MẬT BA DAO

Phú Tiểu Cảnh lên xe cấp cứu, Hứa Vi lên xe cảnh sát, những người xem vô cùng phấn khích nhưng cũng không tiện ở lại lâu hơn.

Ban đầu Mạnh Tiêu Tiêu thất vọng vì không thấy được trò đùa của Hứa Vi, nhưng không ngờ lại có niềm vui lớn, cô có một bụng cảm tưởng cần nói, chủ động mời mọi người đến quán bar uống rượu.

Lâm Việt và La Dương tâm trạng không tốt, La Dương tâm trạng cực kỳ tồi tệ, anh biết mình sắp thành đề tài của đám người này nhưng không thèm nói gì, lái xe đi mất. Lâm Việt kín đáo phê bình việc Mạnh Tiêu Tiêu đề nghị đi quán bar: “Tiêu Tiêu, nhìn cô có vẻ rất vui vẻ, còn định đi uống rượu chúc mừng?”

“Tôi làm gì mà vui? Tôi chỉ sợ mọi người mất hứng. Phú Tiểu Cảnh bên kia có đàn ông theo cùng, có phải anh thất vọng lắm không?”

“Tôi lại thấy cô có ý với bạn trai cô ấy, cô cố ý lấy anh ta ra khiêu khích tôi bấy lâu nay mà người ta lại chẳng biết cô là ai, cô có thất vọng không?”

“Lâm Việt, anh thích thì đi, không thì thôi, đừng chặn họng tôi, nói thẳng với anh là cái loại đàn ông như thế chướng mắt tôi!”

“Phải rồi, đàn ông nào không vừa ý cô thì đều bị cô chướng mắt, sự tự tin này của cô không ai bì nổi.”

Sau khi chuyển địa điểm, số người ban đầu dự tiệc chỉ còn lại một nửa. Mọi người đều nói không ngờ Hứa Vi lại là người như vậy.

“Hứa Vi nói cô ấy nghi ngờ Phú Tiểu Cảnh lấy chiếc vòng tay của cô ấy nên mới vào phòng ngủ Phú Tiểu Cảnh lục soát, muốn bịa chuyện cũng phải nghĩ chứ.”

“Ai lại cầm hộp đựng trang sức đi tìm đồ ăn cắp? Nói vu oan giá họa cho người ta thì còn có lý.”

Son môi Mạnh Tiêu Tiêu đỏ rực, sau khi uống hết nửa ly Manhattan thì môi cô càng đỏ, như thế vừa uống máu, “Tôi cũng không ngờ, các cậu còn không biết chứ hai hôm trước cô ta còn khuyến khích tôi lục soát phòng ngủ Phú Tiểu Cảnh, tôi nói ở Mỹ vào phòng người ta là bất hợp pháp, cô ta còn rất khó chịu. Cô ta muốn giá họa cho Phú Tiểu Cảnh, còn muốn tôi làm người chịu tội, tâm tư đúng là sâu xa.”

“Các cậu không phải bạn thân à? Cô ấy đối xử với cô như vậy?”

“Thân gì, cô coi cô ta là bạn thân, còn cô ta coi tôi như công cụ. Mẹ của Hứa Vi là ‘tiểu tam’. Thấy mẹ cô ta là tôi nghĩ ngay tới những con mụ chuyên quyến rũ ba tôi. Tôi cứ nghĩ cô ta khác mẹ mình, không ngờ mẹ nào con nấy.”

“Nghe nói La Dương ban đầu là kết bạn với Phú Tiểu Cảnh, nhưng sau đó bị Hứa Vi đào góc tường?”

Mạnh Tiêu Tiêu lại nói, “Nếu không làm gì cô ta lại có lòng tốt rủ Phú Tiểu Cảnh đến ở chung?”

“Sao cô ấy lại ghét Phú Tiểu Cảnh vậy? Cướp đàn ông của người ta chưa đủ sao mà còn hủy hoại thanh danh cô ấy. Hơn nữa, bây giờ La Dương không phải hết lòng với cô ấy hay sao.”

“Mắt thấy chưa chắc đã là thật.”

Mạnh Tiêu Tiêu cười nhạo: “Ai bảo do cô ta có thẩm mỹ giống Phú Tiểu Cảnh? Cứ đàn ông nào mà vừa mắt Phú Tiểu Cảnh thì cô ta sẽ cướp. Ghi âm chỉ lộ ra một chuyện, cô ta và mẹ mình là một dạng như nhau.” Nói rồi lại quay sang phê bình Phú Tiểu Cảnh, “Nhưng mà cũng do Phú Tiểu Cảnh, ai bảo cô ta cứ muốn chiếm lợi từ Hứa Vi? Bạn trai mất khỏi tay chưa nói mà mạng cũng muốn mất. Con gái nhà nghèo đúng là thiếu kiến thức.”

“Bạn trai bây giờ của cô ấy không phải soái hơn La Dương nhiều thế còn gì, còn mua cả nhà đó cho cô ấy? La Dương làm gì mà hào phóng được như thế? Đây coi như là trong họa có phúc.”

“Phúc cái gì? Bạn trai cô ấy cũng chả phải tốt lành gì. Tôi kể mấy người nghe, đợt trước tôi tình cờ gặp họ đi mua sắm, hai người vào phòng VIP thử đồ mà không mua một món nào. Tên đàn ông đó cũng chỉ là con sói mắt trắng, nhà chẳng qua để cô ấy ở vài ngày, chờ đến khi ngủ chán chê thì cũng vứt Phú Tiểu Cảnh thôi.”

“Cô thấy thế à? Nhìn không giống đâu.”

“Cô từng nghe tới câu ‘văn nhã bại hoại’ chưa? Nghe qua ‘mặt người dạ thú’ chưa? Đừng có bị vẻ ngoài của đàn ông lừa gạt. Tôi rảnh rang nói dối làm gì? (Văn nhã bại hoại: Ý chỉ người bề ngoài lịch sự đàng hoàng, bên trong là kẻ xấu xa thối nát.)

“Đẹp trai như vậy, cho dù không có tiền tiêu tôi cũng tình nguyện bao nuôi anh ta.”

“Phú Tiểu Cảnh giống cô à? Cô sẽ chịu sống trong cái phòng kia sao? Cô ta còn phải dựa vào tình yêu và hôn nhân để trèo lên được tầng lớp khác. Hơn nữa, gã kia soái đến mức nào chứ?”

“Tiêu Tiêu, không phải anh chàng soái ca kia nói cô không đẹp nên cô tức giận đấy chứ?”

“Đẹp hay không là do hắn ta quyết định à? Anh ta tuổi gì chứ? Cái loại gà mờ đó tôi không để vào mắt. Tôi nói thật, tin hay không tùy.”

Rất ít người cãi nhau với bạn bè cùng ăn nhậu chỉ vì người không liên quan. Mọi người quay lại chủ đề Hứa Vi và Phú Tiểu Cảnh. Mỗi người một câu, Mạnh Tiêu Tiêu muốn xen lời nhưng không được.

“Tiểu Cảnh trúng độc thật à?”

“Nhìn sắc mặt cô ấy có vẻ rất nghiêm trọng.”

“Hứa Vi cho dù có ác độc cũng không ngu tới mức đi hạ độc thật, Phú Tiểu Cảnh nếu thật trúng độc thì phải nghi ngờ người ở chung phòng với mình trước. Tôi nghĩ bệnh tình Phú Tiểu Cảnh không liên quan gì tới Hứa Vi.”

“Mặc kệ có liên quan hay không, Hứa Vi cũng sụp hố rồi. Không phải Phú Tiểu Cảnh nói đó sao? Cô ấy mới lắp camera mấy ngày đã thấy Hứa Vi vào phòng ngủ của cô ấy. Họ thuê chung với nhau lâu vậy, ai biết Hứa Vi đã đi vào phòng người ta bao nhiêu lần? Lần này cô ấy nói sao cũng không thể giải thích rõ ràng được.”

Mạnh Tiêu Tiêu cắt ngang: “Hứa Vi lần này coi như xong, nếu Phú Tiểu Cảnh bệnh thì Hứa Vi phải chi tiền thuốc men, không cần cả bảo hiểm. Nhưng mà Hứa Vi tự làm tự chịu, ở ác gặp ác thôi.”

“Phú Tiểu Cảnh bị hại thảm tới vậy, ai ác chứ?”

Mạnh Tiêu Tiêu uống Manhattan trong ly, “Mấy người đàn ông như cậu thì biết gì, chỉ phụ nữ mới nhìn ra bản chất phụ nữ.”

“Vậy sao cậu không sáng suốt nhận ra bản chất Hứa Vi từ đầu? Hai người thân thiết với nhau bao lâu rồi đấy thôi.”

Mạnh Tiêu Tiêu bắt đầu hối hận khi rủ tên low này đến đây uống rượu.

“La Dương bảo lãnh cho Hứa Vi không nhỉ?”

“Chắc chắn có, tình cảm họ rất tốt mà.”

“Dù tình cảm tốt cũng không chịu nổi đoạn ghi âm ban nãy. Cậu không nghe giọng dịu dàng chảy nước của Hứa Vi à. Nếu bạn trai Phú Tiểu Cảnh thuận nước đẩy thuyền thì có phải La Dương đã bị đội nón xanh rồi không? Đàn ông nào chịu nổi chuyện này?”

“Tiêu Tiêu, nếu La Dương không đi thì chắc Hứa Vi phải tìm cậu, các cậu không phải bạn thân sao.”

“Bạn thân gì chứ. Ai có bạn thân xui xẻo vậy! Các cậu nói xem Hứa Vi có đi tù không?”

“Để xem luật sư cô ấy mời thế nào? Phí luật sư ở Mỹ không phải tự nhiên mà cao đến thế. Nếu có tiền thuê luật sư thì có thể biến đen thành trắng. Nếu luật sư có thực lực thì đến cả lao động công ích cũng chả cần, vẫn có thể tiếp tục học hành. Vụ án Simpson giết vợ đấy, cuối cùng chả phải được phán vô tội sao.”

Mạnh Tiêu Tiêu trầm ngâm, “Hứa Vi cũng phải ở đồn cảnh sát một ngày chứ?”

“Có thể. Nhưng chắc chắn là phải bồi thường dân sự.”

“Cũng chưa chắc. Nếu Hứa Vi thật sự hận Phú Tiểu Cảnh, cho dù có bỏ ra cả 100 vạn (~3.5 tỉ VNĐ) thuê luật sư cũng không muốn bồi thường cho Phú Tiểu Cảnh 50 vạn.”

“Nếu Phú Tiểu Cảnh cũng mời luật sư thì sao.”

Mạnh Tiêu Tiêu cười khẩy, “Cô ta đi đâu mời?”

“Bạn trai cô ấy có thể giúp cô ấy.”

Mạnh Tiêu Tiêu tiếp tục mỉa mai, “Mua một bộ quần áo còn tiếc mà thuê luật sư? Giá luật sư ở New York là bao nhiêu?”

“Khả năng lớn nhất là Hứa Vi trả một khoản tiền lớn để giảng hòa với Phú Tiểu Cảnh, cứ vậy thì không có nhân chứng, chuyện có thể sẽ trôi qua.”

Mạnh Tiêu Tiêu tưởng tượng đến Hứa Vi sẽ bình an vô sự, con quỷ nghèo Phú Tiểu Cảnh sẽ được một khoản tiền lớn, tâm trạng vui vẻ khi nãy không cánh mà bay.

+

Phú Tiểu Cảnh đã trải qua một đêm xa xỉ nhất trong đời mình.

Cô được cấp cứu, kiểm tra toàn diện, cộng thêm với một ngày nằm viện, nếu không có bảo hiểm thì cả chục ngàn đô cứ thế mà biến mất. Hơn nữa cho dù có bảo hiểm, cô không có bệnh gì nặng nên công ty bảo hiểm sẽ từ chối thanh toán, cuối cùng hóa đơn vẫn rơi lên đầu cô. Nhưng bây giờ Hứa Vi thanh toán viện phí, Phú Tiểu Cảnh không có cảm giác gì với đống viện phí khổng lồ này.

Vì ngày mai còn tiếp tục làm kiểm tra nên giờ cô không được ăn, vì vậy cô không được tận hưởng dịch vụ sang trọng là bữa ăn trong bệnh viện. Thậm chí cô còn bực cái bệnh viện này mắc gì lại cung cấp thực đơn cho bệnh nhân nhập viện.

“Cảm ơn anh đã đến đây với em, anh về nghỉ ngơi đi.”

Cố Viên đi theo cô lên xe cấp cứu, lúc cô rớt nước mắt, bác sĩ hỏi cô khó chịu ở đâu, cô nói: “Tôi thấy chỗ nào cũng khó chịu.”

Cô cũng nói vậy với cảnh sát, cô khai mình thuê nhà với Hứa Vi lâu như vậy, không biết cô ta đã vào phòng mình bao nhiêu lần, cũng không biết cô ta có sử dụng thuốc gì cho mình không, hy vọng cảnh sát có thể điều tra lịch sử mua sắm của Hứa Vi trong mấy tháng gần đây, xem cô trúng độc gì, có những chất độc mà bệnh viện có thể không phát hiện ra được.

“Em định làm gì với Hứa Vi?”

“Không phải em bắt cô ta mà? Đây là cô ta trả giá cho việc mình làm thôi.”

Cố Viên nhéo mũi cô, “Đói bụng không?”

Phú Tiểu Cảnh vỗ lên tay Cố Viên, gạt tay anh ra khỏi mũi mình, “Em không đói, nếu anh đói thì em có thể mời anh.” Cố Viên ngồi ở mép giường, tay áo sơmi anh xăn lên đến khuỷu tay lộ ra vết sẹo do tàn thuốc hôm trước. Phú Tiểu Cảnh nhìn đến phiền lòng, ném thực đơn cho anh: “Coi đi, muốn ăn gì?”

Thấy Cố Viên im lặng, cô lấy lại thực đơn, chọn đại hai món đắt tiền, định gọi điện thoại nội bộ của bệnh viện mang đồ ăn lên, khi bấm đến số cuối cùng thì mới nhận ra bây giờ là mấy giờ, vì vậy thôi không gọi nữa.

“Cô ta có trả giá hay không còn xem cô ta mời loại luật sư thế nào? Chỉ cần cô ta đủ tiền thì vụ án chưa chắc không có cơ hội thay đổi. Chờ đến khi vụ án khép hồ sơ lại, thậm chí cô ta còn có thể tố cáo ngược lại em tội vu khống, đương nhiên khả năng thua kiện rất lớn, nhưng nếu luật sư của em mà kém thì cũng có thể em thua… Cũng không phải chưa có tiền lệ như thế.”

Phú Tiểu Cảnh dựa trên giường bệnh đọc thực đơn, “Anh đang ám chỉ là ở Mỹ giàu là có thể muốn gì được đó?”

“Anh chỉ mô tả khách quan cho em biết những vấn đề em có thể gặp phải.”

“Để mọi người thấy rõ bộ mặt cô ta, cho cô ta đến đồn cảnh sát trải nghiệm một lần, tiện thể hao tiền thì với em là đủ rồi. Còn về việc sau này thế nào, thì không cần anh lo. Em cũng không muốn dồn cô ta vào chỗ chết.”

“Chỉ sợ em còn muốn nhiều hơn thế. Hơn nữa khi cô ta không có việc gì, cho dù những người bạn bè kia coi thường cô ta nhưng họ xem trọng mặt mũi nên không tuyệt giao với cô ta, đường đời cô ta vẫn cứ thuận lợi thôi.”

Bụng đói, dạ dày có cảm giác nóng ran, Phú Tiểu Cảnh nhìn lên trần phòng bệnh, “Có phải ý muốn nói em ở với anh thì cuộc sống cô ta sẽ không thuận lợi?”

“Anh sẵn lòng giúp đỡ em một chút. Như anh đã nói, anh sẽ không bỏ qua chuyện này.”

“Em thật hy vọng anh giúp em, nhưng anh có thể đừng nói thẳng ra như thế này, cứ để em giả vờ như không biết, như thế em có thể yên tâm thoải mái hơn. Chuyện tiền bạc cũng vậy, anh nói thẳng thừng ra như thế, em có thể xài được sao? Anh quá thẳng thắn, phá hỏng ý đồ muốn đi theo lối tắt của em. Anh đi đi, nhìn thấy anh là thấy phiền lòng.”

“Tiểu Cảnh, nếu anh cao thượng như vậy thì có thể hôm nay anh không thể đứng được trước mặt em. Em phải cẩn thận với những người thoạt nhìn có vẻ không cần em trả giá gì, một ngày nào đó họ sẽ đòi em những thứ vô cùng nặng nề.”

Mặc dù anh không đủ cao thượng, nhưng cũng không tồi tệ, nếu như anh xấu xa, hoàn toàn có thể để mặc những việc này xảy ra, ngồi chờ Phú Tiểu Cảnh đến cầu cạnh mình.

“Anh không phải em thì không được sao? Rất nhiều người sẵn sàng chấp nhận điều kiện của anh, cây cổ thụ khô quắt như em không đáng để anh phải treo cổ nửa năm.”

“Quá tam ba bận’, Phú Tiểu Cảnh biết cô là người không chịu nổi cám dỗ, cô đã từ chối một đối tượng nghiên cứu tự mình dâng lên tới cửa những 3 lần, đó là việc cần quá nhiều ý chí của cô.

Không phải ai cô cũng nhân từ như vậy.

“Người với người là duyên phận.”

“Anh đi đi, em muốn ở một mình để suy nghĩ thật kỹ, ngày mai em sẽ trả lời cho anh biết.”

Trước khi rời đi, Cố Viên dém chăn cho Phú Tiểu Cảnh, hôn lên trán cô.

+

Chỉ trong một đêm, vụ việc Phú Tiểu Cảnh bị Hứa Vi đầu độc lan truyền trên khắp các diễn đàn du học sinh. Với tốc độ này, có thể nói không thiếu phần công lao của Mạnh Tiêu Tiêu.

Tuy nhiên, trước khi Mạnh Tiêu Tiêu có thời gian để đọc những chê cười của Hứa Vi, rắc rối của cô ta đã ập đến.

Bình luận

Truyện đang đọc