Đinh Ngạn Tư cất đi ý cười, đi lên trước một bước, ngồi xổm xuống, cùng nàng nhật tư liệu dưới đất lên.
Giọng nói lần nữa vang lên: "Xin lỗi." Trầm thấp như tiếng đàn cello.
Tay Trần Nhuế Sơ bắt lấy trang giấy cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Phạm vi an toàn vốn thuộc về mình bị anh xâm nhập, cô căng thẳng ôm đồ trong lòng, ngón tay dùng sức, để lại dấu vết trên giấy trắng.
Anh cách cô rất gần, vốn nên là thời gian rung động hiện tại lại biến thành kinh tâm động phách.
Cô lặng lẽ lui sang một bên thu dọn.
Cuối cùng cũng nhật hết tư liệu lên, cô cuống quít đứng dậy, bỏ về chỗ cũ, xin lỗi giáo viên tiếng Anh xong liền hoảng loạn rời đi.
Đinh Ngạn Tư xếp lại tư liệu, cúi đầu chào giáo viên, cũng ra ngoài.
Anh không đuổi theo cô, mà đứng trên hành lang nhìn theo bóng dáng sốt ruột đó.
Cô hơi quay đầu, thấy anh ở phía sau, lại lập tức quay đầu lại, càng đi nhanh hơn, giống như anh là mãnh thú.
Chậc. Đáng sợ như vậy sao?
Tâm trạng Đinh Ngạn Tư rất tốt, thẳng trò chơi này khiến anh rất vui vẻ.
Thật ra anh chỉ tò mò, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ, anh sẽ không có ý nghĩ khác. Anh sẽ không quấy rầy cô, cũng sẽ không dò hỏi cô, càng sẽ không tới "nhận người" với cô.
Cô dường như rất sợ bị anh phát hiện.
Cũng đúng, có ai muốn bị phát hiện mình là chủ bá trên phát sóng trực tiếp sắc tình.
Cô còn là nữ sinh trung học, là người ở độ tuổi còn phải đi theo định hướng của phụ huynh.
Chuông vào lớp vang lên.
Anh xoay người, anh cũng là học sinh cao trung, nên đi làm chuyện mình nên làm.
...
Vất vả lắm mới trở về nơi hạnh phúc của mình. Trần Nhuế Sơ ngồi vào chỗ cố gắng bình tĩnh lại, cô cầm cuốn sách từ vựng, nỗ lực học những từ đã tra tấn cô suốt một thời gian dài.
Đọc tới đọc lui, miệng lẩm bẩm một lần, vẫn không thể nhớ.
Đường Nghiên Thiến xoay qua, nhỏ giọng: "Cậu bị sao thế hả? Đang giờ toán đấy!"
Trần Nhuế Sơ ngẩng đầu nhìn bảng đen.
Giáo viên dạy toán đang vẽ đường cong parabol trên bục giảng.
...
Lại qua mấy ngày.
Cô không gặp lại Đinh Ngạn Tư, anh ở trên mạng cũng không gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Tâm trì quay cuồng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Nhưng Trần Nhuế Sơ lại phát hiện bản thân hình như hơi... Thất vọng.
Cô không rõ bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy rất phiền muộn.
Cô thường xuyên vào phần mềm phát sóng trực tiếp kia, vào trang chủ của mình, sau đó nhấp vào người theo dõi duy nhất.
Ba tuần ngắn ngủi đó giống như sao băng vụt qua. Trần Nhuế Sơ ghé vào bàn sách, than ngắn thở dài.
Bản thân thật quá ngu ngốc, tự tay chặt đứt duyên phận giữa mình với Đinh Ngạn Tư.
Đường Nghiên Thiến từ bên ngoài trở về, ngồi xuống bên cạnh, kéo Trần Nhuế Sơ lên: "Giáo viên tiếng Anh gọi cậu."
"Sao lại là tôi?" "Quá ưu tú."
Trần Nhuế Sơ không tình nguyện mà đứng dậy.
Giáo viên tiếng Anh ở trong văn phòng chờ cô, vừa tới cô tới liền vẫy tay: "Nhuế Sơ, em phải suy nghĩ kỹ về cuộc thi diễn thuyết này, sẽ không tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa hỗ trợ rất lớn dành cho em sau khi vào đại học." Nói xong, thầy từ ngăn tủ lấy ra một tập tài liệu, "Có rất nhiều người đăng ký. Cả lớp trọng điểm hình như đều tham gia."
"12/1?" Trần Nhuế Sơ hỏi lại.
"Đúng vậy, top mười đã đăng ký." Giáo viên tiếng Anh thấy cô đã lung lay liền trả lời.
Top mười.
Đinh Ngạn Tư.
"Thầy, em tham gia."
...
Sau khi điền phiếu đăng ký.
Cô hân hoan rời khỏi văn phòng.
Cô đứng ở cuối hành lang, ghé vào lan can, thẫn thờ nhìn cây phượng vĩ trước cổng trường.
Rõ ràng nên trốn anh, bây giờ lại vội vàng tới trước mặt anh. Thôi kệ.
Đi tới đâu tính đến đó.
...
Giáo viên tiếng anh định tổ chức một tiết dạy "kỹ năng thuyết trình" cho các tuyển thủ dự thi.
Thời gian là chiều thứ sáu sau khi tan học.
Đinh Ngạn Tư vừa tan học liền theo bạn cùng lớp tới. Thời tiết rất nóng.
Cửa sổ trong phòng đều mở, màn che màu trắng, tường màu xanh lục, có một cô gái ngồi một mình dựa vào tường.
Dáng người mảnh khảnh, cột đuôi ngựa gọn gàng, sống lưng thẳng. Rất thanh xuân, rất đơn thuần, rất trẻ trung.
Nhưng hiện lên trong đầu Đinh Ngạn Tư chính là...
Bộ dáng cô sau khi cởi quần áo, tay nâng vú cố gắng đút anh ăn. Bộ dáng cô mở hai chân để lộ nơi huyền bí.
Một dáng cô cao trào run rẩy khi bị anh chỉ huy xoa hoa viên. Cô mặc quần áo trông cũng rất đẹp.
Nhưng anh vẫn cảm thấy không mặc gì cô càng đẹp hơn. Anh bước đến phía sau cô, ngồi xuống.
Ánh mặt trời xuyên qua bức màn, ánh đèn như hoà chiếu sáng những sợi lông tơ mịn trên cổ cô.
Thật đáng yêu!
Đinh Ngạn Tư còn phát hiện cô đang cứng đờ như người máy. Anh không nhịn được mà khẽ cười.
Thật thú vị, giống như trêu đùa vật cưng vậy!