MẮT MÙ


Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
“Mắt của cô ấy bị sao, anh không điều tra được sao?”
Trong phòng riêng của một tiệm trà cao cấp, Thẩm Chu An ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ lê, nhìn thẳng thám tử tư phía đối diện.
Mặc dù Thẩm Chu An ăn mặc giản dị nhưng vẫn không thể che đi được khí chất kiêu ngạo lạnh lùng của anh.

Ánh mắt anh dài hẹp, lúc nghiêm túc sẽ khiến đối phương cảm thấy ngột ngạt.
Thái độ của thám tử tư lại càng nghiêm túc hơn: “Tôi có tra thêm được một vài thông tin, nhưng tôi nghĩ trực tiếp báo cáo với anh sẽ tốt hơn.”
Thẩm Chu An gật đầu, ý bảo thám tử tư nói tiếp.
“Năm cô Chu An học cấp ba thì được bố mẹ đẻ tìm lại.

Gia đình đó họ Hứa.

Bố cô ấy mở một xí nghiệp nhỏ, ông ấy có hai người vợ.

Vợ cả là mẹ đẻ của cô Chu An, qua đời mười năm trước, sau đó bố của cô ấy tái hôn với một người phụ nữ khác, cũng có một đứa con gái.

Đây đảm bảo 100% là sự thật.”
Anh ta đưa cho Thẩm Chu An một xấp ảnh chụp.

Trong đó vài tấm ảnh đơn lẻ của nhà họ Hứa, còn có một ông chú bụng phệ khoảng hơn năm mươi tuổi, trên ảnh chụp còn có dòng chữ: nhà đầu tư Hứa gia.
Thám tử tư dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Theo lời từ trợ lý và bảo mẫu của Hứa gia nói thì ông Hứa rất yêu thương vợ và con gái.

Ông Hứa không đành lòng để con gái mình phải chịu thiệt thòi nên đã đẩy cô Chu cho nhà đầu tư.

Cô Chu kháng cự thì bị thương ở đầu, sau đó mất đi thị giác.

Đây là tài liệu bệnh án của cô Chu.”

Thám tử tư đưa tài liệu ra, nhưng không thấy người đối diện nhận lấy.

Anh ta ngước nhìn đối phương, cả người run lên.
Thẩm Chu An nhìn bức ảnh chụp trên bàn giống như đang nhìn một thứ rác rưởi.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh dừng trên ảnh chụp của ông Hứa, giống như muốn băm nát nó ra vậy.
Thực tế, Thẩm Chu An thực sự nghĩ như vậy.

Anh là một người không dễ tức giận, nhưng lúc nghe chuyện Chu An bị bố đẻ của mình xem như một món đồ trao đổi lợi ích, lồng ngực anh lại bùng lên cơn giận.
Chu An học lớp mười hai, cô ấy mới có mười bảy tuổi! Một cô gái chưa trưởng thành được nhận về nhà chưa được bao lâu, vẫn còn đang thích ứng với căn nhà mới, nhưng lại bị chính người bố đẻ của mình nhẫn tâm đẩy vào hố lửa chỉ vì chút lợi ích.
Thấy đối phương sắp mất lý trí, thám tử tư nhanh chóng cao giọng nói: “Ở bên ngoài, cô Chu may mắn gặp được con trai thứ hai nhà họ Phó! Con trai thứ hai của nhà họ Phó là Phó Minh Sâm.

Anh ta đưa cô Chu đang bị thương tới bệnh viện điều trị, sau đó còn để cô ấy sống ở một trong những bất động sản do chính anh ta đứng tên.

Công việc đầu tư của ông Hứa và những nhà đầu tư khác bị Phó Minh Sâm chặn lại, vài nhà đầu tư còn bị phạt tù vì quan hệ với trẻ chưa thành niên.”
Thẩm Chu An giữ lại một chút lý trí.
Xem ra bạn trai của Chu An cũng tạm được.
Thẩm Chu An trả một khoản tiền hậu hĩnh cho thám tử tư, sau đó bảo anh ta không cần tiếp tục điều tra sinh hoạt cá nhân của Chu An.
Anh còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Thẩm Chu An đã nhìn thấy bộ dạng bối rối và kích động Chu An khi cầm gậy dò đường ở ngã tư, đã từng nhìn thấy bộ dạng vừa đi vừa sợ bị ngã của cô, cũng đã từng nhìn thấy bộ dạng khiêm tốn xin lỗi người khác khi cô vô tình đụng phải họ trên đường.
Anh sẽ làm bất cứ thứ gì để có thể chữa khỏi đôi mắt cho cô.
Sau khi khôi phục thị giác, Chu An không cần phải hạ mình xuống nữa.
—-
Sau khi nói rõ với Phó Minh Sâm, tâm trạng của Chu An tốt hơn rất nhiều.

Mối quan hệ của cô và Phó Minh Sâm khôi phục lại như trước.
Chu An mở ngăn tủ kéo lấy cái chén bị vỡ thành hai mảnh ra, do dự một hồi rồi bỏ nó vào thùng, sau đó đi ra ngoài.
Lần này cô ra ngoài một mình, Phó Minh Sâm cố ý lái xe đưa cô đi.
Chu An tới trung tâm thương mại lần trước cô và Trương Phượng Khiết tới, sau đó dựa vào trí nhớ của mình tìm được cửa hàng tự làm đồ thủ công kia.

“Ồ, là em gái xinh đẹp.” Bà chủ đang hướng dẫn khách hàng trong tiệm, ngẩng đầu nhìn thấy Chu An thì rất vui vẻ.

Cô nói vài câu giải thích với khách hàng, sau đó nhanh chóng đi qua dẫn Chu An vào, nhiệt tình nói: “Cô Chu, món quà lần trước tặng bạn trai có hài lòng không?”
Chu An đưa hộp quà cho cô, ngượng ngùng cười nói: “Em không cẩn thận làm hỏng mất rồi, vẫn chưa tặng được.

Có thể sửa được không ạ?”
Bà chủ mở hộp quà ra, thấy cái chén đã bị vỡ thành hai mảnh.
Bà chủ: …….
Bộ dạng chờ mong của Chu An khiến bà chủ không đành lòng nói từ chối, cô nghĩ nghĩ một lát, sau đó uyển chuyển tìm từ ngữ: “Đương nhiên là có thể, chỉ là phải tốn chút thời gian, hơn nữa có thể sửa đến mức không còn chút dấu vết nào.”
Chu An gật đầu, chậm rãi nói: “Không sao ạ, phiền chị sửa lại một chút giúp em.”
“Được thôi, vậy sau khi sửa xong tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Vâng.” Chu An nói xong thì đứng dậy, chậm rãi rời khỏi cửa hàng thủ công.
Dựa vào biển chỉ đường dành cho người mù, Chu An đi đến cửa thang máy, bấm thang máy xuống lầu một.

Lúc sắp ra khỏi trung tâm thương mại, cô cảm thấy hơi khát nước nên quay đầu, đi theo mùi hương đến một quán cà phê gần đó.
Cô gọi một cốc latte, món mà quán cà phê nào cũng có, sau đó ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.
Cô bưng ly cà phê uống từng ngụm nhỏ, hơi nóng quanh quẩn nơi chóp mũi, thêm vào đó là mùi chua bốc ra từ cơ thể lâu ngày chưa tắm rửa.
Mùi đó phát ra từ chỗ đối diện của cô.
Một người đàn ông trung niên ngồi xổm trên ghế sô pha của khu vực nghỉ ngơi trong trung tâm mua sắm để sưởi ấm.

Lúc nhìn thấy Chu An cầm gậy dò đường thì mắt anh ta sáng lên, đi theo cô vào quán cà phê.
Chu An rất nhạy bén với mùi hương, nhưng nếu bây giờ đổi một cái bàn khác thì có vẻ hơi bất lịch sự.
Cô định chờ cà phê bớt nóng hơn một chút, sau đó nhanh chóng uống hết rồi ra về.
Chu An bưng ly cà phê lên, đưa lên miệng thổi.
Thời gian trà chiều, có hai cô gái ăn mặc sang trọng, đi giày cao gót, bên người còn xách theo vài túi đồ vừa nói vừa cười đi vào quán cà phê, ngồi xuống bàn trống bên cạnh Chu An.
Chu An nghe bọn họ phàn nàn về sự nghiêm khắc của giáo viên đại học, trong lòng có chút hâm mộ.
“Này, anh Minh Sâm nhà cậu càng ngày càng chu đáo đấy nhé,” Một cô gái cười nói với bạn mình: “Những công tử nhà giàu khác đều tặng túi xách, xe cộ, nhà các thứ.


Anh ta lại ngược lại, trời mưa thì tặng ô, trời trở gió lạnh thì tặng khăn quàng cổ, sáng sớm tặng bữa sáng, buổi tối thì tặng đồ ăn khuya.

Duyệt Nhan, cậu nói thật đi, cậu có chút động tâm nào với anh ta không hả?”
Nghe người khác nhắc đến tên Phó Minh Sâm, lông mi của Chu An hơi run lên.
Cô hơi nhếch khóe miệng, đột nhiên hơi nhớ anh Phó.
“Không chỉ là một chút thôi đâu.” Chu An nghe thấy cô gái kia ngọt ngào nói: “Là cực kỳ cực kỳ thích.

Anh Minh Sâm không phải là người đàn ông lăng nhăng, anh ấy rất nghiêm túc.

Tớ nghĩ cũng đã đến lúc tớ đáp lại anh ấy rồi.”
Bạn cô ấy hỏi: “Lần này cậu động lòng rồi?”
Cô gái kia nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Anh ấy làm nhiều thứ cho tớ như vậy, tớ nghĩ mình cũng phải làm chút gì đó cho anh ấy.

Hình như tập đoàn Phó thị muốn hợp tác với Thẩm thị.

Tớ định sẽ đi thực tập ở tập đoàn của anh họ, sau đó nói bóng nói gió một chút.

Nhưng mà tớ làm như vậy có phải rất dễ bị anh họ tớ nhìn ra hay không?”
“Đương nhiên rồi, từ trước đến giờ cậu không có hứng thú với việc kinh doanh của gia đình, bây giờ đột nhiên lại đến đó, người khác chắc chắn sẽ nghi ngờ rồi.”
“Haiz, vậy phải làm sao bây giờ….”
……
Chu An không nghe được hai người kia nói gì nữa.

Từ lúc cô gái kia nói ra hai từ “Phó thị”, trong đầu Chu An liền nổ ầm một tiếng, đầu óc trống rỗng.
“Anh Minh Sâm”, “Tập đoàn Phó thị”, tất cả đều trùng khớp với anh Phó.
Chu An dùng bàn tay đã cứng ngắc đặt ly cà phê xuống, sau đó ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm hòa lẫn với mùi nước hoa hồng dịu nhẹ, giống y đúc mùi hương cô từng ngửi thấy trên người Phó Minh Sâm.
Anh Phó đang theo đuổi cô ấy…..
Đó là kết luận của Chu An khi trong đầu lặp đi lặp lại đoạn đối thoại của hai cô gái kia.
Nhận ra những gì mình đang đoán, Chu An vô thức muốn chạy trốn.

Rời khỏi đây ngay lập tức chính là thông điệp mà đại não gửi cho cô.
Chu An mở gậy dò đường ra, vừa định đứng lên thì người đàn ông ngồi phía đối diện cũng đứng lên, cái bàn lắc lư một chút, khiến nửa ly latte còn lại rơi xuống đất.
Chu An cảm giác được hơi nóng bắn vào váy cô, thấm vào bên trong.

Cô mặc một chiếc váy ren dài, bên trong chỉ có một lớp lót rất mỏng.
“Xin lỗi xin lỗi!” Người đàn ông phía đối diện khom lưng xin lỗi, vội vàng lau váy giúp cô: “Để tôi lau giúp cô!”
Chu An vừa bị người ta đụng vào thì lập tức co rúm lại, cô không nhìn thấy người kia, chỉ có thể lấy hai tay chắn trước váy, cố gắng bình tĩnh hết sức nói: “Không sao, để tôi tự làm.”
Người đàn ông kia lại dường như không nghe thấy, tiếp tục chạm vào chân của Chu An.
“Tôi nói tôi không sao! Đừng chạm vào tôi.” Chu An không khỏi run lên, cô cố gắng hất tay anh ta ra, âm lượng cũng không tự giác mà cao hơn.
“Cô không nhìn thấy, để tôi lau giúp cô.” Giọng nói của người đàn ông toát ra vẻ tục tĩu, bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt lấy hai tay của cô để cô không thể động đậy, tay kia vén vạt váy lên.
Lúc sắp vén vạt váy lên thì cô gái bên cạnh cầm túi xách Gucci đập vào người anh ta khiến anh ta lảo đảo, lùi về phía sau hai bước, đồng thời buông tay cô ra.
“Cô ấy nói đừng chạm vào cô ấy, anh không nghe thấy à!”
Tần Duyệt Nhan đứng bên cạnh Chu An, đôi lông mày đẹp đẽ thanh tú nhướng lên, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
“Cô không sao chứ?” Bạn của Tần Duyệt Nhan thấy sắc mặt Chu An trắng bệch thì nhẹ giọng hỏi cô.
Chu An muốn nói không sao, nhưng ngay cả sức để mở miệng nói cũng không có.

Hai tay cô chống xuống bàn, cố gắng kìm nén run rẩy, thở dốc.
Người đàn ông kia thấy mọi người trong quán cà phê đều đổ dồn về mình, anh ta lắp bắp, ngẩng đầu nói lớn: “Tôi, tôi chỉ là tốt bụng giúp cô ấy mà thôi!”
Tần Duyệt Nhan cao ngạo khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: “Giúp? Rõ ràng anh đang lợi dụng việc cô ấy không nhìn thấy mà ra tay sàm sỡ cô ấy! Camera ở ngay phía sau anh, có cần mời cảnh sát đến đây xem lại không? Tôi báo cảnh sát giúp anh nhé!”
Tần Duyệt Nhan lấy điện thoại ra, báo cảnh sát ngay trước mặt anh ta.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, người đàn ông kia định quay đầu bỏ chạy, nhưng bị một người khách nam khác duỗi chân ra khiến anh ta vấp ngã.

Nhân viên công tác trong quán cà phê chia làm hai nhóm, một nhóm nam khống chế gã kia, hai nữ phục vụ thì đi tới xin lỗi Chu An.
“Thật xin lỗi thưa cô, khiến cô gặp phải chuyện như thế này trong quán của chúng tôi.” Phục vụ thật lòng xin lỗi, xoay người nói với cô: “Để tôi xử lý vết bẩn trên váy giúp cô nhé?”
Chu An lấy lại được một chút khí lực, cô lắc đầu nhẹ, giọng nói yếu ớt: “Không cần đâu, cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người.”
Cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này.
Gậy dò đường vì chuyện vừa rồi mà rơi xuống đất, cô ngồi xổm xuống sờ sờ tìm gậy.

Dưới sàn là một vũng cà phê, Tần Duyệt Nhan nhanh chóng đưa gậy dò đường cho Chu An trước khi cô đụng phải cà phê.
Hương hoa hồng phảng phất quanh chóp mũi.
Chu An ngẩn người, đứng lên, nói cảm ơn với cô.
Chu An gật đầu với các cô, cầm gậy dò đường, thẳng lưng đi ra khỏi quán cà phê với chiếc váy bị bẩn.
Tần Duyệt Nhan nhìn tấm lưng mảnh khảnh yếu ớt của Chu An, có hơi thất thần.
Cô không có sức chống cự với những giọng nói dễ nghe, giọng nói của Chu An lại cực kỳ dễ nghe, hơn nữa cô còn cảm thấy có chút quen thuộc không rõ.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc