Tuy nhiên, ngay tại thời điểm Tiêu Hoằng chậm rãi đặt bản ghi chép xuống, chuẩn bị lần nữa bắt đầu tiến hành tu luyện Ngự lực, bên trong sân đột nhiên truyền đến một tràng tiếng hét tê tâm liệt phế.
- Oa! Ta rốt cục thành công rồi! Ta rốt cục đạt tới Ngự Đồ cấp hai, ha ha ha ha...
Thanh âm là từ Lý Nhạc truyền đến.
Nghe thanh âm như thế, Tiêu Hoằng cũng không có phản ứng gì lớn, đã qua một thời gian dài như vậy, còn có Ngự Hương của mình cung cấp, ít nhất ở trong cấp bậc Ngự Đồ này, tốc độ thăng cấp phải là phi thường mau mới đúng.
Đương nhiên, đối với Ngự Hương thậm chí Ngự Hương Ma Văn, Tiêu Hoằng nhưng không có ý định bán ra, nếu như người nào cũng thăng cấp trở nên đơn giản như vậy, thì mình còn trốn vào đâu được?
Đặt Đức Thức Ao Diện Văn vào ngăn kéo khóa kỹ, Tiêu Hoằng liền khu động Ngự Hương Ma Văn, bắt đầu một vòng tu luyện mới tấn công Ngự Đồ cấp sáu.
Đối với loại tu luyện này có thể nói là tương đối buồn tẻ. Tuy nhiên, vì để trở nên mạnh, vì sống sót, hết thảy Tiêu Hoằng đều có thể nhẫn nại, chịu đựng cô độc, tịch mịch.
Cho đến đêm khuya, dưới nỗ lực toàn lực của Tiêu Hoằng, Ngự lực trong cơ thể rốt cục đạt tới 602 cổ, đạt tới tiêu chuẩn của Ngự Đồ cấp sáu.
Không hề có tiệc mừng, càng không có bất kỳ biểu hiện nào, Tiêu Hoằng sử dụng một tia Ngự lực cuối cùng còn lại trong cơ thể tiến thêm một bước nghiệm chứng Ngự lực: đã đột phá. Tiêu Hoằng liền nghiêng thân mình, trực tiếp ngã lên trên giường, mê man.
Lần tấn công này đối với Tiêu Hoằng mà nói, hoàn toàn có thể xưng là liều mạng, Ngự lực trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn, bởi vậy, thể lực cùng tinh lực cũng đã rơi vào tình trạnh mệt nhọc cực độ.
Buổi sáng ngày hôm sau, thẳng đến hơn mười giờ sáng, Tiêu Hoằng mới chậm rãi mở ra hai mắt, bởi vì ngày hôm qua Ngự lực tiêu hao quá nhiều, khi bước xuống giường, Tiêu Hoằng hơi có chút uể oải, tuy nhiên, cũng không có gì đáng ngại.
Đi vào hậu viện, Tiêu Hoằng dùng nước sạch rửa mặt, rồi trở lại phòng luyện tập mấy lần Thể Thái Huấn Luyện Pháp, sau đó từ trong hộp tiền, hơi có chút tiếc nuối lấy ra 10 kim tệ, ra khỏi phòng.
Đi vào tiền thính, đơn giản dặn dò Lý Nhạc một chút, đồng thời lần nữa ném cho hắn một quyển Dược Văn cơ bản vận dụng, sau đó Tiêu Hoằng liền bước nhanh ra ngoài.
Đi vào ven đường một chỗ máy đổi tiền trong kim văn, xác định không có Ma Văn theo dõi, Tiêu Hoằng thật nhanh nhẹn rút ra bốn kim tệ của cửa hàng Hành Giả Ma Văn chuyển vào, sau đó đi thẳng tới cửa hàng Hành Giả Ma Văn.
Hiện giờ cửa hàng Hành Giả Ma Văn bởi vì Quyền Tàng tới một lần nên lượng người tới gia tăng không ít.
Khi Tiêu Hoằng chậm rãi đi vào bên trong cửa hàng Hành Giả Ma Văn, liền nhìn thấy lão bản Hạng Phổ Phương, đang đứng bên quầy mày ủ mặt ê: trước đó Quyền Tàng trực tiếp từ chối đích thân đến lĩnh tiễn, không thể nghi ngờ làm cho tất cả kế hoạch của hắn bị thất bại.
- Ngươi nói xem, vị Quyền Tàng kia rốt cuộc thích cái gì? Mỹ nữ? Địa vị? Hay là quyền lợi? Hoặc là thực lực trác tuyệt?
Hạng Phổ Phương nhẹ giọng hỏi gã chủ quản đứng bên cạnh. Từ khi Dược Văn của Quyền Tàng trị lành bệnh ẫu thân của Thị trưởng, có thể nói, giờ khắc này giá trị con người của Quyền Tàng, đã trở thành đối tượng mà vô số gia tộc, thế lực, dùng trăm phương nghìn kế lôi kéo về mình.
Nguyên vốn cửa hàng Hành Giả Ma Văn là xếp vào loại không có danh tiếng, nhưng Quyền Tàng đến đây, không thể nghi ngờ làm cho dã tâm của Hạng Phổ Phương tăng nhiều: nếu có thể được Quyền Tàng phù trợ cùng ưu ái, khẳng định cửa hàng Hành Giả Ma Văn có thể từ gà đất biến thành phượng hoàng.
“Tiền!” Thấy Hạng Phổ Phương đoán đi đoán lại, trong lòng Tiêu Hoằng đưa ra lời đáp, tiếp theo liền cất bước lên lầu hai, đồng thời phất tay áo ra hiệu cho tiểu thư hướng dẫn mua hàng, ý bảo không cần nàng hỗ trợ.
Dựa theo danh mục tài liệu đã liệt kê sẵn, mua sắm từng thứ xong, Tiêu Hoằng liền mang theo tài liệu quay về Đại Hoằng Dược Quán.
Vừa mới bước vào tiền thính, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, trên giường bệnh nằm một vị nam nhân trung niên chừng hơn năm mươi, dáng người gầy yếu. Lý Nhạc ít nhiều đã tinh thông dược lý, đang tiến hành bước đầu chẩn đoán bệnh.
Xem ra Ma Văn hình ảnh to lớn trước cửa kia, ít nhiều vẫn là dẫn tới một chút hiệu quả.
Cất tài liệu vừa mới mua vào trong phòng mình, Tiêu Hoằng liền đi tới bên cạnh nam nhân trung niên, trị liệu cho hắn, bởi vì nam nhân trung niên chỉ bị một vết thương rất nhỏ nhiễm trùng, bởi vậy, sử dụng Dược Văn tiêu viêm, vài phút liền có thể trị lành bệnh.
Tiễn bước nam nhân trung niên xong cũng không có người bệnh nào khác, người lui tới có thể nói ít chi lại ít, nhìn lại Xuân Ngôn Dược Xá chỉ cách một con đường, người bệnh như trước nối liền không dứt, bên trong ngoại trừ Phó Ngôn là Ngự Giả cấp một, còn có bốn năm người phụ giúp đều là Ngự Đồ cấp ba cấp bốn.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Tiêu Hoằng cũng không dễ xem lắm, hắn biết rằng, sau lưng Phó Ngôn có Trạch Lôi gia tộc ủng hộ, xác định càng có lực cạnh tranh vững chắc so với hắn.
Cần phải nghĩ một biện pháp mới được.
Tuy nhiên, trước mắt Tiêu Hoằng vẫn là tính toán trước chế tạo cho xong “Mặc Nại” rồi tính sau.
Đợi mười phút, thấy không có người nào đến, tuy rằng trong lòng thật khó chịu, nhưng không thể không đối mặt với sự thật rõ ràng trước mắt này. Hắn xoay người, xuyên qua hậu viện, tiến vào trong phòng mình, khóa chặt cửa phòng, rồi bắt đầu gia công tài liệu vừa mới mua về, từng món từng món chế thành Ma Văn dịch.
Ma Văn của Ngự Đồ cấp sáu bình thường, thường thường chỉ cần bốn năm loại Ma Văn dịch là đủ, nhưng “Mặc Nại” này lại cần đầy đủ tới mười hai loại, so với Ma Văn thường quy của Ngự Đồ cấp sáu nhiều thêm hơn gấp đôi.
Gần như có thể nói, hoàn toàn đạt tới yêu cầu của Ma Văn cấp Ngự Giả.
Hai giờ qua đi, phía trên bàn viết của Tiêu Hoằng đã nhiều thêm mười mấy bình dược, về phần Ma Văn sử dụng văn trong văn, trải qua thời gian dài như vậy nghiên đọc, học tập qua các loại sách, Tiêu Hoằng một lần nữa lại pha chế ra một loại Ma Văn dịch mới, tên là dung dịch Mạt Khoa.
Loại dung dịch này, lần trước chế tác Dược Văn, Tiêu Hoằng đã dùng thử một lần, hiệu quả rất tốt.
Không hề dừng lại lâu, thừa dịp Ma Văn dịch ở vào trạng thái tốt nhất, Tiêu Hoằng liền lấy ra một khối Bạch ngọc thạch phẩm chất cao, rút ra Tà tiêm đao, bắt đầu nhanh chóng tạo hình trên Tái thạch.
Trải qua một thời gian dài luyện tập, kỹ thuật đao của Tiêu Hoằng đã có tiến bộ nhảy vọt, làm cho người ta có cảm giác không còn cái loại chần chừ do dự như trước đây, mỗi một đao vạch xuống, đều có vẻ rất nhanh, tự nhiên mà quả quyết.
Chỉ dùng thời gian năm phút, trên mặt lõm Tái thạch liền nhiều thêm văn lộ dày đặc phức tạp, nhìn qua giống như một bức đồ án tinh mỹ.
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền lấy ra Nạp mễ đao, từng chút từng chút một điểm chỗ nút, gia tăng văn lộ thật nhỏ tương ứng, động tác vẫn như trước vô cùng thuần thục.
Kế tiếp là rót vào Ma Văn dịch, cùng với kích hoạt. Lúc này Tiêu Hoằng, cũng thật cẩn thận lấy ra Ma Văn Châu màu xanh đen đặt ở bên cạnh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể kích hoạt sử dụng.
Hết thảy hoàn chỉnh xong xuôi, đã là một giờ sau, theo Mặc Nại phụ văn hoàn thành, nhìn lại trên bàn viết của Tiêu Hoằng đã nhiều thêm một cái Mặc Nại phụ văn màu sắc rực rỡ, vô cùng hoa lệ, giống như một mảnh bát nhiều màu sặc sỡ.
Đợi nó hong gió hoàn toàn khô ráo, Tiêu Hoằng liền cầm lấy lập tức khu động.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới khu động kia, thần sắc hắn đột nhiên biến đổi, trước tiên Tiêu Hoằng liền phát giác có chỗ không thích hợp, đó chính là bên trong Ma Văn phụ trợ này cũng không có từng cổ từng cổ năng lượng, mà lại giống như một đại dương mênh mông.
- Ma Văn tính vĩnh cửu!
Tiêu Hoằng trước tiên liền làm ra phán đoán, bởi vì viên Ma Văn Châu màu lam sậm trước kia, chính là Ma Văn tính vĩnh cửu, nên đối với Ma Văn tính vĩnh cửu, tự nhiên Tiêu Hoằng có thể xác định chuẩn xác.
- Chẳng lẽ... “Sẽ không thất vọng” chính là chỉ cái này?
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, đồng thời chớp chớp mắt, có chút hơi khó tin! Nên biết rằng, Ma Văn tính vĩnh cửu, hoàn toàn là vật chỉ có cơ duyên gặp mà không thể cầu, trong ngàn vạn lần chế tác Ma Văn, có thể xuất hiện một cái đã là không tệ rồi.
Hơn nữa từ xưa tới nay, toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ, mọi người chỉ biết là thông qua các loại tài liệu quý báu siêu cấp tăng lớn tỷ lệ xuất hiện Ma Văn tính vĩnh cửu, nhưng vẫn không thể tìm được phương pháp chắc chắn trăm phần trăm chế tạo ra Ma Văn tính vĩnh cửu.
Trình độ quý báu của một Ma Văn tính vĩnh cửu, tự nhiên không cần nhiều lời. Nó có thể tự mình tiến hành thăng cấp, tự nhiên cũng được Ngự Văn Giả sử dụng làm kỹ năng đặc biệt của mình.
Tuy rằng chỉ là một cái Ma Văn phụ trợ, không phải là Ma Văn trực tiếp công kích, nhưng có phát hiện như vậy, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn là tràn ngập mừng rỡ. Lại một lần nữa cảm thụ sâu sắc cấp độ Ma Văn này, Tiêu Hoằng phát hiện, công năng lớn nhất của Ma Văn này là ở trong một khu vực nhất định, có thể làm cho đội hữu chỉ định, Ngự lực tiêu hao chiến đấu giảm bớt 10%, đồng thời tăng lên uy lực của Ma Văn 10%.
Mà một điều trọng yếu nhất là Ma Văn này có thể tự mình thăng cấp.
Công năng như vậy nhìn như phổ thông bình thường, nhưng suy nghĩ tinh tế một chút sẽ phát hiện, giảm bớt 10% Ngự lực của bản thân, còn có thể là khu động Ma Văn gia tăng uy lực 10%, điều này tuyệt đối không thể xem thường.
Một người có biến đổi như vậy, sức chiến đấu được tăng lên không chỉ 10%, vậy mười người thì sao? Hai mươi người thì sao?
Đương nhiên, hiện tại Mặc Nại này vẫn chưa tiến hành tăng lên, bởi vậy chỉ có thể cung cấp phụ trợ cho năm người, nhưng theo cấp bậc tăng lên, số người có thể tiếp nhận loại trạng thái này sẽ tăng thêm tương ứng, đương nhiên bán kính hữu hiệu cũng sẽ gia tăng.
Hơn nữa Ma Văn đẳng cấp tương đương bình thường, bán kính hữu hiệu chỉ có mấy trăm thước, nhưng Mặc Nại của Tiêu Hoằng chế tác này dù chỉ là sơ cấp, bán kính hữu hiệu đã có thể đạt tới một ngàn thước.
Kể từ đó, có thể phóng ra phạm vi hoạt động của đội hữu thật lớn, cùng với che giấu bản thân mình rất tốt.
Đi ra ngoài sân, giờ phút này năng lượng văn của Mặc Nại màu sắc sặc sỡ lớn bằng cỡ quả dưa hấu, chậm rãi quay chung quanh thân thể Tiêu Hoằng, khác với Chiến Văn là quanh quẩn phía trên cánh tay.
Phát động Mặc Nại, Tiêu Hoằng liền giơ năm ngón bàn tay phải nhắm ngay vào chính mình, tiếp theo phóng ra một chút hồng quang hàm súc hướng vào thân mình. Trong nháy mắt, phía trên cánh tay Tiêu Hoằng liền hiện ra vầng hồng quang mờ nhạt.
Trình độ sinh động của Ngự lực trong cơ thể, cũng rõ ràng có điều biến hóa, loại cảm giác này phi thường không tệ, bởi vì trình độ sinh động của Ngự lực gia tăng, Tiêu Hoằng cũng cảm thấy thân mình lập tức nhẹ nhàng hơn một ít.
Đơn giản thực nghiệm một chút, Tiêu Hoằng liền thu hồi Ma Văn, đi ra phía trước, hiện giờ sinh ý vẫn như cũ không tốt lắm.
Tiền a tiền!
Đây là từ ngữ trong lòng Tiêu Hoằng lặp đi lặp lại nhiều nhất: sử dụng Quyền Tàng tiếp tục bán ra Ma Văn, điều này coi như là một phương pháp không tệ, nhưng Tiêu Hoằng cũng biết rằng, hiện tại các thế lực khắp nơi có thể nói sóng ngầm bắt đầu khởi động, đều đang tìm kiếm mình, có thiện ý, đương nhiên phần nhiều vẫn là mơ ước kỹ thuật của mình. Sơ suất một chút, thực rất có thể sẽ tự đẩy mình vào hiểm cảnh.
Bởi vậy, đối với thân phận Quyền Tàng, Tiêu Hoằng sắp tới cũng không định dùng nữa, chờ một thời gian tới khi sóng gió qua đi rồi tính sau. Thế nhưng trước mắt, Tiêu Hoằng chính là rất cần tiền!
Dược quán sinh ý không như ý muốn, tiền tích tụ của mình lại đang rất nhanh giảm xuống, thật khó xử mà!
Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng chậm rãi ngồi ở phía sau quầy, đột nhiên ngoài cửa lại truyền vào một trận xôn xao!