MẠT THẾ BẢO HỘ

Editor: Fuurin


"Chín giờ sáng nay, thành phố của chúng ta phát hiện được một loại bệnh mới tương tự như bệnh chó dại, có tốc độ lây lan cực kỳ nhanh. Người mắc bệnh sẽ xuất hiện triệu chứng như sau, toàn thân xuất hiện những đốm nâu lấm tấm, trong vòng ba giờ mắt sẽ bắt đầu có tơ máu, con ngươi bị teo lại, mười hoặc ba mươi giờ sau thì sẽ phát cuồng, cắn xé người khác. Vì đảm bảo người dân trong thành phố được khỏe mạnh, an toàn, nếu như phát hiện người có những triệu chứng trên, xin hãy lập tức mang họ đến bệnh viện để được chữa trị..."


Hình ảnh trên tivi chuyển đến cảnh trong phòng bệnh, bệnh nhân đangphát điên giãy dụa, đạp giường bệnh, đập nát bình thuốc, cả phòng trở nên hỗn loạn. Bảy tám y tá dè người bệnh lại, bác sĩ trưởng cầm ống tiêm để chuẩn bị gây mê. Bỗng nhiên bệnh nhân mạnh mẽ giãy ra được khỏi y tá, nhào về phía trước, cắn vào cổ bác sĩ.


Trong nháy mắt, cả phòng bệnh như muốn nổ tung, y tá vội vàng giữ lấy bệnh nhân, mở miệng hắn ra, nhưng cổ của bác sĩ nọ đã bị cắn mất một miếng thịt nhỏ. Bác sĩ trợn trừng mắt, liền ngất đi luôn, may mà có người đằng sau kịp thời đỡ lấy. Dù vậy, cũng xém chút mất nửa cái mạng.


Diệp Man ngồi trên sofa, tay cầm chén trà trở nên lạnh ngắt. So với những hình ảnh trên tivi, thì cô còn bắt gặp trực tiếp người đang phát bệnh, không ai có thể biết họ đáng sợ ra sao bằng cô được. Bọn họ không phải chỉ đơn giản là muốn cắn người không thôi, mà đã phát triển tới mức thèm thịt người rồi!


Thậm chí Diệp Man còn nghi ngờ, những người nhiễm phải bệnh này, đã không còn được xem là con người nữa!


Từ khi phát hiện người bệnh đầu tiên đến bây giờ, chỉ trong có một ngày ngắn ngủi, mà người bị nhiễm đã lên tới hơn trăm!


Tốc độ truyền bệnh nhanh khiến Diệp Man phải run sợ. Hiện tại, các bác sĩ vẫn chưa tìm ra nguồn gốc cũng như cách thức truyền nhiễm của căn bệnh. Điều này dẫn đến không có phương pháp dự phòng hiệu quả, theo đà này, chỉ sợ chưa đầy một tháng, tất cả mọi người trong thành phố A đều sẽ bị lây nhiễm, rồi tới thành phố B, rồi khuếch tán ra toàn thế giới. Trời ạ, cô không dám tưởng tượng tiếp nữa!


Diệp Man gần như phát điên bởi chính suy nghĩ của bản thân mình.


Không đâu, không đâu, mình đang tự dọa mình thôi, Diệp Man cố gắng thuyết phục bản thân. Nhưng trong nội tâm, vẫn xuất hiện sự lo lắng, khiến cô đứng ngồi không yên.


Nửa tháng sau, người bệnh trong thành phố A đã tăng từ hơn trăm người lên tới mấy trăm ngàn người, trong bệnh viện toàn là những người mắc bệnh này. Theo thời gian, mọi người dần hiểu được, trong móng tay, nước miếng người bệnh đều có chứa mầm bệnh, những ai bị họ cắn trúng hay cào phải đều sẽ bị lây nhiễm. Loại bệnh này giống như loại bệnh T trong phim《 Nguy cơ sinh hóa (Resident Evil) 》, bệnh đó được đặt tên theo nhà sinh vật học T, nhưng người ta vẫn thường gọi nó là bệnh độc Zombie.


Bệnh độc Zombie lan tràn khắp nơi trong thành phố A với tốc độc rất nhanh, không gì cản nổi. Chỉ sau một tháng, hai lăm phần trăm trong tổng số tám triệu người dân thành phố A đã nhiễm bệnh, biến thành Zombie – thứ mà người người sợ hãi. Tỉ lệ này vẫn còn đang từ từ tăng lên.


Những người ban đầu vào bệnh viện chữa bệnh đã lây lan vi rút cho toàn bộ bác sĩ, y tá và những bệnh nhân khác. Vì thế, nơi này đã trở thành vương quốc của Zombie. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thành phố A đã thay đổi hoàn toàn, các ngành nghề bị tê liệt, các con đường lộn xộn và trống trải, rải rác khắp nơi là từng tốp Zombie không biết mệt mỏi đi kiếm ăn. Mọi người đều trốn trong nhà, khóa chặt cửa, dường như chỉ có trong nhà mới là nơi an toàn nhất trên thế giới.


Không riêng thành phố A, một phần tư thành thị trên cả nước cũng dần dần nối gót. Cả thế giới đã có hơn mười quốc gia ít nhiều xuất hiện Zombie, chỉ trong thời gian ngắn, bệnh độc Zombie như một cơn bão lớn, quét qua mọi nơi trên thế giới.


Trên mạng bắt đầu có những lời đồn về ngày tận thế, thậm chí còn có người đưa ra lời tiên đoán về chuyện loại người sắp bị tuyệt chủng.


Chỉ còn mấy đài truyền hình vẫn đang đưa tin về Zombie, mọi người rơi vào cuộc khủng hoảng trước nay chưa từng có.


Sau khi từ siêu thị về gặp phải chuyện đó, Diệp Man về đến nhà liền khóa chặt cửa không ra ngoài. Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dày vò cô cả ngày.


Mẹ và cha dượng không ở thành phố A với Diệp Man. Diệp Man học đại học nên mới ở đây, cha mẹ thì ở thành phố B, hai nơi cách nhau bởi thành phố F. Diệp Man gọi điện cho cha mẹ thì biết được, bây giờ thành phố B vẫn chưa phát hiện có Zombie, rất an toàn, chính phủ thành phố B đã dựng một hàng rào điện bên ngoài thành phố để ngăn cản Zombie tiến vào. Cha dượng bên kia đầu giây rất lo lắng cho Diệp Man, ông nhấn mạnh lần nữa, rằng cô phải tìm mọi cách để rời khỏi thành phố A. Ông có quen một ít người trong chính phủ, căn cứ vào việc phân tích một vài tin tức nội bộ thu được, thì trung ương quyết định loại bỏ các thành phố bị nhiễm độc Zombie, và thành phố A là một trong số đó.


Cúp điện thoại, Diệp Man cười khổ, cô rất muốn rời khỏi, nhưng thân thể cô yếu đuối, bình thường không hay tập thể dục, làm sao có sức mạnh lao ra từ trong bầy Zombie được cơ chứ.


May mà có trực giác chính xác, nên Diệp Man dự trữ rất nhiều thức ăn, chỉ một người ăn, thì trong vòng một tới hai năm sẽ không cần phải lo tới vấn đề lương thực. Có điều, đây cũng chẳng thể đảm bảo cho an toàn của cô, ngộ nhỡ Zombie phát hiện ra cô, sau đó phá cửa vào, vậy thì cô là gì còn cơ hội sống? So với trong nhà, thì bên ngoài không rõ tình huống ra sao, còn nhiều nguy hiểm không thể lường trước đang chờ đón cô nữa kìa.


Diệp Man không phải kẻ ngốc, cô hiểu rõ, so với Zombie, thì đạo đức, luật pháp chẳng là gì trong thời mạt thế, để có thể sống sót dưới nguy cơ khổng lồ, thì lúc này, những mặt đen tối nhất của con người sẽ phơi bày ra từng cái từng cái một.


Tuy Diệp Man có ô tô, nhưng cô lại không thể đảm bảo liệu xăng có đủ để cô chạy thẳng tới thành phố B hay không. Nhỡ đâu hết xăng giữa đường, lúc đó quả thật kêu trời không thấu kêu đất không hay thì chết à? Về phần mấy trạm xăng trên đường, Diệp Man lại càng không muốn đi qua, e rằng nhân viên nơi đó đều đã biến thành Zombie cả rồi. Tuy số lượng không đông, nhưng Diệp Man không có lòng tin, rằng mình có thể bình yên vô sự đập chết tất cả Zombie, lấy xăng thành công.


May mắn một tí, cứ cho là ô tô có đủ xăng, thì Diệp Man càng không thấy bản thân có thể khí thế mà đối phó được bầy Zombie chen chúc mò tới vì nghe thấy tiếng động cơ ô tô sau đó thành công ra khỏi thành phố A được.


Huống chi thời gian của cô có hạn.


Diệp Man muốn kết nhóm với người khác để cùng chạy trốn, nhưng lúc này biết đi đâu tìm người bây giờ?


Những hộ gia đình cùng lầu đều bo bo giữ mình, cửa nẻo đóng kín bưng. Dù cho nhà chỉ là nơi an toàn tạm thời, thì cũng làm gì có mấy người tình nguyện ra khỏi đó để chạy tới chỗ đường cái đầy Zombie để tìm đường sống chứ?


Bỗng nhiên, những tiếng lách cách vang lên trong căn phòng yên tĩnh.


Có zombie à?


Diệp Man đột nhiên giật mình, bất giác tìm chỗ trốn.


Không, không đúng. Đây không giống tiếng cào cửa của Zombie, mà giống...tiếng cạy khóa hơn. Nhưng Zombie biết cạy khóa cửa à?


Diệp Man nhanh chóng phản ứng kịp, ngoài cửa căn bản không phải Zombie mà là người sống!


Cô nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cửa, một bóng người quen thuộc đập vào mắt.


Là người ở căn nhà lầu sáu. Người đàn ông trung niên đang cầm thứ gì đó để cạy khóa, vừa cạy vừa lấm lét nhìn xung quanh.


Diệp Man bỗng nhiên hiểu ra, từ lúc bùng phát dịch bệnh tới bây giờ đã hơn hai tháng, mọi người đều đã thành Zombie. Những người còn sống trốn trong nhà sợ rằng bây giờ đã hết cái ăn, dù sao không phải ai cũng có trực giác nhạy bén như Diệp Man, biết dự trữ nhiều thức ăn trong nhà. Nhìn bộ dạng xanh xao vàng vọt, gầy tới da bọc xương của hắn, chắc đã bị đói mấy ngày rồi.


Người đang trong cơn đói khát có gì mà không dám làm cơ chứ? Lúc trước, việc Diệp Man tiêu tiền như nước để mua thức ăn, rất nhiều người đã nhìn thấy. Từ sớm đã có kẻ muốn tới cướp đoạt rồi.


Có lẽ do sợ hai ba con Zombie ngoài hành lang nên vẫn chưa dám ra tay thôi. Người này chẳng qua chỉ là kẻ đầu tiên, rung len hồi chuông cảnh báo cho Diệp Man.


Diệp Man càng lo lắng nhiều hơn.


May mà lúc cô cảm nhận được nguy hiểm, đã gọi người đến đổi khóa cửa thành khóa chống trộm hiện đại nhất, rất khó để cạy mở, hơn nữa, vừa nhìn là biết đây là lần đầu tiên người này làm loại chuyện cạy khóa.


Quả nhiên, sau một lúc lâu, người đàn ông trung niên tuy không cam lòng nhưng vẫn đành phải từ bỏ việc cạy khóa, hắn chửi thề một lúc, biết rõ có tiếp tục cũng không được gì nên cuối cùng chuyển mục tiêu sang gia đình đối diện nhà Diệp Man.


Lúc này Diệp Man mới thở phào nhẹ nhõm, ý nghĩ muốn rời khỏi thành phố này càng ngày càng mãnh liệt.


—– Hết chương 2 —–

Bình luận

Truyện đang đọc