MẠT THẾ CHI ANH ĐÀO CỦA TA SẼ NỔ TUNG


..
Trù nghệ của Ngô Khởi vẫn tốt như ngày trước, từng miếng thịt nướng không những giòn rụm, nóng hôi hổi mà còn thơm nghi ngút làm Tô Duệ Triết ăn đến miệng bóng nhẫy mỡ.

Trọng sinh trở về từ mạt thế, ngoại trừ mục tiêu sống sót tốt nơi địa ngục trần gian sắp tới, cậu chính là hy vọng từ nay về sau mỗi ngày đều-có-thịt-để-ăn.

Giải quyết nhanh chóng bữa tiệc thịt thịnh soạn của mình, Tô Duệ Triết liền đi tìm buồng điện thoại công cộng và gọi điện thoại cho lão Trương.

Cậu không nghèo đến mức cả điện thoại di động cũng mua không được, mua cái đời cũ vẫn dư sức mà.

Chẳng qua là cảm thấy mạt thế đến gần lắm rồi, lúc đó tất cả mọi thiết bị trên toàn thế giới đều hoàn toàn vô dụng vì mất hết tín hiệu, cho dù hiện đại hay tiện nghi cỡ nào thì cũng chẳng khác nào cục sắt vụn, mấy trăm đồng đó lấy mua thực phẩm còn có lý hơn.

Lão Trương vừa nghe là Ngô Khởi giới thiệu tới, thái độ thập phần nhiệt tình, vừa hay lúc chiều có thời gian nên ông đem địa chỉ nói cho Tô Duệ Triết biết, mời cậu trực tiếp đến trại nuôi gà gặp mặt.

Trại nuôi gà của lão Trương nằm ở ngoại ô vùng nông thôn, vì tiết kiệm tiền, Tô Duệ Triết vất vả thay đổi vài ba lượt xe buýt, lại thêm hơn hai giờ ngồi xe mới tới được nơi.

Lão Trương là lão bá tuổi đã hơn năm mươi, trông diện mạo bên ngoài chính là một người trung hậu, thật thà, biết cậu do Ngô Khởi giới thiệu đến, ông thực nhiệt tình giúp Tô Duệ Triết chọn ra hai mươi gà con và hai mươi vịt con, tất cả bọn chúng đúng là đám tiểu gia hoả tăng động mà.

Trương lão bà bà cũng nhiệt tình không kém ông, nhất quyết mời Tô Duệ Triết ở lại cùng ăn cơm, đối với sự tiếp đãi nồng hậu này, nếu như Tô Duệ Triết từ chối họ thì thật sự đáng trách nên cậu đành ngại ngùng nhận lời ngồi xuống.

Người nhà nông ăn cơm đơn giản lắm, bữa chiều chính là một tô canh gà hầm nấm cùng một tô thịt kho tàu lớn, canh gà hầm nấm là gà thả vườn nhà nuôi, thịt vừa thơm vừa mềm mềm, nộn nộn, nấu lên đặc biệt ngon, càng không thể không nói đến thịt kho tàu, mỗi một khối đều là thịt ba chỉ từng lớp từng lớp nạc mỡ xen kẽ nhau, nấu trên lửa lớn hết buổi trưa rồi đem xắt nhỏ từng miếng một, cho vào nhai cảm giác như tan ra trong miệng vậy! Nồi cơm tẻ cũng ngon hết sức, làm Tô Duệ Triết không để ý mà xử cả chén lớn.

Lúc đầu y còn có tí ngượng ngùng, nhưng do hai vợ chồng lão Trương đều vui vẻ hớn hở bồi cơm thêm cho cậu, thịnh tình của họ khiến cậu bất giác ăn nhiều hơn bình thường một tí.

Dần dà thả lỏng bản thân, Tô Duệ Triết lại bị mùi thơm ngào ngạt của thịt dụ dỗ nên đã ăn sạch sành sanh hết ba chén cơm lớn.


"Ha ha ha đúng là tuổi trẻ nha! Phải ăn nhiều một chút thì thân thể mới cao lớn được chứ!" Vợ chồng lão Trương nhìn thấy cậu ăn hăng hái như thế, trong lòng cũng cao hứng theo.

Ăn uống no say xong, lão Trương còn chuẩn bị cho cậu thêm hai cái rổ lớn chứa bầy gà con, vịt con bông xù, ríu ra ríu rít thật náo nhiệt, tổng cộng thu của cậu hết năm trăm kim tệ.

"Tiểu tử ngươi nhanh trở về đi, trời tối sẽ không thấy đường, mắc công lại lạc." Lão Trương nhiệt tình tiễn Tô Duệ Triết đến tận nhà ga.

"Đến đây được rồi ạ, cám ơn ông rất nhiều!" Dừng một chút, cậu đè thấp thanh âm đối lão Trương nói, "Chả là trong nhà cháu có quen biết với người bên chính phủ, nghe nói thời gian sắp tới thời tiết sẽ càng ngày càng nóng, nhà ông có lương thực gì đó cũng đừng bán ra ngoài, tích trữ nhiều trong nhà mới tốt."
"Thời tiết bắt đầu nóng dần à? Ta biết rồi! Cảm ơn tiểu tử ngươi nha!"
Tô Duệ Triết nhìn bóng dáng rời đi của lão Trương, khẽ thở dài, những gì có thể giúp được thì đã giúp, giờ chỉ còn biết trông chờ vào số phận của họ thôi.

Sắc trời dần tối, nhà ga lúc này ngoại trừ Tô Duệ Triết thì không còn bóng ai, cậu dứt khoát đem đồ đạc trên tay bỏ vào không gian.

Chờ xe buýt tới, cậu chỉ việc vác thân nhẹ nhàng lên thôi.

Đi ba chuyến xe buýt về đến nhà, vừa mở cửa liền thấy có một tờ giấy được nhét bên trong.

Tô Duệ Triết nhặt lên, là của đại bá mẫu để lại, hiển nhiên bà ta hôm nay đến đây tìm cậu, chỉ có điều cậu vắng nhà nên bà ta lần nữa bị cho leo cây, cố ý để lại cho Tô Duệ Triết lời nhắn.

Xem lực bút trên mặt chữ, Tô Duệ Triết có thể tưởng tượng ra nội tâm phẫn nộ như thế nào của bà.

Trong nội dung chỉ nói là đại bá nhớ cậu, dặn dò ngày mai nhất định phải qua nhà bọn họ ăn cơm.

Tô Duệ Triết cười nhạo một tiếng, trực tiếp đem tờ giấy xé nát, ném vào thùng rác.

Khoá kỹ cửa hết thảy, Tô Duệ Triết lắc mình tiến vào không gian.


Gà con cùng vịt con đang ở bên suối nước trên bãi cỏ rộng lớn, tinh thần đứa nào đứa nấy đều tăng động, nhưng hình như bởi vì bị giới hạn cho nên không thể chạy lung tung đạp hư vườn.

Tô Duệ Triết mang tới một ít hạt kê vung vẩy trên mặt đất, nhìn đám tiểu gia hoả ăn hăng say không hề ngẩng cái đầu nhỏ, tức khắc làm cậu buồn cười híp cả mắt.

Nghĩ đến việc hôm nay ở nhà lão Trương được ăn gà hầm nấm với thịt kho tàu, Tô Duệ Triết nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, thật sự là ở mạt thế đời trước đói khát lâu ngày, cậu tuyệt đối không hề nghĩ đến có ngày phải lặp lại nỗi khổ tựa cực hình này.

Động vật nhỏ có trống có mái, chỉ cần nuôi dưỡng thật tốt, cậu tin rằng bọn chúng có thể lớn lên rất nhanh.

Đến lúc đó không chỉ có trứng gà trứng vịt ăn, mà còn có thêm đàn gà con vịt con được sinh ra, về sau Tô Duệ Triết thường xuyên có thể khai dao được rồi, quả nhiên làm chuyện gì chỉ cần chú ý một chút thì công việc sẽ phát triển thuận lợi a~.

Tô Duệ Triết tính toán mua thêm ít thỏ cùng heo, dê, bò.

Thỏ quanh năm suốt tháng đều động dục, tốc độ sinh sôi nảy nở phi thường nhanh; heo, dê, bò hoàn toàn là vì một tương lai có thực đơn phong phú, đa dạng, sơn cốc tuy rằng không lớn, nhưng vẫn đủ để nuôi thêm động vật này kia các loại.

Nhìn nước suối trong veo, Tô Duệ Triết nghĩ ngày mai muốn đi mua thêm vài loại công cụ, ở khu đất trống đào một cái kênh để nuôi ít cá.

Cậu nhớ rõ Triển Vân từng nói qua ở đời trước là hắn thích ăn cá nhất.

Nghĩ đến Triển Vân, cậu lại thở một hơi thật dài, phải làm như thế nào mới có thể gần gũi hơn với Triển Vân bây giờ? Triển Vân một tâm phòng bị người, đối với người mà hắn không nhìn thấu thì khẳng định sẽ không có bất kỳ hảo cảm nào.

Haizzz....!
Lắc lắc đầu, Tô Duệ Triết quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này, hôm nay với hôm qua đều giống nhau, cậu hái được rất nhiều rau củ quả và trái cây đặt trong túi chuẩn bị ngày mai đem ra ngoài bán lấy tiền.


Vật dụng hàng ngày mỗi cái cũng cần dồn thêm, còn có quần áo với dược phẩm, những thứ này ở mạt thế muốn tìm cũng rất khó.

Có quá nhiều việc cần phải làm, có quá nhiều thứ cần mua, Tô Duệ Triết chỉ hận thời gian quá ngắn, tiền bạc lại không đủ.

Chờ thông báo di dời vừa phát ra, cậu lập tức phải đi ký hợp đồng ngay và luôn! Ba mươi vạn tệ lận đó! Cậu sẽ mua được biết bao nhiêu thứ!
Đáng tiếc, theo trí nhớ của cậu thì còn ít nhất một tháng nữa thông báo di dời mới được ban ra.

Ở đời trước lúc mới lãnh tiền không tới năm ngày, mạt thế liền bùng nổ...!
Ngày mai vẫn là tiếp tục đi bán lương thực thôi, tốt xấu gì một ngày cũng có thể kiếm đuợc tầm ngàn tệ.
..
Hôm sau Tô Duệ Triết như thường lệ lấy rau củ tươi từ không gian đem vào chợ bán.

Dường như mấy nhóm bác gái hay đi chợ sớm mua thức ăn rất thích đồ tươi chỗ y bán nên việc giá cả có mắc hơn chút đỉnh nhưng họ vẫn vui vẻ mua.

Ai dám nói rau củ quả của y không ngon? Nghe nói chính là do cậu tự tay trồng đấy!
Buổi sáng thật mau liền trôi qua, Tô Duệ Triết thu thập túi cùng xe đẩy trở về, vỗ vỗ phủi xuống bụi bặm trên người xong trực tiếp rời đi, hôm nay cậu còn có không ít đồ vật muốn mua.

Tuỳ tiện tìm quán mì thịt bò ven đường ăn hai tô bò kho, Tô Duệ Triết liền xuất phát đi chợ second-hand.

Cậu hiện tại thiếu tiền cực kỳ, đến nơi này cũng chỉ để thử vận may đào kiếm hàng rẻ tiền.

Nhưng khi đi hết một vòng rồi cũng không tìm được thứ gì hợp ý, đồ điện tử đã qua sử dụng lại chiếm đa số, mạt thế bùng phát thì Tô Duệ Triết sao có thể tốn tiền mua đống sắt vụn đồng nát làm chi! Cậu hiện tại đúng là thời điểm cần dùng tới tiền, mỗi một đồng đều phải cần bóp chặt chi tiêu mới được.

Đang tính rời khỏi chợ, Tô Duệ Triết vô ý nhìn thấy trong góc có quầy hàng bày một đống súng đồ chơi.

Chính xác hơn là dạng súng hơi, loại thông qua hơi nén hoặc chút hoả dược để bắn ra đạn nhựa.

Súng đồ chơi có lớn có bé, tất cả đều mô phỏng theo hình dáng trong một vài bộ phim truyền hình, ví dụ như súng lục, súng lục bán tự động, súng tự động, bất quá cũng là súng đồ chơi không thể so sánh được với hàng thật rồi, liếc mắt qua thôi là có thể nhìn ra đồ chơi, nếu Tô Duệ Triết mang theo mấy thứ này ra đường thì hoàn toàn yên tâm bởi sẽ không gây được chuyện kinh thiên động địa gì.


Đôi mắt Tô Duệ Triết sáng lên, tuy chúng đối với người khác chỉ là món đồ chơi cho con nít, đạn nhựa bắn ra chẳng có tác dụng gì, bắn chim hay bắn gì đó cơ bản không có lực sát thương, nhưng với Tô Duệ Triết thì đây chính là vũ khí thích hợp nhất dành riêng cho cậu!
"Súng này bán thế nào vậy chú?" Tô Duệ Triết nén kích động trong lòng xuống, chờ cho nó chậm rãi đi qua, làm ra bộ dáng tuỳ tiện xem hàng để hỏi.

"Một cây ba trăm kim tệ! Tổng cộng mười ba cây, nếu thật sự muốn mua thì chú tính cho ba ngàn kim tệ thôi."
Ngồi bán súng đồ chơi là một nam nhân trung niên ăn mặc có chút nghèo túng, mang cặp mắt kính kim loại, hốc mắt sâu lõm, thoạt nhìn cả người đều uể oải, súng đồ chơi tuy rằng không đáng giá, nhưng để thu thập được phải tốn không ít công sức, Tô Duệ Triết đoán thầm có lẽ trong nhà hắn gặp chuyện gì không tốt nên mới phải đem mấy thứ này bán đi, bởi thế cậu cũng không cò kè mặc cả, dứt khoát móc tiền từ trong túi trực tiếp mua hết đống súng đồ chơi.

Mười ba cây súng có đầy đủ mọi loại hình, nam nhân còn tặng cậu ít đạn nhựa, đánh một tiếng thở dài thật mạnh rồi rời đi.

Người ở quầy hàng bên cạnh cũng rầu theo hắn, khi Tô Duệ Triết ngồi xổm xuống thu gom đống đồ có cùng hắn lải nhải vài câu kể lể sự tình.

Nguyên lai người nam nhân nọ ở chợ second-hand cũng mở vài sạp hàng, nghe nói trong nhà có đứa con trai tầm mười tuổi, súng đồ chơi đều là sở thích con của hắn nên sưu tầm về, thời điểm túng quẫn thiếu tiền mới bất đắc dĩ cầm đem bán.

Con người ai nấy đều có số, muốn vượt qua là điều không dễ dàng.

Tô Duệ Triết đem theo đống súng đồ chơi rời chợ, tìm nhà vệ sinh công cộng vắng người xong thu đồ vật vào không gian.

Ba ngàn tệ có được lúc nãy là do y dựa vào việc bán rau củ quả trong ba ngày qua, nhưng hiện tại đều lấy ra hết để mua súng đồ chơi.

Nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ cảm thấy hành động của Tô Duệ Triết là ngớ ngẩn, nhưng chính bản thân cậu biết rõ đây là một vụ mua bán phi thường có lợi cho mình.

Mặc kệ là trước hay sau mạt thế, súng ống, đạn dược không phải là thứ mà người bình thường như Tô Duệ Triết có thể mơ tưởng sở hữu.

Súng đồ chơi với người khác bất quá chỉ được xem như đồ chơi, nhưng đối với cậu thì khác nha.

Dị năng của Tô Duệ Triết rất đặc thù, cậu có thể đem rau củ mình trồng trọt trong không gian ra biến thành vũ khí, giống như trò chơi thịnh hành Plants vs Zombies ấy, đậu Hà Lan xanh biếc ở vườn rau biến thành đạn, nhét vào nòng súng, cơ hồ liền có thể trở thành súng thật, đối phó với một ít tang thi cấp bậc thấp thì phi thường hữu hiệu.

...


Bình luận

Truyện đang đọc