MẬT HÔN

Nhìn thân ảnh quen thuộc kia, Nguyễn Ngưng sững sờ ở tại chỗ.

Tựa như nhận ra điều gì đó, người nọ bỗng nhiên nghiêng đầu, nhíu mày nhìn lại đây. Khi nhìn thấy Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn, sự cảnh giác và nghiêm khắc trên người ông lại bị khiếp sợ thay thế.

“Con… Các con…”

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nguyễn Lập Hoành nhìn con gái và con rể đứng ở đằng kia, nhất thời không biết phải nói gì.

Nguyễn Ngưng chần chừ một lúc, cùng Phó Minh Vũ đến gần chỗ ông.

“Ba.” Cô nhẹ giọng gọi.

Nguyễn Lập Hoành nhìn cô, trong mắt chậm rãi hiện lên sự hiểu rõ và thương cảm.

"Ừ.” Ông gật đầu, lại nhìn về phía bia mộ trước mặt.

Trước bia mộ có đặt một bó hoa tường vi, trong cái gió lạnh thấu xương vẫn kiều diễm như cũ.

Mà trên mộ bia có dán một bức ảnh đen trắng.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đó là một người phụ nữ thanh tú đoan trang, cho dù mất đi màu sắc cũng khó có thể che dấu được nhan sắc của bà.

Bà khẽ mỉm cười, trong mắt như có một ngôi sao lóe ra ánh sáng dịu dàng.

Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn bà, cũng không biết vì sao mà đột nhiên lại có một sự bi thương từ đáy lòng dâng lên.

Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần nước mắt đã rơi xuống.

"Em đã từng mơ thấy bà ấy…” Cô lẩm bẩm.

Nhìn diện mạo của người phụ nữ kia, giây phút này, những bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ lại dường như trở nên rõ ràng hơn.

Những ký ức đó thuộc về thời thơ ấu đã xa. Tuy đã không còn nhớ rõ chuyện trước kia nữa, nhưng sự vui vẻ và ấm áp lúc đó vẫn luôn khắc sâu vào đầu cô, chưa bao giờ biến mất. 

Nguyễn Ngưng nhịn không được ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu/ốt ve bức ảnh cũ kia.

Người phụ nữ này, chính là mẹ cô…

Nguyễn Lập Hoành thở dài, khuôn mặt vốn được bảo dưỡng thật tốt kia tựa như lập tức già đi mười tuổi.

“Con bé chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của ba.” Ông nhàn nhạt mở miệng, dường như từ trong giọng nói của ông có thể nghe ra được sự bi thương vô tận.

“Một lần cũng chưa.”

Ánh mắt ông dừng ở bia mộ bên cạnh mộ của bà.

Đây là một ngôi mộ mới, trên bia dán một bức ảnh đen trắng. Trên ảnh chụp là một người đàn ông ôn nhuận như ngọc, hơi mỉm cười, trong sáng lại đoan chính.

Người đàn ông đó là Cố Hữu, cùng người phụ nữ tên Nguyễn Tĩnh Tuyết bên cạnh là một cặp vợ chồng. Tuy rằng bọn họ mất cùng ngày nhưng lại xa cách mười mấy năm mới được an táng ở cạnh nhau.

Nguyễn Lập Hoành nhìn ngôi mộ kia, chán ghét và căm hận trong lòng vẫn như cũ, không hề giảm đi chút nào.

Nếu không phải Cố Tả lấy thân thế của Tiểu Ngưng ra uy hiếp ông, bảo để nó nhận tổ quy tông thì bất luận thế nào ông cũng không cho phép hắn an táng cùng một chỗ với Tĩnh Tuyết!

Đại khái là vì vậy cho nên Tĩnh Tuyết đã đi rồi cũng không chịu về gặp ông lấy một lần sao? Con bé nhẫn tâm này…

Nguyễn Lập Hoành ngồi xổm trước bia mộ của người phụ nữ, mở miệng nói: “Ta vẫn luôn cho rằng con đã quên hết chuyện khi nhỏ, lại không ngờ con vần còn nhớ. Con… nhớ được bao nhiêu?”

Nguyễn Ngưng mím môi, ngẩng đầu nhìn Phó Minh Viễn. Trong ánh mắt cổ vũ của anh, cô nói ra những lời đã nghẹn dưới đáy lòng nhiều năm: “Con nhớ rõ con đến từ cô nhi viện, con không phải là con gái của Nguyễn gia…”

“Nói hươu nói vượn!”

Thần kinh căng chặt bị chọc tức, Nguyễn Lập Hoành đánh gãy lời nói của cô, “Con chính là con gái của Nguyễn gia ta, trong người con chảy một nửa huyết mạch của Nguyễn gia, sau này không được phép nói những lời như thế nữa!”

Nguyễn Ngưng ngước mắt, kinh ngạc nhìn ông.

"Mẹ con là em gái ruột của ta, nó tên là Nguyễn Tĩnh Tuyết. Mà ta là cậu của con, là người có cùng huyết thống với con.”

Nguyễn Lập Hoành nhìn cô chăm chú, trịnh trọng nói.

“Tuy bởi vì quan hệ với cha ruột của con, có đôi khi ta vẫn không biết phải đối mặt với con như thế nào, nhưng ta luôn xem con như con gái ruột. Chuyện này bắt đầu từ khi con mở miệng gọi ta là ba đã không bao giờ thay đổi.”

Nói tới đây, ông dừng lại một chút, "Chuyện của Trình Mỹ Âm là do ta sơ suất… Ta không hề biết nó lại dám làm vậy với con!”

Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn ông, thấy bộ dáng tức giận và phẫn nộ của ông, lần đầu tiên cô không cảm thấy sợ hãi.

Nguyễn Lập Hoành tiếp tục nói: “Ba đã giúp con xả hết giận, sau này cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt con lần nào nữa.”

Nguyễn Ngưng nhấp mím môi, trong mắt đã tích tụ một tầng nước mắt, cô ngập ngừng mở miệng: “Con… Con vẫn luôn cho rằng… Người không thích con…”

Nguyễn Lập Hoành nhìn cô một cách chăm chú.

Ông còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Ngưng là ở trong tiệm của Cố Hữu.

Ông ngồi trong xe hơi, cách một con đường tấp nập người đến người đi, nhìn mẹ con hai người từ xa.

Lúc ấy con bé còn rất nhỏ, được mẹ ôm vào trong ngực, ngồi ở cửa tiệm chơi đùa với mèo, một bên khuơ khuơ tay nhỏ, một bên cười khanh khách.

Dường như nhận thấy cái nhìn chăm chú của ông, bỗng nhiên nó quay đầu lại, cái miệng còn chưa có răng nhe ra cười với ông.

Khoảnh khắc kia, ông như thấy được một thiên sứ.

Cũng khiến ông qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn như cũ ghi tạc thật sâu trong lòng.

Nhìn cô gái rơi nước mắt, ông rút một cái khăn từ trong túi ra, bàn tay run rẩy, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.

“Đứa nhỏ ngốc…” Ông thấp giọng thở dài một tiếng, “Có ba mẹ nào mà không thương yêu con cái của mình chứ?”

Trong mắt ông, khó có khi biểu lộ sự trìu mến và hiền lành như vậy.

"Bây giờ con đã lấy chồng rồi, là con dâu của Phó gia, sau này cũng không thể ngốc như vậy nữa.”

Ông nghiêm túc nói, “Nếu bị ức hiếp, không cần nghẹn ở trong lòng, cứ trực tiếp về nhà nói. Con gái của Nguyễn gia chúng ta không có lý nào lại vô duyên vô cớ bị người ta bắt nạt, biết không?”

Phó Minh Viễn ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi nhướng mày.

Lời này hẳn là nói cho anh nghe nhỉ? Nhưng anh cũng không nhiều lời, chỉ nắm chặt lấy tay Nguyễn Ngưng, mười ngón tay đan vào nhau.

Anh sẽ dùng hành động nói cho vị “cha vợ” này biết, gả tiểu nha đầu cho anh là lựa chọn chính xác nhất cuộc đời ông.

Nguyễn Ngưng cắn môi, hít sâu mấy hơi, mới ép được nước mắt xuống.

Cô gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Vâng, con biết rồi, ba.”

"Được, vậy thì tốt.”

"Vậy… người có thể cho con biết, lúc trước ba mẹ con… vì sao lại mất? Vì sao con lại ở cô nhi viện?”

Tay Nguyễn Lập Hoành run rẩy mạnh hơn, ấn đường nhíu chặt lại, tựa như nhớ lại một hồi ức đau khổ.

Nguyễn Ngưng nhìn dáng người gầy gò của ông, ánh mắt lộ ra vài phần không đành lòng, vừa định nói lại thấy ông mở miệng: “Cha ruột con là chủ của một cửa hàng thú nuôi, mẹ con… mẹ con lúc trước đã xảy ra bất hoà với người trong nhà, sau khi rời nhà bỏ đi lại gả cho hắn.”

Nghe vậy, trong lòng Nguyễn Ngưng có chút tỉnh ngộ.

Khó trách từ nhỏ cô đã có loại cảm giác yêu thích không biết từ đâu đến đối với cửa hàng thú nuôi, hóa ra… là cảm giác khi còn ở ngôi nhà ban đầu của mình.

“Sau đó lại có một ngọn lửa lớn, thiêu hết toàn bộ không còn lại một thứ gì cả… chờ đến một tuần sau đó ta mới biết được chuyện… xử lý xong hậu sự của mẹ con mới tìm được con ở cô nhi viện…"

Nói xong những lời này, thân thể của Nguyễn Lập Hoành đã lung lay sắp ngã.

Không thể nhìn mặt em gái mình lần cuối, là tiếc nuối lớn nhất cả đời ông. Cũng là nguyên nhân ông căm hận Cố Hữu đến như vậy.

Nếu Tĩnh Tuyết không gả cho hắn ta, nó sẽ không chết khi còn trẻ như vậy. Đứa em gái bảo bối mà ông coi như châu như ngọc sẽ không phải bỏ mạng!

Ông hận thấu xương người Cố gia, đời này cũng không thể quên mối hận này!

Nhìn sắc mặt tái nhợt của ông, Nguyễn Ngưng lo lắng, “Ba, ba không sao chứ…”

“Không sao.” Nguyễn Lập Hoành phất tay, "Chỉ là có chút mệt mỏi."

Nguyễn Lập Hoành lại đưa mắt nhìn bia mộ của em gái.

Bó hoa tường vi trước mộ kiều diễm động lòng người, giống như bức ảnh kia, vĩnh viễn dừng ở hình ảnh của người phụ nữ đang trong độ tuổi đẹp nhất.

“Hôm nay sinh nhật của Tĩnh Tuyết, con trò chuyện với mẹ con đi, hẳn là nó rất nhớ con, ba… ba đi trước.”

Nguyễn Lập Hoành tạm biệt hai người, chống gậy, bước từng bước một xuống cầu thang.

Bước đi của ông tập tễnh, bóng dáng trung niên lại màng theo một loại quật cường khó tả, khiến Nguyễn Ngưng đứng tại chỗ, không dám đi dìu ông.

Nhìn bóng dáng ông dần dần biến mất, nước mắt Nguyễn Ngưng lại ngăn không được rơi xuống.

Cô chưa từng nghĩ tới sự thật lại như thế này.

Nếu cô có thể dũng cảm hơn một chút, hỏi sớm hơn thì liệu quan hệ giữa cô và “ba mẹ” có còn xa cách như vậy không?

“Ngưng Ngưng ngoan, không khóc, không khóc.” Phó Minh Viễn ôm cô, dịu dàng dỗ dành, "Khóc như vậy thì mắt sẽ sưng lên mất.”

Nguyễn Ngưng hít mũi, được Phó Minh Viễn dỗ dành như vậy, đột nhiên có chút xúc động.

Cứ cảm thấy anh Minh Viễn có chút kỳ quái, dường như xem cô như một đứa trẻ.

Chỉ là anh quan tâm che chở như vậy lại khiến đáy lòng cô cảm thấy ngọt ngào giống như ăn mật vậy

Cô lau nước mắt, nói với anh: “Em muốn nói chuyện với ba mẹ.”

"Được.” Phó Minh Viễn gật đầu, đi đến một chỗ xa hơn.

Anh châm một điếu thuốc, dựa vào lan can, đứng từ xa nhìn miệng cô lúc đóng lúc mở, lải nhải nói chuyện với ba mẹ ruột.

Mi mắt cong cong, khoé môi mang theo nụ cười nhạt, dường như đã không còn thương tâm khổ sở nữa. Anh cũng cong môi, lo lắng trong lòng cũng buông xuống.

Nhưng mà Phó Minh Viễn chưa thả lỏng được bao lâu, bỗng nhiên lỗ tai hơi động đậy, như nhận ra cái gì đó, nghiêng đầu nhìn lại bậc thang.

Chỉ thấy một người đàn ông đeo kính râm, mặc một chiếc áo gió dài màu đen, vẻ mặt cực kỳ uy nghiêm, chậm rãi đi từ dưới bậc thang đi lên

Phó Minh Viễn nhíu mày, nhìn người đàn ông khí chất mạnh mẽ kia đi nhanh đến bên này.

Đợi đến khi người đàn ông kia đến gần, Phó Minh Viễn nhướng mày, "Anh Tả?”

“A Viễn?”

Cố Tả tháo kính râm xuống, dường như đối với việc Phó Minh Viễn xuất hiện ở chỗ này cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Nguyễn Ngưng đã nói chuyện xong với ba mẹ, quay đầu nhìn về phía Phó Minh Viễn lại phát hiện không biết khi nào bên cạnh anh lại có thêm một người đàn ông, không khỏi chớp mắt.

Người đàn ông kia mặc đồ đen, dáng người cực kỳ cao lớn, đứng cạnh Phó Minh Viễn cao một mét chín, bất kể là ngoại hình hay khí chất đều không hề kém cỏi một chút nào.

Anh ta dường như cũng nhận thấy cái nhìn chăm chú của cô, nghiêng đầu nhìn qua.

“Cố tiên sinh?” Nguyễn Ngưng kinh ngạc nhìn anh.

Từ xa nhìn tới, thấy cô gái đang đứng trước bia mộ, đồng tử Cố Tả hơi co lại, cũng kinh ngạc ngoài ý muốn không kém Nguyễn Ngưng.

Lão già Nguyễn Lập Hoành kia, cả ngày chỉ nghĩ cách tách anh trai và chị dâu anh ra, anh lo lắng ông ta lật lọng cho nên không thể không bảo người đi theo dõi.

Hôm nay đến đây cũng bởi vì quản lý mộ viên này đã báo cho anh biết, Nguyễn Lập Hoành lại đến đây, hơn nữa còn ở lại rất lâu.

Nhưng mà anh trăm triệu ngờ rằng, người anh gặp được ở mộ viên không phải là Nguyễn Lập Hoành mà là Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn.

Anh cũng có xem tin tức ở trên mạng, chẳng lẽ Ngưng Ngưng và Phó Minh Viễn thật sự ở bên nhau sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt soi xét của anh nhìn về phía Phó Minh Viễn.

Nguyễn Ngưng đứng ở trước bia mộ, quay đầu nhìn lại bức ảnh và tên của ba cô, Cố Hữu, lại nhìn về người đàn ông ở đằng kia, bỗng nhiên hiểu được cái gì đó.

Cô nhấc váy lên nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, đi đến chỗ họ.

Phó Minh Viễn thấy cô bước xuống, vội vàng ném thuốc lá đi, chủ động tiến lên vài bước duỗi tay đỡ lấy cô.

Nguyễn Ngưng cong môi nhìn anh, lúm đồng tiền như hoa hiện rõ lên.

Cố Tả nhìn cử chỉ thân mật của hai người họ, còn có bộ dạng tin cậy và vui mừng của cô gái, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt càng âm trầm hơn.

Nguyễn Ngưng cười với Phó Minh Viễn, sau đó nhìn về phía Cố đại tổng tài không nói một lời nào.

Kể từ lần gặp mặt trước đó đến bây giờ cũng đã hơn một tuần.

Từ sau khi gặp anh, cô luôn lặp lại một giấc mơ.

Lúc đầu, mỗi khi cô tỉnh lại, đều không nhớ nổi chuyện trong mơ. Nhưng càng về sau, những chi tiết có thể nhớ được ngày càng nhiều.

Cô nhìn Cố Tả, tuy có chút ngại ngùng nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi: "Chú nhỏ, là chú sao?”

Biểu tình của Cố Tả cứng lại.

Đôi mắt cô gái rất sáng, giống như chứa cả dải ngân hà đang nhìn anh. Dường như qua ánh mắt cô, anh nhìn thấy ba cô, với anh mà nói, người đàn ông kia là anh trai mà cũng là ba.

Anh ấy cũng có một đôi mắt sáng ngời và dịu dàng như vậy.

Cố Tả phải cố gắng rất nhiều lần mới kìm nén được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, dùng một loại ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng, sợ dọa đến cô hỏi: "Con… con biết rồi sao?”

"Vâng, con đã biết hết rồi.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, nghiêm túc nói, "Kể từ sau khi gặp nhau lần đó, con vẫn luôn mơ thấy chú, mơ thấy chú nhỏ bóc kẹo cho con ăn. Chính là kẹo sữa thỏ trắng mà ngày đó chú đưa cho con.”

Nói đến chuyện này, cô không khỏi toét miệng, nở một nụ cười thẹn thùng.

Cố Tả nghe cô nói, tựa như nhớ lại hồi ức đã trôi qua, vẻ mặt trở nên nhu hoà hơn, thậm chí khóe miệng cũng cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Anh đã vô số lần tưởng tượng ra cái cảnh mà cô và anh nhận nhau, lại chưa từng nghĩ đến sẽ ở trong một thời điểm mà anh hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa như vậy lại cứ thế mà thuận lý thành chương.

Trong lòng anh chứa vô vàn suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

"Ngưng Ngưng đã trưởng thành rồi.” Anh duỗi tay ra nhẹ nhàng vỗ đầu cô giống khi cô còn nhỏ vậy.

Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non, tràn đầy thân mật và ngưỡng mộ.

Khoảnh khắc này, thời gian giống như quay lại hơn hai mươi năm trước.

Anh vẫn là cậu thiếu niên Cố Tả khí phách hăng hái, vô ưu vô lo kia, mà Nguyễn Ngưng vẫn là đứa cháu gái nhỏ ngây thơ đáng yêu luôn miệng đòi anh cho ăn kẹo.

Phó Minh Viễn đứng ở một bên, nhìn ánh mắt thân mật quen thuộc của hai người, không khỏi bĩu môi.

Nào biết lúc này Cố Tả lại nhìn sang.

Anh ý vị thâm trường nhìn Phó Minh Viễn một cái, lấy mấy viên kẹo sữa từ trong túi ra nhẹ nhàng đặt trong tay Nguyễn Ngưng.

"Noãn Hy đang đứng chờ ngoài cửa mộ viên, con ra đó tìm cô ấy đi. Chú có lời muốn nói với Minh Viễn.”

Nguyễn Ngưng có chút chần chờ, kỳ thật cô rất muốn biết trước khi xảy ra hoả hoạn, chú nhỏ đã ở đâu? Sao mấy năm nay chú ấy lại ở đây?

Nhưng nghĩ đến bộ dạng bi thương của ba Nguyễn vừa nãy, cô lại đè nghi vấn này xuống đáy lòng.

Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cô cần gì phải nhắc lại, khiến cho họ càng thêm đau khổ?

Cô không có nhiều ký ức về lúc đó cho nên vẫn có thể nhẹ nhàng hơn. Nhưng bản thân họ lại tự mình trải qua những bi kịch xảy đến với người thân, là chuyện đau khổ đến cỡ nào chứ?

Nguyễn Ngưng hạ quyết tâm, quay đầu nhìn về phía Phó Minh Viễn.

Anh vỗ đầu cô, dịu dàng nói: “Đi đi, anh sẽ nhanh chóng đến tìm em.”

Nguyễn Ngưng đành phải đồng ý, lưu luyến đi ra cửa mộ viên.

Hai người đàn ông yên lặng đứng ở bậc thang, nhìn bóng dáng cô gái dần đi xa.

"Cậu và Ngưng Ngưng đang hẹn hò?” Cố Tả híp mắt hỏi Phó Minh Viễn.

Cảm nhận được địch ý của anh, Phó Minh Viễn nhún vai, "Bọn em lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi.”

Cố Tả sửng sốt, sắc mặt trầm xuống.

Lúc trước bọn họ đã quen biết ở nước ngoài rồi, ấn tượng của anh về Phó Minh Viễn không tồi, nhưng cũng chỉ ở trong việc làm ăn mà thôi.

Người giới giải trí bại hoại và cầm thú ra sao anh đều biết. Anh trăm triệu không ngờ rằng, cái lão già Nguyễn Lập Hoành kia lại gả Ngưng Ngưng cho người trong giới giải trí?

Huống chi Phó gia nổi danh là hào môn thế gia, gia đình như vậy, khẳng định là không ít chuyện phức tạp.

Cố Tả càng nghĩ càng lo lắng, giống như cháu gái mình đã ngã vào một cái hố thật sâu. Chỉ là gạo đã nấu thành cơm, nhìn phương thức ở chung của hai người vừa nãy là biết Ngưng Ngưng đã hãm sâu vào rồi.

Anh cắn chặt răng, híp mắt trừng Phó Minh Viễn, “Không công khai?”

“Đang chuẩn bị.” Thật ra Phó Minh Viễn không sợ, “Qua một thời gian nữa là có thể thấy tin tức.”

Cố Tả dừng một chút, gật đầu.

Anh lại hỏi thêm mấy vấn đề, tuy rằng mỗi một vấn đề đều rất xảo quyệt nhưng đều bị Phó Minh Viễn thoải mái hóa giải.

Cố Tả nhìn chằm chằm Phó Minh Viễn, thấy anh trả lời một cách trơn tru, hỏi nửa ngày cũng không thấy cậu ta mắc lỗi, không khỏi mím môi, âm thầm khó chịu.

Phó Minh Viễn thảnh thơi nhìn Cố Tả.

Nếu đổi lại là những người khác, anh đã sớm bỏ đi, nhưng Cố Tả là chú của Nguyễn Ngưng, lại còn là người anh kính trọng, anh vẫn hy vọng được Cố Tả chúc phúc.

"Sau này có phải em nên gọi anh là chú Tả không?” Anh không biết xấu hổ chút nào hỏi.

Cố Tả liếc xéo anh một cái, rốt cuộc cũng nhịn không được mà đánh một quyền vào bụng Phó Minh Viễn.

"Cậu nghe cho rõ, sau này nếu cậu dám làm loạn, dám khiến Ngưng Ngưng đau lòng, tôi sẽ phế cậu!” Anh ghé vào tai Phó Minh Viễn, âm trầm nói.

Phó Minh Viễn chịu đựng đau đớn, nghe thấy lời này không khỏi cười khổ.

Anh không nghi ngờ tính chân thật của lời mà Cố Tả nói. Cố Tả còn trẻ mà đã từ hai bàn tay trắng đi đến thành công như ngày hôm nay, trên tay anh ta không có khả năng sạch sẽ.

Chỉ là, anh cũng không cũng không sợ anh ta.

“Anh biết anh không uy hiếp được em mà.” Phó Minh Viễn thản nhiên nhìn lại Cố Tả.

Thời điểm Cố Tả nhịn không được chuẩn bị tức giận, Phó Minh Viễn lại vỗ vai anh, thấp giọng nói: "Nhưng mà anh yên tâm, đời này em chỉ muốn cô ấy, những người khác còn không lọt được vào mắt em.”

Nói xong, Phó Minh Viễn không để ý đến anh ta nữa, đi xuống tìm bà xã.

Cố Tả nhìn chằm chằm bóng dáng của cậu ta, quay đầu lại nhìn thoáng qua mộ của anh trai và chị dâu, ánh mắt lóe lên, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, đi theo sau Phó Minh Viễn.

Nguyễn Ngưng và Trì Noãn Hy đứng chờ ở cửa mộ viên, nhìn hai người đàn ông trước sau đi ra, nhanh chóng đến đón.

Vốn dĩ Cố Tả đi đằng sau Phó Minh Viễn, nhưng nhìn thấy Trì Noãn Hy, anh không khỏi chạy nhanh đến đỡ lấy eo bã xã.

“Sao lại ra đây?” Anh nhíu mày.

Trì Noãn Hy hơi hơi mỉm cười, “Trong xe quá buồn nên ra ngoài một chút. Hai người nói xong rồi?”

Cố Tả gật đầu, nhìn trời càng lúc càng tối, anh vội vàng cởi áo gió ra khoác lên người cô.

"Bọn chú về trước, khi khác sẽ đến thăm hai đứa sau.” Anh quay đầu nói với Phó Minh Viễn và Nguyễn Ngưng.

Trì Noãn Hy cũng cười với Nguyễn Ngưng, bảo cô có thời gian rảnh thì đến hãy tiệm của cô ấy chơi.

Cuối cùng hai người họ đi xa, Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn ngồi vào xe chú Lý.

“Anh Minh Viễn, anh và chú nhỏ nói gì với nhau vậy?”

Trong xe, Nguyễn Ngưng tò mò hỏi.

“Không có gì.” Phó Minh Viễn lắc đầu, lại rũ mắt nhìn cô, nheo mắt lại, "Gần đây em hay mơ thấy Cố Tả?”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, không rõ nguyên nhân gật đầu.

"Vậy còn anh?” Anh ôm cô vào ngực, thấp giọng ở bên tai cô hỏi, “Em không mơ thấy anh sao?”

Nguyễn Ngưng không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, mặt không khỏi đỏ lên.

"Chú Lý nghe thấy hết đấy.”

Cô nhìn ghế lái, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Phó Minh Viễn ôm chặt cô, giọng nói rầu rĩ, không thèm để ý, “Em không cần nói lảng sang chuyện khác”

Nguyễn Ngưng cắn môi, hỏi ngược lại: “Vậy còn anh? Anh có mơ thấy không?”

“Đương nhiên, ngày nào em cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh đấy.”

Lần này đến lượt Nguyễn Ngưng tò mò, “Mơ thấy em như thế nào?”

Phó Minh Viễn cong khóe môi, lộ ra một nụ cười xấu xa, sau đó anh đến gần tai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói mấy câu.

Sắc mặt Nguyễn Ngưng ngày càng đỏ, cuối cùng nhịn không được đấm anh một cái.

“Anh Minh Viễn, anh… anh thật xấu!" Cô hổn hển nói.

Phó Minh Viễn cầm lấy tay cô đưa đến bên miệng hôn hôn, “Chỉ xấu với một mình em, được không?”

Nguyễn Ngưng quay đầu đi không muốn để ý đến anh, lại bỗng nhiên nhìn ngoài đường, chần chừ nói: “Hình như đường này không phải là đường về nhà?”

"Ừ, hôm nay chúng ta đến nhà cũ ở.”

Nguyễn Ngưng có chút kỳ quái, “Vì sao chứ?”

"Lúc trước em bị chụp lén, địa chỉ hẳn là bị lộ rồi, chúng ta đến nhà cũ tránh trước đã.” Phó Minh Viễn hàm hồ nói.

Nguyễn Ngưng cũng không nghi ngờ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Hôm đó mẹ đã nói với em, trước kia mọi người sống ở nhà cũ.”

Phó Minh Viễn gật đầu, âm thầm quan sát sắc mặt của cô: "Ừ, khi anh học sơ trung đã sống đó.”

"À đúng rồi, mẹ còn nói lúc anh học sơ trung, còn muốn nhận nuôi em gái?”

Phó Minh Viễn ngẩn ra, anh không ngờ mẹ lại tận lực như vậy.

Nhưng mà anh còn chưa trả lời, chú Lý đang lái xe đã cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, chỉ chớp mắt mà đã trôi qua mười mấy năm.”

"Chú Lý cũng biết sao ạ?”

"Ừ, khi đó chú cũng là tài xế của thiếu gia” Chú Lý nhớ lại nói, “Nhớ rõ đoạn thời gian kia, cứ mỗi buổi chiều sau khi tan học, thiếu gia lại đến cô như viện một lúc.”

Lòng hiếu kỳ của Nguyễn Ngưng bị gợi lên, "Là đến tìm em gái nhỏ kia sao?”

“Đúng vậy.” Chú Lý gật đầu, "Tính ra thì cô bé kia bây giờ lớn lên hẳn là bằng tuổi thiếu phu nhân.”

Trong lòng Nguyễn Ngưng vốn không để ý, nghe được lời này, không biết vì sao trong lòng lại có chút chua.

“Em gái nhỏ kia nhất định là rất đáng yêu nhỉ?” Cô nhìn về phía Phó Minh Viễn, có chút hụt hẫng hỏi.

Biểu tình nhỏ của cô sao thoát khỏi đôi mắt của Phó Minh Viễn?

Tiểu nha đầu đang ghen sao?

Đáy lòng anh buồn cười, lại cực kỳ thích bộ dáng ghen tuông của cô, lập tức ôm gương mặt cô nói: “Đúng vậy, lớn lên đáng yêu, tính cách cũng rất dễ mến.”

Nguyễn Ngưng rất ít khi thấy Phó Minh Viễn khen người khác, nghe được những lời này không khỏi bĩu môi.

“Ra vậy.” Cô gật gật đầu, ôm lấy tay anh, dựa vào người anh nhắm mắt lại.

"Hửm? Sao vậy?”

“Em có chút mệt, chợp mắt một chút đã.”

Nhìn bộ dáng lạnh nhạt của cô, Phó Minh Viễn cười trộm, cúi người hôn trán cô, "Được, đến nơi anh sẽ gọi em.”

Nguyễn Ngưng yên tâm nhắm mắt lại, cô không nói dối, hôm nay khóc nhiều lần như vậy, cảm xúc thay đổi nhanh chóng, cô thật sự rất mệt.

Dựa vào bờ vai rắn chắc của anh, trong lúc xe xóc nảy, cô chậm rãi ngủ.

Chờ đến lúc cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ, trang trí trong phòng cũng xa lạ nốt.

Nguyễn Ngưng đột nhiên tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn xung quanh.

Đối diện giường là bức tường màu trắng có treo mấy khung ảnh, bên trong là những bức ảnh cũ nhưng rất rực rỡ.

Nhìn thấy thiếu niên quen thuộc trong mấy bức ảnh đó, Nguyễn Ngưng nhẹ nhàng thở ra.

Nơi này hẳn là nhà cũ mà anh Minh Viễn nói.

Cô đứng dậy xuống giường, đi đến trước khung ảnh nhìn.

Trên ảnh chụp là bộ dáng thời niên thiếu của anh Minh Viễn, anh mặc đồng phục quý tộc, khuôn mặt non nớt như có thể nhéo ra nước.

Nét tuấn tú mang theo vẻ đứng đắn nghiêm túc khiến mặt Nguyễn Ngưng đỏ lên.

Chỉ là, khi nhìn đồng phục trên người anh, còn có trường học ở phía sau, cô không khỏi nhíu mày.

Cảm giác rất quen thuộc…

Trong lòng có chút khác thường, có thứ gì đó rất kỳ lạ nhưng lại không hình dung ra được được.

Nguyễn Ngưng nghiêng đầu, thật sự nghĩ không ra lý do liền xoay người đi ra hành lang, chuẩn bị đi tìm Phó Minh Viễn.

Phòng bên cạnh đang mở.

Nguyễn Ngưng đi ngang qua, lúc lơ đãng nhìn tình cảnh trong phòng, không khỏi dừng chân lại.

Đây là một thư phòng, diện tích so với phòng ngủ cách vách còn lớn hơn gấp hai lần, mấy kệ sách được bày biện ngăn nắp, trên kệ có đủ loại sách lớn nhỏ.

Nguyễn Ngưng lại lần nữa bị phòng sách của Phó Minh Viễn làm cho chấn động, so với nơi này thì vài cái kệ sách ở chung cư chẳng nhằm nhò gì cả.

Cô có chút tò mò đi vào.

Đi qua từng kệ sách, Nguyễn Ngưng càng nhìn càng cảm thấy hoa mắt.

Chỗ này ngoại trừ sách tiếng Trung, còn có rất nhiều sách nước ngoài, kinh tế triết học, khoa học kỹ thuật nhân văn địa lý… Loại gì cũng có, quả thật giống như một thư viện nhỏ.

Nhưng khi nhìn đến kệ sách cuối cùng, trong lòng vốn đang chấn động và bội phục không khỏi cứng lại.

Hửm, 《 Truyện cổ tích Andersen 》, 《 Truyện cổ Grimm 》, 《 Nàng tiên cá 》, 《 Thủy thủ mặt trăng 》, 《 Những cô gái siêu nhân 》, 《 Thủ lĩnh thẻ bài 》...

Nhìn kệ sách này tất cả đều là truyện cổ tích và truyện tranh, Nguyễn Ngưng không khỏi sững sờ ở tại chỗ.

Truyện cổ tích và truyện tranh thì cô có thể lý giải được.

Nhưng phong cách thiếu nữ này...

Cô thấy một thiếu niên khác trong bức ảnh, đẹp trai nhưng không nghiêm túc mấy, thật sự có chút giống… Dụ thiên vương?

Nguyễn Ngưng sờ cằm, tiện tay rút một quyển 《 Những cô gái siêu nhân 》, khi lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy chữ ký viết tay “Dụ Nhược Vũ”, cô nhoẻn miệng cười.

Quả nhiên, những quyển truyện cổ tích và truyện tranh này hẳn là của Dụ thiên vương nhỉ?

Nghĩ đến dáng vẻ lúc trước khi anh kể truyện cổ tích cho cô, cô không khỏi toét miệng.

“Nếu thật sự là anh kể… A, thật sự có.”

Nguyễn Ngưng tìm kiếm trên kệ sách, rốt cuộc ở một góc của kệ sách, thấy được ba quyển truyện cổ tích xuân, hạ và đông.

Quyển của cô đang giữ là 《 Truyện cổ tích mùa thu 》, cô còn nhớ rõ anh Vũ đã nói, chờ kể xong mùa thu, nhà anh ấy còn có truyện cổ tích mấy mùa khác, chỉ cần cô muốn nghe thì anh sẽ kể.

Chỉ là sau đó cô không chờ được anh.

Nhìn những quyển sách đó, trong đầu chợt lóe lên, Nguyễn Ngưng bỗng nhiên sửng sốt.

Từ từ, vì sao sách của Dụ thiên vương, lại ở trong nhà cũ của Phó gia?

“Bùm —— bùm ——” Tim cô đập nhanh.

Cô nghĩ đến khả năng nào đó, khả năng mà cô chưa từng để ý, hoặc là không có chi tiết nào để liên hệ với nhau, giờ khắc này lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Nhưng mà sao có thể là sự thật được?

“Đúng rồi đúng rồi…” Nguyễn Ngưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người chạy ra khỏi phòng, “Anh Minh Viễn! Anh Minh Viễn!”

Cô sốt ruột gọi anh, “Anh Minh Viễn, anh ở đâu?”

Phó Minh Viễn đang ngồi ở phòng khách xử lý bưu kiện, nghe được giọng của cô, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng dậy chạy lên lầu.

Tới nơi liền thấy cô hoang mang nhìn xung quanh hành lang.

“Sao vậy? Ngưng Ngưng, xảy ra chuyện gì?"

Nguyễn Ngưng nhìn thấy anh, vội vàng tiến lên, không nói hai lời liền kéo tay anh.

Nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay phải của anh, cô không khỏi mím môi.

Cô vẫn luôn cảm thấy tay anh rất đẹp, chỉ là vết sẹo mờ trong lòng bàn tay phá hủy đi vài phần mỹ cảm, có chút tiếc nuối.

Nhưng mà hoá ra là vì thế sao?

“Anh Minh Viễn, vết sẹo này… vết sẹo trên tay anh vì sao mà có?”

Nguyễn Ngưng ôm chặt tay anh vào trong ngực, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngập nước phiếm chút ánh sáng.

Trên tay truyền đến cảm xúc mềm mại, khiến Phó Minh Viễn có chút thất thần, thẳng đến khi nghe rõ vấn đề của cô, anh mới phản ứng lại.

Vốn đang định ngày mai  đưa cô đến nơi đó, lại không ngờ rằng, vừa mới về nhà cũ mà cô đã nhớ lại được.

Anh kiềm chế kích động trong lòng, bâng quơ nói: “Là bởi vì cứu một người.”

“Là em gái nhỏ kia phải không? Chính là em gái nhỏ mà anh muốn nhận nuôi đúng chứ?” Nguyễn Ngưng khẩn trương hỏi.

Phó Minh Viễn nín cười, gật đầu, lại giả vờ nghi hoặc, “Sao em biết?”

Nguyễn Ngưng ngẩn ngơ nhìn anh, lẩm bẩm: "Hoá ra, không phải anh Vũ, mà là anh Viễn…”

"Hửm? Em nói gì cơ?”

Nguyễn Ngưng nhếch miệng cười, trong mắt lại nổi lên một tầng nước.

Cô chưa bao giờ biết, hoá ra anh trai nhỏ ấm áp trong toàn bộ ký ức thơ ấu của mình, người  từng muốn kéo cô ra khỏi nơi tối tăm, có ý định nhận cô làm em gái.

Hoá ra thiên thần của cô, kỵ sĩ của cô, vốn đã sớm xuất hiện… Chỉ là gặp lại lần nữa, cô không chỉ không nhận ra anh, còn vẫn luôn nhận nhầm người.

Cảm động và áy náy nhanh chóng bao phủ lòng cô.

"Anh Viễn, là em.”

Nguyễn Ngưng nắm chặt tay anh, “Em là Ngưng Ngưng, anh còn nhớ rõ không?”

Nhìn bộ dáng tràn đầy nước mắt của cô, Phó Minh Viễn đau lòng, cũng không đành lòng giả vờ nữa.

Anh dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của cô, giọng nói mang theo vô hạn nhu tình, “Sao anh có thể quên được em chứ?”

Nguyễn Ngưng cho rằng anh nghe không hiểu, liền sốt ruột giải thích.

"Ý em là, em gái nhỏ mà anh và chú Lý nói lúc chiều, chính là em."

Sợ anh cho rằng cô đang nói dối, cô lại liều mạng nhớ lại.

"Lúc trước anh cứu em, là ở… ở trên đường cái kia, anh bị thương… anh thường kể truyện cổ tích cho em, khi đó mỗi ngày em đều trông ngóng anh tới, em… anh… hức, em gái nhỏ kia thật sự là em…”

Nhìn cô vừa nói vừa khóc, Phó Minh Viễn buồn cười.

Anh nâng mặt cô, khiến cô nhìn vào mắt anh.

“Anh biết, anh biết là em.”

Nguyễn Ngưng không khỏi ngơ ngẩn, dần bình tĩnh lại.

“Anh vẫn luôn biết?” Cô hít mũi, tủi thân hỏi.

Phó Minh Viễn lắc đầu, "Sáng hôm nay anh mới biết được.”

“Hôm nay?” Nguyễn Ngưng nghĩ nghĩ, hỏi, “Là báo cáo điều tra viết sao?”

“Không phải, anh thấy được quyển sách dưới giường của em.”

"Hả?” Nguyễn Ngưng sửng sốt, “Anh nói rương nhỏ của em?”

Bên trong ngoại trừ quyển truyện cổ tích còn có…

“Đúng vậy, còn thấy được một đống thứ liên quan đến Dụ Nhược Vũ.” Phó Minh Viễn ôm cánh tay, chua xót nói.

Nguyễn Ngưng không khỏi cúi đầu, rụt cổ.

"Em thành thật nói cho anh biết, có phải em nghĩ Dụ Nhược Vũ là anh không?” Phó Minh Viễn nhìn chằm chằm cô, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm.

Không ngờ chuyện này anh cũng đoán được.

Nguyễn Ngưng mở to mắt, nói sang chuyện khác nói: "Nếu anh đã biết lúc sáng rồi, vậy sao lại không nói với em? Nếu em không phát hiện, có phải anh định sẽ không nói với em?”

Cô nhìn anh, đôi mắt trong veo lóe lên.

Phó Minh Viễn không dao động, duỗi tay búng trán cô, “Vậy sao lúc trước em lại không phát hiện chứ?"

Nguyễn Ngưng ai da một tiếng, tay nhỏ sờ sờ trán.

Nhìn người đàn ông xoay người đi vào thư phòng, cô vội vàng chạy chạy đến ngăn trước mặt anh, kéo tay áo anh lại.

"Thật xin lỗi… lúc đó em còn nhỏ, đến lúc lớn lên lại không nhớ nổi bộ dáng của anh…”

Cô vừa thốt ra lời kia, sắc mặt của anh dường như càng trầm hơn.

“Là em không đúng, đừng tức giận.” Cô nũng nịu nói.

Hai người hoàn toàn đổi vai cho nhau.

Phó Minh Viễn rất hưởng thụ việc cô làm nũng như vậy, chỉ là anh không muốn dễ dàng buông tha cô như vậy.

Bỏ lỡ nhiều năm, tóm lại anh vẫn muốn lấy một chút phúc lợi.

Nguyễn Ngưng buồn rầu nhíu mày, nghĩ đến lời nói vô lại lúc chiều anh nói bên tai cô.

Cô đỏ mặt, cảm giác có chút thẹn, nhưng vẫn duỗi tay ôm lấy cổ anh, nhón chân, cố sức đến gần tai anh.

Trong lòng Phó Minh Viễn vừa động liền nghe giọng nói mềm mại của cô gái vang lên ở bên tai.

"Ông xã, tới yêu em được không?”

Hầu kết người đàn ông khẽ nhúc nhích, đột nhiên nắm lấy eo cô, ôm cả người cô lên, để lên mặt sau kệ sách.

Nhìn anh giống như thay đổi thành người khác, mắt nhìn chằm chằm cô, giống như sói dữ theo dõi con mồi, khiến Nguyễn Ngưng co rúm lại.

Cô có phải… đã nói lời không nên nói hay không?

"Hửm? Em đây là đang quyến rũ anh sao?” Người đàn ông áp sát vào người cô, hơi thở nóng rực phả lên vành tai cô.

Mặt Nguyễn Ngưng đỏ rực, ấp úng nói không nên lời.

“Muốn anh hết giận sao sao?” Anh thưởng thức sợi tóc của cô, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp lại ái muội.

Nguyễn Ngưng ngoan ngoãn gật đầu.

Người đàn ông nhẹ nhàng cười, tiếng cười trầm thấp, “Vậy phải xem biểu hiện của em rồi."

"Biểu hiện gì cơ?” Nguyễn Ngưng nhỏ giọng hỏi.

Phó Minh Viễn liếm vành tai cô, “Lấy lòng anh.”

Nguyễn Ngưng đỏ mặt, lúc trước đóng phim ở khách sạn, hai người cũng không phải là không tiếp xúc thân mật, tất nhiên cô hiểu anh nói “lấy lòng” là có ý gì.

"Hửm? Thế nào?”

Giọng nói anh khàn khàn, mang theo dụ/c vọng bị kìm nén.

Nguyễn Ngưng khẽ cắn môi, nhìn hoàn cảnh xung quanh, có chút thẹn thùng nói: "Đừng ở chỗ này, được không?”

“Không được, ngay tại đây.” Phó Minh Viễn cắn vành tai cô, thúc giục nói, “Nhanh nào.”

Nguyễn Ngưng cực kỳ đáng thương nhìn anh, chậm rãi duỗi tay ra, bắt đầu mở cúc áo của anh.

Bởi vì khẩn trương mà tay cô run nhè nhẹ, phải mất một lúc mới mở được nút áo thứ nhất, cô nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.

Cô một bên nhớ lại cách anh thường hay làm, một bên nghĩ nên làm gì để anh nguôi giận.

Phó Minh Viễn nhìn chằm chằm cô, rõ ràng là đêm mùa đông, nhưng thái dương của anh lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Anh khép hờ mắt lại, ẩn nhẫn.

Cuối cùng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bắt lấy tay cô.

Bị anh đè trên sàn thư phòng như vậy, Nguyễn Ngưng nhìn kệ sách, mặt đỏ lên.

Vành mắt cô hồng hồng, kìm nén tiếng r/ên rỉ trong cổ họng, nói đứt quãng: “Anh Minh Viễn, chúng ta… ưm… chúng ta vẫn nên về phòng ngủ…”

Phó Minh Viễn không để ý tới cô, đôi mắt đỏ lên, trước cô gái mà mình yêu từ lâu, lý trí sớm đã sụp đổ.

Nguyễn Ngưng hít mũi, khóc thút thít nói: “Anh Minh Viễn, em lạnh…”

Giọng nói cô mềm mại, dù âm lượng không lớn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng.

Động tác Phó Minh Viễn dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, giọng khàn khàn, “Em gọi anh là gì?”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, gọi anh gì cơ? Cô nghĩ nghĩ, thử gọi: "Anh Viễn?”

Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, nhưng vẫn không đứng dậy.

Nhưng mà Nguyễn Ngưng đã biết ý của anh, ngón tay cô điểm trên người anh, thong thả vân vê theo vòng tròn, mềm mại nói: “ Anh trai, em thấy rất lạnh, chúng ta về phòng được không?”

Cô không biết, giờ phút này bộ dáng của cô yêu kiều quyến rũ đến nhường nào, Phó Minh Viễn nhịn không được cúi người chặn cái miệng nhỏ của cô.

Nguyễn Ngưng ngẩn người, sao lại hôn rồi? Chỉ là trong phút chốc, suy nghĩ của cô đã rơi vào bên trong nụ hôn nồng nhiệt này.

Người đàn ông ngậm lấy môi cô, ra sức mút hết nước bọt trong miệng cô, đoạt lấy hơi thở của cô, khiến cho đại não của cô vì thiếu oxy mà đánh mất năng lực tự chủ.

Trong lúc mơ hồ, cô cảm giác được người đàn ông dùng sức ôm cô lên.

Cô cứ như vậy mà bị treo trên người anh, bị anh ôm ra khỏi thư phòng.

Lúc lưng chạm đến chăn bông mềm mại, Nguyễn Ngưng thoải mái nheo mắt lại.

Mong muốn của cô, anh đều có thể cố gắng hoàn thành, có thể gặp được anh, cô may mắn đến cỡ nào chứ?

Phó Minh Viễn thẳng lưng, duỗi tay thả màn xuống, vây cô và anh trong màn lụa.

Mà Nguyễn Ngưng nhân cơ hội này kéo chăn qua, quấn lên người mình.

Màn lụa tung bay, ánh đèn mờ ảo trên đầu giường, tất cả đều có vẻ mông lung ái muội, khí lạnh mùa đông dường như nóng rực lên.

"Ông xã.”

Khi người đàn ông nhào lên người cô, Nguyễn Ngưng nhẹ giọng hô.

Thân hình Phó Minh Viễn cứng lại, con ngươi tối tăm như mực nhìn cô chằm chằm.

Nguyễn Ngưng nhìn khuôn mặt điển trai như thiên thần của anh, cảm giác được trái tim đập bùm bùm, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cô kéo tay phải của anh, nhìn vào trong lòng bàn tay.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v.e vết sẹo mờ kia, nhịn không được hôn lên đó.

Cuối cùng, cô kéo tay anh xoa lên mặt mình.

Cô nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, thanh âm mềm mại nói với anh: "Ông xã, em thật sự rất yêu, rất yêu anh.”

Phó Minh Viễn cũng nhìn cô chăm chú, nghe được lời của cô, ánh mắt mang theo ý cười, "Biết bây giờ anh đang nghĩ gì không?”

"Nghĩ gì?”

“Anh nghĩ, ngày trước cứu em, là chuyện  đúng đắn nhất anh làm trong cuộc đời mình.”

Nguyễn Ngưng cong môi, trong lòng ngọt ngào, "Vậy gặp được anh, chính là điều may mắn nhất của em.”

“Không, những lời này hẳn là anh nói mới đúng.”

Phó Minh Viễn vuốt v.e gương mặt của cô, trong mắt tràn đầy thâm tình.

"Bà xã, anh yêu em.”

Nói xong, anh cúi đầu, trịnh trọng hôn lên môi cô gái.

Nguyễn Ngưng cũng phối hợp, nhắm hai mắt lại.

Trong màn lụa, người đàn ông kéo chăn lên, che đậy thân thể của cả hai.

Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi bay màn tuyết trắng, thấp thoáng trong màn lụa mỏng là bóng hình hai người kết hợp lại, cộng thêm từng tiếng th/ở dốc, r/ên rỉ…

Rốt cuộc đêm nay họ cũng chính thức có được lẫn nhau.

Mà tương lai, hôn nhân hạnh phúc ngọt ngào của bọn họ cũng vẫn tiếp tục, cho đến khi năm tháng bạc đầu…

Bình luận

Truyện đang đọc