13. Tang thi
Khi tiếng thét chói tai của dì Bình vang lên, thần kinh mấy người trong biệt thự cơ hồ đồng thời căng chặt, Lương Nhiên nhanh chóng duỗi tay che lỗ tai của đứa nhỏ còn đang ngủ lại.
Hai người đàn ông mới vừa vận động xong đang thay áo thun trong phòng ở lầu hai lập tức nhanh chóng phản ứng cầm lấy súng đặt ở đầu giường lao ra ngoài. Hai người trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ ban công, chạy vài bước đến nơi dì Bình thét chói tai thấy bà vừa hét vừa dùng túi rác trên tay liều mạng đánh vào một cánh tay có làn da thối rữa tản ra mùi tanh tưởi đang vói vào song cửa sắt. Rác rưởi trong túi, bình sữa rồi vỏ hộp văng đầy ra. Cường Tử nhanh chóng ngăn dì Bình lại kéo về phía sau của mình, tay Hắc Tử giơ súng nhắm chuẩn vào người ngoài cửa, sau đó hai người không hẹn mà cùng hít sâu một hơi.
Lương Nhiên nhanh chóng bế Tiểu Tiệp sang phòng mẫu thân sau đó chạy nhanh xuống, lúc này người ngoài cửa há to miệng nhưng không phát ra thanh âm, làn da có thể thấy được bằng mắt thường bắt đầu héo rút biến thành màu đen, cơ bắp trên cánh tay bắt đầu hư thối thậm chí còn bong ra, đầu lưỡi trong miệng sưng to vỡ ra thành một đống thịt nát, khí vị phun ra khiến người buồn nôn.
"Oa...***!!! Đây là thứ gì?!"
Cường Tử không khỏi lui về sau vài bước, hoảng sợ kêu lên, dì Bình ở phía sau cậu đã không nhịn được mà ngồi xổm xuống nôn mửa, Hắc Tử giữ chặt Lương Nhiên đang chạy đến:
"Đừng đến gần!"
Lương Nhiên dừng lại, người phía ngoài cửa sắt kia rõ ràng đã biến thành tang thi bắt đầu phát ra tiếng rống khủng bố, liều mạng duỗi tay vào trong, lập tức Lương Nhiên kẽ quát một tiếng với Hắc Tử:
"Bắn vào đầu!"
"Đoàng!"
Một tiếng, viên đạn xuyên qua giữa trán của con tang thi, máu đen tuôn ra phía sau đầu, tức khắc đôi tay đang múa may của nó dừng lại cả người ngã về phía sau.
Dì Bình kinh hoàng run rẩy hỏi Lương Nhiên:
"Này... này đến tột cùng là cái gì?"
"Tang thi hay còn gọi là xác sống, zombie sau khi người bị nhiễm virus sẽ biến thành như vậy!"
Lương Nhiên bình tĩnh trả lời, xoay người đi vào phòng.
"Mọi người đến đây."
Trở vào phòng, mọi người ngồi vây quanh đại sảnh, mẹ Lương đang ôm Tiểu Tiệp không biết đã xảy ra chuyện gì ngồi trên sô pha, dì Bình mặt không còn chút máu ngồi bên cạnh bà, mẹ Lương cầm tay bà nhẹ giọng an ủi, Lương Nhiên nhìn mọi người, mở miệng nói:
"Trước đây những lời tôi đã nói với mọi người, hiện tại đã thành sự thật, virus rất nhanh sẽ lan tràn khắp các góc trên thế giới, loại virus này lây qua máu và nước bọt, không có thuốc chữa trị, mọi người cẩn thận, không thể bị tang thi làm bị thương hoặc bị cắn!"
"Chúng ta có phải rời đi nơi này hay không? Nơi này đã có tang thi!" Cường Tử hỏi.
Lương Nhiên lắc đầu, nói:
"Người vừa rồi, mặc đồng phục nhân viên, hẳn là tạnh mưa đến dọn dẹp rác rưởi, con đường kia ngày thường cơ bản không có ai."
"Tang thi rất mẫn cảm có thể ngửi được mùi vị của con người cách đó mấy km, đặc biệt là hương vị máu tươi. Địa phương này của chúng ta, cách xa nội thành, chỉ có một ít du khách và nhân viên, trước mắt không có nơi nào so với nơi này an toàn cả."
"Nếu ở trong nội thành...."
Lương Nhiên không tiếp tục nói, mọi người nghĩ đến có gần trăm vạn người trong nội thành một khi bùng nổ virus, nghĩ đến đây có chút không rét mà run, Lương Nhiên tiếp tục nói:
"Hiện tại chúng ta chỉ có thể ở lại nơi này, chờ quốc gia thành lập an toàn khu."
Thật ra Lương Nhiên còn có chuyện chưa nói, không lâu nữa, thời tiết sẽ trở nên càng ngày càng lạnh, phía Nam chưa bao giờ có tuyết sẽ bị bão tuyết bao trùm, mà phía bắc sẽ trở nên nóng bức khô hạn, nam bắc đổi chỗ, địa cầu phảng phất như lấy phương thức này rống giận nhân loại đang sống nhờ trên cơ thể, rất nhiều người giãy giụa bị tang thi đuổi theo từ trong thành thị chạy ra, không chuẩn bị vật tư đồ đạc mùa đông mà bị giá lạnh đoạt đi sinh mệnh.
Đời trước sau khi phát sinh virus đám người Lương Nhiên chạy ra khỏi thành phố Z, trên đường gặp bão tuyết, may mắn Lâm đại ca tìm được một kho lạnh ngầm dưới siêu thị, sau khi ngắt điện, những tấm thép thật dày trong kho lạnh ngược lại đã biến thành vòng bảo hộ, đem giá lạnh ngăn chặn bên ngoài. Lúc ấy, mọi người mới có thể may mắn tồn tại, cho đến khi giá lạnh tan đi, mọi người mới từ kho lạnh đi ra, tiếp tục lên đường. Đây cùng là nguyên nhân Lương Nhiên lựa chọn thành phố H làm nơi tị nạn, nơi này có tầng hầm ngầm, có suối nước nóng, chỉ cần chuẩn bị tốt đồ ăn, có thể bình yên vượt qua giá lạnh dài đến nửa năm này.
Sau khi thảo luận kết thúc, Lương Nhiên gọi Hắc Tử đi cùng cô xuống núi. Mẹ Lương kêu lên sợ hãi:
"Nhiên Nhiên!"
"Cô điên rồi?!" Cường Tử cũng kêu to.
"Cô không phải nói, giờ tốt nhất là ở yên nơi này sao?"
Lương Nhiên lắc đầu nói:
"Hiện tại virus mới bùng nổ, bên ngoài rất loạn, chúng ta nhân lúc này thu thập thêm chút đồ vật về."
Sau một tháng rau dưa thịt cá trong bếp đã tiêu hao còn không nhiều lắm, đồ vật ở tầng hầm chỉ có chút gạo, bột mì hay bánh quy gì đó. Tương lai còn phải ở đây thật lâu, cô không thể đột nhiên lấy đồ vật từ trong không gian ra, phải giả bộ một chút, huống chi đúng như lời cô vừa nói, lúc đầu khi virus mới bùng nổ, người cảm nhiễm còn không nhiều. Chính phủ cũng sẽ phái người khống chế rối loạn, lúc này, thích hợp nhất để đục nước béo cò, đồ vật trong không gian mới chỉ có một góc. Vì khi đó tiền trên người mình chỉ có vậy, mà tương lai tột cùng phải chịu đựng bao lâu cô cũng không rõ, nếu vận khí tốt có thể thu thập được càng nhiều đồ ăn, sinh hoạt của mọi người về sau sẽ càng đảm bảo.
"Tôi cùng lão đại đi!"
Cường Tử không chút do dự nói, nói đùa à! Loại sự tình này vốn dĩ là việc đàn ông nên làm, sao có thể để phụ nữ đi đoạt vật tư, cậu lại giống đàn bà canh giữ trong nhà?
"Nơi này cần một người đàn ông có sức chiến đấu, ai biết được còn tang thi hay không, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ họ thật tốt."
Lương Nhiên kiên nhẫn giải thích với Cường Tử.
"Hơn nữa chúng tôi sẽ không đi vào trung tâm thành phố, chỉ tìm kiếm ở xung quanh đây, tôi cũng sẽ không kéo chân sau lão đại của cậu, cậu yên tâm đi!"
"Nhớ kỹ này, chỉ có chặt đứt trung khu thần kinh của tang thi mới có thể giết chết chúng nó!"
Lương Nhiên chỉ chỉ đại não cũng tủy sống sau cổ.
Hắc Tử biết bí mật về không gian của Lương Nhiên, tất nhiên cũng rõ ràng ý tưởng của cô, hơn nữa một khi cô đã quyết định sẽ không thay đổi, việc anh có thể làm là đi theo bảo vệ tốt cho cô. Vì vậy anh chỉ yên lặng lấy một bộ đồ tác chiến màu đen cho nữ đưa cho Lương Nhiên, sau khi chuẩn bị vũ khí, Lương Nhiên bất chấp sự phản đối của mẫu thân, chỉ hôn lên má Tiểu Tiệp một cái, đã xoay người đi ra.
Ai biết được người đàn ông dạy cô dùng dao và súng này sẽ nguyện ý bảo hộ các cô trong bao lâu? Không thể luôn tránh ở phía sau chờ mong sự trợ giúp của người khác, cô phải bảo vệ mình, bảo vệ con mình, bảo vệ mẹ của mình, nhất định phải khắc phục sự sợ hãi, làm mình cường đại, cái người mà chỉ biết ôm Tiểu Tiệp khóc thút thít trốn tránh khắp nơi đã sớm chết rồi.
Cửa lớn chậm rãi mở ra, hơn một tháng không ra khỏi biệt thự làm hai người có chút giật mình, sau đó Lương Nhiên nhìn tình huống bốn phía, Hắc Tử xốc lên vải bạt che xe, kiểm tra tình trạng của chiếc xe, khi hết thảy bình thường, hai người ngồi trên xe Jeep của Cường Tử mang về, xuất phát đi xuống chân núi.
Bộ dạng chân núi giờ phút này hoàn toàn khác với lúc mới đến, cả con đường đều là dấu vết bị ngập nước, rất nhiều nơi rác rưởi dềnh lên, trước đó vốn là đường lớn trải nhựa ngăn nắp sạch sẽ, vành đai xanh, bồn hoa cây cối cũng bị tổn hại nghiêm trọng, hoa chi lạn diệp hư thối bị nhổ ra chất đống ở ven đường, nhìn qua là chuẩn bị trồng lại một lần nữa, có mấy chiếc xe công trình ghi "Thành phố H" đỗ ở trên đường, nhưng quỷ dị là, không có lấy một người nào.
Xe bọn đi một mạch hướng về nội thành, trong lòng Hắc Tử hoảng sợ, thật yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, đi hơn mười phút, bọn họ không thấy một bóng người. Cho đến khi xe ra đường quốc lộ lớn hướng về nội thành, mới xuất hiện hai chiếc xe hơi nhỏ ở phía trước, họ nhìn đến xe Hắc Tử, xe họ giảm tốc độ, nhìn dáng vẻ là có chuyện muốn nói với hai người, Hắc Tử cũng giảm tốc độ, người lái xe đối diện là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bên cạnh là một người phụ nữ ôm con nhỏ, phần sau xe giống như đang chuyển nhà, chứa đầy đồ vật, tất cả đều để trong thùng chất cao gác lên, xe phía sau cũng giống như vậy, nhưng Hắc Tử không hiểu được khi hai xe cách nhau vài mét đột nhiên chiếc xe kia nhấn chân ga chạy nhanh như chớp đi về phía khu du lịch.
Hắc Tử:"......"
Lương Nhiên ôm tay, nhìn Hắc Tử còn không phản ứng lại, thấp giọng nói:
"Vốn dĩ bọn họ có thể là muốn dừng lại cầu viện hoặc cảnh báo, kết quả...."
Cô chỉ chỉ xe quân dụng, hơn nữa anh còn mặc đồ chiến đấu màu đen toàn thân lộ ra khí chất lạnh lùng xốc vác, vừa nhìn là người có trang bị vũ lực, biểu tình đối phương vốn là kinh hỉ nhưng sau khi bị người phụ nữ bên cạnh nhéo một cái lại thấp giọng nói mấy câu, đã trở nên cực kỳ cảnh giác, cuối cùng do dự một chút rồi dứt khoát lái xe chạy lấy người.
"Nhà này là người thông minh."
Lương Nhiên hơi hơi mỉm cười, ở mạt thế, không cần tin tưởng một ai, đặc biệt loại người xa lạ nửa đường gặp gỡ, ở thời điểm này, để tâm phòng bị mới là cách làm thông minh. Nếu không, cả người lẫn xe sẽ bị xử lý, cũng không phải không có khả năng, nhưng mà bọn họ hẳn là nên có lòng tin đối với quân nhân giờ lại cảnh giác như vậy. Xem ra tình huống bên trong nội thành đã mất khống chế, hiện tại chính phủ cùng quân đội có khả năng đã rối loạn, thậm chí bắt đầu lợi dụng ưu thế thể năng và vũ khí hơn người thường để cướp đoạt tài nguyên, trong lòng Lương Nhiên thầm nghĩ, giờ bọn họ phải nhanh nhanh quay về biệt thự.
"Đi bên kia."
Lương Nhiên chỉ vào con đường bên phải, nơi đó là lối vào của cao tốc vùng duyên hải, Hắc Tử khó hiểu.
"Chúng ta không phải đi vào nội thành sao?"
Anh nhớ rõ dọc đường có 4 cái siêu thị nhỏ, ba trạm xăng dầu, một cái siêu thị lớn.
"Không, chúng ta không đi siêu thị, huống hồ hiện tại đi tới đó khả năng không vớt được thứ gì."
Lương Nhiên nói.
"Chúng ta đi đâu?"
Vốn dĩ Hắc Tử cho rằng Lương Nhiên muốn đi siêu thị ở phụ cận vơ vét một phen rồi trở về.
"Nơi đó, chúng ra đi nơi đó."
Lương Nhiên duỗi tay chỉ về phía trước, hướng tay cô chỉ xa xa kia là nơi giao với đường cao tốc và quốc lộ, cực kỳ trống trải, chỉ có mấy tòa kiến trúc màu lam lẻ loi đứng ở đó, tấm biển lớn ở tầng cao nhất ghi mấy chữ: Kho lạnh Hòa Bình.
Giờ phút này đi nội thành không thể nghi ngờ là rất nguy hiểm. Cô đương nhiên sẽ không mang tính mệnh của mình ra làm trò đùa, hơn nữa giờ phút này virus đã bùng nổ, phản ứng đầu tiên của mọi người là điên cuồng cướp đoạt vật tư, đồ vật có thể đoạt giờ đều đã bị tranh đoạt không còn nhiều. Hiện tại mạo hiểm đi nội thành, vô cùng có khả năng không tranh đoạt được gì, lúc trước khi Lương Nhiên mỗi ngày đi tích trữ lương thực ở ngoại thành đã chú ý đến kho lạnh này.
Vì để tiện vận chuyển, vị trí kho lạnh ở nơi giao thông bốn phía thông suốt, nếu có nguy hiểm, lúc chạy trốn cũng nhanh hơn so với nội thành, rất nhiều người không biết, thông thường các loại thực phẩm, dược phẩm chờ vận chuyển vào trong nội thành đều được giữ trong kho lạnh, rồi được vận chuyển bằng xe ướp lạnh giao tới các nơi trong thành thị.
Đời trước Lương Nhiên từng trốn ở kho lạnh của siêu thị để tránh bão tuyết, dựa vào đồ ăn bên trong mà qua được nửa năm.
Cái kho lạnh này thuộc về loại cỡ trung, rộng khoảng hơn 1000 mét, cao 6 tầng, khi xe bọn Lương Nhiên tiếp cận kho lạnh, Hắc Tử giảm tốc độ đến mức thấp nhất, độ cảnh giác của hai người được nâng lên mức cao nhất.
Cửa kho lạnh mở một nửa, mấy xe vận chuyển đang dừng ở cửa, ở đuôi xe còn có một chiếc xe nâng hàng hóa đang đỗ, phía trên còn đang nâng một đống thùng. Vị trí điều khiển không còn ai, nhưng trên vô lăng và giá xe có vết máu, đồng tử của Hắc Tử co rụt lại, ngừng xe ở cửa kho lạnh, quay đầu nói với Lương Nhiên.
"Nơi này không an toàn, cô ở lại đây, tôi đi vào trước xem xét."
"Không"
Lương Nhiên lắc đầu.
"Hiện tại đã không có nơi an toàn nữa rồi, cho nên chúng ta cần tốc chiến tốc thắng, ở càng lâu càng nguy hiểm."
Hắc Tử vẫn không đồng ý, Lương Nhiên nhíu mày nói:
"Thu thập đồ vật cần dùng đến không gian, anh có đi cũng không làm gì được, huống hồ kho lạnh đều thao tác bằng điều khiển và tự động, nhân viên chắc hẳn cũng không nhiều, nếu tình huống không tốt, chúng ta sẽ từ bỏ."
Hắc Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể dặn dò cô theo sát anh, nửa bước không thể rời đi.
Vừa đi vào cửa, Lương Nhiên rùng mình một cái, Hắc Tử thoáng dựa vào gần một chút, cô khẽ lắc đầu tỏ vẻ mình không việc gì, vì tránh cho tiếng súng kinh động đến tang thi bên trong, hai người lấy ra đao quân dụng, Hắc Tử cầm trên tay thanh đao dài khoảng 60 cm, nhìn gần giống với khảm đao, tay phải Lương Nhiên nắm chặt Dạ Ưng, cô hít sâu một hơi, đi theo Hắc Tử vào trong.
Tầng một của kho hàng dùng để phân loại hàng hóa vận chuyển, cao gần 6 mét, bởi vì không có vách ngăn nên không gian có vẻ cực kỳ rộng lớn, trên trần là một dãy dài quạt trần, đang không ngừng quay quanh, điều này thuyết minh hệ thống điện trong kho lạnh vẫn bình thường, thiết bị đều đang vận hành, vách tường vẫn có vết nước chảy, mấy thùng hàng đã được đóng gói tốt đang được xếp chất đống ở góc, Lương Nhiên vừa đi qua đã ngửi thấy hương vị đồ ăn bị biến chất, xem ra đây là đồ ăn yêu cầu để lạnh, giờ để ở nơi này không đủ lạnh lại không kịp vận chuyển đi đã bắt đầu bị hư thối, thật đáng tiếc, trong lòng Lương Nhiên thở dài.
Hắc Tử nhìn sơ đồ trên tường một chút, dùng khẩu hình nói với Lương Nhiên:
"Tầng hai"
Sau đó chỉ chỉ hướng thang máy, hai người chạy nhanh đến chỗ thang máy siêu lớn, đi thang máy lên tầng hai, rất nhanh hai người đi theo mũi tên chỉ đến phòng điều khiển kho lạnh, bên trong vẫn không có người như cũ. Hắc Tử đóng cửa lại, đi đến bàn điều khiển nghiên cứu một đống nút xanh xanh đỏ đỏ trên bàn, Lương Nhiên thì đi đến chiếc bàn để bản đồ phân bố kho hàng, sau đó cô hít một hơi thật sâu, trên bản đồ chỉ rõ ràng các loại hàng hóa từ lầu hai đến lầu sáu: cái loại thịt, thực phẩm, lá trà, đồ ăn diệt khuẩn, chế phẩm từ sữa, nông sản, trái cây, rau dưa, thủy hải sản, đồ uống, kem.... Phía dưới còn viết: Dung lượng kho lạnh: 1000 tấn.
Lương Nhiên chậm rãi nhếch khóe miệng thấp giọng nói:
"Hắc Tử, lần này chúng ta phát tài rồi!"
--------------------------