MẮT MÙ


Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Khuôn viên Học viện Grasse nằm ở trung tâm thủ đô Paris.

Bởi vì trường học không có ký túc xá cho sinh viên nên sinh viên phải tự thuê nhà trọ.
Giá thuê nhà ở trung tâm rất đắt đỏ, với kinh phí hạn hẹp của bọn họ thì chỉ có thể thuê một phòng đơn.

Thật ra một căn nhà giá bốn trăm euro đối với Chu An mà nói có hơi quá sức.

Nhưng cũng may khi nhập học, cô đã nhận được một phần học bổng có thể miễn học phí.

Trong lúc đi học, cô chỉ cần chi trả chi phí sinh hoạt.
Laura lớn hơn Chu An hai tuổi, kinh nghiệm cuộc sống phong phú.

Rất nhanh Laura đã tìm được căn nhà thuê khiến cả hai đều vừa lòng.
Là một tòa nhà chung cư dành cho sinh viên thuê trong trung tâm thành phố.

Chu An và Laura cùng với hai du học sinh ở chung một dãy phòng, mỗi người một phòng ngủ, phòng bếp và nhà vệ sinh chung ở cuối dãy.
Hai người còn lại là con trai, một người tên là Lewis, là người Tây Ban Nha, người còn lại tên là Julio đến từ mảnh đất Nam Mỹ Mexico.

Hai người họ đều là sinh viên ngành kỹ thuật của đại học bên cạnh, vào ở sớm hơn các cô vài ngày.
Buổi chiều hôm Chu An và Laura chuyển đến đúng lúc Julio có ở nhà, cậu xuống lầu giúp hai bạn nữ xách hành lý lên.
Vóc dáng của Julio cao lớn, râu quai nón che đi nửa khuôn mặt, cánh tay lộ ra cơ bắp cường tráng, làn da màu mật ong khỏe khoắn, nhìn thoáng qua thì có vẻ hơi hung dữ, nhưng lúc cười lên lại cực kỳ dễ gần.
Chu An gặp người lạ, khó tránh khỏi hơi khách sáo.

Nhưng điều đó không làm giảm sự nhiệt tình của Julio.

Sau khi Chu An và Laura sắp xếp hành lý trong phòng thì cậu ta lại đi vào bếp làm cái gì đó.
Chu An cầm khăn vào phòng vệ sinh, lúc đi ra đã thấy Julio bày một bàn đầy đồ ăn, trong đó có bốn chiếc bánh.
Julio nói nửa tiếng Pháp nửa tiếng Anh: “Đây là đồ ăn nổi tiếng của Mexico – bánh taco.

Vỏ bánh được làm từ bột bắp, bên trong có thịt nướng và rau dưa.

Hai người nghỉ ngơi rồi ăn một chút đi.”
Đúng là Chu An rất đói bụng.

Cô đến phòng Laura gọi cô ấy, sau đó cùng với Julio ngồi trong phòng bếp ăn bánh taco.
Thực ra Julio chuẩn bị bốn cái bánh taco cho hai bạn nữ ăn.

Nhưng họ mới ăn một cái đã kêu no, Julio đành phải cất hai cái bánh còn lại vào tủ lạnh.
Julio cười nói với hai người: “Vậy để lại cho cái tên Lewis kia ăn.”
“Ồ! Bọn mình còn chưa giới thiệu tên!” Laura kinh ngạc kêu lên: “Bọn mình vội quá nên quên mất!”

Ba người không hẹn mà cùng nhau đứng lên, bởi vì Chu An đứng trước mặt Julio nên cậu cười dang hai tay ra, nghiêng người về phía cô, còn Chu An thì duỗi tay phải ra.
Hai người đều sửng sốt, còn Laura thì bật cười thành tiếng.
Rất nhiều quốc gia lãng mạn đều chào hỏi theo cách hôn lên mặt, Chu An biết điều này.
Chu An ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sắc sảo của Julio, có hơi sợ hãi.
Nhập gia tùy tục, nhập gia tùy tục.

Chu An thầm cổ vũ bản thân mình.

Chỉ là một hành động chào hỏi đơn thuần mà thôi, không có gì hết.
Đang lúc cô định chủ động thì Julio đã nắm lấy tay của cô trước, cười nói: “Thật vui vì quen biết cậu, mình tên là Julio.”
Chu An rất vui vì hành động ga lăng này của Julio, cũng mỉm cười nói: “Mình tên là Chu An, cậu có thể gọi mình là An.”
Chữ An phát âm không khó, cho nên Chu An đã dùng cái tên đó làm tên nước ngoài của mình.
Laura và Julio chào nhau, hai má áp vào nhau.

Chu An đi theo Laura vào trong phòng bếp học cách sử dụng máy pha cà phê.

Ba cốc cà phê được bưng lên, Julio đột nhiên quay lại phòng mình rồi trở ra, đưa hai cặp nút bịt tai cho Chu An và Laura.
Cậu gãi đầu, giải thích với hai cô gái: “Cái tên Lewis kia không tồi, chỉ là buổi tối có hơn ồn ào, ừm, đại khái khoảng hai lần một tuần.”
Chu An không quá để ý, yêu cầu của cô rất thấp, chỉ cần có một không gian độc lập là được rồi.

Tiếng ồn không phải vấn đề lớn.

Cô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cô vẫn còn một ít sách và quần áo để ở tu viện, Thẩm Chu Niên nói anh sẽ dặn người mang đến đây.
Bây giờ, sắp xếp trong căn phòng nhỏ mười mét vuông rất đơn giản: một chiếc giường đơn rộng một mét rưỡi, một cái tủ quần áo, cạnh cửa sổ đặt một cái bàn và một cái ghế.

Chỉ có như vậy.

Căn phòng màu trắng tinh, gọn gàng sạch sẽ.
Chu An phân loại quần áo thành từng loại, sau đó đóng vali lại.

Buổi chiều cô cùng với Laura đi dạo một vòng quanh để nghiên cứu địa hình.

Trên đường về nhà hai người ghé qua siêu thị mua một ít đồ dùng hằng ngày.
Thấy tổ ấm nhỏ của mình đã có sức sống hơn, Chu An cầm cây lau nhà cười ngây người một lát.
Cô chụp một bức ảnh rồi gửi cho Thẩm Chu Niên.
Bên thủ đô bây giờ là mười giờ tối, Thẩm Chu Niên có hẹn với một số thành viên của câu lạc bộ bóng chày đi đánh bóng.

Trong lúc tạm nghỉ giữa trận, Thẩm Chu Niên lấy khăn mặt ra lau mồ hôi, sau đó khoác lên trên cổ.

Tầm mắt của các cô gái bên ngoài sân bóng chày luôn nhìn chằm chằm về phía này.
Một cô gái có vẻ ngoài trong sáng bị bạn bè đẩy đến trước mặt anh, ngại ngùng đưa chai nước về phía anh.
Thẩm Chu Niên đi ngang qua cô, ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại di động trong ngăn tủ ra.

Theo lý mà nói thì bây giờ Chu An đã đến phòng trọ rồi, mình có nên hỏi một chút không? Nghĩ thế, anh mở điện thoại lên, đúng lúc thấy tin nhắn WeChat cô gửi cho anh hai phút trước.
Thẩm Chu Niên phóng lớn tấm ảnh, quan sát tỉ mỉ mọi ngóc ngách trong căn phòng của Chu An một lúc, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Anh lười nhác dựa vào tủ để đồ, bất chấp đôi chân dài đang thu hút sự chú ý của mình.
Thẩm Chu Niên không để ý, lập tức gọi điện thoại qua cho Chu An.
“Đang làm gì thế?” Đầu ngón chân của Thẩm Chu Niên lười biếng di chuyển.
Trong điện thoại truyền đến tiếng nước sôi, còn có tiếng khuấy cái gì đó, Chu An giảm lửa rồi nói: “Đang nấu mì Ý với Laura.

Hôm nay Julio, bạn cùng phòng mới của em làm một bữa ăn nhỏ cho chúng em, nên em nghĩ mình nên nấu cơm chiều để đáp lại.”
Julio, là tên của đàn ông.
Thẩm Chu Niên nhướng mi hỏi: “Còn có bạn cùng phòng mới sao?”
“Đúng vậy” Chu An vừa nhìn đống lửa, vừa tán gẫu với Thẩm Chu Niên: “Phòng trọ chúng em thuê là phòng trọ cho sinh viên, có bốn phòng ngủ, bạn cùng phòng mới tên là Julio và Lewis.”
Hai người đàn ông.
Ánh mắt Thẩm Chu Niên trầm xuống: “Tính cách bọn họ như thế nào?”
Chu An nếm thử món chiên Laura làm, dùng khẩu hình nói rất ngon với cô, sau đó tìm từ ngữ trả lời: “Julio rất nhiệt tình, em chưa gặp Lewis, nghe Julio nói cũng không tồi.”
Thẩm Chu Niên ừ một tiếng.
Kết bạn là tự do của Chu An, hơn nữa anh thật lòng hy vọng Chu An có thể kết giao với nhiều bạn tốt, ở nước ngoài có thể giúp đỡ cô.

Thẩm Chu Niên cố nén cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Anh đang làm gì thế, em nghe thấy có tiếng cổ vũ.” Chu An kẹp điện thoại bên tai, đeo bao tay vào rồi vớt mì ra.
Thẩm Chu Niên nghe thấy tiếng đồng đội anh gọi vào sân, bỗng không còn hứng chơi bóng nữa.

Anh phất tay với nhóm người bên kia, nhặt túi lên, vừa đi vừa nói: “Chơi bóng, anh hơi đói.”
Chu An không dễ dàng gì mới tìm được một cơ hội nho nhỏ để báo đáp Thẩm Chu Niên, mắt cô lập tức sáng lên, nói: “Anh muốn ăn gì, em gọi đồ ăn giúp anh!”
“Mì Ý.” Thẩm Chu Niên dừng một chút rồi nói: “Mọi người ăn vị gì?”
“Sốt kem nấm và thịt xông khói.” Chu An đáp lại.
Thẩm Chu Niên: “Vậy gọi giúp anh một phần mỳ Ý sốt kem nấm và thịt xông khói, phải do chính đầu bếp Chu An làm.”
Chu An: “…”
Thẩm Chu Niên khẽ cười một tiếng: “Trêu em thôi, anh không đói bụng.”
Hơn nữa Chu An không thể bay tới đây làm cho anh ăn, nhưng anh thì có thể….
Trong lòng Thẩm Chu Niên thầm lên kế hoạch, bấm chìa khóa rồi khởi động xe, sau đó nhắc nhở: “Em ở bên ngoài chú ý ăn uống một chút, không được uống rượu.”
Chu An đã nhớ rõ: “Biết rồi.”
“Còn cửa phòng nữa.” Thẩm Chu Niên không muốn nói dài dòng, nhưng không nói sẽ khiến anh càng thêm lo lắng: “Buổi tối nhớ phải khóa cửa, đàn ông ở bên ngoài gõ cửa thì không được trả lời anh ta.”
“Được.” Chu An ngoan ngoãn vâng lời.
Khi dọn món lên bàn, Julio và Lewis người trước kẻ sau trở lại phòng trọ.

Nghe nói Chu An và Laura mời bọn họ ăn tốt, hai người cảm thấy rất vui vẻ.
Lewis da trắng mắt xanh, dáng người cao gầy, có vẻ hơi xa cách, nói chuyện rất khách sáo.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy hai người con gái này, ánh mắt đánh giá hai người từ trên xuống dưới một loạt, sau đó tự giới thiệu với hai cô.
Bữa tối bốn người diễn ra rất hòa hợp.

Hai người đàn ông chủ động dọn dẹp sau bữa ăn.
Chu An và Laura chúc ngủ ngon rồi trở về phòng ngủ, chuẩn bị đồ đạc vào phòng tắm rửa mặt.

Mười giờ đêm, Chu An mặc áo ngủ, ngồi trên bàn học lật mở trang web tuyển dụng ra xem.
Phòng có hơi ngột ngạt nên cô đứng dậy mở một khe hở nhỏ chỗ cửa sổ để gió lùa vào.
Một bóng người dưới lầu khiến Chu An chú ý.

Là Lewis, bên cạnh cậu là một cô gái ăn mặc mát mẻ, thân mật kéo tay cậu đi vào phòng trọ.
Mười phút sau, phòng ngủ phía đối diện của Lewis truyền đến tiếng thứ gì đó bị đánh đổ.

Động tác lướt web của Chu An dừng lại, vẫn nghe thấy âm thanh dữ dội phát ra, còn kèm theo tiếng la hét của phụ nữ.
Lewis sẽ không đánh phụ nữ đấy chứ?
Chu An đứng mạnh dậy, choàng áo khoác định qua gõ cửa phòng của Lewis thì nghe thấy tiếng thở dốc cùng với vài lời nói thô tục của đàn ông.
Tiếng động phát ra không ngừng, phải mất một lát Chu An mới phản ứng lại được phòng đối diện đang làm gì.

Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng cả lên.

Cô rụt tay lại, nhanh chóng bước đến chỗ xa cánh cửa nhất là bàn học, cầm lấy hai nút bịt tai bịt lại.
Căn phòng này cách âm quá kém, nếu không có nút bịt tai thì sẽ phải nghe âm thanh đó cả đêm mất.
Chu An nhỏ giọng trấn tĩnh bản thân, đây là phòng thuê, xảy ra tình huống này là điều không thể tránh khỏi.
Qua mười phút đồng hồ, phòng đối diện dường như đã nghỉ ngơi.

Chu An tháo nút bịt tai ra, nhớ thêm một vài thông báo tuyển dụng rồi tắt laptop nằm xuống giường.

Mười một giờ, có lẽ cuộc sống về đêm của người phương Tây mới bắt đầu, nhưng đồng hồ sinh học của Chu An đã nhắc nhở cô phải nghỉ ngơi.
Cô nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tại một thời điểm nào đó, Chu An bị đánh thức bởi tiếng động mạnh, làm cô sợ tới mức tưởng là động đất đến.

Mãi cho đến khi nghe được tiếng khóc quen thuộc của cô gái kia, Chu An mới hiểu được lại xảy ra chuyện gì.
Cô lại bịt nút bịt tai lại, nhưng không thể ngủ tiếp được.

Nút bịt tai không che hết toàn bộ âm thanh, lúc ngủ Chu An cần một không gian thật yên tĩnh.
Cô mở giao diện trò chuyện với Laura ra, uyển chuyển hỏi cô có thể đổi phòng khác được hay không.

Laura nói xin lỗi cô, không đổi được.

Nếu muốn chuyển đi chỗ khác thì tiền thuê phòng hai tháng đã cọc sẽ không được nhận lại.

Laura tỏ vẻ cô ấy cũng khó chịu với âm thanh phát ra từ phòng của Lewis, nhưng ở độ tuổi này thì đó là điều hiển nhiên.
Chu An chán nản nằm xuống, kéo chăn qua đỉnh đầu.
Ngày hôm sau, Chu An hơi mệt mỏi, tinh thần không quá tốt.
Laura pha cho cô một ly cà phê đen.

Hai người ăn sáng đơn giản với nửa chiếc bánh mỳ và một ly cà phê, sau đó cầm túi ra ngoài kiếm việc làm thêm.
Laura liếc nhìn các công việc bồi bàn được Chu An lưu lại trong điện thoại, cảm thấy những công việc này vừa vất vả, lại kiếm được ít tiền nên cô dẫn Chu An đến thẳng trung tâm thương mại.
Laura từng có nhiều kinh nghiệm làm nhân viên bán mỹ phẩm trong trung tâm thương mại.

Cô dễ dàng tìm được một công việc ở đó, nhưng Chu An thì liên tục bị từ chối.

Chu An không rành về mỹ phẩm, cũng không biết trang điểm.


Hơn nữa tiếng Pháp của cô không đủ tốt để hỗ trợ cô trong công việc.

Mặc dù danh hiệu sinh viên của học viện Grasse khá tốt, nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể vào làm việc trong các cửa hàng nước hoa được.
Laura vốn muốn cùng Chu An đi tìm việc ở những nơi khác, nhưng cô phải lập tức vào làm việc.
Chu An cười nói cảm ơn với cô, sau đó một mình rời khỏi trung tâm thương mại.
Cô lo lắng, thầm tính toán sau khi trừ tiền thuê nhà thì còn có thể mua bao nhiêu cái bánh mì nữa.
Giữa trưa, Chu An ra khỏi một trung tâm mua sắm mà không có kết quả gì.
Ánh mặt trời chói chang, lại hơi đói bụng.
Cô đi vào một cửa hàng tiện lợi, mua một ổ bánh mì và một hộp sữa rẻ nhất.
Cô ngồi xuống ghế dài trong cửa hàng tiện lợi, ăn ổ bánh mì khô cứng, thở dài một hơi.
Điện thoại rung lên một tiếng, Chu An mở lên.
Thẩm Chu Niên:【Sao lại thở dài rồi?】
Chu An: ?
Chu An:【Sao anh biết được?】
Thẩm Chu Niên:【Ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện.】
Chu An ngẩng đầu ngay lập tức, nhìn thấy một người đàn ông trung niên người châu Âu gật đầu với cô thì cảm thấy hơi mất mát.
Không phải Thẩm Chu Niên.
Người kia đi về phía Chu An.
Thẩm Chu Niên gọi điện thoại qua đây.
Thẩm Chu Niên: “Tôi bảo quản gia của căn nhà kia đưa chìa khóa căn chung cư đó cho em.

Đúng lúc ông ấy nhìn thấy em đang ủ rũ ăn bánh mì, rất khó ăn phải không?”
Chu An cúi đầu xoa xoa chóp mũi, nhẹ giọng nói: “Có một chút, ăn quen là được rồi.”
Ban đầu cô không cảm thấy buồn, chỉ là một chút thất bại thôi mà, còn có thể vượt qua được.

Nhưng không biết tại sao khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Chu Niên, cô lại không nhịn được muốn khóc.
Giống như chỉ trong chớp mắt, sự tủi thân được phóng đại lên mấy lần.
Thẩm Chu Niên im lặng vài giây rồi nói nửa đùa nửa thật: “Quản gia chung cư của anh lương một ngàn euro một tháng.

Công việc rất đơn giản, bao ăn ở.

Em có muốn nhận công việc này không? Anh trai Chu Niên cho em đi cửa sau.”
Chu An cảm động mỉm cười, cô nhỏ giọng nói: “Em không phải người đi giành bát cơm của người khác đâu.

Không cần.”
“Vậy được.” Thẩm Chu Niên biết tính cách của cô, có thể độc lập thì sẽ không dựa vào người khác nên nghiêm túc nói: “Cầm chìa khóa đi, nếu căn phòng trọ thuê đó không tốt thì em cứ đến chỗ anh ở.”
Còn có thể có chỗ để ngủ tốt.
Chu An nghĩ tới Lewis nên không từ chối ý tốt của Thẩm Chu Niên.

Cô nhận lấy chìa khóa từ trong tay quản gia, sau đó bỏ vào ví.
Chu An nheo mắt nhìn ánh mặt trời, bỗng cảm thấy tràn đầy sức sống, cô cầm nửa ổ bánh mì còn  lại rồi nói với Thẩm Chu Niên: “Em còn phải đi tìm việc làm thêm đây.

Bye Bye!”
Thẩm Chu Niên cười: “Cố lên.”
 
------oOo------
 


Bình luận

Truyện đang đọc