MẬT BA DAO

“Công việc của anh là gì?”

“Cô đoán xem.”

“Không đoán ra.”

Phú Tiểu Cảnh thật sự không đoán được, anh không giống du học sinh nghèo, cũng không giống người nhập cư sống ở phố người Hoa. Anh thiếu tiền nhưng cũng không xem trọng tiền bạc.

“Cô hy vọng là tôi đang làm gì?”

Cô hy vọng? Cô hy vọng anh có công việc ổn định, lương ít cũng không sao, đủ tiêu là được, có bảo hiểm tốt, không mắc nợ bên ngoài; có căn hộ nhỏ, không phải ở Manhattan cũng chả sao, ở Queens hay New Jersey cũng tốt. Cô đúng là người phụ nữ thực dụng, ý nghĩa thực dụng, cô chỉ mới gặp anh vài lần. Cô thấy mình không nói nên lời.

“Tôi hy vọng đều không thành, anh cứ nói thẳng với tôi đi.”

“Tôi làm mọi thứ liên quan tới đánh cược. Nói chính xác thì tôi là dân cờ bạc.”

“Tôi không tin.”

“Cô đã từng chơi máy đánh bạc chưa?”

Cô lắc đầu, “Chưa.”

“Cô có muốn thử không? Sáng mai có xe buýt đến Atlantic. Nếu cô không có tiền vốn thì tôi có thể cho cô mượn một ít.”

“Thôi, số tôi không được may mắn. Cá cược là thua.”

“Không thử sao biết được? Tết âm lịch năm đầu tiên tôi đến Mỹ, trong tay chỉ có 100 đô, ngồi xe buýt đến Atlantic, tiêu hơn 20 đô. Sau đó tôi dùng 70 đô còn lại để thắng tiền sinh hoạt một năm trở về. Cô có biết chuyện đầu tiên tôi làm khi quay về là gì không?”

“Đi ăn một bữa ngon?”

“Tôi vứt hết chuối ở nhà. Thật ra lúc còn ở Trung Quốc nhìn thấy chuối là tôi ghét lắm, nhưng khi tới Mỹ thì chuối rẻ, tiện lợi, chưa tới 30 xu.”

“Bây giờ cũng rẻ, khi giảm giá còn chưa tới 40 xu. Nó nhiều calo, chống đói, còn có thể ngừa cảm lạnh.” Cô ở thư viện đọc sách suốt đêm, trong túi lúc nào cũng có hai quả chuối.

Phú Tiểu Cảnh nói rồi cười, mắt cô chạm vào mắt anh, hai người nhìn nhau cười.

Đúng là người trong cuộc hiểu người trong kẹt.

Phú Tiểu Cảnh đẩy quả táo cho anh, “Hay anh ăn táo trước đi.”

“Thật ra mấy năm rồi tôi không ăn chuối, cô làm rất ngon.”

Phú Tiểu Cảnh nhìn chăm chú vào mép dĩa, “Lúc anh đến nước Mỹ chắc là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, sao lại có thể đến sòng bạc được?”

“Nghe là biết cô là cô bé ngoan, chưa bao giờ xài giấy tờ giả.”

“Tôi đã hơn 20 rồi, đâu thể coi như là con nít.”

Phú Tiểu Cảnh muốn hỏi nếu giống anh, đến Mỹ từ thời trung học thì hoặc là trong nhà anh khá giả có điều kiện, hoặc là đến nước Mỹ với người thân, sao anh phải tự đi kiếm tiền sinh hoạt, sống ở nơi mà nghe tiếng súng hàng đêm.

Nhưng cô không hỏi, họ vẫn chưa đủ thân.

“Sau đó anh có luôn thắng nữa không?” Phú Tiểu Cảnh nghĩ, dĩ nhiên là không, nếu thắng hoài thì không thể lái chiếc xe như vậy được.

“Không có ai thắng mãi.”

“Cho nên không cần đánh cuộc, tốt nhất là làm việc chăm chỉ, cần cù lao động, ít nhất còn có thu hoạch được 50%.”

“Cô có biết khi nào con bạc sẽ từ bỏ cuộc chơi không?”

“Khi nào?”

“Khi không còn gì để mất.”

“Vậy bây giờ anh còn thua không?”

Cố Viên ăn miếng kẹo chuối cuối cùng, “Cô có thể hiểu như vậy. Ngày mai cô có thời gian không?’

Phú Tiểu Cảnh lắc đầu, cô phải soạn bài bài học cho Lâm Việt để có thể kiếm được mấy chục đô của anh ta, chỉ mấy ngày nữa là cô có thể đổi máy in với máy ghi âm. Cô không bao giờ đem hy vọng đặt lên những điều không chắc chắn, khiêu chiến những thứ có xác suất nhỏ.

“Có thể nấu cho tôi chén mì không?”

“Được.” Cô tưởng anh thực sự không ăn cơm.

Cô lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh nhỏ của mình ra.

“Một cái là đủ rồi.”

“Đây là thứ duy nhất mà tôi có thể tỏ ra hào phóng được.”

Trong khi Cố Viên ăn mì, Phú Tiểu Cảnh đi vào phòng lấy đĩa nhạc mà anh đưa lúc trước, đổi đĩa nhạc trên bàn xoay.

Là người không thích nhạc jazz, Phú Tiểu Cảnh không thể nghe nổi âm nhạc của John Kechuan.

Anh ăn mì bên ngoài, cô ở bên trong tiếp tục làm kẹo táo.

“Thật sự không cần làm.”

“Táo đã cắt rồi, không làm cũng phí.”

Lời mời gọi video của Phú Văn Ngọc nhảy ra, Phú Tiểu Cảnh từ chối nghe. Khi Cố Viên ăn gần xong, Phú Tiểu Cảnh để những miếng kẹo táo vào hộp thủy tinh. Đúng ra nên ăn nóng, nếu nguội sẽ không ngon nữa, có thể khi đưa anh rồi anh sẽ vứt đi, nhưng cô vẫn muốn làm.

“Không cần xuống nhà.”

“Chỉ đi có vài bước.”

Trong thang máy, môi Phú Tiểu Cảnh mấp máy mà không phát ra âm thanh gì. Khi xuống hai tầng, cuối cùng cô cũng nói, “Gần đây có thể tôi phải ra ngoài, mất một thời gian mới quay về NewYork.”

Cố Viên không nói gì.

Phú Tiểu Cảnh cảm thấy mình tự mình đa tình, người ta cũng đâu nhất thiết phải tìm cô, cô từ chối trước để làm gì.

Hai người bước tới chiếc xe cũ quen thuộc, Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy hóa đơn phạt dán ở đó. Căn hộ nơi cô sống không có chỗ đậu xe, đậu xe ngoài đường phải có giấy phép. Cố Viên đậu ở đây bị phạt là chuyện bình thường.

Cố Viên nhét vé phạt vào túi áo, vẻ thản nhiên.

Phú Tiểu Cảnh cố nhịn muốn hỏi phạt bao nhiêu, cô biết nó không ít, khó chịu tựa như mình bị mất tiền, dù sao thì anh cũng vì mình mà bị phạt. Cô cố gắng khéo léo gợi ý, “Thật ra giao thông công cộng của NewYork rất thuận tiện, nhất là Manhattan, đi tàu điện ngầm tiện hơn lái xe. Nếu không muốn chen chúc trên tàu điện ngầm thì có thể đi taxi, kỹ thuật lái xe của tài xế không thua nhóm tài xế vành đai 2 ở Bắc Kinh, không chậm hơn so với anh lái.”

Đi taxi không đắt hơn phí bảo dưỡng xe.

Phú Tiểu Cảnh là người thực tế, cô không tán thành việc chi nhiều tiền vậy để nuôi chiếc xe thế này. Tuy hai người đều nghèo, nhưng thực tế thì không giống nhau. Nhưng mà lời cô chỉ đến đó, cô với anh bất quá chỉ có duyên gặp nhau vài lần, cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh.

Cố Viên nhảy lên xe, trước khi Phú Tiểu Cảnh định quay đi, anh gọi cô lại, lấy một đĩa nhạc trên xe ra, “Kenneth’s.”

“Cảm ơn, không cần đâu.”

“Cái này tôi không nghe, để đây uổng phí.”

Mây tan, trăng xuất hiện, Phú Tiểu Cảnh nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt.

Quay về phòng ngủ, gọi wechat cho Phú Văn Ngọc, bà dặn dò những chuyện y như trước.

Cô biết, sao cô lại không biết chứ? Phồn hoa thế giới suýt nữa làm cô nghẹt thở.

Phú Văn Ngọc chia người đẹp thành hai loại.

Có một loại người đẹp, vẻ đẹp của cô ấy là năng suất, cho dù cô ấy có thất học, ăn nói thô tục, thì chỉ cần dựa vào mặt và dáng người thì có thể tạo dựng một phần sự nghiệp. Nhưng hầu hết phụ nữ có nhan sắc một chút, nhan sắc là số 1, sau đó là số 0.

Phú Văn Ngọc là người kinh doanh trời sinh, bà đã sớm kết luận, để phát huy tối đa giá trị ngoại hình, không phải mỗi ngày nghiên cứu trang điểm, làm đẹp để vẻ ngoài tăng từ bảy lên tám phần mà phải nỗ lực để cải thiện những khía cạnh khác.

Lúc Phú Tiểu Cảnh còn nghĩ nam nữ hôn môi thì có thể mang thai, Phú Văn Ngọc đã thẳng thắn nói với cô: “Với vẻ ngoài này của con, nếu phục vụ trong nhà hàng thì chỉ được xem là dễ nhìn, đương nhiên cũng không thiếu người theo đuổi. Người phụ bếp, người giữ cửa đều rất vui vẻ nếu cưới con về nhà. Nhưng nếu con học tiến sĩ, gần như tất cả đều công nhận con là người phụ nữ đẹp, có lẽ sẽ còn có vài người đàn ông cho rằng con đẹp tuyệt trần. Vì vậy, con phải chăm chỉ học tập.”

Lúc đó Phú Tiểu Cảnh cái hiểu cái không, dừng tay đang nghiền khoai tây, chớp mắt hỏi: “Mẹ, bây giờ có mấy người theo đuổi mẹ vậy?”

Phú Văn Ngọc hận rèn sắt không thành thép, giận tới run run khóe miệng, chỉ giục cô ăn sữa với trứng gà nhanh rồi đi học.

Cô tưởng Phú Văn Ngọc rất kỳ vọng cô được gả vào gia đình giàu có, nhưng cuối cùng nhận ra cô là khúc gỗ mục không thể đẽo nên dần dần đành hạ hy vọng xuống, đừng làm Vương Bảo Xuyến* là được.

Vương Bảo Xuyến đâu có dễ làm như vậy, ba mẹ cô ấy rất giàu có, ít ra thì họ không cần cô ấy nuôi.

Buổi tối, cô đem cái máy quay đĩa mà Cố Viên đưa vào phòng ngủ, đặt đĩa nhạc lên bàn xoay mấy lần, cuối cùng bỏ cuộc.

+

Chiều hôm sau, Mai hẹn Phú Tiểu Cảnh đến căn hộ của cô ấy.

Mai sống ở tầng 42.

Từ tầng 42 nhìn xuống, có thể thấy công viên trung tâm, những cành cây trơ trọi nhắc nhớ đây là mùa đông giá rét.

Khi vừa bước vào cửa, Mai đã kéo Phú Tiểu Cảnh đến phòng để quần áo, cô ấy lấy chiếc túi màu cam trên kệ xuống nói, “Đây là cái Hermes thứ ba của tôi.” Cô nói và nhìn biểu cảm trên mặt Phú Tiểu Cảnh, “Tiểu Cảnh, sao cô không hứng thú với cái này?”

Phú Tiểu Cảnh nói, “Cũng đâu phải vàng bạc gì.”

“Hermes quý như vàng. Nó có thể đổi thành tiền lúc khó khăn.” Mai thấy Phú Tiểu Cảnh không cổ vũ, làm nhiệt tình của cô cũng giảm. Cô rút một cái túi Prada tầng dưới nhét vào tay Phú Tiểu Cảnh, “Cầm đi, phụ nữ dù gì cũng phải có một túi xách tốt.”

“Thôi bỏ đi, lần trước tôi đeo cái túi giống vầy bị cướp mất.” Phú Tiểu Cảnh cầm cái túi, đặt nó vào vị trí ban đầu.

Theo đạo đức học thuật., việc can thiệp vào cuộc sống đối tượng nghiên cứu là điều cấm kỵ. Nhân loại học phụ trách việc quan sát, giải thích vấn đề chứ không bao giờ chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề. Mặc dù trong ngày đầu tiên nghiên cứu, Phú Tiểu Cảnh đã tự nhủ hàng ngàn lần là không được khuyên người ta hoàn lương, nhưng cô vẫn không kiềm lòng được nên có một lần nói ra, Mai trả lời cô rất đơn giản, cô nuôi tôi?

Cô tự nuôi bản thân còn khó, sao có thể gánh được một người có cuộc sống xa xỉ như vậy?

Không khỏi tự xấu hổ.

Mai thay quần áo trước mặt Phú Tiểu Cảnh, sau đó bắt Phú Tiểu Cảnh mặc thử cùng cô ấy.

Mai học ở trường được xếp hạng tốt ở Mỹ, nhưng không nổi tiếng ở Trung Quốc. Mai học văn học hiện đại và đương đại tại khoa Đông Á của trường, đề tài nghiên cứu gần đây của cô là ảnh hưởng của các bộ phim Hollywood và văn học Anh đối với những sáng tác giai đoạn đầu và giai đoạn của Trương Ái Linh.

“Cô nói xem có đáng mỉa mai không, bản thân Trương Ái Linh gặp khó khăn với bằng cấp, ở Mỹ không thể tìm được vị trí giảng dạy ở Mỹ, chỉ có thể cố gắng làm giảng viên thỉnh giảng. Nhưng mà lại có một đống người dựa vào việc nghiên cứu bà ấy mà nhận được việc giảng dạy thường xuyên. Cho nên tôi nghĩ loại chuyên ngành như chúng ta tốt nghiệp khó tìm được việc làm, thu nhập thấp là điều bình thường. Mấy hôm trước tôi đi xe, tình cờ tài xế là người tốt nghiệp trường cô. Cô đoán anh ta học ngành gì?”

“Nhân loại học.”

“Chúc mừng cô, đoán đúng rồi. Hiện giờ anh ta chưa trả hết khoản vay học phí của mình. Anh ta nói với tôi, mấy năm trước anh ấy làm nghiên cứu thực tế về tài xế taxi ở NewYork, bây giờ thì anh ấy lại trở thành tài xế taxi. Tiểu Cảnh, cô nghĩ có buồn cười không?”

Phú Tiểu Cảnh không nghĩ nó buồn cười một tí nào.

- --

Vương Bảo Xuyến là một trong những mỹ nữ Trung Quốc, vốn là con út trong nhà tể tướng Vương Doãn. Bảo Xuyến không chỉ là thiên kim tiểu thư xinh đẹp mà còn là một cô gái rất thông minh.

Một lần, mỹ nữ Vương Bảo Xuyến tình cờ gặp một thư sinh nghèo tên là Tiết Bình Quý và đem lòng yêu chàng thanh niên nghĩa hiệp này. Biết rằng, nếu nói ý định lấy Tiết Bình Quý, cha mình sẽ không đồng ý nên Bảo Xuyến đã đề nghị với cha mình cho mình dùng hình thức ném tú cầu để chọn chồng.

Kết quả là quả tú cầu được Bảo Xuyến ném thẳng vào tay của chàng thư sinh nghèo họ Tiết. Theo quy định, Bảo Xuyến sẽ được gả cho Tiết Bình Quý. Tuy nhiên, Vương Doãn sau khi biết thân phận nghèo khổ của Tiết thì nhất định không đồng ý. Bảo Xuyến cũng không nghe theo lời cha, nhất định đòi lấy cho được Tiết Bình Quý vì đó là người chồng trời đã định đoạt cho cô.

Tuy nhiên, bên nhau chưa được bao lâu thì Tiết được lệnh nhập ngũ. Suốt 18 năm sau đó, mặc dù không nhận được bất cứ tin tức nào của chồng, song Bảo Xuyến vẫn một mực tảo tần chăm sóc mẹ già, chờ đợi ngày chồng trở về.

Mười tám năm sau, Tiết Bình Quý nhờ lập được công trạng lớn, được phong làm quan to trong triều đình. Tưởng chừng ông trời có mắt, cuối cùng đã để cho hai người được đoàn tụ. Thế nhưng, chỉ 18 ngày sau khi hai người gặp lại, Tiết Bình Quý bạo bệnh qua đời. Sau 18 năm chờ đợi đằng đẵng, hạnh phúc của Bảo Xuyến chỉ vỏn vẹn 18 ngày và cô quay trở lại cuộc sống lẻ bóng một mình.

Bình luận

Truyện đang đọc