MẠT THẾ CHI ANH ĐÀO CỦA TA SẼ NỔ TUNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


..
Lúc trước Tô Duệ Triết còn có thể chạy về nấu cơm mỗi buổi trưa, nhưng dạo gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, Triển Vân nhìn thấy cậu đầu đầy mồ hôi còn muốn lăn lộn dưới bếp mà đau lòng thành ra cấm luôn việc về nhà làm cơm.

Kết quả là sáng Tô Duệ Triết đều phải chuẩn bị nhiều hơn một ít để dành cho hắn ăn cả trưa.

Thật tình mà nói thì cậu không nguyện ý để hắn ăn đồ nguội, nhưng Triển Vân kiên quyết nói trời nóng nên ăn lạnh chút cũng không vấn đề.

Tô Duệ Triết làm gì đấu lý lại được với Triển Vân, vô pháp phải đồng ý, vì thế bữa sáng càng được cậu chuẩn bị tỉ mỉ.

Khí trời ngày một nóng hơn khiến việc buôn bán gặp khó khăn theo, Tô Duệ Triết đều đổi lại thời gian bán giới hạn trong một tiếng rưỡi, buổi chiều là nóng nhất nên cậu trốn ở nhà.

Tuy rằng thu nhập có ít hơn nhưng nhờ vào số đơn đặt hàng của chú Ngô với tiệm cơm Từ Ký tăng lên, thành thử vẫn đảm bảo ổn định nguồn thu nhập hằng ngày cho Tô Duệ Triết.

Buổi tối sau khi dọn hàng thì tạt qua siêu thị hoặc chợ bán sỉ lục tục sắm vài thứ nhu yếu phẩm.

Bên cạnh đó cậu còn tích cực nghiên cứu thực đơn nấu ăn vì muốn bồi bổ cho Triển Vân đầy đủ dinh dưỡng, nhanh chóng lành vết thương.

Triển Vân ở nhà Tô Duệ Triết dưỡng thương thường hay lên mạng mua ít đồ vật này nọ, đối với Tô Duệ Triết những thứ điện tử Triển Vân đặt mua hoàn toàn không có đất dụng võ nhưng chỉ cần Triển Vân vui vẻ thì cậu an tâm lắm rồi.


Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bất chợt vào một ngày nọ thì Trần Tuệ Trân lại tìm đến cửa, lúc này Tô Duệ Triết mới phát giác hiện tại đã trôi qua hơn nửa tháng.

Có Triển Vân bên trong nên Tô Duệ Truết không muốn cho hắn nghe được đoạn đối thoại giữa cậu và Trần Tuệ Trân.

Không cho bà ta vào nhà, ngược lại là chính mình ra khỏi phòng, đóng cửa sau lưng.

"Chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói nha Tiểu Triết, bên ngoài nóng quá chịu không nổi luôn đó." Ban nãy lúc cậu mở cửa, bà ta cảm nhận được hơi lạnh nhè nhẹ toả ra từ phía trong, như thế nào mà trang bị được điều hòa? Thằng ranh này từ khi nào đã có tiền vậy?
"Nhà con đang có khách nên không tiện cho lắm, chi bằng đại bá mẫu nói luôn lý do người đến đây đi?" Tiết trời bây giờ oi bức đến độ chỉ muốn đổ đá ướp lạnh nguyên người, bản thân Trần Tuệ Trân đã béo ục ịch lại bởi vì đi đường mà mồ hôi đầy đầu, vốn dĩ tính vào nhà ngồi nghỉ uống miếng nước gì đó cho đỡ mệt nhưng Tô Duệ Triết cư nhiên không chịu mời bà ta vào, sắc mặt lập tức liền có chút khó coi.

Vì khoản tiền đền bù sắp tới nên phải nhịn nó vậy.

"À nghe nói hôm nay thông báo đã được đưa xuống rồi đó Tiểu Triết, giờ đang rảnh nên chúng ta cùng đi xem luôn thể được không?"
Quả nhiên là vì chuyện này.

"Tốt quá, vậy mình đi nhanh thôi đại bá mẫu." Nói thật ra bản thân Tô Duệ Triết khá là nôn nóng mấy bữa nay, mắt thấy mạt thế đến sát rạt rồi mà vật tư cần mua vẫn thiếu quá nhiều.

Hoàn cảnh sống ở mạt thế rất ác liệt, hai mùa xuân thu càng ngày càng bị rút ngắn, chừa lại khí hè nóng bức cùng trời đông giá rét, thời điểm nóng nhất có thể làm bỏng rát làn da và ngược lại, tại thời điểm lạnh cắt da cắt thịt chính là cái cảm giác máu trong người tựa hồ như thể đông thành đá.


Vô luận là vật phẩm chống nóng hay chống lạnh cậu cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.

Tô Duệ Triết về phòng nói một tiếng với Triển Vân liền cùng Trần Tuệ Trân rời đi.

Trần Tuệ Trân chồm tới chồm lui ngay cửa vì muốn nhìn xem tình huống bên trong, nhưng động tác của Tô Duệ Triết quá nhanh làm bà ta căn bản không kịp thấy gì hết.

Hừ! Tiểu tử này dám đề phòng mình như đề phòng cướp!
Với lại tại sao mình phải tò mò cái căn phòng cũ kỹ nát bươm của nó kia chứ? Tên oắt miệng còn hôi sữa này đầu óc đúng là khôn ranh, bằng không bọn họ cũng không đến mức phải chìa ra ba mươi vạn tệ!
Tô Duệ Triết từ trong phòng ra thấy sắc mặt Trần Tuệ Trân nhăn nhúm thành đống cũng không để bụng chút nào, dù sao thì không còn bao nhiêu ngày nữa...!
Hai người cùng đi một chuyến ra phố, quả thật đã có lệnh giải toả báo cho dân cư ở tại khu vực này chuẩn bị di dời đồ đạc, yêu cầu các chủ hộ dân ngay trong ngày mang theo hộ khẩu gia đình đến văn phòng hành chính tiến hành ký hợp đồng.

Nơi khu phố Tô Duệ Triết sống toàn những ngôi nhà xưa cũ xưa, nhưng nhìn lại đoạn đường trên mặt đất không tệ lắm, vì thế nhà đầu tư muốn tiến hành trùng tu cùng khai phá lần hai nên đưa ra điều kiện vô cùng hậu đãi, trước khi ký hợp đồng thì khoản bồi thường được gửi đến tài khoản đã đăng ký của chủ hộ, tất cả các thủ tục sẽ được hoàn thành trong thời gian sớm nhất có thể.

Tô Duệ Triết với Trần Tuệ Trân nghe thế thực sự rất đỗi vui mừng bởi hai người đều mong có thể nhanh nhanh lấy được số tiền nọ, ngặt nỗi Tô Duệ Triết không mang sổ hộ khẩu và Trần Tuệ Trân cũng không đem thẻ ngân hàng của con trai, vì thế thương lượng quyết định ngày mai lại đi ký hợp đồng.

Về đến nhà, Tô Duệ Triết lập tức chia sẻ với Triển Vân tin tức tốt này.


Triển Vân có vẻ không có cao hứng như vậy, hắn rầu rĩ hỏi, "Mất nhà rồi thì cậu sống ở đâu? Đã có dự tính gì cho sau này chưa?"
Dự tính? Còn có thể tính toán gì nữa? Tất nhiên phải mua một đống đồ vật đủ cho bọn họ chống đỡ nhiều năm, sau đó chạy trốn đi nha! Ngoài ra đâu còn gì nữa chớ?
Mấy lời này Tô Duệ Triết chỉ dám lèo nhèo trong bụng chứ sao dám nói Triển Vân biết, cậu lắp bắp trả lời, "Tôi chưa suy tính xa đến mức đó, dù gì bây giờ nhà cũng còn cho nên...sẽ nghĩ từ từ biện pháp vậy..."
Triển Vân chậm rãi mở miệng nói, "Phố nam bên kia tôi có một căn nhà nhỏ sẵn đấy, nếu sau khi nhà cậu bị phá bỏ rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ tạm trú thì cứ qua ở chung với tôi đi."
Ở cùng nhau! Là Ở CÙNG NHAU đó nha! (」゜ロ゜)」
Tô Duệ Triết cong cong khóe miệng làm hai lúm đồng tiền lộ rành rành, Triển Vân là đang lo lắng cho mình đúng không! Đã thế còn rủ sống chung một nhà ahihi!
"Vậy quá tốt luôn rồi."
Tô Duệ Triết hớn hở tung tăng lăn xuống bếp, xắn tay áo lên muốn làm một bàn đồ ăn phong phú để chúc mừng.

Tính toán chưng một con cá, làm món thịt ba chỉ xào ớt xanh và canh xương hầm khoai tây.

Là cố ý mua nhiều loại nông cụ về nhà, trên mảnh đất trống đào cái kênh nho nhỏ nuôi một ít thuỷ hải sản các loại.

Ngoài tốc độ sinh trưởng vượt bậc của thực vật, nếu sử dụng nguồn linh thuỷ của không gian để dưỡng cá tôm thì chắc kèo nội trong vài ngày ngắn ngủn tụi nó sẽ lớn lên nhanh chóng thôi, không chỉ có cái mác nhanh không đâu mà còn bảo đảm về chất lượng nữa nha, nhất định Triển Vân sẽ cực kỳ hài lòng!
Tô Duệ Triết lấy thịt ngăn đá ra rã đông, thò tay trực tiếp từ trong không gian bắt mẻ cá lớn với hái ít ớt chuông, khoai tây làm nguyên liệu nấu ăn bày lên toàn bộ mặt bàn.

Đúng lúc định chuẩn bị xoay người tìm dao bào vỏ khoai tây, cậu giật nảy người phát hiện Triển Vân đang đứng ngay cửa bếp với vẻ mặt bàng hoàng chưa hồi thần.

Từng ngày qua Tô Duệ Triết luôn chu đáo chiếu cố khiến thương thế hắn khôi phục thực mau, Triển Vân đã có thể tự mình xuống giường đi đi lại lại rồi, bất quá miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại nên hắn tránh vận động mạnh.


Vừa rồi thấy Tô Duệ Triết muốn nấu cơm hắn tính xuống nhìn xem có việc gì cần hỗ trợ không, đâu ngờ lại được chứng kiến một màn kinh thiên động địa dữ vậy.

Chuyện quái gì mới diễn ra ngay trước mắt?!
Tô Duệ Triết hoá thạch cứng đờ cả người tại chỗ, xem bộ dáng này của Triển Vân...hẳn là thấy toàn bộ quá trình mình tay không đem đồ từ trong không gian ra rồi thì phải?
Não bộ đình trệ, cầu ai đó cứu vớt giùm tình huống khẩn cấp này!! (ᗒᗣᗕ)
===================================
【 Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường 】
Triển Tiểu Vân: Nhà tức phụ nhi thật sự quá đơn sơ, cần phải trang bị thêm TV, máy tính, khoan mang,...!
Tô Tiểu Triết: ⊙0⊙ Thật nhiều tiền a~...!Mấy thứ này em đều không có!
Triển Tiểu Vân: Yên tâm! Lão công của em có rất nhiều nhiều tiền! ヾ(`ヘ)
Tô Tiểu Triết: Mạt thế dí sát mông rồi đó, mua mua mua hết vật tư lẹ lẹ.

Triển Tiểu Vân: Anh đây chính là không thiếu tiền, lão bà nhanh đi quẹt thẻ đi!
Tô Tiểu Triết: Mau gọi người tới thiêu chết cái tên nhà giàu khoe của anhhhhh! (⇀‸↼‶)
..
===================================
Thịt ba chỉ xào ớt chuông.

Canh xương hầm khoai tây.
.


Bình luận

Truyện đang đọc