“Cốp, cốp cốp!”
Ngay thời điểm Tát Già ít nhiêu đã có chút rối loạn trong lòng, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ, tiếp theo từ ngoài cửa đi vào một nữ nhân chừng hơn hai mươi tuổi, làn da trăng nỏn, diện mạo thanh lệ, một mái tóc màu rám nắng, tóc đã vấn lên thành một búi tóc.
Nàng chính là đồ đệ của Tát Già, tên là Hà Phương, ngày thường cũng là chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho Tát Già.
Nhìn thấv Tát Già ngồi ở đầu giường, Hà Phương hơi sửng sốt, tiếp theo có vẻ bất ngờ, nói:
- Hôm nay sư phụ thức dậy thật sớm nha!
Tát Già khẽ liếc mắt nhìn Hà Phương một cái, sắc mặt tuy rằng nghiêm nghị, nhưng trong lòng thật cùng không phải tư vị như thế: mình đâu phải thức dậv sớm đâu, là đêm khuva hôm qua đến giờ, vốn không có ngủ!
Tuv nhiên, Tát Già cũng không nói gì thêm, nhẹ phất tay với Hà Phương áo, ý bảo nàng chờ một chút.
Gần như ngay thời điểm Hà Phương vừa mới xoay người, Ma Văn thông tin trong tay Tát Già, lại lần nữa truyền đến tiếng của Tiêu Hoằng, giọng điệu như trước là tràn ngập cung kính:
- Ta nói không phải tác dụng của kết cấu dạng hồi hình, mà là kết cấu hồi hình hình xoắn ốc của kết cấu hồi hình kéo dài ra!
“Bá!”
Gần như ngay trong nháy mắt vấn đề này vừa ra khỏi miệng Tiêu Hoằng, chỉ thấy trên nét mặt không còn kiên nhẫn của Tát Già kia đột nhiên căng thẳng. Bên trong ánh mắt trầm tĩnh hiện lên một chút kinh ngạc.
Kết cấu hồi hình hình xoắn ốc, Tát Già rất hiểu rõ, cái này rốt cuộc là dùng để làm gì, là kết cấu của kỹ thuật Để Văn sáu hướng trở lên mới có thể dùng đến!
Không có khả năng vậy chứ?
Đâv là phản ứng đầu tiên trong lòng Tát Già, kỹ thuật Đế Văn sáu hướng nhìn chung toàn bộ Thánh Đàn, cùng không có mấy người học được, nhưng Tiêu Hoằng lại hỏi về kết cấu có liên quan với Để Văn sáu hướng, điều này có điểm khó tin.
Chẳng lẽ tiểu tử này đã hoàn toàn nắm giữ kỹ thuật Để Văn năm hướng? Không có khả năng, ở trong ấn tượng của Tát Già, dường như không có người nào chỉ dạy cho tiểu tử kia mà.
Dưới tay Tát Già có mấy đồ đệ không tệ, Tát Già đều bắt tay chỉ dạv sắp gần tới năm năm, cũng chỉ vừa mới nắm giữ kỹ thuật Để Văn hai hướng.
- Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Tát Già rốt cục không kìm nổi, hỏi ngược lại một câu.
- Học a, nếu không ta hỏi làm gì? Ồ? Ta dường như đã hiểu, kết cấu hồi hình hình xoắn ốc có phải sử dụng để giảm sức ép hav không, giảm bớt chủ văn sinh ra năng lượng đối với xung lực của Tái thạch, giống như trang bị giảm xóc của Ma Văn Xa?
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Nghe nói lời này, lại nhìn trên trán Tát Già đã chảy ra một lóp mồ hôi, hắn tuyệt đối không dám tưởng tượng, Tiêu Hoằng lại không thấy mà thông suốt đối với kết cấu có chút phức tạp này.
- Ngươi nói đúng!
Tát Già nhẹ giọng đáp lại, sau đó hơi cẩn thận hỏi:
- Xem ra ngươi đã có nghiên cứu không ít về kỹ thuật Để Văn!
- Cũng tạm thôi! Chỉ là đang nghiên cứu, còn không có nắm giữ đâu!
Tiêu Hoằng trả lời có vẻ rất hạ thấp, Tát Già không biết rằng, theo như lời Tiêu Hoằng nắm giữ, chính là chỉ kỹ thuật Để Văn tám hướng, kỹ thuật Để Văn này hiện nay là cảnh giới cao nhất.
- Ngoài ra, còn có mấy vấn đề, tuy nhiên thời gian hơi muộn rồi đợi hỏi sau, ta cũng có chút mệt mỏi rồi! Tát Già tiền bối hẹn gặp lại!
Tiêu Hoằng nói tiếp, sau đó liền phi thường cung kính cắt liên lạc, chỉ để lại Tát Già ngây ra như phỗng trên giường.
Nhóm dich Lang Khách Người dịch bagiatam
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
Không hề nghi ngờ. thời điểm này Tát Già, đã bắt đầu cảm thấy Tiêu Hoằng có chút không thích họp, chính là không có nói thẳng ra thôi.
Nghe câu “hẹn gặp lại” của Tiêu Hoằng, trong lòng Tát Già tràn ngập bất đẳc dĩ
thầm nói: “Tốt hơn là đừng gặp lại!”
Chỉ có điều câu nói như vậy, Tát Già sẽ không nói ra, con người hắn đã hơn một ngàn tuổi, có thể còn e ngại một tên tiểu quv hơn hai mươi tuổi hay sao?
Tra tấn Tát Già một buổi tối, thời điểm này, Tiêu Hoằng cùng không có lựa chọn nghỉ ngơi, mà bắt đầu sẳp xếp lại vấn đề... hoàn toàn ghi nhớ kỹ các đạo lí đã thông hiểu.
Đồng dạng trải qua một loạt câu hỏi này, Tiêu Hoằng không sai biệt lắm đã nẳm giữ cơ bản về kỹ thuật Ôn Nhuận. Không thể phủ nhận, lần này ít nhiều nhờ có Tát Già, hiện tại Tiêu Hoằng đã mơ hồ cảm nhận được, đi vào Thánh đãn không nói đến thân phận cao thấp, có thể hấp thu được tri thức ở nơi này mới là trọng yếu nhất.
Thẳng đến mười giờ sáng, sẳp xếp lại xong tất cả vấn đề, Tiêu Hoằng mới nằm trên dây ngũ ngáy “o o”.
Với cảm giác mỏi mệt Tiêu Hoằng ngũ thẳng một giấc tới hai giờ chiều, sau khi tinh lại liền bắt đầu tiếp tục giống như con quay, xoay tròn.
Từ trên dâv thừng nhảy xuống, Tiêu Hoằng liền cầm cái cuốc đi vào vườn trồng Tiên linh thảo, làm sạch sẽ cỏ dại rải rác, hiện giờ Tiên linh thảo xanh mượt đã lên cao hơn đầu gối.
Nhìn theo góc độ thường quy, độ cao này đã là tiêu chuẩn của Tiên linh thảo, nhưng đối với Ma Văn thúc đẩy tăng cao sinh trưởng Tiên linh thảo, độ cao còn không chỉ như thế.
Xử lý xong vườn Tiên linh thảo xanh mượt trước mắt, Tiêu Hoằng một người một cuốc ngơ ngác nhìn trong chốc lát, vùng ruộng đất này một ngày một biến đổi, không thể nghi ngờ Tiêu Hoằng cũng tràn ngập một tia chờ mong, không biết tương lai chúng nó sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
Ngơ ngác xem xét một hồi lâu, Tiêu Hoằng mới vác cuốc, lau mồ hôi trên đầu, đi về tới nhà gỗ.
Uống mấv ngụm nước suối trong mát, lại tùy tiện ăn vài thứ, Tiêu Hoằng lại lần nừa đeo túi hành trang tùy thân, rời nhà gỗ, định đi Vĩnh ngạn Tinh một chuyến, thu mua một ít tài liệu chế tạo Ma Văn, nhất định phải lấy của Bác Sơn 2500 điểm thành tựu kia.
Nên biết rằng, 2500 điểm thành tựu này, nếu biến hóa trở thành tiền mặt, sẽ đạt tới 2 vạn rưỡi kim tệ, nhưng là gần như không có người nào đi đổi, bởi vì điểm thành tựu này chỉ có thể đổi thành tiền mặt, nhưng tiền mặt dù có nhiều bao nhiêu đi nữa cũng không thể đổi thành điểm thành tựu.
Mà trên thực tế, giá trị mỗi một điểm thành tựu đều vượt xa 10 kim tệ.
Chỉ tiêu phí 8000 kim tệ, có thể đổi lấy 2500 điểm thành tựu, việc làm ăn này Tiêu Hoằng tính thế nào, đều cảm thấy được lợi vô cùng lớn.
Xuyên qua khe nứt không gian, đi vào Uyển Vị Thành ở Vĩnh ngạn Tinh, Tiêu Hoằng liền một khẳc không ngừng chạy tới cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, nơi đó tài liệu Ma Văn so ra tương đối đầy đủ hơn các nơi khác.
Chỉ cần không phải là loại ngự linh thủy là thứ cực độ khan hiếm gì đó, hầu hết tài liệu chỉ cần có thể trả đủ tiền, liền có thể lấy vào tay.
Bởi vì trước đã tới một lần, lần này Tiêu Hoằng tới đây, xem như ngựa quen đường cũ.
Rất nhanh, Tiêu Hoằng liền theo Ma Văn thang máy đi lên tầng năm cửa hàng Ma Văn, bắt đầu ở bên trong này, lựa chọn mua sắm tài liệu chế tạo Ma Văn.
Không chỉ là mua sắm tài liệu chế tạo Ma Văn cho Bác Sơn, còn phải mua tài liệu chế tạo Ôn nhuận dịch, cùng với một số các tài liệu luvện tập khác.
Tuv nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng đi theo tiểu thư hướng dẫn mua sắm, không ngừng đi tới đi lui các quầy hàng, bỗng nhiên từ ng0ài cửa truyền đến một hồi tiếng xôn xao, tiếp theo Tiêu Hoằng liền nhìn thấy ng0ài cửa vù vù kéo vào một đám người.
Đầu lĩnh chính là một nam nhân thân mặc sa y màu trắng rộng thùng thình, xem theo tướng mạo chừng hơn bốn mươi tuổi, giá trị quần áo mặc trên người đại khái
Nhóm dich Lang Khách Ngiĩời dịch bagiatam
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
tương đương với Tiêu Hoằng, bất đồng chính là màu sắc.
Lại nhìn phía sau người này là một đám đông người, trong đó vài người mặc một thân bố giáp nhuyễn kim ti, vừa thấy chính là giá trị xa xỉ. Xem từ cách ăn
mặc, Tiêu Hoằng gần như chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, những người nàv đều đến từ Thánh đãn.
Trên thực tế, nam nhân bốn mươi tuổi này chính là Hà Bác Tư, ở Vĩnh Ngạn Tinh này thanh danh hiển hách, ngay cả ở Thánh đãn cùng là người nổi tiếng.
Mà ở bên cạnh Hà Bác Tư, một vị nam nhân trung niên thân mặc tây trang màu đen, tóc chải vuốt thật láng bóng, vừa thấy là biết người khá giả. Chỉ có điều thời điểm này, hắn ở bên cạnh Hà Bác Tư lại là một bộ dáng cúi đầu khom lưng. Hắn đúng là tổng quản của cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, tên là Thường Kiên.
Nơi Hà Bác Tư đi qua, mọi người đều cung kính cúi chào, không dám có mảy mav lỗ màng.
- Hà tiên sinh! Khó được hôm nay ngài đại giá quang lâm, những thứ kia, ngài có thể tùy tiện chọn lựa, lão bản nói, ngài đến, tất cả tài liệu đều giảm 5%
Tổng quản Thường Kiên mặt đầy ý cười nịnh nói.
Về phần Hà Bác Tư không có đáp lại, mà bày ra một bộ dáng tiên phong đạo cốt, khẽ gật gật đầu, thường thường nhẹ giơ lên cánh tay chỉ vào hàng hóa, liền thấy nhóm trợ thủ kiêm đồ đệ ở bên cạnh tiến lên thu lấy tài liệu.
Dáng vẻ ngạo mạn như vậy, không thể phủ nhận dĩ vãng Tiêu Hoằng nhìn thấy thật đúng là cùng không nhiều lắm, nhất là từ sau khi vào quân đội.
- Người nầy ai vậy?
Tiêu Hoằng hơi quá phận liếc nhìn tiểu thư hướng dẫn bên cạnh dò hòi.
- Không biết sao! Ngài ngay cả mặt hắn đều không biết?Ngài vừa tới không lâu đi, ta nói cho ngài biết, hắn là Hà Bác Tư siêu cấp Chế Văn đại sư đấy.
Tiểu thư hướng dẫn bày ra một bộ dáng khoa trương, hạ giọng nói:
- Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc này, sỡ dĩ có thể trở thành cửa hàng Ma Văn đỉnh cấp ở Vĩnh Ngạn Tinh, hoàn toàn dựa vào hắn duv trì. Nếu cửa hàng Ma Văn nào có xu thế lật ngược vượt qua, hắn liền trực tiếp ném ra một cái Ma Văn, tổ chức một lần hội đấu giá, nhân khí liền trực tiếp tụ lại đây. Kỹ thuật Để Văn bốn hướng đấy, chỉ bằng vào một điểm này là được ngạo thế Vĩnh Ngạn Tinh rồi.
- Không phải vậy chứ? Nghe nói bên trong Thánh Đàn, có năm hướng, sáu hướng thậm chí là kỹ thuật Để Văn tám hướng, vẫn là có, như thế nào Hà Bác Tư lại chiếm độc quyền?
Tiêu Hoằng có chút khó hiểu hỏi.
- Năm hướng, sáu hướng? Đó đều là tồn tại siêu cấp Chế Văn đại sư, nếu có thể giao dịch được với hạng người này, đều là quan lớn của đế quốc, thậm chí là các thủ lĩnh, về phần bát hướng, trời ạ, cái đó ở trong mắt những bình dân chúng ta, gần như chính là tồn tại cấp thần tiên, ngay cả quan lớn đế quốc, đều phải cung kính tuyệt đối!
Tiểu thư hướng dẫn bày ra một vẻ mặt khoa trương nói. Tuv nhiên, ngay sau đó, liền bày ra một bộ dáng cực độ cung kính, bịt khóe miệng lại.
Vì thời điểm nàv Hà Bác Tư đi một vòng, đã tới trước mặt Tiêu Hoằng và tiểu thư hướng dẫn.
Lúc này Hà Bác Tư, tự nhiên có thể nhìn thấy trang phục của Tiêu Hoằng, đồng dạng cũng có thể nhìn ra là người của Thánh Đàn. Tuy nhiên quần áo màu xanh thường thường đại biểu cho thân phận ngoại đồ, ở Phạm Cương Tinh cái loại nhân vật cấp thấp này đầy đường, bởi vậy, Hà Bác Tư không hề nhìn tới Tiêu Hoằng.
Ánh mắt không hề nhìn trên người Tiêu Hoằng, Hà Bác Tư chỉ khẽ giơ tay chỉ chỉ một tổ tài liệu bên cạnh Tiêu Hoằng, sau đó trong vòng vây quanh cùng tán dương của mọi người, hắn rời đi nơi khác.
Bộ dạng Hà Bác Tư như thế, ít nhiều làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy có chút không vừa mắt. Tuy nhiên, cùng không có phát tác quá lớn, liền ra hiệu bảo tiểu thư hướng dẫn tiếp tục dẫn đường, thu mua tài liệu.
Tiểu thư hướng dẫn tự nhiên nghe theo, cũng không dám có mảv mav khinh thị Tiêu Hoằng, dù sao cũng là một người vừa ra tay chính là thu mua tài liệu cả vạn kim tệ, sao có thể là người tầm thường?