch, các loại công cụ phụ trợ, thứ gì cũng có.
- Vị tiên sinh này, xin hỏi có thể giúp gì cho ngươi?
Một người bán hàng nữ dáng người không cao nhưng tướng mạo xinh xắn chậm rãi đi tới cạnh Tiêu Hoằng, lễ phép hỏi.
Đối với cách ăn mặc của Tiêu Hoằng nàng cũng hơi quen quen mắt, không thấy gì khác thường lắm. Đây là một loại rèn luyện hàng ngày của nghề nghiệp này.
- Điêu văn đao, còn có một số dụng cụ nữa.
Tiêu Hoằng đáp, trong lòng không yen lắm. Đây là lần đầu tiên hắn tiêu tiền như nước thế này.
- Tốt, xin đi theo ta.
Vừa nghe thấy ba chữ Điêu văn đao thì vẻ mặt của người bán hàng càng thêm hiền lành. Người có thực lực đi mùa Điêu văn đao chỉ có một loại người, đó là Chế Văn Sư. Một người có thể độc lập chế tạo Ma Văn thì thân phận dù có ba bảy loại nhưng tuyệt đối mạnh hơn dân chúng bình thường một chút.
Rất nhanh sau đó, người bán hàng đã đưa Tiêu Hoằng tới một quầy hàng, trên đó đặt rất nhiều bộ Điêu văn đao đẹp đẽ, mỗi cây đều giống như bút máy mảnh khảnh, có dạng tiêu chuẩn, cũng có dạng đặc chủng.
Chẳng qua lần đầu nhìn thấy nhưng Tiêu Hoằng đã chú ý ở giữa giá hàng có một ô vuông hơi lớn hơn, bên trong đặt một bộ Điêu văn đao vô cùng tinh xảo, cán đao nhìn xanh biếc, xem ra dùng ngọc thạch cực phẩm tạo thành, hình dạng khác nhưng lưỡi dao khác, nhìn qua vô cùng sắc bén, lấp lánh ánh sáng. Lưỡi dao và cán dao còn có chứa Ma Văn mờ nhạt.
Người bán hàng giỏi quan sát sắc mặt người mua, tất nhiên chú ý tới ánh mắt của Tiêu Hoằng, lập tức liền cẩn thận lấy bộ Điêu văn đao mà Tiêu Hoằng nhìn từ trên giá xuống, đưa tới trước mặt Tiêu Hoằng nói:
- Thưa tiên sinh, không thể tưởng tượng được ngài quần áo mộc mạc như vậy nhưng ánh mắt lại rất chuẩn. Đây là hàng mới mà cửa hàng chúng tôi vừa nhập, tên là Hàm Điều, có thể nói là danh phẩm, toàn bộ Thái Ngô Thành cũng chỉ có mấy bộ. Cán đao dùng Tuyết vận ngọc không tì vết tạo thành, có thể truyền Ngự Lực rất tốt. Lưỡi đao dùng Hàn băng thiết, phá đá như bùn, Ma Văn trên thân đao có thể...
Người bán hàng thao thao bất tuyệt giảng giải mà Tiêu Hoằng nghe rồi hai mắt cũng tỏa sáng. Hơn nữa nghe nói trên đó có Ma Văn có thể trợ giúp việc truyền Ngự Lực, đề cao hiệu suất chế tác Ma Văn lại khiến Tiêu Hoằng trong lòng ngứa ngáy, đồng thời cũng thấp thỏm lo âu.
- Bao nhiêu tiền?
Tiêu Hoằng cẩn thận hỏi.
- Mười kim tệ.
Người bán hàng đáp.
Nghe thế, hào quang trong mắt Tiêu Hoằng lúc này trở nên ảm đạm. Mười kim tệ có ý nghĩa gì với Tiêu Hoằng thì không cần nói cũng biết. Đó là hơn phân nửa tài sản của hắn đó.
- Đắt quá, ta không mua nổi.
Tiêu Hoằng không hề dấu diếm, hơi lúng túng nói.
- Nghe nói có loại Điêu văn đao vài chục ngân tệ, không biết ở đây có không?
Người bán hàng cũng không vì vậy mà biểu hiện gì khác nhưng trong lòng cảm thấy khá mất mát.


Bình luận

Truyện đang đọc