MA NGÂN



Trở lại trong Ma Văn Xa xa hoa, Tang Hoành Vân lại lần nữa theo thói quen mang vào đôi bao tay màu trắng, cũng ý bảo lái xe lái xe đi.
- Sư phụ, dường như cảm thấy hứng thú với tên Tiêu Hoằng kia?
Đợi Ma Văn Xa chậm rãi khởi động, Triệu Thanh bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
- Một chút, người này khiến cho ta tò mò, không phải hắn chăm chỉ, cũng không phải hắn siêng học, mà là khí chất của hắn. Hai lần tiếp xúc, ta đều có thể nhìn ra được, hắn có lễ phép, có cung kính, nhưng cũng không có hèn mọn, không có a dua, giống người như vậy, kết cục chỉ có hai loại khả năng, hoặc là chết sớm, hoặc sẽ thành châu báu.
Tang Hoành Vân nhẹ giọng đáp lại.
- Theo đệ tử thấy, chết sớm có thể tính lớn hơn một chút, sư phụ còn nhớ rõ bệnh của hắn chứ? Theo đệ tử biết, là bệnh nan y không thuốc nào chữa khỏi, muốn sống sót không có khả năng!
Triệu Thanh đáp lại.
Đối với vấn đề này, Tang Hoành Vân cũng không có lập tức trả lời, chỉ là cười nhẹ, tiếp theo dời ánh mắt ra ngoài cửa xe.
- Sư phụ, đối với Ma Văn của Quyền Tàng bán ra ngày mai, chúng ta nên làm như thế nào?
Qua một hồi sau, Triệu Thanh lại hỏi.
- Ít nhất lấy Ma Văn kế tiếp, ta thật muốn nhìn xem chỗ đặc biệt của hắn. Còn nữa, về Quyền Tàng phải nhanh một chút tìm cho được, ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với bản thân hắn.
Tang Hoành Vân nói tiếp, mà không biết rằng ngay lúc vừa rồi, hắn còn ở trong nhà Quyền Tàng dạo qua một vòng, còn thu người ta làm dược đồng.
Cùng lúc đó, ở bên trong Đại Hoằng Dược Quán, chỉ còn lại Tiêu Hoằng cùng Lý Nhạc đang sửa chữa khung cửa, đây là bị viên cảnh sát đá hỏng.
- Đúng ra phải bắt bọn chúng bồi thường mới phải.
Lý Nhạc đưa cho Tiêu Hoằng một cây vặn vít, nói.
- Trước đó tên Tùy Tuấn kia, không phải ở trên giường bệnh thảy ra mười ngân tệ rồi sao, coi như là tiền sửa cửa được rồi!
Tiêu Hoằng đóng cửa lại một lần nữa dùng đinh ốc vặn chặt rồi nói.
- Này! Hoằng ca! Huynh xem này!
Lý Nhạc bỗng nhiên thần thần bí bí nói với Tiêu Hoằng, tiếp theo mở ra Ma Văn thu hình trong tay, khu động một chút, lập tức giữa lòng bàn tay hắn liền xuất hiện một tấm ảnh Tiêu Hoằng đứng chung với Tang Hoành Vân, là hình chụp, góc độ, nắm bắt thời cơ vừa đúng lúc, trong khoảnh khắc này, Tang Hoành Vân cùng Tiêu Hoằng nhìn như phi thường thân mật đứng chung một chỗ, bối cảnh là Tề Tử Nam thần tình uể oải cùng Triệu Thanh tỏ vẻ cung kính.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Tiêu Hoằng khẽ liếc mắt nhìn một cái màn hình trước mắt rồi hỏi.
- Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là quảng cáo, Xuân Ngôn Dược Xá Phó Ngôn, không phải dùng tư cách đồ đệ của Tịch Phúc để quảng cáo sao? Vậy chúng ta cứ lấy tư cách thủ tịch đại dược đồng của Tang Hoành Vân là được. Dù sao bất kể ngành nghề gì mới khởi đầu nếu không có chút mánh lới, người ta sẽ không để ý tới.

Lý Nhạc hơi híp mắt nói, biểu tình tựa cười như không cười.
- Thủ tịch đại dược đồng? Như vậy có được không?
Trong lúc nhất thời Tiêu Hoằng có chút do dự không quyết.
- Cái này có gì không được, bằng vào Tang Hoành Vân nhân vật đại gia lớn như vậy, mới sẽ không tính toán chi li với chúng ta, phỏng chừng cho dù hắn biết cũng lười quản tới. Nếu không có người truy cứu, vậy chúng ta vì sao không lợi dụng chứ?
Lý Nhạc lên tiếng nói.
Tiêu Hoằng hơi trầm tư một lát rồi gật gật đầu. Có thể nói, trước mắt Đại Hoằng Dược Quán không có khả năng cứ như vậy tiêu hao dần, cách làm của Lý Nhạc mặc dù có chút vô sỉ, nhưng cũng không phải không được.
- Đưa ta, chờ chút, ta làm một cái lớn hơn!
Tiêu Hoằng nói xong, liền cầm lấy Ma Văn thu hình trong tay Lý Nhạc, thảy vào trong túi mình. Nếu đã lựa chọn phải làm, thì nhất định phải làm cho triệt để một chút.
Chạng vạng, sau lúc đóng cửa, Tiêu Hoằng liền tránh ở trong phòng mình, lấy ra Điêu văn đao, bắt đầu chế tác một cái Ma Văn hình ảnh to lớn, đương nhiên bởi vì sử dụng Ma Văn là để đặt ở bên ngoài, bởi vậy, Tiêu Hoằng không tiện dùng mặt lõm văn, thậm chí là kỹ thuật văn trong văn, đồng thời tận hết khả năng ngụy trang kỹ thuật đao của mình, để người không thể nhận ra.
Bởi vì cho dù là Ma Văn hình ảnh Ngự Đồ cấp một, bằng vào Tiêu Hoằng hiện tại chế tác ra vẫn là rất thoải mái, đại khái chỉ không đến hai mươi phút, một cái Ma Văn hình ảnh liền hoàn thành ở trong tay Tiêu Hoằng.
Đưa tư liệu hình ảnh trong Ma Văn thu hình vào bên trong Ma Văn hình ảnh, sau khi khu động, một cái hình ảnh to lớn cao chừng hai thước liền xuất hiện bên trong phòng Tiêu Hoằng. Hình ảnh rất sắc nét, độ lớn nhỏ bằng cỡ, so với ảnh chụp của Ma Văn thu hình trước đó còn rõ ràng hơn rất nhiều. Thậm chí bố cục chung quanh còn được làm tốt hơn một ít, nhìn qua rất bắt mắt.
- Ừ! Xem ra cũng không tệ lắm.
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, trên mặt tràn ngập một chút mừng rỡ, đây cũng là tác phong trước sau như một của Tiêu Hoằng: hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm triệt để, nếu đã chuẩn bị dựa vào tấm da hổ của Tang Hoành Vân này, thì phải làm cho công khai trắng trợn một chút, như vậy mới có thể làm người tin phục.
Thu phục hết thảy xong, Tiêu Hoằng liền lại lần nữa chế tác một cái Ngự Hương Ma Văn, bắt đầu tu luyện Ngự lực, tận khả năng dùng cho hết Ngự lực hôm nay, thậm chí Ngự lực trong Ma Văn Châu màu xanh đen cũng dùng sạch sẽ, nếu không sẽ có phần lãng phí.
Cùng lúc đó, bên trong một biệt thự xa hoa ở khu phố trung tâm Thái Ngô Thành, Thị trưởng Hà Ngân Đông đang ngồi ở trong phòng mẫu thân, cau mày, hai mắt nhíu chặt, thần sắc đầy lo lắng.
Ở trên chiếc giường phong cách cổ xưa, một lão phụ đầu tóc bạc trắng đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt lộ vẻ thống khổ, một chân gác ngang trên một dụng cụ chuyên môn, trên đùi lở loét đầy vết đỏ sẫm.
Lão phụ này chính là Khuất Linh Phương mẫu thân của Thị trưởng Hà Ngân Đông.
Ở bên cạnh bà, một nam nhân trung niên đại khái chừng bốn mươi tuổi, đang sử dụng Dược Văn trong tay trị liệu chân cho Khuất Linh Phương. Vị nam nhân trung niên này tên là Chu Vũ là quan viên còn là thủ tịch Dược sư của Thị trưởng, đã đạt tới Ngự Giả cấp năm.
- Như thế nào?
Đợi Chu Vũ thu hồi Dược Văn, Hà Ngân Đông trầm giọng hỏi.
- Không hổ là Ma Văn của Tang Hoành Vân, phệ sinh khuẩn bám vào trên vách mạch máu tĩnh mạch đã bị diệt trừ sạch sẽ. Tuy nhiên, tế bào trên vách mạch máu đùi phải của lão phu nhân đã bị hao tổn nghiêm trọng, rất khó chữa trị. Dựa theo Tang Hoành Vân đại nhân đưa ra phương án, vì tánh mạng của lão phu nhân, tốt nhất là nên cắt bỏ.
Chu Vũ liếc nhìn Ma Văn mới tinh trong tay một cái, cung kính nói với Hà Ngân Đông.

Nghe nói như thế, Khuất Linh Phương đang nằm trên giường không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong nét mặt có bi thương, nhưng phần nhiều là sợ hãi.
- Cái gì, cắt bỏ chân của ta? Để ta trở thành người què, vậy còn không bằng giết ta đi, để ta chết cho xong!
Khuất Linh Phương suy yếu nói.
Thấy mẫu thân phản ứng như thế, Hà Ngân Đông cũng không có kinh ngạc quá mức, nguyên nhân rất đơn giản: thời điểm mẫu thân hắn còn trẻ chính là một người mẫu nổi danh với một đôi đùi đẹp, nên cảm tình đối với hai chân mình tự nhiên rất sâu, nếu cắt bỏ chân của mẫu thân, còn không bằng lấy tánh mạng của mẫu thân.
- Còn có biện pháp nào khác hay không?
Hà Ngân Đông bình tĩnh hỏi, đồng thời khẽ quay đầu liếc mắt nhìn tình trạng mạch máu trên chân mẫu thân phía trên dụng cụ, vốn mạch máu bằng phẳng, hiện giờ giống như ống cao su hư thối, nổi u nổi cục, cả phần đó đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu vỡ ra.
- Tang Hoành Vân đại nhân nói, mạch máu bị hao tổn thành cái dạng này, rất có có thể sẽ lây lan. Tuy nhiên, tại hạ cả gan nói thẳng, ta vừa mới nghe nói Quyền Tàng đang gửi bán hai cái Ma Văn ở cửa hàng Hành Giả Ma Văn, trong đó một cái chính là chuyên môn chữa trị tế bào, có lẽ sẽ có hữu dụng.
Chu Vũ khẽ cúi người nói.
- Quyền Tàng, lại là hắn!
Hà Ngân Đông khẽ híp mắt nói. Hiện giờ Quyền Tàng ở Thái Ngô Thành đã được loan truyền vô cùng thần kì, Hà Ngân Đông dĩ nhiên có nghe nói qua, nhưng bản thân hắn đối với Quyền Tàng này cũng không có hảo cảm gì lớn, thậm chí là nghi ngờ, một tên làm ra vẻ thần thần bí bí như thế, tám chín phần mười là có điều gì đó không muốn cho người biết, rất có thể chỉ là một tên không có danh tiếng gì muốn làm ra vẻ để nổi danh mà thôi.
Tuy nhiên, quay đầu lại nhìn mẫu thân nằm trên giường bệnh, Hà Ngân Đông vốn là đứa con hiếu thảo, nên cũng chỉ có thể còn nước còn tát. Trầm tư một lát, hắn dời ánh mắt nhìn Chu Vũ, phân phó:
- Buổi sáng ngày mai, ngươi đi cửa hàng Hành Giả Ma Văn, không tiếc hết thảy giá phải trả, cũng phải mua cho được Dược Văn chữa trị tế bào! Lần này ta thật muốn nhìn xem Quyền Tàng này rốt cuộc có bản lãnh gì.
- Hiểu rõ!
Chu Vũ lên tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài.
Đảo mắt một ngày qua đi, bởi vì có quảng cáo trước đó, bên trong cửa hàng Hành Giả Ma Văn, thậm chí trước cửa đã đứng đầy đầu người. Tuy nhiên phần đông đều là đến xem náo nhiệt, còn có một số người lại là ôm tâm lý may mắn, một khi thu mua được Ma Văn của Quyền Tàng, chỉ cần chuyển tay khẳng định có thể kiếm được một khoản lớn.
Tuy nhiên, khi bọn họ nhìn thấy Tang Hoành Vân, thủ tịch Dược sư Chu Vũ của Thị trưởng, tộc trưởng Lôi Vinh Hiên của Trạch Lôi gia tộc... một số nhân vật siêu cấp nổi tiếng đó xuất hiện, những người còn ôm lòng may mắn cũng đều đánh mất ý niệm này trong đầu.
Không hề nghi ngờ, Ma Văn giá hai kim tệ, hiện giờ đã mang theo danh tiếng của Quyền Tàng, muốn đơn thuần dùng hai kim tệ mua được gần như là không có khả năng, mà không thể nghi ngờ chính là bằng vào địa vị.
Hạng Phổ Phương, lão bản của cửa hàng Hành Giả Ma Văn, nhìn thấy đám người Tang Hoành Vân tới, trên mặt liền tươi như hoa nở. Đúng vậy, đây là hiệu quả hắn mong muốn, tận hết khả năng hấp dẫn các đại nhân vật đến cửa hàng của hắn, điều này tốt hơn gấp trăm lần so với bất kỳ mọi hình thức quảng cáo nào.
Rất nhanh, các đại danh đỉnh đỉnh Tang Hoành Vân, Chu Vũ này đều được mời lên phòng khách quý trên tầng ba.
- Này! Tang đại sư! Không thể tưởng được, ngài lại cảm thấy hứng thú với Quyền Tàng?
Chậm rãi ngồi trên một chỗ trường kỷ, Lôi Vinh Hiên khẽ liếc mắt nhìn Tang Hoành Vân, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
- Như thế nào? Không được sao?
Tang Hoành Vân chậm rãi cởi ra đôi bao tay trắng tinh, hoạt động ngón tay vài cái, đáp lại với giọng điệu thoải mái.
- Đương nhiên có thể! Tuy nhiên, Tang đại sư cần phải lưu ý, Quyền Tàng xuất hiện, danh hiệu Dược sư đệ nhất Thái Ngô Thành của ngài, thực có thể sẽ thoái vị.
Lôi Vinh Hiên nói tiếp, hắn sở dĩ tuyên dương Quyền Tàng như vậy, vẫn là chuyện trước đây mà canh cánh trong lòng.
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Đây là quy luật phát triển của lịch sử, đệ nhất hay đệ nhị ta không quan tâm, bởi vì bất kể ta là đệ nhất hay đệ nhị, vĩnh viễn đều không tới phiên Trạch Lôi gia tộc các ngươi là đệ nhất.
Tang Hoành Vân vẫn như trước cười nói. Tuy nhiên, ẩn ý bên trong lời nói quả thật tràn ngập mùi vị áp bức.
Tiếp theo, Tang Hoành Vân liền chậm rãi lấy ra từ trong túi áo hai kim tệ mới tinh, đặt phía trên kỷ trà.
Hành động chỉ rõ ràng, Tang Hoành Vân cảm thấy hứng thú với Ma Văn của Quyền Tàng, nên muốn một khối, ai còn dám đặt kim tệ trên kỷ trà, chính là công nhiên đối nghịch với Tang Hoành Vân


Bình luận

Truyện đang đọc