MẠT THẾ BẢO HỘ

Editor: Fuurin


*Ed: Công nhận mấy bé thực vật với bạn nam kia dễ thương hết sức, vừa edit vừa quắn quéo :))))) Còn có 7 chương nữa là hoàn truyện rồi, mình sẽ gác lại hết các dự án khác để tập trung làm cho xong truyện này luôn, cho mình thấy cánh tay của các bạn đi nàooooooo


Mặt trời từ từ xuất hiện, ánh sáng nở nơi chân trời, lại một ngày mới bắt đầu.


Diệp Man đưa tay vào chậu rửa, vốc nước lên mặt, nước lạnh chạm vào mặt phút chốc xua đi cảm giác ngái ngủ. Rửa mặt xong, trên bàn đã bày biện xong chén đũa, cháo gạo nóng hầm hập tỏa hương bốn phía, thêm một đĩa dưa chua nhỏ và một chén củ cải sợi, nhìn vào đã thấy hấp dẫn. Diệp Man nhìn thôi mà con sâu thèm ăn trong người đã bắt đầu cựa quậy.


Đến khi ăn xong bữa sáng, thì mặt trời đã lên cao.


Chiếc gương trên bàn trang điểm rọi ra một bóng dáng đang ngồi xổm trên mặt đất. Diệp Man nhìn người đàn ông ngồi nguyên chỗ đó cả một đêm, thậm chí còn không hề rời khỏi đó để đi kiếm ăn, có chút xấu xa nghĩ: "Không lẽ trên mặt đất có vàng? Hay là hắn cảm thấy con kiến trên mặt đất quá dễ thương, nên nhìn đến mê mẩn luôn rồi?"


Lông mày Ân Việt đã nhíu lại, tuy không biết người này luôn thủ trên mặt đường, muốn ôm cây đợi thỏ chờ bọn họ là có mục đích gì, nhưng hắn không thể lại tiếp tục mặc kệ nữa, chẳng lẽ hắn ta ngồi một phát mười ngày nửa tháng không chịu đi, thì bọn hắn phải ở lại trong không gian chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa à?


"Man Man..."


"Để A Bố đi ra dụ hắn đi đi." Ân Việt vừa mới mở miệng, Diệp Man như đã biết hắn muốn nói gì, giành trước một bước nói, "Thân phận người dị năng của chúng ta đã bại lộ, hơn nữa năng lực của tôi, coi như lúc đó đám người đó không phát hiện ra, nhưng sau này chỉ cần nghĩ lại sẽ biết ngay. Về sau e là phiền toái sẽ liên tục xuất hiện ..."


"Tôi sẽ không để bọn chúng bắt em đi làm thí nghiệm." Ân Việt nắm chặt tay Diệp Man, ánh mắt kiên định.


Diệp Man ừ một tiếng, không tiếp tục lên tiếng nữa, cũng không phải là cô không tin Ân Việt, chỉ là chúng ta có sức mạnh to lớn ra sao thì vẫn không thể sánh bằng kẻ địch người đông thế lớn được.


Bên ngoài không gian.


Người đàn ông ngồi trên mặt đất, cái mũi linh hoạt ngửi ngửi bốn phía, mùi hương vô hình hấp dẫn lấy hắn đến chỗ này liền đột ngột biến mất. Hắn gãi gãi đầu, bộ não với dung lượng có hạn của hắn thật sự không làm cách nào hiểu nổi tia mùi hương làm thế nào mà tới đây lại bị đứt đoạn một cách lặng lẽ, giống như chưa từng có trên đời vậy?.


Người đàn ông uể oải cụp tai xuống, đầu tóc vàng bù xù như tổ quạ bết dính thành cục. Trừ ngày hôm qua được tiêm dịch dinh dưỡng trong phòng thí nghiệm, thật lâu sau đó, dạ dạy từ đó đến nay chưa có gì tiến vào bắt đầu không chịu nổi mà biểu tình, phát ra từng tràng ọt ọt khô khốc.


Vù, một mùi hương lạ lẫm chính diện phả ra, tiếng "sa sa" như gió thổi qua hàng liễu đột nhiên vang lên: sa sa... Sa sa...


Người đàn ông nhạy bén ngẩng đầu lên, đáy mắt lặng lẽ xẹt qua một tia hung quang của dã thú.


Giữa không trung, không khí bỗng nhiên vặn vạo một cách kỳ quái, giống như một mảnh vải bị cái gì đó dùng lực xé ra thành một cái khe hẹp màu đen tuyền! Ngay sau đó, một miếng lá cây xương rồng xanh biếc cẩn thận thập thò chui ra từ trong không gian của khe hở để dò xét, dưới ánh mặt trời, từng cây gai xương rồng đỏ sậm trở nên trong veo như thủy tinh, óng ánh như nước gợn, thật giống một tác phẩm nghệ thuật.


Người đàn ông hấp tấp lùi về sau mấy bước, mắt không chớp nhìn về phía cây xương rồng đang thò ra, giống như đang đề phòng một con thú dữ chư biết nguy hiểm như thế nào, ánh mắt vừa hung ác vừa cảnh giác.


Cổ họng phát ra tiếng rừ rừ trầm thấp, thân thể căng lên tực như cây cung kéo căng, dồn tất cả sức bật, chỉ cần có một chút xíu biến đổi thì hắn lập tức sẽ tấn công ngay.


Trong khe hở không gian, một miếng xương rồng đang thò ra bỗng dừng lại, sau một lát, lại thụt ra thêm một miếng nữa dò xét tiếp, ngay sau đó, hình như nó đã xác định là không có nguy hiểm gì, hai cái tay lá vẫy vẫy về phía sau, âm thanh "sa sa" cũng theo đó vang lên. Đồng thời hai mảnh lá cũng đặt lên hai bên khe hở, dùng lực đẩy nó ra, khe hở vốn chỉ hẹp cỡ một ngón tay bỗng chốc bị kéo xẹt một cái, bị xé ra rộng bằng hai cánh tay! Tiếp theo, một mảng xanh lá từ bên trong nhảy vút ra, dường như cùng lúc nó chạm đất, khe hở lại lặng lẽ biến mất. (*Ed: Awww, A Bố cute tái xuất giang hồ :))) )


"Sa sa..." Ra rồi, cuối cùng cũng ra được rồi!


A Bố mừng rỡ chống nạnh vặn eo, hai cái lá tạo thành đườn cong, âm thanh "sa sa sa" vui sướng cuồn cuộn bật ra không dứt. Trong không gian dù có tốt thế nào, thì cũng chẳng qua là một mảnh đất lớn lớn tí, làm sao so được với vùng đất bên ngoài bát ngát chứ, đâu có thú vị gì đâu. Lúc này, A Bố chỉ muốn nhìn trời gào to một tiếng: "Zombie yêu quý à, A Bố ta trở lại rồi đâyyyy!"


Đây là cái thứ quỷ gì vậy?


Người đàn ông thấp giọng gầm gừ, cảnh giác nhìn cây xương rồng đang vặn vẹo một cách quái dị kia, đôi mắt bắt đầu đánh giá nó từ trên xuống dưới. Màu xanh lè, có lá, có rễ, cái này hẳn là cái thực vật gì gì đó mà mấy người gọi là nghiên cứu viên nhắc đến chăng? Nhưng mà cái đống đỏ đỏ vàng vàng xanh xanh trên đầu nó lại là cái giống gì nữa? Hơn nữa, nếu mà hắn không nhìn nhầm thì cái thứ mọc trên đám hồng hồng vàng vàng đó là mắt phải không? CÓ PHẢI KHÔNG???


Người đàn ông cảm thấy thật kỳ quái. Hắ sinh ra ở trong phòng thí nghiệm chuyên môn nuôi dưỡng các loài, tới nay đã được bảy năm rồi, sinh vật hình thù quái dị trong đó đều đã từng thấy qua hết cả, nhưng mà cái con đằng kia thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy! Hắn thấy xương rồng rồi, có điều chưa bao giờ nghe thấy cũng như nhìn thấy xương rồng biết vặn eo! Hơn nữa trên đầu còn đội một đống gì đó nhiều màu còn mọc cả mắt như thế cả! Hắn gãi đầu, chẳng lẽ phòng thí nghiệm lại mới tạo ra giống mới? Có điều người bạn mới này cũng thật là thê thảm mà, vật thí nghiệm như bọn hắn đây ít nhất còn có hình người bình thường, nhất là hắn, chỉ cần không biến hình thì nhìn không khác gì con người thực thụ. Nghĩ như vậy, người đàn ông không nhịn được mà sinh ra mấy phần đồng cảm với sinh vật trước mắt, sự đề phòng của tiêu tan ít nhiều.


Hắn từ từ nhích về phía A Bố.


"Sa!" Tiếng kêu ngạc nhiên vang lên, người đàn ông bị tiếng động bất thình lình làm cho hoảng sợ, đang di chuyển bỗng đứng lại, ngơ ngác nhìn A Bố.


Bàn tay A Bố run lên, lui về phía sau một bước, cuối cùng khi đã tạo được một khoảng cách an toàn, mới ngẩng đầu nhìn người đối diện, tay chỉ về phía người đàn ông, ba đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu trên đầu cũng đồng loạt nhìn về một phía. Phút chốc, năm cặp mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trông ngốc ngốc.


"Hì hì..." Quả Quả chớp chớp mắt nhìn người đối diện, bỗng nhiên xòe cánh bay lên khỏi đầu A Bố. Quả Quả vừa di chuyển, thì bọn Dưa Leo và Bắp cũng đều nhao nhao lên.


"Quao!" Thật là nhiều đầu nha! Màu hồng, màu xanh, màu vàng, tất cả đều rời khỏi cổ rồi, đầu có tay dài chân dài, còn biết cả bay nữa kìa?! Người đàn ông hoảng hốt lùi về sau, má ơi, quả thật là đáng sợ mà, còn đáng sợ hơn đám nhân viên phòng thí nghiệm suốt ngày rút máu cắt thịt hắn nữa!


"..." A Bố nghiêng đầu nhìn hắn, Quả Quả hình như đã xác định là hắn vô hại, liền tung cánh bay về phía đỉnh đầu hắn, người đàn ông vô cùng hoảng loạn nhìn xem Quả Quả đang nhào về phía đầu mình, dưới ánh mắt khó hiểu của các nhóc thực vật, đột nhiên xoay người chạy trối chết như bị ma đuổi! Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng hắn đã biến thành chấm nhỏ, rồi biến mất trong tầm mắt mọi người. (*Ed: cưng muốn xỉu :)) )


"Không phải chứ?" Cứ vậy mà chạy luôn rồi? Trước gương, Diệp Man Diệp Man nhìn mấy nhóc thực vật đang khó hiểu gãi đầu, cô thật sự không hiểu, đám A Bố đáng sợ chỗ nào, được rồi, cô thừa nhận là thực vật mà có tay có chân có mắt thậm chí còn có cánh thì có chút kỳ lạ thật, nhưng đến mức đáng sợ thì chưa tới mà phải không? Diệp Man thấy hơi chán nản, sớm biết bọn A Bố hữu dụng như vậy, thì cô còn cần gì phải chờ trong không gian tròn một ngày một đêm nữa chứ, cứ trực tiếp thả tụi nó ra là được rồi!


Ánh mắt Ân Việt tối sầm lại, đăm chiêu nhìn theo bóng đáng dần biến mất của người đàn ông, nói: "Đừng quan tâm đến hắn nữa, chúng ta nhanh rời khỏi đây đã, em nhìn xem có cần mang gì theo ra ngoài không, tôi đi châm xăng cho xe trước."


Diệp Man ừ một tiếng, rồi nhìn xung quanh, thật ra thì cũng không có thứ gì muốn mang ra ngoài cả, trong không gian ngoại trừ con nửa bao gạo với bột mì còn chưa động tới ra, thì cũng chỉ còn rau củ quả vừa mới thu hoạch mà thôi. Đồ ăn lúc trước thu thập được đã ăn gần hết rồi, vốn còn cho là sẽ để dành ăn được nửa năm, ai ngờ chưa tới đó đã không còn dư nhiều lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, liền trực tiếp mở tủ cầm vài bộ quần áo mùa đông mang theo, về phần thức ăn, dù sao trong nhà trúc cũng có sẵn chức năng tự động giữ tươi, để bao lâu đều không hư được, cứ cất lại đã.


"Xăng đã bơm đầy rồi." Ân Việt mở cửa xe, để Diệp Man vào trong, mình thì ngồi vào ghế lái. Diệp Man vừa nghĩ, trước mắt liền xuất hiện đường quốc lộ bằng phẳng. Không chờ cô nói gì, A Bố đã cực kỳ hăng hái mở cửa sau xe, mang cả nhóm thực vật hihi haha ngồi vào trong. Cửa xe đóng lại, chiếc xe nhanh chóng lao đi băng băng.


"Hãy đi đến chỗ làng mà có con nhện Zombie trước để lấy đồ ăn đã, đặc biệt là mấy loại hạt giống rau củ quả." Diệp Man nghĩ nghĩ, nói, "Tôi nhớ là thành phố F cách đó không xa, chúng ta tới đó một chuyến góp nhặt luôn tất cả những vật dụng gì có thể mang theo, năng lực của tôi giờ đã bại lộ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đuổi bắt chúng ta, góp nhặt vật tư vừa hay tìm thêm một nơi ở nữa ẩn núp qua mùa đông luôn vậy."


Ân Việt gật gật đầu, đồng ý với ý kiến của Diệp Man. Chiếc xe một đường chạy thẳng, hai người nhanh chóng đến chỗ ngôi làng, nơi đó bây giờ đã là thiên hạ của con nhện Zombie, chung quanh lạnh lẽo yên tĩnh, ngay cả tiếng chim thú côn trùng cũng khó mà nghe được, ngay cả những con Zombie vô hồn du đãng khắp nơi nay cũng thành món ăn trên bàn ăn của nó. Nhưng con nhện Zombie vẫn đối với Diệp Man thân mật trước sau như một. Diệp Man nhanh chóng tìm được vật tư, có điều vẫn hơi đáng tiếc, đa phần những vật tư này là đồ ăn, hạn sử dụng tương đối ngắn, một vài hộp đồ hộp đã bị biến chất.


Cùng con nhện Zombie giao tiếp, không hiểu sao Diệp Man lại nghĩ đến Khai Xương và quả trứng nhện. Diệp Man không biết hắn định làm gì với quả trứng, nhưng hắn đã là người của trụ sở Hy Vọng, thì nhất định có mưu đồ không nhỏ. Diệp Man không phải đứa ngốc, lần này cô có thể thoát khỏi đó, phần lớn là nhờ các sinh vật có diện mạo quái dị kia, những sinh vật này từ đâu mà tới, chỉ cần chịu suy nghĩ là biết ngay. Xã hội hiện nay làm gì có nơi nào có luật pháp, đạo đức trật tự đều là mây bay, có bắt con người về làm thí nghiệm cũng không có vấn đề gì, phim << Nguy Cơ Sinh Hóa (Resident Evil) >> cũng không phải xem cho có đâu.


So với những con người ngoài kia, con nhện Zombie càng khiến cô yên tâm hơn nhiều, chí ít nó sẽ không làm tổn thương cô, nội tâm tinh khiết, không quanh co khúc khuỷu. Diệp Man nghĩ, bây giờ người trong trụ sở đang vội vàng tìm kiếm tung tích bọn cô, chắc chắn sẽ rất trống trải nhỉ. Nghĩ vậy, cô liền dứt khoát đem tin tức "Người trộm trứng nhện đang ở trong trụ sở gần đây nhất" cung cấp cho con nhện Zombie, hơn nữa nói cả thời gian mà hầu hết người sống trong đó đi thu thập vật tư cho nó luôn.


Nhìn ánh mắt con nhện bắt đầu lộ ra hung ác, Diệp Man không khỏi cười nhẹ.


Ân Việt mỉm cười nhìn Diệp Man đang cười hết sức tinh quái, trong mắt hắn, Diệp Man bây giờ trông vô cùng đáng yêu.


Mà sau khi hai người rời khỏi ngôi làng, nhờ vào năng lực của mình, Diệp Man đã thu thập được rất nhiều vật tư, chờ tới khi bọn họ đến nơi, thì trời đã dần tối.


----- Hết chương 43 -----

Bình luận

Truyện đang đọc