MẬT BA DAO

“Con từ chối Irene để chọn người như vậy? Con không cần vì giận mẹ mà làm ra chuyện này.”

“Tôi không biết sao bà lại có ảo tưởng này? Bà thật sự không quan trọng như vậy trong đời tôi, tôi lựa chọn cô ấy không liên quan gì đến bà.”

Bà Brown nghe nói Phú Tiểu Cảnh đã mua bốn chiếc túi cùng kiểu dáng nhưng khác màu sắc trong một ngày, mặc dù bốn chiếc túi của cô gộp lại không bằng chiếc túi da cá sấu trắng trên tay bà, nhưng mà cô ta quẹt thẻ quá sung sướng, điều đó khiến bà không hài lòng. (Túi da cá sấu trắng này có giá khởi điểm tầm 7 tỉ, sau khi cộng các khoản phí bảo hiẻm các kiểu thì tầm 10 tỉ VNĐ)

Nếu Irene tiêu tiền thoải mái như thế, bà sẽ chỉ nghĩ là chuyện đó bình thường tới mức không thể bình thường hơn. Nhưng Phú Tiểu Cảnh thì dựa vào cái gì? Chỉ vì leo được lên người con trai mình, sinh viên nghèo mà có thể tiêu tiền không chớp mắt.

Khi còn đôi mươi, bà biết mình đẹp hơn Phú Tiểu Cảnh nhiều lần, lúc đó theo đuổi bà không chỉ một người, nhưng bà lại chọn cha Cố Viên và lãng phí tuổi xuân của mình vô ích. Brown cũng không phải sự lựa chọn tốt nhất nhưng là lựa chọn đúng đắn nhất, bà hy sinh tình cảm để đổi lấy cuộc sống hôm nay, cô gái kia không cần vất vả gì mà lại vẫn có được.

“Con hận mẹ nên mới cố ý chọn cô gái tầm thường như vậy chọc tức mẹ, để biến nỗ lực bao nhiêu năm của mẹ thành ra thật nực cười. Viên Viên, cho dù con bất mãn với mẹ cũng không nên tự chuốc lấy phiền phức như thế. Con gái ở New York rất nhiều, cô ta không xứng với con.”

“Kiến thức tôi hạn hẹp, nhiều năm rồi chưa gặp người thứ hai. Hơn nữa, làm phiền bà đừng quấy rầy Irene, tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rồi.”

“Chỉ vì con đã gặp cô ấy một lần thôi mà? Irene không ngại thì con để ý cái gì? Irene tốt hơn cô gái kia biết bao nhiêu, ít nhất cô ấy không tiêu tiền của con.”

“Tôi không ngại phụ nữ xài tiền của tôi, miễn là cô ấy không chỉ biết xài tiền của tôi mà thôi. Nếu không có những người đàn ông như tôi, chưa chắc bà đã có được vị trí ngày hôm nay.”

“Sao con lại có thể nói chuyện như thế?” Bà cưới Brown dĩ nhiên là vì tiền, nhưng những lời này từ miệng con trai mình nói ra bà vẫn không thể chấp nhận nổi.

“Tiền tôi sẽ gửi cho bà đúng hạn. Để tránh tôi nói năng khó nghe, đề nghị bà đừng liên lạc với tôi. Nếu bà thật sự muốn nếm trải cảnh không có tiền, không phải tôi không giúp được.”

“Chỉ vì một cô gái như vậy… Con ở Mỹ nhiều năm như vậy nên thật sự không phân biệt được vẻ đẹp xấu của con gái Trung Quốc sao? Khi mẹ còn trong đoàn kịch, loại con gái như thế chỉ xứng đi giới thiệu chương trình.”

“Tiếc là con mắt thẩm mỹ của tôi và lãnh đạo đoàn kịch khác nhau. Tôi nhắc lại lần nữa, nếu bà chán cuộc sống hiện giờ, muốn sống lại những ngày khổ cực cay đắng, tôi có cả trăm cách để giúp bà.”

Sau khi cúp máy, Cố Viên gọi cho Phú Tiểu Cảnh bảo cô đợi anh ở nhà, anh sẽ nhanh chóng quay về.

+

Bây giờ là 9 giờ rưỡi tối, Phú Tiểu Cảnh bọc mình thành cái bánh chưng, cố gắng làm toát mồ hôi cho nhanh hết cảm. Hôm nay cô đi bộ lòng vòng hơn mười cửa hàng, rồi đi tàu điện ngầm đến siêu thị Trung Quốc, mang về một đống đồ. Mùa đông New York rét mướt, cô lại đổ mồ hôi vì nóng và mệt, gió lạnh thổi qua mồ hôi lạnh, về đến nhà Cố Viên, cô bị cảm lạnh. Nghe nói tắm nước nóng có lợi trị cảm, cô vừa tắm qua bằng nước nóng.

Ngoài nhà tắm trong mỗi phòng ngủ, căn hộ còn có một phòng tắm chuyên dụng với bồn massage. Phú Tiểu Cảnh chỉ nhìn lướt qua bồn tắm trước khi đóng cửa, đây không phải là nhà cô.

Cô thấy ký túc xá có gián nên sáng nay đã bỏ thuốc, dự định sáng mai sẽ về quét xác chúng. Tạm thời tối nay cô ở lại đây. Vốn dĩ cô định khóa cửa ăn cơm sớm, Cố Viên về sẽ giả vờ như không hay biết.

Nhưng mà bây giờ Cố Viên đã nói cô biết anh sẽ về.

“Em mua bánh trôi* chưa?”

“Em mua một ít trong siêu thị ở Brooklyn. Em không biết anh thích nhân nào nên mua mỗi thứ một ít. Khi nào thì anh về đến nhà? Em sẽ nấu trước 10 phút.”

“Em ăn chưa?”

“Dạ chưa, chờ anh mà.”

“Nếu anh không về thì sao?”

“Em nghĩ chắc chắn anh sẽ về.” cô mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trên ghế gõ bàn phím, nhìn không chút hình tượng nào. Cô vừa sấy tóc, đầu còn quấn khăn, di động kẹp bên tai, vừa sửa sang bản ghi âm vừa nói chuyện với Cố Viên.

“Khi nào anh về em sẽ nấu cho anh ăn.”

Nói chuyện với Cố Viên xong, Phú Tiểu Cảnh vội đi thay quần áo. Cô cố ý mặc quần jean áo sơmi, áo sơmi nhiều nút, không dễ cởi, bên ngoài sơmi mặc áo len đen, tóc cột lại để không bị xõa tung ra.

Cố Viên có mật mã căn hộ nhưng cố tình bấm chuông để Phú Tiểu Cảnh mở cửa.

Mở cửa ra, Cố Viên đưa cho Phú Tiểu Cảnh một bó hoa hướng dương to.

Phú Tiểu Cảnh nhận hoa, đi tìm bình cắm. Cô vừa cắm hoa vừa hỏi, “Anh thích ăn nhân gì? Em nấu cho anh.”

“Anh thích em tự làm.”

“Siêu thị làm ngon hơn em.” Bây giờ cô không còn tâm trạng để làm bánh trôi cho Cố Viên, bớt việc cho bản thân quan trọng hơn việc ăn ngon.

Phú Tiểu Cảnh ngồi trên sofa, mở điện thoại cho Cố Viên xem hình, “Hôm nay em mua rèm cửa, anh xem hình nè, có phù hợp với yêu cầu anh không? Em nói tuần sau họ gửi tới đường 100.”

“Em thích là được.”

“Hôm nay em mua 4 cái túi xách Kangkang*, lúc đầu em chỉ định mua một cái màu xám tro. Sau đó em thấy màu hoa anh đào. Nhìn cái màu xanh này đi, nó hợp quần áo em không? Màu caramel đó cũng đúng chuẩn. Đẹp quá nên em không muốn màu nào. Loại túi này siêu khó mua, đôi khi còn khó mua hơn cả túi Kelly hay túi trắng thông thường, nói không chừng đến lúc sẽ hết hàng. Em sợ hôm nay không mua thì hôm sau không mua được nên mua một lúc 4 cái.” Trên bàn trà để bốn hộp màu cam, Phú Tiểu Cảnh mở từng lớp lụa bao túi ra, đem mớ chiến lợi phẩm cho Cố Viên xem.

“Tiền trị hết chứng sợ lựa chọn của em. Tiếc là cái túi Kangkang da cá sấu màu nâu đỏ hết hàng. Nhân viên bán hàng nói với em là sẽ chuyển từ cửa hàng chính ở Paris về đây trong thời gian sớm nhất có thể. Anh nói xem có phải em hơi tham lam không?” Phú Tiểu Cảnh thấy Cố Viên không có phản ứng gì với sự tiêu xài hoang phí của mình, vì vậy lại bịa ra thêm chuyện đó.

Cô luôn phản đối các sản phẩm làm từ da cá sấu, nhưng khi nhìn thấy chiếc túi da cá sấu trắng của bà Brown, về mặt thẩm mỹ thì vẫn vô cùng kinh ngạc, cô chưa từng nhìn thấy chiếc túi có màu như thế trên đường phố. Giá của chiếc túi đó có lẽ đắt hơn cả 4 chiếc túi của cô gộp lại. Bà Brown cũng mặc một chiếc áo khoác làm từ lông chồn và lông cáo. Cho dù chất liệu cô phản cảm nhất nhưng cũng không thể không thừa nhận mặc trên người bà rất đẹp. Phú Tiểu Cảnh nhìn vị phu nhân này ăn mặc không dưới mười ngàn đô trên người, phản ứng thứ hai của cô chính là bác sĩ ở Mỹ là nghề hái ra tiền, vợ góa của bác sĩ lại có thể sống một cuộc sống xa hoa như thế.

Còn phản ứng đầu tiên của cô chính là bà có phải họ hàng với Cố Viên không, gương mặt hai người có nhiều nét giống nhau, nhưng có lẽ không phải họ hàng gần, nếu có họ hàng thân thì trước đây có lẽ Cố Viên không khổ đến mức như vậy.

“Em gặp bà Brown lúc mua túi xách. Em không nói gì mà bà ấy đã kết luận hai chúng ta đang ở bên nhau, em cũng không phủ nhận. Anh không có ý kiến chứ.”

Cố Viên ngồi cạnh Phú Tiểu Cảnh, dùng ngón tay dí mũi cô, “Sao anh phải có ý kiến hả?”

“Em còn tưởng em không được ra mặt, phải giấu giếm vụng trộm.” Phú Tiểu Cảnh không muốn Cố Viên thấy cô phàn nàn nên đổi chủ đề, “Anh là bạn bà ấy à?”

“Người quen sơ thôi. Anh đề nghị em tránh xa bà ấy.”

“Sao vậy?”

“Anh không thích nói xấu sau lưng người khác.”

Cố Viên gần như nói rõ bà Brown kia không phải người tốt, Phú Tiểu Cảnh cũng không tiện hỏi thêm.

Cố Viên lấy một điếu thuốc, châm lửa bằng que diêm. Anh giữ điếu thuốc giữa hai ngón tay, phả ra một làn khói. Phú Tiểu Cảnh đã mở một chiếc hộp khác, “Gạt tàn thuốc Hermes này em mua cho anh, anh thích không? Nhưng mà anh đừng hút thuốc nhiều quá, không tốt cho sức khỏe.”

Cô giật điếu thuốc trên tay Cố Viên, vùi vào gạt tàn.

“Em cũng mua cà vạt cho anh. Anh muốn đeo thử không?” Phú Tiểu Cảnh lấy cà vạt trong hộp ra, trong nháy mắt cô nghĩ khi Mai đưa mắt kính cho ông ‘bố đường’ của cô ấy, giọng điệu chắc cũng như cô bây giờ. Đó là chiếc cà vạt màu xanh nước biển, trên có thêu một con rắn đỏ nhỏ, màu trắng xanh đỏ giao nhau, nhìn kỹ có thể thấy con rắn đang thì thầm.

“Làm khó em lúc nào cũng nghĩ đến anh.”

“Nên vậy mà.”

“Em biết thắt cà vạt không?”

“Không rành lắm.”

Cố Viên cởi hai nút áo, tháo cà vạt ban đầu, cười với cô, “Bây giờ em có thể tập luyện với anh.”

“Em làm không tốt lắm.”

“Vậy thì luyện nhiều lên, sau này anh dựa vào em.”

Phú Tiểu Cảnh cúi đầu lật cổ áo sơmi Cố Viên, tóc cô chạm vào môi anh. Nụ hôn anh rơi từ đầu xuống đầu ngón tay cô, cô cụp mắt, tim đập thình thịch, càng hoảng hốt thì càng thắt sai.

Cô có thể chống đỡ mọi cám dỗ từ anh, miễn là khoảng cách hai người đủ xa.

“Đừng quậy.”

Khi Phú Tiểu Cảnh thắt cà vạt cho Cố Viên, Cố Viên ôm cô nâng lên ghế sofa. Chiếc cà vạt lỏng lẻo treo trên áo sơmi, thỉnh thoảng chạm vào cổ Phú Tiểu Cảnh khiến cô nhột nhạt.

“Còn chưa thắt xong mà.”

“Dù sao cũng phải cởi ra.”

“”Tối nay anh vội vàng về đây là vì làm chuyện này?”

Ngón tay cái Cố Viên sờ lên khóe miệng Phú Tiểu Cảnh, “Anh thích em, không thể không có bất kỳ ham muốn nào với em. Anh muốn để lại cho em những ký ức đẹp, lần này anh sẽ không làm em đau.”

“Lần trước anh còn nói nhịn một chút là tốt rồi.”

Tay anh giữ chặt cô, lời cũng nhẹ nhàng vô cùng: “Lần này anh làm em đau thì cho em làm lại gấp mười lần.”

Ngay lúc Phú Tiểu Cảnh đang nhắm mắt nghĩ cách đối phó, miệng Cố Viên chạm vào trán cô, “Em bị sốt hả?”

“Dạ.” cô định nói không quan trọng nhưng bây giờ không phải lúc cậy mạnh.

“Ăn cơm trước đi, em đi nấu bánh trôi cho anh.” Phú Tiểu Cảnh cố gắng ngồi dậy khỏi ghế sofa, nhưng Cố Viên ấn lại chỗ cũ. Anh vén tóc bên tai cô, hà hơi vào tai cô: “Em đói à?”

“Dạ.” Thực ra thì cô đã ăn trước đó.

“Anh đi nấu cho em. Em uống thuốc chưa?”

“Không uống, uống nhiều kháng sinh không tốt. Loại bệnh nhẹ này em ngủ một giấc là được.” Cô lười đi mua thuốc, hơn nữa bình thường cảm thế này cô không uống thuốc cũng có thể tự khỏi.

Cố Viên đặt tay lên trán cô, “Nhiệt độ em là bao nhiêu?”

“37.5 hay 37.6 độ?”

“Tiểu Cảnh, em chơi trò đoán số à?”

Căn hộ này có thể được cung cấp tất cả dịch vụ ở khách sạn tầng dưới. Cố Viên điện thoại cho nhân viên phục vụ, bảo họ mang nhiệt kế, thuốc cảm lên.

“Khi nào hết cảm thì chuẩn bị hộp thuốc.”

“Em có một hộp thuốc nhỏ.”

“Vậy mang qua đây đi.”

Khi nhận được nhiệt kế, Cố Viên nhét thẳng vào nách Phú Tiểu Cảnh. Ngón tay anh vô tình xẹt qua ngực cô, mặt Phú Tiểu Cảnh nóng hơn.

“Em đoán xem mình bao nhiêu độ? Đoán đúng có thưởng.”

“Đừng lấy vẻ dỗ con nít ra dụ em.”

Cố Viên nhéo mặt cô, “Làm như em lớn lắm vậy.”

Phú Tiểu Cảnh nằm trên ghế sofa, đắp khăn chườm nước đá, Cố Viên nấu bánh trôi trong bếp.

“Em ăn nhân gì?”

“Gì cũng được. Em không ăn được mấy viên đâu, anh đừng nấu nhiều.”

Phú Tiểu Cảnh mua đường đỏ và gừng ở siêu thị Trung Quốc vừa hay phát huy công dụng, Cố Viên lấy làm nước gừng bánh trôi. Nước gừng đỏ như máu đựng trong chén sứ trắng muốt, những sợi gừng nhỏ xếp đầy trên mặt bánh trôi.

Phải nói là tài nấu nướng của Cố Viên… thực sự kinh khủng. Đường đỏ với gừng sợi quá nhiều, vừa ngọt ngấy vừa cay sè, Cố Viên còn múc từng muỗng đút cho Phú Tiểu Cảnh, cay tới mức cô sặc ho.

Anh một tay bưng chén, tay kia vuốt ve lưng cô, “Ngoài sốt ra còn ho, có vẻ càng ngày càng nặng. Hay là uống thuốc nhé.”

“Em không muốn uống thuốc.” Phú Tiểu Cảnh mím môi, “Em cũng không muốn uống cái này nữa.”

Gừng cay quá tới mức Phú Tiểu Cảnh chảy nước mắt. Khi nước mắt cô chảy ra, Cố Viên lau đi, “Em còn khó chịu ở đâu nữa? Anh gọi 911 nhé? Đừng lo chuyện chi phí.”

Phú Tiểu Cảnh nhớ tới đêm cuối cùng năm 2012, “Em không phải vì khó chịu nên khóc. Chủ yếu là vì anh tốt với em quá, em cảm động. Anh cứ ăn đi, đừng để ý em.”

“Em lại chớp mắt.”

“Anh không tin lời em nói?” Lần trước Cố Viên nói khi cô nói dối sẽ chớp mắt.

“Anh tin. Em uống thêm 2 hớp nữa.”

Cố Viên tiếp tục đưa nước gừng kinh khủng kia vào miệng Phú Tiểu Cảnh, cô đành cố gắng nuốt xuống.

++++++

- Bánh trôi nước 汤圆 gần âm với 团圆 là đoàn viên, thường được ăn trong Tết Nguyên tiêu với ý nghĩa một năm mới hạnh phúc bên nhau, vạn sự như ý.

- Mẫu Hermès Constance (Kangkang) - được đánh giá là đỉnh cao của sự sang trọng tinh khiết. Thiết kế này phát triển nhanh chóng, giá trị của nó tăng gấp 10 lần từ năm 2006 đến năm 2018. Dây đeo có thể điều chỉnh và móc cài chữ "H" mang tính biểu tượng đảm bảo Constance là món phụ kiện cố định lâu dài trong bộ sưu tập Hermès. Ngoài ra, Kangkang còn là chiếc túi hiếm hoi có chữ viết tắt của thương hiệu xa xỉ. 

Bình luận

Truyện đang đọc