MẮT MÙ


Edit: Jiang
Trường học của Chu An khai giảng sớm, sau Tết Thẩm Chu Niên cũng có ít công việc phải trở về Pháp để xử lý nên bọn họ không ở lại thủ đô quá lâu liền bay trở về Pháp.
Có lái xe tới đón bọn họ.

Ở ghế sau xe, Thẩm Chu Niên hơi im lặng một lát, quay đầu nhìn Chu An, hỏi ra vấn đề mà anh vẫn luôn kìm nén: “Hôm nay có thể chuyển qua đây rồi sao?”
Chu An mấp máy môi, vài giây sau mới trả lời: “Chắc là được rồi.”
Đáy mắt Thẩm Chu Niên hiện lên ý cười, nhẹ nhàng nói: “Anh giúp em qua lấy hành lý.”
Ánh mắt của Chu An xẹt qua thông báo công việc trên màn hình điện thoại của anh, mỉm cười nói: “Anh đi làm đi, em chỉ có chút đồ thôi, một mình em có thể làm được.”
Thấy Thẩm Chu Niên không vui lắm, Chu An nở nụ cười.

Cô đẩy nhẹ anh, nói: “Đi thôi đi thôi.”
Thẩm Chu Niên lạnh nhạt nhìn cô, anh liếm môi dưới, chầm chậm nói: “Đừng làm nũng, anh đi làm là được chứ gì.”
Cô làm nũng chỗ nào cơ chứ.
Chu An nhớ lại giọng điệu lúc nãy của mình, hình như có hơi thân thiết hơn bình thường thì phải.
Thẩm Chu Niên để lái xe của mình ở dưới lầu nhà trọ của Chu An để đưa cô về, còn mình thì lái xe đến công ty.
Chu An mất một tiếng để thu dọn mọi thứ rồi đặt lên xe, thời gian còn lại, cô ở trong nhà nấu cơm rồi chờ bạn cùng phòng về ăn.
Khoai tây nghiền là món chính, cà chua, khoai tây và thịt bò được hầm nhừ, sau đó thêm một vài món mặn và món chay, đợi bọn Laura và Julio cùng nhau trở về.
Nhắc tới chuyện cô phải dọn ra trọ, hai người đều luôn miệng nói chúc mừng cô và bạn trai đã có bước tiến triển mới.
Chu An cười cười, cũng không lên tiếng giải thích.

Dạo gần đây quan hệ giữa cô và Thẩm Chu Niên có hơi phức tạp, không tiện giải thích.
Laura và Julio tiễn cô xuống lầu, Chu An ôm tạm biệt bọn họ rồi lên xe.
Căn hộ của Thẩm Chu Niên chỉ có một tầng, nhưng có khá nhiều phòng.


Chu An xem xét vài căn phòng rồi trở lại phòng khách, cuối cùng quyết định đầu tiên sẽ ngủ ở sô pha.
Giống với Thẩm Chu Niên.
Cô đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ tâm lý, lựa chọn chỗ ngủ có không gian hẹp có thể là bởi vì trong tiềm thức không có đủ cảm giác an toàn.

Nếu đột ngột bắt anh ngủ trên giường chắc chắn anh sẽ không thích ứng được.
May là phòng khách của anh đủ lớn, Chu An nghĩ nghĩ rồi bố trí lại hai ghế sô pha dài thành một cái giường.
Năm giờ chiều, dì giúp việc lại tới nấu cơm chiều cho hai người họ và Nhị Bạch.
Chắc chắn là Thẩm Chu Niên đã nói trước với dì giúp việc, bà nhìn thấy Chu An cũng kinh ngạc.
Mặt Chu An hơi đỏ, cô chạy vào phòng bếp phụ nấu ăn.
Dì giúp việc rời đi không bao lâu thì ngoài cửa vang lên tiếng “Ting”.

Chu An bước nhanh về phía trước, vì thế người đầu tiên Thẩm Chu An nhìn thấy khi mở cửa là Chu An.
Gió chiều thổi nhè nhẹ khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Chu An dang hai tay ra, hơi nghiêng đầu, mím môi cười: “Ôm một cái.”
Thẩm Chu Niên ôm lấy cô, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Sau này đến phiên em trị liệu giúp anh rồi, An An.”
Chu An vỗ nhẹ lưng anh: “Chúng ta cùng nhau bình phục.”
…..
“Em muốn ngủ ở đây?” Thẩm Chu Niên liếc nhìn chiếc ghế sô pha mình thường ngủ, đột nhiên cảm thấy đây không phải là chỗ cho người ngủ, anh nắm chặt tay Chu An, đẩy cô về phía phòng ngủ: “Em vào giường ngủ đi, anh không muốn em chịu thiệt.”
“Ưu tiên người bệnh.” Chu An gỡ tay ra khỏi tay anh, đi ra khỏi phòng, kiên định nói: “Em ngủ bên cạnh anh, như thế anh sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
“Chúng ta từ từ chuyển từ sô pha vào giường.” Chu An ngửa đầu, đôi mắt phát sáng: “Được không?”
Thẩm Chu Niên nhìn cô rồi gật đầu.
Cô đã dỗ dành mình như thế rồi, còn có thể không đồng ý sao.
Chu An xếp quần áo của mình bỏ vào tủ quần áo, sau đó dùng phòng tắm trong phòng ngủ.

Không gian trong thư phòng rất lớn, Thẩm Chu Niên đã sai người đặt thêm một bộ bàn ghế vào trong, như vậy anh và chu An có thể học tập và làm việc với nhau.

Cuộc sống của hai người sau khi sống chung cũng không có gì khó khăn, thậm chí Chu An còn có thể tiết kiệm thời gian nấu nướng.
Mười một giờ tối, Thẩm Chu Niên đóng laptop lại, đi tới bàn học của người nào đó đang mải mê học tập, giơ tay gõ nhẹ lên bàn: “Đi ngủ thôi.”
Chu An dụi dụi mắt, đi theo anh ra phòng khách.
Chu An trải chăn cho mình xong, quay đầu nhìn Thẩm Chu Niên đang ôm thêm một cái chăn đi ra, cô nhìn sang ghế sô pha bên cạnh của anh, hỏi: “Anh muốn đắp hai cái chăn sao?”
Thẩm Chu Niên một tay ôm chăn, tay kia kéo Chu An đến trước mặt, sau đó đặt chiếc chăn kia xuống ghế sô pha, chồng hai cái chăn lên nhau: “Cho em đó.”
Trải xong, anh quay đầu cười nói: “Lỡ em ngã thì sao.

Ngày mai anh sẽ cho người tới đổi một tấm thảm dày hơn.”
Chu An nhỏ giọng phản đối: “Em ngủ rất ngoan đó.”
Thẩm Chu Niên cười cười, ấn cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đi vòng qua phía sau ghế sô pha, nhìn mái tóc hơi rối của cô, anh không nhịn được xoa đầu cô một chút.
Chỉ một chút, sau đó liền nhanh chóng thu tay lại.
Thẩm Chu Niên xốc chăn lên, nằm xuống: “Ngủ thôi.”
Hai người nằm đối diện nhau, chỉ cách nhau một cánh tay.
Chu An chôn mình trong chăn, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Tắt đèn.
Ban đêm, có lẽ là do hệ thống sưởi trong phòng khách hơi cao nên Chu An để một tay ra ngoài chăn.

Mu bàn tay cô chạm vào đầu của Thẩm Chu Niên khiến anh tỉnh giấc, theo ánh trăng, anh thấy mặt cô đỏ bừng nên đứng lên hạ độ ấm của hệ thống sưởi xuống một chút.
Trước khi chìm vào giấc ngủ một lần nữa, anh ngáp một cái.

Anh cũng nóng, anh vươn tay đè lên mu bàn tay của Chu An.

Học kỳ này Chu An vừa phải chuẩn bị tốt nghiệp, vừa phải hoàn thành các bài kiểm tra và cuộc thi điều chế nước hoa toàn cầu, bận đến mức Thẩm Chu Niên cảm thấy đau lòng.
Toàn bộ tinh lực của cô đều đặt vào bài vở, Thẩm Chu Niên suy nghĩ một hồi, cuối cùng đợi đến khi cô tốt nghiệp.

Sau khi vượt qua tất cả các bài kiểm tra của Học viện nước hoa Grasse, Chu An còn phải chuẩn bị cho quá trình bảo vệ đồ án tốt nghiệp.

Toàn bộ giáo viên đều thông qua, các đàn chị đàn em vây quanh cũng đều kinh ngạc trước tài năng của cô.
Sau khi luận văn được thông qua, cô không cần phải tham gia chương trình học của trường học đó.

Từ giờ đến lễ tốt nghiệp còn khoảng hai tháng, đúng lúc có thể dốc toàn bộ sức lực chuẩn bị cho cuộc thi điều chế nước hoa toàn cầu.
Mỗi ngày cô đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm của trường học để nghiên cứu điều chế nước hoa.
Thẩm Chu Niên đến trường đưa đón co mỗi ngày, mỗi ngày đều có thể ngửi được một mùi nước hoa khác trên người cô.

Phòng thí nghiệm không cho phép mang đồ ăn vào bên trong, mấy ngày nay cô về nhà rất muộn, khoảng chiều tối Thẩm Chu Niên sẽ mang đồ ăn qua cho cô.
Hai người ngồi ăn ở băng ghế dài bên ngoài.
Chu An vì quan tâm đến cuộc thi nên không có khẩu vị, cô chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.

Thẩm Chu Niên cũng đặt đũa theo, biểu cảm hơi nghiêm túc.
Chu An cụp mắt.
Cô có thể cảm nhận được Thẩm Chu Niên đang không vui.
Có lẽ là bởi vì ngày nào cũng đến đây nên anh cảm thấy nhàm chán.
“Anh không cần ngày nào cũng đưa cơm đến cho em đâu.” Chu An khéo léo nói: “Dưới lầu có cửa hàng tiện lợi mà.”
Thẩm Chu Niên thoáng tức giận, anh cố nhịn xuống, đợi tiêu hóa xong cơn giận rồi mới mở miệng: “Đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi không có dinh dưỡng.

Anh không tới xem em, chắc chắn em sẽ bỏ bữa.”
Chu An ngẩn người, hỏi thử: “Là bởi vì em không ăn cơm nên anh không vui à?”
Thẩm Chu Niên liếc cô: “Nếu không thì sao?”
Chu An bỗng nở nụ cười.

Cô cầm đũa lên ăn một miếng cơm to, Thẩm Chu Niên thấy thế cũng không xụ mặt nữa, anh gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào chén cô, dịu dàng nói: “Ăn chậm một chút.”
Cuộc thi điều chế nước hoa là cuộc thi lớn toàn quốc, được tài trợ bởi mười thương hiệu nước hoa lớn trên toàn thế giới, trong đó có cả Đường Tống.
Người dự thi đa số đều là những chuyên gia của các thương hiệu khác nhau, những nhà điều chế hương liệu độc lập như Chu An không nhiều lắm.
Ngoại trừ việc cô là sinh viên tốt nghiệp học viện Grasse hàng đầu ra thì bối cảnh của Chu An không có gì đặc biệt, thậm chí có thể nói cô có vẻ mờ nhạt trong trong giới chế tạo nước hoa danh tiếng này.

Nhưng chính bởi vì bối cảnh giản dị này mà cô đã trở thành con hắc mã nổi bật trong cuộc thi này.
Đứng vị trí thứ ba trong số hơn một nghìn người tham dự trên toàn thế giới.
Không chỉ là tuyển thủ châu Á đầu tiên có thể tiến vào top 5 mà còn là tuyển thủ trẻ nhất trong số 5 người đứng đầu.
Cuộc thi điều chế nước hoa không mở rộng quy mô ra toàn thế giới, khán giả cùng với ban giám khảo cũng là những người có kinh nghiệm trong giới điều chế nước hoa, nếu không có sự đồng ý của thí sinh, phía ban tổ chức nghiêm cấm tất cả mọi hình thức để lộ tư liệu của thí sinh.
Cho nên chỉ có tên tuổi, thứ hạng cùng với tác phẩm tên “AnZhou” là nổi tiếng, ngoài ra không ai biết đến Chu An trông như thế nào.
Gần như ngay sau khi kết quả được công bố, Chu An đã nhận được vô số lời mời làm việc từ các thương hiệu nước hoa khác nhau.
Trong đó có Đường Tống.
Có điều email này lại không giống với các email của các thương hiệu khác.
“Gửi cô Chu An,
Cô có đồng ý làm việc cùng với anh Thẩm Chu Niên không?
— Đường Tống”
Trong thư phòng, Chu An mở email, nhìn chằm chằm vài phút, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi sau máy tính ở phía đối diện.
Màn hình máy tính của Thẩm Chu Niên vẫn dừng ở trang gửi email, anh siết chặt chuột máy tính trong vô thức.
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu An, chỉ có thể yên lặng và chờ đợi.
Yết hầu của anh lên xuống một hồi, lâu sau mới không chắc chắn hỏi: “Đồng ý không?”
Chu An mím môi cười khẽ, cô đứng lên, nhẹ nhàng bước đến bên bàn của Thẩm Chu Niên, cụp mắt nói: “Anh đưa tay ra đây.”
Thẩm Chu Niên đưa tay về phía cô.
Chu An đặt một lọ thủy tinh hình vuông trong suốt có chất lỏng vào tay anh.
Thẩm Chu Niên có hơi sững sờ nhìn chiếc lọ.
Đây là tác phẩm dự thi của Chu An – ấm trà ấm ngày tuyết rơi.

Ngày hôm đó có một thương hiệu trả giá rất cao để có thể mua tác phẩm này, nhưng Chu An đã từ chối thẳng thừng.
Thẩm Chu Niên không dám động đậy, anh nhẹ giọng hỏi: “Cho anh sao?”
Chu An ừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp cong lên: “Anh có thể giữ làm của riêng, cũng có thể đưa nó vào dây chuyền sản xuất của Đường Tống.”
Ngụ ý là cô đồng ý.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc