MÀN ẢNH - HỦ CHI

Sau khi thoát khỏi ồn ào, Trần Nhuế Sơ quay đầu nhìn, đã không còn thấy Đinh Ngạn Tư đâu.

Cô cùng Đường Nghiên Thiến khoan thai tới muộn không rõ vừa xảy ra chuyện gì trở về.

...

Hôm sau, Lâm Hữu quay lại trường.

Sau khi tan học, cậu tới tìm Trần Nhuế Sơ, nhà hai người gần nhau, đều cùng đi học về.

Trần Nhuế Sơ gặp cậu thì rất vui, liền kể cậu nghe những chuyện thú vị gần đây xảy ra trong trường.

Đương nhiên, giấu chuyện của cô và Đinh Ngạn Tư.

...

Chiều thứ sáu.

Trần Nhuế Sơ được phân công quét dọn bên ngoài, sân thể dục to như vậy bị phân cho cô và Đường Nghiên Thiến. Nhưng Đường Nghiên Thiến vừa tan học liền vội rời đi, làm nũng nhờ Trần Nhuế Sơ giúp đỡ.

Cho nên kết quả là, Trần Nhuế Sơ quét nửa ngày cũng chưa quét xong.

Mặt trời lặn, hoàng hôn và mây trắng giao nhau mở ra cảnh tượng đẹp không tả xiết.

Nhưng Trần Nhuế Sơ không có tâm tình thưởng thức, cô nhìn chằm chằm lá rụng trên sân thể dục, khóc không ra nước mắt.

Người trong sân trường dần tan, ngay cả chim nhỏ cũng không hót nữa.

Trần Nhuế Sơ tự an ủi mình, hăng hái quét dọn.

Đinh Ngạn Tư mang cặp sách đứng dưới gốc cây cách đó không xa nhìn cô.

Cũng không phải cố ý tới xem, mà trùng hợp đi ngang nơi này, vô tình phát hiện là cô nên dừng bước.

Lần trước nhìn thấy cô là thời điểm cô và nam sinh kia ở cùng nhau, vừa nói vừa cười, không đúng, phần lớn là cô cười, còn nam sinh kia không nói một câu.

Có đôi khi anh thật sự hoang mang vì sao cô có thể như vậy! Không lâu trước đó mới đưa nước cho tuyển thủ số 10 kia, chưa được mấy ngày lại cãi nhau ầm ĩ với nam sinh khác.

Nghĩ tới việc cô phát sóng trực tiếp, mỗi tuần đều phanh ngực lộ vú trước màn ảnh, tâm trạng anh liền rất khó chịu, không thể tập trung làm chuyện gì cả, gặp ai cũng cảm thấy phiền.

Anh cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, tại sao lại để ý cô như vậy? chẳng lẽ vì dương v*t của mình bị cô nhìn thấy sao?

Ù, có thể là vậy!

Ánh mắt lại dừng trên người thiếu nữ cách đó không xa.

Cô rất đẹp, gương mặt hút tình, da trắng chân dài, váy dài tới đầu gối bị gió thổi mà nhộn nhạo bay lên.

Đinh Ngạn Tư từ nơi xa có thể nhìn thấy chút máu bầm ở đầu gối cô, màu tím trên làn da trắng đặc biệt rõ ràng.

...

Cuối cùng Trần Nhuế Sơ cũng quét xong, lại khom người xoa xoa đầu gối. Tối qua cô và mẹ tập yoga, nhưng mẹ cô lại chiếm hết cả tấm đệm, cô chỉ có thể tập trên khăn lâu trải dưới đất, ban đầu không có cảm giác gì, sau này mới phát hiện đầu gối đã bầm tím.

Cô kéo thùng rác đi xử lý.

Dọn dẹp xong, cô xoay người, nhìn thấy bóng dáng cao dài kia. Cô sửng sốt, lén đi theo.

Cũng không biết làm sao, Trần Nhuế Sơ chỉ là muốn xem anh đi đâu.

Đinh Ngạn Tư đi phía trước cách cô không xa, sau đó quẹo vào WC. Trần Nhuế Sơ dừng bước.

Thì ra là muốn đi vệ sinh.

Cô đứng ở cửa một lúc, đang định rời đi. Nhưng cổ tay đột nhiên bị ai đó kéo lấy.

Cô bị kéo một cái, trong chớp nhoáng, thế giới trước mắt như muốn xoay chuyển.

Đợi hoàn hồn, cô đang dựa vào vách tường lạnh lẽo trong WC, trước mặt là một thân thể nóng bỏng.

Đinh Ngạn Tư nắm tay cô ấn trên đỉnh đầu, anh cách cô rất gần, đùi để ở đầu gối cô, ép cô dán sát mặt tường.

Tay bị nâng lên, lộ ra làn da trắng nõn bên hông, Đinh Ngạn Tư cúi đầu nhìn, sau đó sờ lên, nhéo nhéo, thì thầm bên tai cô: "Tại sao không phát sóng trực tiếp nữa?"

Đầu Trần Nhuế Sơ như muốn nổ tung, những cảm xúc thẹn thùng đó đều bị hoảng sợ và bất an thay thế.

Bên hông ngứa, đầu óc hỗn loạn. Anh ấy biết rồi.

Biết cô là chủ bá sắc tình kia.

Đinh Ngạn Tư nhìn chằm chằm dáng vẻ kinh ngạc cùng hoảng loạn của cô, trong lòng thoải mái một chút.

Sau khi trò chơi chiến thẳng, thì nên khoe ra.

Bình luận

Truyện đang đọc