MẬT HÔN

"Anh Minh Viễn, anh muốn nếm thử không?"

Nguyễn Ngưng cắn một miếng kẹo bông gòn, vui vẻ nhìn Phó Minh Viễn, "Thật ngọt, ăn rất ngon."

Cô giơ kẹo lên, đưa đến bên miệng người đàn ông.

Ánh nắng mùa đông nhu hòa, chiếu lên gương mặt trắng nõn không tì vết của cô khiến làn da càng trơn bóng hơn.

Mà chiếc răng nanh bên miệng càng khiến nội tâm của người đàn ông mềm mại.

Làn sóng bình luận lại một lần nữa kêu gào, kêu Phó Minh Viễn ăn nhanh một chút.

Lúc này, đạo diễn đề nghị Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn cùng nhau cắn một miếng kẹo, không thể nghi ngờ lại kích thích khán giả thêm một lần nữa.

"Woa, đây có thể xem là hôn môi gián tiếp không?"

"Đạo diễn thật hiểu ý! Tôi xem trọng ông!"

"Viễn ca liệu có đồng ý không? Có cảm giác anh ấy không phải là người sẽ làm ra loại chuyện này..."

Nhưng mà bình luận đó vừa đăng lên, Phó ảnh đế luôn luôn cao lãnh, bất khả xâm phạm đã gật đầu.

"Được rồi, tôi thu hồi câu vừa nãy, ở trước mặt người mình thích, liêm sỉ là cái gì?!"

"Ha ha ha ha, tôi cảm thấy trong lòng Viễn ca bây giờ hẳn là rất thích."

"Ai nha, mặt Nhuyễn Nhuyễn đỏ lên rồi, thật đáng yêu!"

Bởi vì đạo diễn nói hai người cần phải chụp ảnh lưu niệm, tuy rằng trước mặt nhiều người như vậy cảm giác có phần thẹn thùng nhưng Nguyễn Ngưng vẫn gật đầu phối hợp.

Cô nhìn về phía Phó Minh Viễn, liền rơi vào một đôi mắt đào hoa mê người.

Thu vào trong mắt là hình ảnh người đàn ông cao lớn anh tuấn đang nhìn mình, anh hơi cong cong môi, khiến cô không khỏi đỏ mặt, tim đập liên hồi.

Cô có chút dại ra, lúc này đạo diễn lại nhắc nhở có thể bắt đầu rồi.

Cô vội vàng giơ xiên tre lên, kẹo bông gòn mềm mại như đám mây, chắn đi tầm mắt của cô, cũng che khuất tầm nhìn người đàn ông.

Cô hơi ngửa đầu, nhón chân lên chuẩn bị cắn kẹo bông trắng như tuyết kia.

Một màn này được biên tập cắt nối, dùng kỹ thuật làm chậm chiếu trên màn ảnh.

Lúc này ánh sáng rất đẹp, dưới bầu trời xanh thẳm, hình bóng của hai người nổi bật, vô cùng xinh đẹp.

Khu bình luận vốn dĩ ồn ào mà giờ khắc này liền trở nên vắng lặng.

Khán giả tựa hồ đều nín thở ngưng thần, mong chờ nhìn hình ảnh ngọt ngào trong nháy mắt.

Đúng lúc này Phó Minh Viễn đột nhiên nắm lấy tay Nguyễn Ngưng.

Nguyễn Ngưng còn tưởng là do cô giơ không đủ cao, anh nắm tay mình để điều chỉnh, nhưng mà giây tiếp theo người đàn ông kéo tay cô sang một bên.

Kẹo bông gòn che ở giữa hai người đột nhiên biến mất.

Khuôn mặt tuấn tú của anh lại lần nữa xuất hiện trước mắt cô, mà cô hiện tại vẫn đang duy trì tư thế nhón chân chuẩn bị cắn kẹo bông.

Không kịp thu lại tư thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh nghiêng mặt sang, bờ môi ấm áp dán lên trán cô.

Thời gian dường như dừng lại tại một giây này, Nguyễn Ngưng mở to hai mắt nhìn, cả người cứng lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nhiếp ảnh gia đã sớm chuẩn bị, chộp ngay khoảnh khắc này mà ấn máy ảnh, chụp lại một màn vừa nãy, đến nỗi toàn bộ động tác đều được chụp lại một cách hoàn mỹ.

Mà phân đọan trên màn ảnh cũng bị hậu kỳ xử lý cho chiếu chậm lại, cuối cùng còn ghép ánh sáng hồng nhạt nhu hòa, lãng mạn động lòng người.

Chỉ là một cái hôn trán nhẹ nhàng, lại làm người xem nhịn không được nở nụ cười.

Đây có lẽ chính là bầu không khí ngọt ngào của người đang yêu.

Mà không thể tưởng tượng được chính là việc Phó Minh Viễn hôn lên trán Nguyễn Ngưng. Làn sóng bình luận đang yên ắng nháy mắt bùng nổ.

"Aaaaaa, trời ạ!"

"Mẹ ơi, một màn này quả thực quá đẹp, ngọt đến phát khóc!"

"Tôi muốn khóa đôi vợ chồng này lại! CP hường phấn này thật sự là không khi nào thiếu cẩu lương!"

"Aaaaa, Viễn ca thật lãng mạn, tôi cũng muốn yêu đương!"

"Viễn ca thật là tâm cơ! Anh ấy tuyệt đối là cố ý! Nhưng tôi thích!"

Các fan đã điên cuồng, mà video trên màn ảnh rốt cuộc cũng khôi phục lại tốc độ bình thường.

Phó Minh Viễn chỉ hôn như chuồn chuồn lướt nước, anh chậm rãi đứng thẳng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái, bên môi là ý cười dịu dàng.

"Hình như... thật sự rất ngọt." 

Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn anh, gió lạnh thổi qua, khuôn mặt nhỏ lại ửng đỏ lên.

Cô nhanh lấy lại tinh thần, hoảng loạn lui về phía sau một bước, lại bị Phó Minh Viễn nắm tay, không tránh thoát được 

"Ha ha ha, Viễn ca quá bá đạo, Nhuyễn Nhuyễn khi nãy rõ ràng là chấn động!"

"Bộ dáng đỏ mặt tránh né của Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu quá, cách màn hình tôi cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập của cô ấy~"

"Viễn ca mau mau, nhanh chóng ôm mỹ nhân về!"

"Ha ha, bọn họ ở bên nhau rồi, video này là được quay từ trước."

"Hả? Thật hay giả?"

"Cực kỳ chính xác! Có thể đi xem Weibo của Phó ảnh đế, bây giờ mỗi ngày anh ấy đều đăng một bức ảnh, siêu ngọt!"

"Cảm ơn đã chỉ đường, tôi xem xong cái này lập tức chạy đi nhìn một cái!"

Mà trong video, tay Nguyễn Ngưng nắm chặt cây kẹo, cúi đầu nhìn mũi chân, ánh mắt giống như bị dán xuống mặt đường, đến nhìn cũng không dám nhìn Phó Minh Viễn, nói gì đến việc để ý đến camera đang ghi hình.

"Giận sao?" Phó Minh Viễn đứng phía sau, nhìn sườn mặt cô thăm dò.

Hai người đứng vô cùng gần, chỉ cần anh cúi người một cái là có thể hôn lên mặt Nguyễn Ngưng.

Khán giả lại kêu gào, kích động bảo Phó ảnh đế mau mau cúi đầu, làm chuyện gì cũng nhanh một chút đi.

Đương nhiên ở thời điểm này Phó Minh Viễn không có khả năng làm ra chuyện như vậy.

Nguyễn Ngưng không dám nhìn anh, nghiêng người xê dịch đến bên cạnh, tránh né ánh mắt của Phó Minh Viễn.

Nhưng Phó Minh Viễn không buông tha cô.

Anh đuổi theo, giữ lấy tay cô, không cho né tránh.

"Giận thật sao? Hửm?"

Thanh âm trầm thấp, mang theo vẻ ôn nhu mà trước đây rất ít biểu hiện với người khác.

Nguyễn Ngưng cắn môi, nghiêng mặt liếc nhìn anh một cái.

Trong ánh mắt kia là thẹn thùng, cùng với gương mặt đỏ như quả táo biểu hiện rất rõ ràng tâm tình hiện tại của cô.

"Không.... Không có..."

Bị anh truy hỏi, không còn cách nào cô đành nhỏ giọng trả lời.

Nghe vậy Phó Minh Viễn không khỏi cười khẽ thành tiếng.

Tiếng cười thấp thấp kia tựa như một cọng lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng gãi gãi vào nội tâm người khác, khiến người ta ngứa ngáy đến phát run.

"Đờ mờ, lại tấn công lần nữa!"

"Tôi nhìn thấy cái gì vậy? Viễn ca vừa bắt nạt con gái nhà người ta? Nam thần băng sơn cao lãnh của tôi đâu rồi? Viễn ca như vậy thật khiến cho người khác ngứa ngáy a a a a!"

"Nhịn không được phát ra tiếng cún kêu gâu gâu gâu --"

"Ha ha, toàn bộ hành trình ngọt đến không dám nhìn!"

"Vợ chồng mềm mại khiến người ta ăn đường không ngừng!"

"Ha ha ha, CP tôi yêu nhất là đây!"

Đạo diễn thấy Phó Minh Viễn đã dỗ được Nguyễn Ngưng, liền nói bọn họ làm lại một lần nữa.

Nguyễn Ngưng không khỏi trừng mắt nhìn, rõ ràng là có chút không tình nguyện.

"Sau khi chỉnh sửa những cảnh đó sẽ được cắt bớt, yên tâm yên tâm."

Nghe được đạo diễn hứa hẹn, lúc này Nguyễn Ngưng mới đồng ý, mà Phó Minh Viễn đứng một bên nhẹ nhàng gật đầu, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.

Nhưng ở góc độ Nguyễn Ngưng không nhìn thấy được, anh giơ ngón tay cái lên với đạo diễn.

"Ha ha ha, đạo diễn quá gian! Có nói cắt bớt cảnh nào đâu?"

"Ha ha ha ha, Viễn ca thông đồng với đạo diễn? Không ngờ Viễn ca lại là người như vậy!"

"Nội tâm Nhuyễn Nhuyễn lúc này khẳng định là đã đau vô cùng, trong lòng khổ sở lại không thể nói thành lời hahahaha"

"Má ơi cười chết tôi rôi, cho đạo diễn và Viễn ca một like!”

Trong video, Nguyễn Ngưng quả nhiên nghe theo chỉ dẫn của đạo diễn, lần nữa đứng trước mặt Phó Minh Viễn, giơ kẹo bông gòn lên.

Lúc này Phó Minh Viễn không quấy rối nữa.

Hai người nhẹ nhàng dựa sát vào nhau, hai bên cùng cắn một ngụm kẹo bông gòn.

Ánh mặt trời chiếu xuống trên người bọn họ, cách đó không xa, đầu đường có người thổi saxophone, điệu nhạc du dương ngọt ngào, khiến khung cảnh này càng thêm lãng mạn, say mê...

Kế tiếp trên màn ảnh chiếu thêm vài địa điểm hai người đi chơi.

Tuy ngắn ngủi nhưng vẫn tràn ngập một màu hồng phấn, khiến những người đi theo nhịn không được mỉm cười.

Sắc trời tối dần nhanh chóng hiện lên màn ảnh.

Hình ảnh người đàn ông cao lớn mặc áo lông đen đang cõng trên lưng một cô gái nhỏ nhắn giữa đêm đông nước Pháp.

Mà cô gái kia đang dựa đầu vào vai người đàn ông, hai mắt khép hờ tựa như đã ngủ.

Phụ đề đúng lúc này nhảy lên một hàng "Một ngày mệt mỏi, bờ vai Viễn ca thật vững, có thể yên tâm tựa vào~"

Cuối video là hình ảnh đèn đường nổi lên, dưới ánh đèn mờ nhạt phản chiếu một cái bóng, trải dài trên đường.

"Hây hây hây, tôi cảm thấy mình phải đi chích một mũi insulin*!"

(*) Chất để cân bằng lượng đường trong máu và duy trì lượng đường này ở mức bình thường.

"Xem thật thỏa mãn, ngọt chết tôi rồi!"

"Viễn ca và Nhuyễn Nhuyễn vĩnh viễn hạnh phúc! Tôi thật muốn xem tiếp cẩu lương!"

"Mọi người thật sự không cảm thấy giả sao? Ai lại yêu đương như vậy? Quả thực là không khác gì phim thần tượng, khẳng định là có kịch bản, đừng quên hai người bọn họ đều là diễn viên giỏi."

Trong một đống bình luận hại hòa bỗng nhiên nổi lên một câu nghi ngờ, liền nhanh chóng rước lấy một loạt “tấn công” từ fans.

"Đã nói rõ từ sớm là không có kịch bản, tại sao lại còn có người nghe không hiểu chứ? Mỗi lần xem là mỗi lần hỏi, có thấy phiền không?"

"Trước khi quay chương trình này Viễn ca đã thích Nhuyễn Nhuyễn rồi, còn giới thiệu cô ấy với Bùi lão, còn có bộ phim <Đồng Dao> kia, hai người cùng lồng tiếng đó."

"Nếu không phải vì muốn theo đuổi Nhuyễn Nhuyễn, một người có địa vị như Viễn ca, còn là người luôn có nguyên tắc sẽ đồng ý tham gia loại chương trình thực tế này sao? Nói là diễn kịch thật sự nực cười."

Nhưng mà các fan nói vẫn không thuyết phục được tất cả người qua đường.

"Đó là lăng xê, gần đây không phải các sao đều làm như vậy sao? Mấy người quá ngây thơ rồi."

"Đúng vậy, tiết mục này trước đây xào nấu đâu ít CP? Một đôi thành công ở hiện thực cũng không có, nhưng lúc nào cũng tung hường phấn. Làm ơn đi, chỉ là một tiết mục thôi mà, đừng nghiêm túc quá."

"Mỗi lần nhìn mấy cặp đôi hường phấn kia liền cảm thấy thật muốn cười..."

Khu bình luận ồn ào huyên náo, các fans đều tức đến run tay.

Mà lúc này chương trình đã gần hết, đang chiếu ra vài phân cảnh của tập sau.

Xuất hiện đầu tiên là gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng của Phó Minh Viễn.

Ở dưới bầu trời đêm pháo hoa rực rỡ, ánh mắt nhìn ngắm người con gái đang ăn mặc lộng lẫy, hơi mỉm cười.

"Chúng ta ở bên nhau đi." Chỉ nghe được anh nói một câu như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc