MẠT THẾ CHI ANH ĐÀO CỦA TA SẼ NỔ TUNG


[Edit & Beta: Momo]
..
Nhưng nếu muốn đưa nhiều người đi cùng một lúc thì họ cần phải có phương tiện chuyên chở, trong không gian của Tô Duệ Triết tuy có hàng chục chiếc xe việt dã nhưng cũng không thể nào đủ cho tất cả bọn họ, cho nên tìm xe tải quân dụng mới là cách tốt nhất.

Xe ở nơi nào thì họ đều biết, nhưng chắc chắn sẽ gây động tĩnh lớn để cướp xe.
Thật ra vấn đề không nằm ở số lượng binh sĩ quá nhiều, mà bởi họ đều đã bị giam lỏng một thời gian khá lâu trong một cái kho chật hẹp khiến tinh thần lẫn thể lực tiêu hao không ít, hiện tại còn phải chuẩn bị đối đầu với đám người vô liêm sỉ kia, quả thực là cục diện bất lợi.
Việc họ cần ưu tiên bây giờ là đoạt lại kho vũ khí, không khác gì cách thức của bọn chúng khi đánh lén lúc trước, và Triển Vân dự định sẽ để mọi người hành động y vậy.

Tuy chúng đang chiếm giữ kho vũ khí, nhưng khả năng số lượng vũ khí dự trữ bên trong vẫn còn nhiều, bởi chúng chỉ phân phát vũ khí cho số ít kẻ có nhiệm vụ canh gác và thủ lĩnh.
Kế hoạch ban đầu của Triển Vân là cùng Tô Duệ Triết lẻn vô kho vũ khí để thu toàn bộ vũ khí vào trong không gian, tuy vậy nó sẽ làm lộ dị năng không gian của cậu.

Có thể giữ bí mật với số lượng hơn tám trăm người là điều không thể nào, lỡ đâu thông tin bị rò rỉ ra ngoài thì Tô Duệ Triết nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn tuyệt đối không để Tô Duệ Triết phải mạo hiểm!
Cho nên quyết định cuối cùng của Triển Vân, cứ trực tiếp xông đến rồi đánh chiếm lấy kho vũ khí là được!
Không biết có phải do vận khí tốt hay không mà một đường mọi người đi đều thuận lợi, lặng lẽ di chuyển trong đêm tối, thêm nữa lượng người canh phòng lại cực kỳ rời rạc, thế là cả đám thành công qua mặt hết bọn chúng đến kho vũ khí.

Vị trí kho vũ khí nằm ở trung tâm quân doanh, xung quanh là khu ký túc xá, và có tận tám tên canh gác phía trước cửa kho.
Có vẻ như mỹ nhân kế đành phải huỷ bỏ rồi.
"Vậy thì đến lượt tôi." Triển Vân mỉm cười, bắt đầu bộc lộ dị năng.

Đột nhiên mấy cây đuốc tắt ngúm khiến xung quanh tối om, đám người canh giữ kho vũ khí còn chưa kịp phản ứng thì liền bị một khối trọng lực vô hình đè xuống đất, bọn họ muốn kêu cứu, muốn phản kháng nhưng lại không thể cựa quậy cũng như không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Một màn sương trắng u ám bất chợt nuốt trọn lấy mọi thứ, hết thảy giác quan của chúng đều bị tê liệt, cái cảm giác hoàn toàn bất lực trước tình cảnh quỷ dị khiến kẻ nào kẻ nấy cũng phải hoảng sợ tột độ, toàn thân run rẩy, liều mạng để hô hấp, đến nỗi chúng còn hoài nghi có khi nào chúng sẽ phải bỏ mạng dưới sức nặng vô hình này hay không.
Bọn chúng rất nhanh đã hoàn toàn bất tỉnh, thấy vậy mọi người liền nhanh chóng chạy qua, lục soát khắp người chúng tìm chìa khóa kho vũ khí.

Không có ở đây, xem ra là đang ở trong tay hai dị năng giả kia.

Đã vậy thì đành nhờ đến Trịnh Gia Hoà sử dụng sức mạnh để bẻ khoá cửa kho.
Những quân nhân mới bất ngờ phát hiện rằng đội ngũ Triển Vân tuy ít người, nhưng trên dưới tất cả đều là dị năng giả!
Mở được cửa kho thì mọi người lập tức tiến vào, nhanh chóng trang bị đầy đủ vũ khí cho bản thân.
Lúc này, đám người còn lại ở ký túc xá mới nhận thấy ánh lửa của kho vũ khí bị dập tắt, ngoài ra còn mơ hồ nghe thấy âm thanh mấy tên canh gác nháo nhào đang lao đến đó.
Hai bên bắt đầu giao chiến kịch liệt với nhau.

Đợi khi kho vũ khí chỉ còn mỗi Triển Vân cùng Tô Duệ Triết, hai người liền thu hết số vũ khí còn lại vào trong không gian, đương nhiên là không có ý định chừa lại bất kỳ món nào cho chúng.
Quân nhân rốt cuộc vẫn là quân nhân, một đám ô hợp bọn chúng không tài nào so sánh được với những người được trải qua huấn luyện bài bản, dần dà lợi thế nghiêng về phía quân nhân, chúng bắt đầu sợ hãi kêu rên không ngừng, tiếng súng xen lẫn cùng tiếng than khóc vang vọng trong đêm tối.
Vừa bảo hộ những người bị thương ở hậu phương, vừa phụ trách mở đường tiến lên trước, cuối cùng họ cũng tiếp cận được gara xe, bên trong có ước chừng mười mấy chiếc xe tải quân đội.
Tiếc là, không một chiếc nào có chìa khoá hết.
Bắt lấy một tên gần đó tra hỏi, hắn nói rằng toàn bộ số chìa khoá đều được lão đại giữ bên người.
Thế là họ buộc phải mặt đối mặt với hai dị năng giả đó.
Chính lúc mọi người đang nghĩ ngợi, bỗng một loạt hoả cầu bay thẳng vào đội hình của họ, ngọn lửa nổ tung ép mọi người phải nhanh lùi ra sau để giữ khoảng cách an toàn, tên dị năng giả hệ hoả đến rồi!
Hắn ta đứng trên tầng lầu của ký túc xá nhìn xuống với vẻ mặt cực kỳ hống hách, một bên tay ngưng tụ hoả cầu nhằm vào quân nhân, lớn giọng thách thức, "Dám nổ súng với dân thường, tụi mày còn là quân nhân hả?!"
"Bọn mày không phải là dân thường!" Triệu Binh không hề nhiều lời, dứt câu liền ném hoả cầu vào hắn.


Hành động đánh lén chiếm lấy quân doanh của chúng, lẫn việc nổ súng vào quân nhân, dù cho ở thời gian trước khi mạt thế bùng nổ cũng được tính là hành vi vi phạm pháp luật vô cùng nghiêm trọng, thế nên bên phía quân nhân đối với phần tử phạm pháp như bọn chúng thì cứ việc nổ súng, họ không hề sai!
"Tụi nó cũng có dị năng giả hệ hoả!" Một kẻ trong đám bất ngờ la lên.
"Chúng mày! Ra tay đi!" Hắn ta vừa ra lệnh thì bỗng xuất hiện một bóng người lao đến, chỉ thấy có một quân nhân lấy tay ôm lấy yết hầu rồi ngã xuống, là bị kẻ nào đó đã cắt yết hầu!
Đồng đội đứng cạnh lập tức giúp che chắn miệng vết thương trên cổ, nhưng ngay sau đó, cậu cũng ngã xuống.
"A...." Đội ngũ dần dần hỗn loạn, kẻ địch vô hình quả thực rất đáng sợ!
"Mọi người cẩn thận, bên chúng có dị năng giả tốc độ!" Triệu Binh lớn tiếng cảnh báo.
Không ngờ đến vừa dứt lời, hắn có cảm giác sau lưng rất đau, đau đớn như thể vừa bị ai đó chém một nhát.

Cơn đau khiến Triệu Binh muốn quay đầu ra sau, muốn nhìn xem là thứ gì đã khiến hắn như thế này, chỉ thấy một luồng sáng loá mắt bất thình lình ập đến.
Triệu Binh trong phút chốc liền nhận ra thứ ánh sáng đó là vật gì, thế nhưng tốc độ đối phương ra tay quá nhanh làm hắn không tài nào phản ứng kịp.

Hắn tuyệt vọng mở to mắt nhìn, chỉ một chút nữa thôi kế hoạch đã thành công rồi...
Trái ngược với những gì hắn nghĩ, sao lại không có chút cảm giác đau đớn nào hết, song song đó, Triệu Binh lại nghe thấy âm thanh một thứ gì đó bị đập mạnh xuống đất.
Triệu Binh giật mình hồi thân, phát hiện có một nam nhân trẻ tuổi đang nằm bẹp trên nền đất.

Phảng phất như bị một bàn tay hữu lực vô hình đè thật mạnh xuống, tay chân hắn ta run rẩy kịch liệt, và bên cạnh là một thanh chủy thủ dính đầy máu tươi.
Cả khuôn mặt hắn sưng tấy đỏ ngầu lên, khoé mắt thì dần dần chảy máu, không những vậy mọi người còn nghe thấy rõ ràng âm thanh xương cốt đang gãy vụn một cách nhanh chóng, và bất ngờ, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng đất, nơi mà chỉ vài giây trước là một cơ thể hoàn toàn lành lặn.

Đúng vậy, thân thể tên đó đã bị ép đến chết trên mặt đất, là một cách chết cực kỳ, cực kỳ thảm.

Tận mắt chứng kiến ba quân nhân bị cắt cổ chết ngay lập tức và Triệu Binh bị trọng thương, Triển Vân dưới cơn thịnh nộ đã sử dụng dị năng trọng lực tăng gấp mười lần, áp hắn ta đến chết.

Một kích ác liệt vừa nãy đã làm Triển Vân tiêu hao quá nửa lượng dị năng của cơ thể, may mắn thay trong người có mang theo tinh hạch dự trữ để hồi phục.
Tên dị năng giả hệ hoả bởi ở khoảng cách khá xa, cộng thêm tầm nhìn hạn chế trong đêm tối nên không thể nắm rõ tình hình cụ thể, hắn chỉ biết việc quân nhân bị hoảng loạn mà thôi, tưởng rằng mưu kế của hắn đã thành công, thế nên hắn càng ra sức buông lời lẽ nhục mạ với phía quân nhân.

Mất đi dị năng giả tốc độ, chỉ dựa vào một mình dị năng hệ hoả của hắn nên lực công kích liền bị giảm đi đáng kể, hơn nữa không có tinh hạch để bổ sung, hắn ta dần bị cạn kiệt sức lực.

Phía những người còn sống sót cũng từ từ dùng hết nguồn đạn của mình, thế trận lúc này đang nghiêng về phía quân nhân.

Lặng lẽ hoá thân thành màn sương trắng bay lượn lờ lên tầng trên, Ngô Tĩnh bất ngờ xuất hiện sau lưng tên dị năng giả hệ hoả kia, mạnh tay đẩy hắn ngã xuống dưới.
Hắn ta thất kinh trở tay không kịp, thét lên đầy khiếp đảm ngã từ tầng cao nhất xuống đất, chết ngay lập tức.
Có vẻ là để sử dụng dị năng hệ hoả nên phần trên của hắn ta không một mảnh vải che thân, Ngô Tĩnh tìm thấy một cái túi nhỏ từ trong áo của hắn, mở ra thì thấy bên trong đựng số lượng lớn chìa khoá.

Cô mặc kệ nó là chìa khoá gì, cầm lấy túi rồi trực tiếp nhảy thẳng từ lầu xuống.

Ở khoảnh khắc chuẩn bị tiếp đất, Ngô Tĩnh lại một lần nữa hoá mình thành làn sương mỏng rồi tụ lại, nhẹ nhàng đứng dậy.

Nhặt lấy cái túi rơi trên đất, cô bỗng nở nụ cười, sau đó xoay người đi về hướng đội ngũ của mình.

Hiện tại, mức độ thành thạo và linh hoạt khi Ngô Tĩnh sử dụng dị năng đã được tăng lên một cách đáng kể.
Chìa khoá đều được đánh dấu nên mọi người dễ dàng tìm được chiếc xe tương ứng, vậy là đã có đủ phương tiện di chuyển cho toàn bộ quân nhân.
Họ nhanh chóng sắp xếp vật dụng lên xe, không những vậy còn đưa cả những người đồng đội đã mất theo họ, sau đó tập trung di chuyển.
Mười mấy chiếc xe tải quân đội đồng thời phá toang cổng khu doanh trại xông ra ngoài, nếu bọn chúng đã muốn nơi này thì họ sẵn sàng cho chúng toại nguyện!
Xe Triển Vân dẫn đầu mang mọi người về khu biệt thự của họ, dọc đường đụng phải không ít tang thi nhưng đều bị đoàn xe nghiền nát không hề thương tiếc.

Lúc đi ngang qua một trạm xăng tư nhân, mọi người phát hiện chỗ này lại tập trung chỉ vài tang thi, khả năng cao là do ở nơi vắng vẻ nên lượng người sống sót đến đây không nhiều.

Vì thế cả đoàn xe ngừng lại, vào dọn sạch đám tang thi đang lởn vởn bên trong rồi kiểm tra số xăng dầu của trạm, nhận thấy vẫn còn khá nhiều nên cho xe lần lượt đổ đầy, xong mới tiếp tục chạy đi.
Thời điểm mọi người đến được khu biệt thự thì đã là rạng sáng, tầm năm giờ trời đang bắt đầu hửng sáng nên không còn nhiều thời gian nên liền mau chóng sắp xếp cho họ vào nghỉ ngơi.
"Khu biệt thự này trước mạt thế bùng nổ vẫn chưa được công khai bán nên không có bất kỳ cư dân nào, toàn bộ đều là nhà trống, bên trong đều đã được bố trí đầy đủ nội thất lẫn tiện ích nên mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, còn đội ngũ của tôi ở căn biệt thự phía đông đằng kia.

Anh có thể sắp xếp những thương binh ở gần biệt thự chúng tôi để tiện cho việc chữa trị vì bên tôi có bác sĩ, mà trong nhà cũng thu thập được một ít dược phẩm." Triển Vân ngồi bên cạnh Triệu Binh đang nằm dưỡng thương dặn dò.
"Cám ơn, thực sự cám ơn mọi người rất nhiều!" Triệu Binh chân thành nói lời cám ơn, nếu không được đội ngũ Triển Vân trợ giúp thì họ đã không thể cứu được những chiến hữu của mình.
"Không cần khách sáo, chuyện nhỏ mà thôi!" Triển Vân vẫy tay, chỉ huy đoàn xe đi ngang qua biệt thự của họ.

Sau đó mọi người dần tản ra, sắp xếp đồ đạc của mình vào những căn biệt thự gần đó.
Lái xe chạy vào khu biệt thự ban đầu của nhóm Triển Vân, họ phát hiện có những vết máu trải dài từ cổng vào đến bên trong, thêm nữa còn có bụi bặm phủ đầy khắp nơi, cả tường lẫn cửa sổ đều bị phá đổ một cách không thương tiếc!
Chứng tỏ trong thời gian nhóm Triển Vân vắng mặt đã có kẻ xâm nhập đến đây, toàn bộ khoai tây địa lôi của Tô Duệ Triết cài xung quanh đều đã nổ tung!
===========================
【 Phù Tang tiểu kịch trường 】
Nhìn thấy đồng đội bị trọng thương, Triệu Binh nổi giận đùng đùng.
Triệu Binh: Tôi muốn làm thịt tất cả bọn chúng!
Triển Vân: Trước tiên hãy trị thương cho họ rồi hẵng nói đến việc này.
Tô Duệ Triết: Đúng! Phải ưu tiên cứu những người bị thương rồi mới làm thịt đám bạch nhãn lang đó!
Ngô Tĩnh:...
Triển Vân: Tiểu Triết, em bình tĩnh bỏ mấy trái bom anh đào đó xuống đã, em làm anh rén!
...


Bình luận

Truyện đang đọc