MÀN ẢNH - HỦ CHI

Vẫn là nơi đó, chỉ là khăn trải giường từ màu xanh đổi thành màu xám.

Cũng là chuyện tương tự, nhưng tâm trạng khác nhau.

Hai người đã xác định tình cảm, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, là quan hệ yêu đương, không cần phải cẩn thận suy đoán tâm ý của đối phương, không cần lo lắng cho mình một bên tình nguyện nữa.

Ngay cả hôn cũng triền miên hơn, môi lưỡi chạm nhau phát ra tiếng nước. Hơi thở ấm nóng đốt cháy đối phương, kích thích dục vọng nguyên thủy nhất thức tỉnh.

Từ lúc quen biết cô Đinh Ngạn Tư mới cảm thấy tình yêu cùng tình dục quan trọng như nhau, càng thích cô thì càng muốn đụng vào cô, tiến vào cô. Thích cô ở dưới thân mình mềm mại như nước, thích cô không ngừng rên rỉ, còn thích cô làm nũng cùng tỏ tình...

Bởi vì vừa tham gia thuyết trình tiếng Anh, cho nên hôm nay Trần Nhuế Sơ mặc một chiếc váy trắng tôn dáng. Đinh Ngạn Tư hôn cổ cô, duỗi tay sờ lưng cô, nhẹ nhàng bế cô lên, ngón tay giữ chặt khóa kéo kéo xuống. Váy cởi ra, làn da trắng nõn liền hiện lên trước mặt anh.

Nụ hôn nồng nhiệt đáp xuống.

Nóng nảy cuồng nhiệt khiến cô hơi đâu.

Nhẹ nhàng hôn lên môi cô một chút, làm như trấn an.

Trần Nhuế Sơ không nhịn nổi, dưới thân đã ướt át một mảnh, cô ôm đầu anh, khẩn cầu: "Nhanh lên đi, sắp thiêu cháy rồi." Cô cũng không biết bản thân đang nói gì, chỉ muốn giục anh nhanh lên.

"Thiêu cháy chỗ nào?" Đinh Ngạn Tư cười một tiếng, cằm dán trên bụng nhỏ cô, động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

"Em nói bậy... Nhanh tiến vào được không?" Hai mắt Trần Nhuế Sơ đã ươn ướt.

"Nói thích anh." Đầu lưỡi Đinh Ngạn Tư liếm láp bụng cô, muốn cô thoải mái.

"Thích anh." Trần Nhuế Sơ cảm thấy bản thân như viên chocolate bị hòa tan, tay chân bị sự dịu dàng của anh, mặc anh bài bố, trong đầu chỉ có mỗi Đinh Ngạn Tư.

Dây thần kinh bị kích thích đến tột đỉnh, cô thuận miệng nói một câu liền có thể kích thích dục vọng trong người anh.

Đây chính là tình yêu.

Đinh Ngạn Tư không đành lòng để cô chờ lâu, lại muốn cô chủ động thêm một chút, liền cầm tay cô dịch đến hạ thể mình, chỗ quần đùi đã có thứ phồng lên. Anh cắn lỗ tai cô, thấp giọng: "Tự mình làm đi."

Trần Nhuế Sơ khịt mũi, nghe lời kéo quần anh xuống, thứ trong quần nhảy ra trực tiếp đánh vào lòng bàn tay non nớt của cô, tuy rằng đã bị nó bắt nạt vào lần, nhưng nhìn thấy nó, Trần Nhuế Sơ vẫn đỏ mặt.

Cả tay muốn nắm chặt lấy nó có chút khó khăn, ngón tay đùa dai quy đ*u, ngay sau đó liền dính vào ướt át. Tiếng hít thở của Đinh Ngạn Tư ngày càng dày nặng, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm cừu con sắp bị nuốt vào bụng.

Không thể nhẫn nại, Trần Nhuế Sơ đưa nơi ướt át của mình sát vào, vui sướng ở ngay trong tay, cô tìm được cửa động, từng chút nhét vào.

Có hơi đâu, cô dừng lại.

Giây tiếp theo, liền bị Đinh Ngạn Tư xỏ xuyên qua.

Nước mắt từng chút dâng trào, Đinh Ngạn Tư đều liếm sạch sẽ, thấp giọng dỗ dành: "Chờ lát nữa sẽ thoải mái, thật đó, bảo bối."

Lại một tiếng bảo bối khiến đầu óc choáng váng, Trần Nhuế Sơ hừ hừ hai tiếng, không khóc nữa.

Kế tiếp là thân thể va chạm và tinh thần giao hợp triền miên. Trần Nhuế Sơ bị thao đến eo đau nhức, toàn thân rã rời.

Trước khi ngủ, cô mơ mơ màng màng nhớ, Đinh Ngạn Tư nói với cô rất nhiều.

Ví dụ như...

"Anh cho rằng em còn cho người khác xem, anh rất tức giận." "Bạn bè thân thiết cỡ nào cũng không thể ôm, em biết chưa?" "Em có thể thích anh, anh vô cùng hạnh phúc."

Bình luận

Truyện đang đọc