MANG THAI CON CỦA CHỒNG CŨ


“Chơi gì đấy, cho chị chơi với”
Đám trẻ đang súc cát say mê, nghe được giọng nói lạ từ cô liền dừng quay sang, những đôi mắt ngây thơ có chút bất ngờ đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Chị là ai vậy” Một cô bé lên tiếng.
Đối mặt với những ánh mắt không quen biết này, cô chỉ biết cười ngượng, rất nhanh cô lây lại tinh thần, lên tiếng giải thích.
“Chị là người quen của viện trưởng Lưu Ly, rất vui được gặp mấy đứa” Dương Linh mỉm cười.
Nhưng những đứa trẻ này có vẻ không để ý đến cô, tiếp tục chơi mà bỏ cô đứng chơ trọi một mình.
Dương Linh: ‘…’
‘A….Cái gì thế này” Dương Linh la lớn khi thấy một bãi trống không ai chơi, cô đi đến đó rồi ngồi xuống, tay thuần thục nặn nó thành một ngôi nhà nhỏ, tiếp đến là một người tuyết cát.

Dương Linh không biết tại sao mình lại chơi trò nặn cát này, từ năm 15 tuổi đến giờ cô chưa bao giờ đụng đến nó.
“Xem gì đây, một người tuyết sao” Dương Linh tiếp.
Nghe được tiếng nói lớn của cô, đám trẻ quay sang nhìn, cuối cùng cũng được sự thuần thục của cô thu hút, rất nhanh chạy tới đứng bên cạnh, liên tục hỏi cô.
“Chị, sao chị làm được như vậy” Một đứa lên tiếng.

“Chị nặn giúp em cái này đi”
“Chị ơi! Bây giờ hết tuyết rồi mà”
Dương Linh mỉm cười khi thu hút được sự chú ý của đám trẻ, dịu dàng trả lời câu hỏi của từng đứa rồi tiếp tục nặn cát.
Từ đâu có hình bóng của hai người đang theo dõi cô, Lưu Ly có gì đó từ đầu rất không vừa ý, cau mày hỏi anh.
“Tại sao lại lấy cô gái đó làm vợ chứ”
Mặc Tần Minh lặng người nhìn cô, một lúc nào đó anh lại lên tiếng, “Đời đưa đẩy để con đến với cô ấy chăng” Một câu nói mà nửa trả lời nửa như muốn hỏi lại mẹ anh.
“Mẹ thấy rất không vừa ý” Lưu Ly tiếp.
Mặc Tần Minh rõ ràng biết ý của mình, không giận mà nói, “Vì cô ấy giống người đó sao”
Lưu Ly bị phát hiện ra tâm tư, nhưng bà không trối bỏ, “Đúng vậy”
Mặc Tần Minh cau mày, “Mẹ và cha rất giống nhau”
Nghe con trai nói vậy, Lưu Ly liền không vừa ý, cau mày nhìn anh, “Đó là con không hiểu, gia đình ta vì người phụ nữ ấy mà tan nát sao”
Mặc Tần Minh vẫn đang nhìn bóng lưng của cô đang chơi đùa với đứa nhỏ, nụ cười này anh rất ít thấy, một tiếng cười trong trẻo của cô vang vọng trong tai như tiếng suối mát mùa hè khiến anh thư giãn, Mặc Tần Minh khẽ nhoẻn miệng cười khẽ, nhưng người khác nhìn qua quả thực không biết anh đang cười, Lưu Ly nhìn anh không một phản ứng, nói lớn.
“Con có biết mẹ đang nói gì không”
Lúc này anh mói quay sang nhìn mẹ mình, giọng nói có chút đanh thép, “Con vừa biết hết rồi mẹ ạ, một phần là tại mẹ”
Lưu Ly sững người khi nghe câu nói này của anh, một cơn gió lớn có chút lạnh vụt qua hai người.

anh vẫn nhìn mẹ mình trong vô cảm, đây là mẹ anh, một người phụ nữ anh rất tôn trọng, sau trận hỏa hoạn đó, anh rất ít tới đây, có chút thay đổi.

Nhưng mới vừa đây thôi, anh lại biết được thêm lý do tại sao gia đình lại ly biệt như vậy.
Một phần là tại cha anh, lại vừa là mẹ anh.

Quan trọng là chẳng ai hơn ai cả, hai người đều như nhau mà thôi.

Chính vì thế, hôm nay anh tới đây là chỉ đáp ứng nguyện vọng của cô, vừa như đi thăm mẹ một chút.

“Nhưng hình như dạo này mẹ sống rất ổn”
Mặc Tần Minh ngước lên nhìn trời cao, anh khẽ thở dài, thôi thì đã là mẹ con, luôn là người anh luôn trân trọng từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn theo dõi mẹ của mình tiếp vậy, không muốn nói đến chủ đề đó nữa, anh liền chuyển qua chủ đề khác.
“Ừm…rất ổn” Lưu Ly thở dài đáp lại.
“Con mong mẹ đối xử với cô ấy thật tốt” Mặc Tần Minh như nhắc nhớ mẹ mình
Nói đến đây Lưu Ly liền cảm thấy hỏi run trong người, trên gương mặt dường như đang biểu thị một bí mật nào đó nhưng không nói ra, đột nhiên bừng tỉnh như nhớ ra chuyện gì đó.
“Bức ảnh đó con cất đâu rồi” Lưu Ly hỏi anh, giọng điệu có chút hốt hoảng.
“Bức ảnh nào ạ” Mặc Tần Minh hỏi lại
“Là bức ảnh con chụp cùng mẹ hồi nhỏ ở cô nhi viện” Lưu Ly nói rất nhanh, có vẻ rất sợ ai đó nhìn thấy bức ảnh đó.
“Con vẫn cất trong album để ở nhà” Anh đáp không chút nghi hoặc.
Lưu Ly trầm xuống nhìn anh, Mặc Tần Minh định hỏi rằng có chuyện gì nhưng lại xuất hiện một giọng nói non nớt quen thuộc vang lên.
“Bức ảnh đó… con có chuyện muốn hỏi” Đôi mắt cô có chút ngấn nước nhìn Lưu Ly, miệng ấp úng hỏi.
Là Dương Linh, nhìn thấy hai mẹ con anh đang nói chuyện, cô cũng có hơi chút tò mò, vừa chơi vừa theo dõi, không ngờ Lưu Ly đề cập đến chuyện bức ảnh nào đó, cô liền chạy tới với bộ dạng hốt hoảng.
“Mẹ” Miệng cô phát ra có chút khó khăn, dù sao đây cũng là mẹ anh mà.
Lưu Ly không nghĩ cô có thể nghe được chuyện này, bộ dạng có chút tránh né nhìn cô, dường như bà không muốn đề cập đến chuyện đó nữa, trên khuôn mặt bà có chút lo ngại giống như là sắp bị phát hiện ra điều gì đó.
“Ta…ừm, chỉ là một bức ảnh quan trọng đối với mẹ thôi, con đừng bận tâm” Lưu Ly lảng tránh ánh mắt tò mò của cô, từ từ đi vào, một lúc sau ngoảnh lại, vẻ mặt điềm tĩnh.
“Cũng sắp trưa rồi, các con ngồi nghỉ, mẹ vào chuẩn bị đồ ăn”
Mặc Tần Minh gật đầu, sau đó nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, “Sao thế, có chuyện gì hả” anh hỏi cô.

Dương Linh bẽn lẽn cúi đầu, cô lắc nhẹ, miệng nói nhỏ, “Không có gì ạ”
Bỗng nhiên cô rất muốn nói chuyện với Lưu Ly, ngước lên nhìn anh, “Em…vào phụ mẹ nhé”
Nói xong Dương Linh đi về vào, đột nhiên anh nắm chặt tay cô lại,.
“Không được” Trông có vẻ rất kiên định.
Mặc Tần Minh thấy cô đang kích động, lại nói vào bếp phụ mẹ anh, anh sợ cô thấy lửa lại ám ảnh như những lần trước, lặng im không nói, tay anh vẫn siết chặt lấy tay cô, nhìn chằm chằm.
“Sao thế” Dương Linh nhìn anh khó hiểu.
Bỗng nhiên có một đứa trẻ chạy lại lay người cô, phá tan bầu không khí im lặng, “Chị…chị làm gì thế, mau ra chơi với tụi em đi”
Hai người nhìn đứa trẻ, cô bé ngây thơ đang tươi cười nhìn Dương Linh, không kiềm được anh lên tiếng.
“Đúng rồi đấy, còn chuyện trong kia cứ để mọi người và mẹ anh lo”
Mặc Tần Minh nhìn cô mỉm cười, Dương Linh khẽ gật đầu, anh buông tay cô ra rồi đi về hướng mấy đứa trẻ, có vẻ tụi trẻ con ở đây rất thích cô.

Còn Dương Linh lại cảm thấy ở đây có cảm giác thân thuộc đến đáng sợ..


Bình luận

Truyện đang đọc