MẠT THẾ BẢO HỘ

Editor: Fuurin


Trận truy đuổi kết thúc bằng một màn vấp đá té sấp mặt của A Bố. Cuối cùng nó bị một tên Zombie nào đó bắt được. Trong lúc A Bố đang hận không thể trút hết nỗi lòng ra mà "sa sa" kêu oan, thì bạn Zombie kế bên lại chẳng hề có tí ti áy náy gì mà xách nó lên nịnh hót đưa cho Diệp Man. Diệp Man kiêu ngạo kiễng chân lên vỗ vai Zombie mấy cái tỏ vẻ khen ngợi, hoàn toàn không ngờ hắn mới là tên đầu sỏ gây nên chuyện này.


Zombie nheo mắt lại, khỏi cần nói cũng biết trong lòng hắn sảng khoái ra sao.


Xét thấy thái độ phải dùng bạo lực mới chịu hợp tác của A Bố, Diệp Man cũng lười đi quất nó. Chỉ mới chạy vòng vòng rượt đuổi thôi mà đã xài gần hết sức lực của cô rồi, hơn nữa dạ dạy cô giờ còn đang kêu réo đây, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô hạ quyết tâm, đi ra chỗ cánh cổng trong không gian, đẩy ra cánh cổng bên trái. Dường như cùng lúc, hơi lạnh liền ập tới, Diệp Man chỉ cảm thấy máu toàn thân như đông lại chỉ trong nháy mắt, cả người cô run lẩy bẩy, hai lông mày cũng bắt đầu kết băng. Mà A Bố thì co rúm lại thành một cục như con nhím, run lẩy.


"Lần này phải phạt em mới được, cứ ở yên đây mà hối lỗi, xem mình sai ở đâu." Diệp Man lấy ra một sợi dây thừng, bất chấp A Bố "sa sa" phản đối, đem nó trói thành bánh chưng. Xét thấy năng lực thích nghi của A Bố, cô cũng không dám ném thẳng nó vào cánh cửa luôn, mà chỉ đẩy cửa hở ra xíu xíu rồi. Nhưng dù chỉ là vậy, trong một thời gian rất ngắn, toàn thân A Bố cũng đã kết một tầng băng mỏng. A Bố càng run nhiều hơn, càng "sa sa" cầu xin, trong lòng Diệp Man cũng có chút không nỡ, nhưng khi nghĩ tới một bao gạo quý giá đã tiêu đời, thì thần sắc liền tro83 nên lạnh lùng, quay người đi làm ngơ.


Loại hành vi lãng phí lương thực như vậy là phải phạt nặng!


Zombie ở sau lưng Diệp Man, ló đầu ra toét miệng cười thầm, A Bố vừa nhìn thấy hắn, gai nhọn trên người liền bắt đầu run run, thật là hận mà, nếu A Bố mà có mắt, thì nhất định lúc này đôi mắt nó đang trợn đến muốn lọt ra ngoài. Đồ Zombie đáng chết, thứ lươn lẹo, từ nay về sau hai chúng nó kết thù to rồi! Zombie phát ra tiếng hầm hừ đầy khinh thường, giơ ngón giữa rồi theo đuôi Diệp Man đi về.


Quay về nhà trúc, rượt đuổi một hồi, Diệp Man đã đói nhũn cả chân tay, bụng réo sức lực không còn. Nhưng mà tâm trạng nấu cơm cũng bay biến mất rồi, nên dứt khoát cầm mì tôm sống ra gặm luôn.


Mà gặm chưa được hai miếng, đã thấy không muốn làm nữa.


Nguyên nhân cũng không phải xa lạ gì, nếu lúc bạn ăn cơm, mà có một sinh vật cỡ lớn ngồi bên chân, đôi tay thì gác lên đùi bạn, còn chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn bạn đầy tha thiết, lại còn nuốt nước miếng không ngừng, liệu dưới ánh mắt nhìn đồ ăn ngon như muốn nuốt sống cả bạn như vậy, bạn có còn muốn ăn tiếp nữa không?


Không biết nếu đổi lại là người khác thì họ sẽ thấy thế nào, chứ Diệp Man là mất hết khẩu vị.


Nghĩ lại thì từ khi Zombie tỉnh lại tới nay, cũng đã mấy tuần lễ rồi đúng không, có lẽ, nó vẫn chưa được ăn gì cả. Nghĩ tới đây, Diệp Man thấy hơi lúng túng, chỗ này của cô cũng không có thịt cho hắn ăn nữa. Tất nhiên là Diệp Man vẫn chưa đạt được tinh thần cắt thịt cho chim ăn vĩ đại như Phật Tổ rồi, tu thêm mấy trăm năm nữa cũng chả được.


Tuy không có thịt tươi, nhưng hình như vẫn còn vại hộp thịt hộp, hy vọng sẽ hợp khẩu vị hắn. Diệp Man mở nắp lon thịt hộp đưa cho Zombie. Hắn liền bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ, ánh mắt lại liếc sang mì gói của Diệp Man, chớp chớp, thừa dịp cô không chú ý, liền bất ngờ duỗi tay ra cướp lấy gói mì rồi nhảy vèo ra cửa sổ, trong chớp mắt biến mất tăm!


Diệp Man ngẩn người, nhìn hộp thịt bị ghét bỏ, rồi lại nhìn tay trái trống không của mình...thật sự, xin hãy tha thứ cho mị, mị quả thật không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mị lúc này nữa.


Mấy phút sau.


Diệp Man thẫn thờ nhìn ai đó đang chép chép miệng như đang tưởng tượng lại vị ngon, trên mặt còn dính vài cọng mì vụn. Diệp Man phút chốc.


Là sao chổi va vào trái đất hay là mặt trời mọc hướng Tây vậy trời? Zombie mà lại không ăn...thịt ư? ?


Má ơi, có Zombie biết ăn chay kìa? !


Hoặc nên nói, đây có lẽ là Zombie duy nhất biết ăn chay chăng?


Diệp Man sâu sắc cảm thấy, cô đã hoàn toàn không theo kịp thời đại này nữa rồi, mệt quá nha, cái không gian hố cha này toàn sản xuất ra những sản phẩm kì lạ không thôi à? !


Ăn no bụng rồi, Diệp Man liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã là hơn bảy giờ tối, lúc này sắc trời bên ngoài không gian đã tối sầm lại rồi, Diệp Man quyết định ở lại trong không gian một đêm, ngày mai lại đi ra tìm người nhà.


Nhìn cái giường trống trơn, Diệp Man bới tung đống đồ tìm ra một cái gối và một tấm đệm trải lên giường trúc. Trong suốt quá trình Zombie vẫn luôn rất biết điều đi theo cô, không chớp mắt nhìn cô sắp xếp đồ đạc.


Trải giường xong xuôi rồi, Diệp Man nhìn xung quanh, việc cần làm cũng làm xong hết rồi, hình như chẳng còn việc gì nữa thì phải. Nhưng mà...Diệp Man gãi gãi đầu, cô cảm giác hình như là mình đã quên mất điều gì đó, nhớ không ra là chuyện gì nữa. Thôi vậy, chuyện mà bị quên mất, chắc cũng không phải chuyện quan trọng gì đâu nhỉ.


Đúng rồi, không biết cây táo lúc trước bây giờ thế nào rồi, lúc trước cô vẫn chưa để ý nhìn kĩ nó, không biết đã ra quả hay chưa? Nghĩ đến quả táo vừa thơm vừa ngọt, Diệp Man không nhịn được mà chảy nước miếng, cái cây này là do A Bố gieo hạt đó.


Đợi chút... A Bố á? !


Chết rồi, Diệp Man gõ mạnh vào đầu mình, mình là đồ ngốc, đồ ngốc mà. A Bố còn đang bị trói ở chỗ cánh cửa Băng kìa! Trời ơi, đầu óc kiểu gì thế này, thiếu chút nữa quên mất A Bố luôn rồi! Thời gian đã lâu như vậy, A Bố sẽ không bị đóng băng luôn chứ, sẽ không có việc gì chứ?


Nghĩ đến khả năng này, Diệp Man đột nhiên ngồi bật dậy, lo lắng chạy ra. Zombie thấy thế, đôi mắt đỏ tươi cũng nhúc nhích, đứng lên lên chạy theo cô ra ngoài.


Mới vừa bước chân ra khỏi cửa, một cành lá rậm rạm sà xuống cản đường Diệp Man, cô nhanh chóng dừng lại, cùng lúc, một lực mạnh mẽ truyền tới, Diệp Man không kịp đề phòng liền ngã về phía sau, rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.


Không đợi cô kịp hồi phục tinh thần, Zombie đã ôm lấy cô, cảnh giác nhìn cành cây trước mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét cảnh cáo.


Diệp Man vô ý ngẩng đầu nhìn lên.


Một cái cây cao hơn ba mét đập vào mắt cô, thân cây to lớn, cành lá rậm rạp. Những chiếc lá trên cây giống như là ngọc bích vậy, trong suốt lấp lánh, một mảnh màu hồng nhạt ngượng ngùng theo cành lá ló đầu ra. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, từng chiếc lá nhỏ theo gió bay múa, trong không trung truyền tới tiếng vui cười như ẩn như hiện.


Không biết sao, nhìn cây táo chỉ có một quả trước mặt, khiến Diệp Man có một cảm giác không hay lắm.


Ý nghĩ chỉ vừa mới thoáng qua thôi, ngay sau đó, Diệp Man như bị điện giật vậy, hết cả hồn.


----- Hết chương 24 -----

Bình luận

Truyện đang đọc