MA NGÂN



- Tiêu Hoằng? Ra lệnh cưỡng chế hắn triệu hồi quân đội lại, tất cả giao cho Chiến khu Tây Nam xử lý, về phần hắn tự tiện điều động quân đội, ta sẽ tiến hành xử phạt sau, hiện tại ta chỉ muốn Cố Hoành Thần cút tới trước mặt ta!
Tá Phu gầm lên, lửa giận công tâm, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.
Trịnh Hạo Hiên không tiếp tục nhiều lời nữa, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng tình thế vẫn chưa yên ổn, ngay sau đó, Tá Phu liên tiếp nhận được tin tức, Hạ Kỳ Phong bị Tiêu Hoằng xử tử, thẩm phán Kinh Vân bị Tiêu Hoằng treo cổ ở trước cửa Toà án quân sự...
Nghe vậy, Tá Phu vốn đã cực kỳ tức giận, lúc này suýt nữa trực tiếp tức chết, không ai coi trọng Tiêu Hoằng hơn hắn, hắn cũng biết trong lòng Tiêu Hoằng đang cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà hành vi giẫm lên pháp luật đế quốc của Tiêu Hoằng này, hành vi vô pháp vô thiên này, khiến cho Tá Phu vốn luôn luôn cường thế, làm sao có thể dễ dàng tha thứ được?
Đúng vậy, Tá Phu thích Tướng quân có thể đánh giặc, nhưng cũng cực kỳ không thể dễ dàng tha thứ cho thuộc hạ làm chuyện khiêu chiến quyền uy của hắn!
Rất nhanh, Tá Phu liền có được dãy số Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng, hắn liền âm trầm gọi cho Tiêu Hoằng.
Giờ phút này Tá Phu phỏng chừng cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng căn bản không ở trong Liên hợp hạm đội Tây Cương, mà đang ở trong một căn phòng bình thường của một chiếc tàu vận chuyển, nét mặt nghiêm túc đang tràn ngập vẻ âm lãnh, hiện tại trong đầu Tiêu Hoằng gần như đều là hai chữ “báo thù”, không ai có thể ngăn cản hắn đánh chết Cố Hoành Thần được!
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Ma Văn thông tin của mình bỗng nhiên rung lên, gọi đến là một dãy số xa lạ, tuy nhiên, từ dãy số này, Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn ra được, nơi gọi là Bộ tổng chỉ huy Chiến khu Tây Nam.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng hơi dừng một chút, sau đó lập tức nối liên lạc, ngay sau đó, sắc mặt tím đen của Tá Phu liền hiện ra trước mặt Tiêu Hoằng.
Mà lúc này thì sắc mặt Tiêu Hoằng cũng rất khó coi, khi trước cũng đã nói qua, tính cách hai người này, từ trình độ nào đó mà nói thì có chút tương tự, ngày thường thì còn may, nhưng một khi đối đầu, thì quả thực chính là hai con dã thú.
- Tiêu Hoằng, hiện tại ta ra lệnh cưỡng chế ngươi, tức khắc giải tán quân đội mà ngươi cổ động lên, tiếp nhận xử trí! Về phần Cố Hoành Thần, giao cho Chiến khu Tây Nam đến tiến hành xử lý.
Tá Phu đang nổi nóng, bất chấp tất cả, trực tiếp lên tiếng ra lệnh.
Đối với Tá Phu, Tiêu Hoằng chưa từng trực tiếp gặp mặt, nhưng hiện tại đã tới mức này, Tiêu Hoằng cũng không có ý định lùi bước, Tá Phu đang nổi nóng, nhưng Tiêu Hoằng chẳng phải cũng vậy hay sao?
- Dựa vào cái gì?
Sắc mặt Tiêu Hoằng cũng rất khó coi, đáp lại.
Nghe vậy, Tá Phu trực tiếp sửng sốt một chút, hắn vạn lần không ngờ đến, Tiêu Hoằng lại dùng khẩu khí như thế để nói chuyện với hắn, căn bản không coi hắn là thủ trưởng.
- Đây là thái độ nói chuyện với cấp trên của ngươi hay sao?
Tá Phu kiềm chế lửa giận trong lòng, chất vấn.
- Ta thái độ thì làm sao, đây là chuyện của ta, tóm lại, ngươi muốn ta làm thế nào cũng được. Nhưng mà Cố Hoành Thần phải chết, nghe rõ chưa, là phải chết!

Tiêu Hoằng gằn từng chữ một, nét mặt lạnh lẽo đã hiện lên vẻ hung bạo.
- Cố Hoành Thần thân là Tướng quân, dựa theo pháp luật đế quốc, là sẽ không phải chịu tử hình, hiện tại, ta lặp lại lần nữa, ta ra lệnh cưỡng chế ngươi rút quân, nếu không ngươi sẽ gặp phải cùng kết cục với Cố Hoành Thần.
Tá Phu hùng hổ nói, không hề nghi ngờ, giờ khắc này, ấn tượng tốt của hắn đối với Tiêu Hoằng đã gần như trở về con số không.
- Nếu Cố Hoành Thần chỉ làm gì một mình ta, thì cũng không sao cả, ta có thể không truy cứu, nhưng mời ngươi mở to mắt ra mà nhìn một cái, đây là cái gì?
Tiêu Hoằng không chút yếu thế, cái gì mà ấn tượng tốt thì cũng không quan trọng, Tiêu Hoằng hoàn toàn không cần thứ đó. Sau đó Tiêu Hoằng liền mở túi hành trang ra, cầm lấy một bó lớn thân phận bài của các binh sĩ hy sinh, đặt trên bàn, Tá Phu nhìn thấy những thứ này chất thành một gò đất nhỏ.
- Tiêu Hoằng ta có thể rút quân, Tiêu Hoằng ta có thể bỏ qua chuyện cũ! Nhưng, ngươi thử hỏi bọn họ có đồng ý hay không, hỏi xem các linh hồn phía sau ta có đồng ý hay không!
Hai mắt Tiêu Hoằng đỏ như máu, chỉ vào các thân phận bài trước mặt, vẻ bình thản ngày xưa đã không còn sót lại chút nào, gầm lên với Tá Phu:
- Ta nói cho ngươi biết, những thân phận bài này, không phải là nhưng cái tên, mà là những con người vì bảo vệ quốc gia mà bỏ đi tính mạng, trở thành nỗi đau của vô số gia đình, bởi vì mẫu thân bọn họ mất đi đứa con, thê tử bọn họ mất đi trượng phu, đứa con bọn họ mất đi phụ thân! Ngươi bảo ta dừng tay ư? Đừng có nằm mơ nữa!
Nhìn thấy gò đất trước mặt Tiêu Hoằng, nhìn thấy hai mắt giống như dã thú của Tiêu Hoằng, trong lúc nhất thời Tá Phu cũng phải á khẩu, không trả lời được.
- Sau chuyện này, ngươi có thể xử trí ta, đưa ta ra tòa án chiến tranh cũng được, coi như phản quân cũng không sao cả, nhưng trước đó, Cố Hoành Thần phải chết!
Tiêu Hoằng tàn nhẫn nói, sau đó ngắt liên lạc với Tá Phu.
Đồng dạng, Tiêu Hoằng gào thét như vậy, dường như cũng đã nói rõ một việc, đó chính là quan hệ cùng Tá Phu đã xuất hiện vết rách, nhưng Tiêu Hoằng không cần, giờ khắc này, cho dù là liều mạng thì Cố Hoành Thần cũng phải chết, đây là an ủi duy nhất mà Tiêu Hoằng có thể dành cho các anh linh kia!
Ở bên kia, trên Nam Du Tinh, Cố Hoành Thần cũng nhận được cuộc gọi của Tổng tham mưu trưởng Trịnh Hạo Hiên tại Chiến khu Tây Nam.
Tình cảnh gần như đã hoàn toàn là đập nồi dìm thuyền, Cố Hoành Thần đang tiến hành cơn giãy giụa cuối cùng, đối với điều này thì cũng không có chút bất ngờ nào, Nam Du Quận giống như đã hoàn toàn nháo nhào rồi, dựa vào cái gì mà tiếp tục áp chế được đây?
Không chút đắn đo, Cố Hoành Thần liền nối liên lạc, ngay sau đó, sắc mặt xanh mét của Trịnh Hạo Hiên lập tức hiện lên.
- Cố Hoành Thần, ngươi thật to gan a, tội của ngươi thì ta không cần nói nữa rồi chứ, hiện tại ta tuyên bố, ngươi bị bãi miễn tất cả chức vụ, cũng ra lệnh cưỡng chế ngươi, tức khắc tiến vào bộ chỉ huy Chiến khu Tây Nam, nhận phán xét.
Trịnh Hạo Hiên với vẻ mặt lạnh lùng, lên tiếng.
- Đã tới nước này rồi, ngươi cho rằng ta còn nhận mệnh lệnh của ngươi nữa hay sao?
Cố Hoành Thần bỗng nhiên lạnh lùng cười, đối với Trịnh Hạo Hiên thì đã không còn vẻ cung kính ngày xưa nữa, chiếc khăn che mặt dối trá đã bị gỡ xuống.
- Ta biết ngươi sẽ không đồng ý, bởi vậy, ta đã phái ra hạm đội Viễn Vọng, đặc biệt đi bắt ngươi về, ngươi chờ bị giam suốt đời đi.

Trịnh Hạo Hiên nói với giọng lạnh như băng, so với tính tình nóng nảy của Tá Phu, hắn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Có bản lĩnh thì tới đây đi, nói cho ngươi biết, hiện tại Nam Du Quận đang nằm trong tay ta.
Cố Hoành Thần nhẹ nhàng đáp, sau đó ngắt liên lạc.
Nếu đã tới mức này rồi, Chiến khu Tây Nam muốn cách chức Cố Hoành Thần thì cũng không phải là chuyện dễ, quân đội bất mã với Cố Hoành Thần, thì đại bộ phận đều đã gia nhập Liên hợp hạm đội Tây Cương rồi.
Quân đội tâm phúc của Cố Hoành Thần thì sẽ không dễ dàng phản bội, mà trọng yếu hơn là, còn có đại bộ phận quân đội bị Cố Hoành Thần giam lỏng người thân, bị Cố Hoành Thần gắt gao nắm lấy tử huyệt.
Đảo mắt, một ngày thời gian vội vàng trôi qua, Liên hợp hạm đội Tây Cương trùng trùng điệp điệp, mang theo khí thế báo thù, rốt cục đi đến phụ cận Mộ Thang Tinh, đây cũng là con đường tất yếu phải qua từ phía nam để tiến vào chiếm giữ Nam Du Tinh.
Đồng thời ở chung quanh Mộ Thang Tinh, hạm đội phòng vệ Nam Du cũng đã vào vị trí.
Xa xa nhìn lại, hai hạm đội vô cùng khổng loof giống như hai đầu dã thú trong hư không, ai cũng không chịu dễ dàng nhượng bộ, khắp hư không gần như đã bị Ma Văn chiến hạm lấp đầy, đang giằng co lẫn nhau.
Dưới tình huống thực lực ngang nhau, một khi hai bên giao chiến, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi, bất kể là bên nào thì cũng vậy.
Mà dưới tình huống như vậy, không thể nghi ngờ khí thế của Liên hợp hạm đội Tây Cương còn mạnh mẽ hơn, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Nam Du Quận đã khiến cho các anh linh đó phải chết oan, bọn họ phải báo thù, mãi cho tới khi đánh chết Cố Hoành Thần thì mới thôi.
Trái lại thì Nam Du phòng vệ quân lại có khí thế có vẻ yếu hơn rất nhiều, gần như hai phần ba quân đội đều là bị ép tới đây, nhưng không thể không làm được, nếu nói bọn họ đang bảo hộ Cố Hoành Thần, thì còn không bằng nói là đang bảo hộ người nhà bị Cố Hoành Thần giam lỏng thì đúng hơn, trong lòng có thể nói là dị thường nghẹn khuất.
Ở trong Nam Du căn cứ quân sự, Cố Hoành Thần đang thông qua màn hình, nhìn phiến hư không mênh mông gần Mộ Thang Tinh, Nam Du phòng vệ hạm đội đã ngăn lại toàn bộ đường đi của Liên hợp hạm đội Tây Cương, thấy vậy, nét mặt hắn rốt cục cũng hiện lên một chút thoải mái.
- Tiêu Hoằng, có bản lĩnh thì ngươi tới đây đi, nhìn lại phía trước ngươi đi, rốt cuộc là thương vong của ai thảm trọng hơn, ngươi nhất định sẽ trở thành tội nhân của lịch sử!
Cố Hoành Thần thì thào tự nói, sau đó ra lệnh:
- Từ giờ phút này trở đi, ta đại biểu cho con dân Nam Du Quận tuyên bố, Nam Du Quận hoàn toàn tách khỏi đế quốc, đổi tên là Nam Du Công Quốc, mà Cố Hoành Thần ta chính là Đại thống soái, Chu Bằng là Hồng y Chủ soái, bất cứ quân đội bên ngoài nào muốn tiến vào chiếm giữ Nam Du Công Quốc, thì đều được coi là quân địch, ra lệnh đánh chết!
Nói xong, trên mặt Cố Hoành Thần đã toát ra một nụ cười dữ tợn, đây cũng là đặc điểm chung của những kẻ độc tài, càng tới thời khắc nguy cơ, thì sẽ càng thêm điên cuồng, nội tâm đã hoàn toàn bị quyền lợi nhồi nhét, căn bản không cần biết những người khác sẽ nghĩ như thế nào.
Có thể nói, là Đại thống soái thì cũng là một lý tưởng của từ nhỏ đến lớn Cố Hoành Thần.
Trong mắt Cố Hoành Thần, chỉ cần có thể bảo vệ trong này được mấy ngày, đứng vững gót chân, thì có thể đàm phán với Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, thỉnh cầu Thụy Lạp Tinh Quần Quốc hỗ trợ.
Chỉ cần ưng thuận đủ chỗ tốt, thì Thụy Lạp Tinh Quần Quốc chắc chắn sẽ không ngồi xem mà không quan tâm.
- Chỉ cần bảo vệ một tuần là được, một tuần này, ta muốn nhìn một cái, Tiêu Hoằng ngươi làm thế nào có thể đột phá được sắt thép chiến tuyến của ta?
Cố Hoành Thần nhìn Ưng Trảo Hào bên trong màn hình, thì thào lẩm bẩm.
Mà trên thực tế, hiện tại Tiêu Hoằng căn bản là không hề ở trên Ưng Trảo Hào.
Lúc này thì Tiêu Hoằng đã nghênh ngang dùng thân phận thương nhân, cưỡi vận chuyển hành khách hạm đi tới Nam Du Tinh, đồng thời còn tới hội họp với các thành viên Thích Khách Minh đã thẩm thấu lên Nam Du Tinh từ trước đó, ước chừng có 1200 người, một người cũng không thiếu.
Phương pháp thâm nhập vào nơi này thì cũng có đủ loại, có thành viên Thích Khách Minh thậm chí còn trực tiếp nhét mình vào trong hộp gỗ, giả trang thành vật tư tiếp tế, sau đó được vận chuyển đến Nam Du Tinh.
Ngả Ôn và tên mập trắng thì dứt khoát đóng giả thành một đôi tình lữ, tuy nhiên, bộ dáng trời sinh thanh tú của Ngả Ôn quả thật cũng không khiến người ta phát hiện ra.
Giờ khắc này, sau khi rũ bỏ tất cả ngụy trang, Tiêu Hoằng và 1200 thành viên Thích Khách Minh đang đứng trên một đỉnh núi thấp bé, ở phía dưới bọn họ khoảng hai cây số là Nam Du căn cứ quân sự, là trung tâm quân sự của Nam Du Quận.


Bình luận

Truyện đang đọc