54. Thoát đi
Khi Trần Tĩnh và Cường Tử tìm được chỗ của Thẩm Tiến thì phát hiện căn nhà thoải mái xa hoa của hắn không những mở toang mà bên trong không có lấy một bóng người, đồ đạc rơi rụng khắp nơi biểu hiện người trong nhà đã rất vội vàng khi rời đi, xem ra Thẩm Tiến đã mang theo Tiểu Tiệp đi rồi.
Hai người nhanh chóng đuổi theo, ngay lúc này an toàn khu vang lên tiếng còi phòng không.
Khi hai người vừa đi ra khỏi tiểu khu thì bên ngoài đã đại loạn, dân chạy nạn không ngừng trào ra từ khắp các ngóc ngách, đường phố vốn đang quạnh quẽ chợt trở nên cực kỳ chen chúc, người khiêng đồ người xách túi, rảo bước vội vàng chạy về cùng một hướng.
Trên đường cái có rất nhiều xe qua lại ngổn ngang đang liều mạng ấn loa để người đằng trước tránh ra, con đường tắc nghẽn khiến cho bọn họ không ngừng nhô đầu ra khỏi cửa xe chửi ầm lên, nhưng lúc này ai còn quản nó, tất cả chỉ lo chạy trốn mà thôi.
Cường Tử cẩn thận che chở cho Trần Tĩnh đi sát vào vách tường, chờ một đợt người chạy qua bên người, Trần Tĩnh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nghi hoặc hỏi Cường Tử:
"Tại sao lại hỗn loạn như này? Dù cho dân chúng có rút lui đi nữa thì cũng nên có người tới sắp xếp an bài duy trì trật tự chứ."
Cường Tử nhíu mày lắc đầu, đột nhiên thông báo như vậy, không giống như cách làm được phê duyệt của giai tầng lãnh đạo, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không. Bọn người Thẩm Tiến đã rời đi trước khi phát thông báo, hẳn là đã biết trước tin tức tang thi vây thành, như vậy giờ phút này nhất định đã đi tới cửa đông.
Cường Tử kéo Trần Tĩnh chuẩn bị đuổi theo những người dân chạy nạn phía trước hướng về cửa Đông.
Hai người vừa chạy qua một khu phố buôn bán thì rất nhiều lưu dân với thân hình cao lớn kết bè kéo đội đang dùng những tảng đá lớn ném vào tủ kính cửa hàng, kéo những người phản kháng ở bên trong ra, dùng gậy gộc trong tay đánh đập vào đầu và cơ thể những người kia. Cho tới khi đối phương vỡ đầu chảy máu, xin tha mới ném ra xa, sau đó bắt đầu cướp đoạt hàng hóa vật tư trong cửa hàng.
Có vài tên côn đồ bắt đầu dùng những quả bom xăng tự chế ném vào bên trong làm cho lửa lớn bắt đầu bốc cháy hừng hực, còn bọn chúng cười ha ha khiêng, vác nhưng đồ vật cướp đoạt được nhanh chóng rời đi.
Trần Tĩnh phải ra sức giữ chặt lấy Cường Tử đang muốn đi lên, cô nói:
"Đừng đi! Hiện tại quá loạn! Chúng ta phải tìm được Tiểu Tiệp! Bằng không mọi người sẽ bị thất lạc nhau mất."
Hai mắt Cường Tử đỏ ngầu, một hồi sau mới gật đầu, hai người cần thận nhanh chóng đi xuyên qua những ngọn lửa bắt đầu lan ra đường phố, bên người là lưu dân chạy nạn không ngừng vội vàng qua qua lại lại.
Khi hai người đi qua một con đường khá hẹp, bỗng nhiên con đường cái cực kỳ chen chúc phía trước bắt đầu xảy ra chuyện, có nạn dân quá mức kinh hoàng hơn nữa bị xô đẩy rất mạnh cho nên bị ngã xuống mặt đất, những người phía sau không ngừng trào lên, dẫn đến hiệu ứng Domino người dẫm đạp lên người, lập tức những tiếng kêu thảm thiết, những tiếng mắng nhiếc tức giận, những tiếng gọi ầm ĩ nổi lên bốn phía.
"Cẩn thận!" Cường Tử kéo Trần Tĩnh ra sau, một đám nạn dân lướt qua bên người họ, có mấy người cơ linh không chen lên trước mà dựa sát vào vách tường thở dốc.
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!" Một người phụ nữ còn đang ôm con nhỏ bị người xô đẩy ngã sấp xuống mặt đường giao lộ, trong nháy mắt khi cô ngã xuống, khuỷu tay cô chống xuống đất vững trãi bảo hộ đứa nhỏ ở trước ngực, cô dùng sức nhấc tấm lưng đơn bạc nhỏ gầy cùng thét chói tai cầu cứu, nhưng đám người phía sau tiếp bước chen chúc, hỗn loạn không ngừng dẫm lên cơ thể, dẫm lên đầu cô.
Tức khắc cô bị đám người dẫm đạp đến máu tươi chảy đầy đầu đầy cổ, thân mình cô vẫn cố gắng gồng lên như một ngọn núi che chở thân ảnh bé nhỏ phía dưới, dưới thân đứa trẻ sơ sinh bởi vì bị ép chặt cho nên bắt đầu phát ra tiếng khóc nỉ non.
"Cứu .. cứu... cứu con tôi với...." Người phụ nữ tuyệt vọng cầu xin mấy người đang dán sát vách tường đầu hẻm chỉ cách 2-3 mét.
Đột nhiên Cường Tử đẩy mấy người phía trước ra rồi chen vào trong đám hỗn loạn. Cậu ổn định cùng chặt chẽ dùng chân dùng vai chống lại dòng người va chạm, chạy nhanh tới nơi người phụ nữ ngã xuống. Sau đó, dùng sức đẩy một người đàn ông đang muốn dẫm lên đầu người phụ nữ kia ra, nhân lúc người này bị đẩy về phía sau, cậu nhanh chóng dùng sức kéo cô lên. Nhưng không ngờ không thể kéo lên được, phần lưng của cô đã bị gãy nát do dẫm đạp nhưng cô vẫn cố gắng nâng người trên không cho ép xuống.
Cường Tử cắn răng duỗi tay nhanh chóng lôi đứa nhỏ không còn tiếng khóc dưới thân cô ra, bảo vệ trong ngực rồi dùng sức rẽ ngang dòng người chạy về phía đầu hẻm. Người phụ nữ trên mặt đất nhanh chóng bị dòng người dẫm lên, xương tay xương đầu tựa như vỡ nát nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi rồi không hề cử động nữa.
Trần Tĩnh chảy nước mắt ôm lấy đứa nhỏ mà Cường Tử cứu về, thấy sắc mặt đứa nhỏ bắt đầu chuyển xanh tím, cô nhanh chóng nới lỏng áo lót của đứa trẻ, dùng hai ngón tay khép lại bắt đầu làm hô hấp nhân tạo, ấn vào lồng ngực gầy yếu của bé. Chốc lát sau, đứa nhỏ đã phát ra được tiếng khóc nỉ non ngắn ngủi, mấy người đang né tránh dòng người ở đầu hẻm đều không khỏi kính nể nhìn hai người họ. Cường Tử nỗ lực bình ổn lại hơi thở, chỉ vài giây lao ra ngắn ngủi như vậy mà cậu cảm thấy còn nguy hiểm hơn nhiệm vụ giết tang thi.
Chờ tới khi hỗn loạn trên đường cái kết thúc thì khung cảnh thực sự thê thảm đến không nỡ nhìn, nơi nơi đều là thi thể đã bị thay đổi hoàn toàn vì dẫm đạp, cũng có không ít người vẫn còn hơi thở rên rỉ cầu xin cứu giúp. Trần Tĩnh bọc đứa nhỏ trong áo khoác của mình, Cường Tử mang theo hai người đi ra khỏi đầu hẻm, còn chưa đi được xa bọn họ đã gặp được Hắc Tử và Lương Nhiên.
Bởi vì xe không thể đi lại, hai người bọn họ chỉ có thể xuống xe đi bộ, Lương Nhiên tùy tay thu xe vào trong không gian, cùng Hắc Tử tránh đi dòng người chen chúc chạy về chỗ ở của Thẩm Tiến, kết quả bốn người bọn họ vừa vặn tương ngộ ở giữa đường. Sau khi biết Thẩm Tiến mang Tiểu Tiệp đi, trong lòng Lương Nhiên nôn nóng, hiện tại an toàn khu hỗn loạn như thế này, nơi nơi đều là khói đen cuồn cuộn cùng đánh cướp đốt giết, đến tột cùng Tiểu Tiệp của cô ở đâu?
Lương Nhiên kiềm chế tâm tình nôn nóng lại, mấy người bọn họ nhanh chóng chạy về khu C hội hợp với đám người nhà Trần thúc, lúc này một nhà Trần thúc đã chờ đợi đến đứng ngồi không yên, mẹ Lương khuẩn trương đi đi lại lại trong phòng. Vừa thấy mọi người trở về đều thở dài nhẹ nhõm lại, Sương Sưng thấy trên tay Trần Tĩnh còn ôm một đứa nhỏ chỉ mấy tháng tuổi thì vô cùng ngạc nhiên, Lương Nhiên thấy nét mặt Trần Tĩnh mang theo chút áy náy xin lỗi thì duỗi tay vuốt tóc cô một chút.
"Đừng lo lắng, đã cứu rồi, đứa nhỏ này cứ đi theo chúng ta đi." Lương Nhiên nhẹ nhàng nói.
"Nhiên tỷ...." Trần Tĩnh đỏ mắt, chạy nạn còn mang theo đứa nhỏ mới sinh như này thì sẽ càng gian nan, nhưng để cô và Cường Tử bỏ lại nó ở đây thì thật sự không đành lòng.
"Không sao mà, em còn sợ chị không nuôi nổi một đứa nhỏ hay sao?" Lương Nhiên hơi hơi mỉm cười nhìn cô, Trần Tĩnh mím môi rồi cười rộ lên, cô dùng sức gật đầu.
"Vâng."
Đám người nhà Trần thúc đã sớm chuẩn bị xong, mọi đồ vật đã dọn hết lên xe, tùy thời có thể xuất phát. Mấy người Hắc Tử cũng lên hết xe Jeep, sau xe để đầy vật tư mà mấy người Trần thúc và mẹ Lương dọn lên, hai chiếc xe của hai nhà nhanh chóng khởi động rồi bắt đầu chạy về phía đông của an toàn khu.
Hắc Tử và Cường Tử ngồi ở hàng ghế trước, mấy người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau. Trong lòng Lương Nhiên cực kỳ nôn nóng, sắc mặt cô trắng bệch cô nghĩ tới kiếp trước, Thẩm Tiến vì giữ mạng đã dùng Tiểu Tiệp để ngăn cản tang thi mà lòng cô đau như muốn nứt ra. Hiện tại, Thẩm Tiến có thể đã ra khỏi an toàn khu hoặc ở cửa ra vào, vô luận như thế nào cô phải nhanh chóng tìm được Tiểu Tiệp, quyết không thể để đứa bé của cô ở bên người gã đàn ông kia được.
Hai chiếc xe nhanh chóng chạy như bay tới cửa đông, nhưng mà lại không thể không giảm tốc độ chạy bởi vì dòng người, dòng xe hầu như đang đổ dồn từ bốn phương tám hướng về cửa đông, khiến cho đường cái chật như nêm cối, xe của bọn họ một bước khó đi. Cường Tử bò lên đỉnh xe đưa mắt nhìn xa, chỉ thấy phía trước là rậm rạp đầu người đang không ngừng chen chúc ở cửa ra. Bởi vì không có người chỉ huy cho nên cực kỳ hỗn loạn, càng làm cho người kinh ngạc là có vài chiếc xe bị đám người lật đổ thiêu cháy chặn đường, trên tường vây không ít đèn pha quét tới quét lui xuống đám đông làm cho mọi người càng thêm kinh hoàng và sợ hãi. Vài binh lính mặc chế phục quân đội đứng ở hai bên mờ mịt nhìn trường hợp khó mà giải quyết này, dù có phí công hô lớn nói mọi người bình tĩnh xếp hàng đi ra ngoài nhưng không có bất luận kẻ nào nghe lời.
"Cửa ra vào quá hẹp, người thì quá nhiều, xe cộ, đồ đạc chất đống chen chúc nhau."
Cường Tử xuống xe nói với mọi người. Tâm Lương Nhiên trầm xuống, với tình huống này, căn bản bọn họ không có khả năng tìm được Thẩm Tiến.
Hắc Tử trầm giọng nói:
"Chúng ta phá tường thôi! Phá một lối ra, trước tiên phải khơi thông được dòng người mới có thể tìm người."
Sau khi phát ra thông báo đầu tiên loa phát thanh im ắng rất lâu giờ lại truyền ra một thanh âm già nua, suy yếu lan khắp an toàn khu.
"Tôi là Trịnh Vĩ Minh lãnh đạo của an toàn khu... Mọi người không cần phải hoảng loạn."
"Rất nhanh sẽ có người sắp xếp cho toàn bộ mọi người ra khỏi an toàn khu, họ sẽ dẫn dắt mọi người đến căn cứ mới của quốc gia. Tang thi triều còn ít nhất 1 ngày nữa mới có thể tới được đây, tường vây của an toàn khu cũng có thể ngăn cản chúng một khoảng thời gian. Mọi người không cần phải kinh hoàng, không cần phải chen chúc. Hãy nghe theo sự sắp xếp của người phụ trách, như vậy mới có thể nhanh chóng rời đến nơi an toàn."
"Nếu bạn là nạn dân, xin nhớ kỹ, chúng ta là con người, không phải súc sinh, xin mọi người hãy nương tay đừng thương tổn đồng bào của chính mình mà hãy chung tay cùng trợ giúp nhau thoát khỏi hoạn nạn."
"Nếu bạn là chiến sĩ bộ đội, khi bạn mặc quân trang tay cầm vũ khí thì xin hãy nhớ kỹ chức trách quân nhân của mình, nhân dân tín nhiệm bạn, ỷ lại bạn, kính ngưỡng bạn. Nếu bạn nguyện ý tiếp nhận nghe theo sự sắp xếp, chỉ huy của lãnh đạo khu C thì tôi rất cảm kích các bạn, nếu bạn không thể thì cũng xin các bạn dọc đường đi này, hãy tận lực giúp đỡ những người mà bạn có thể trợ giúp, tôi cũng rất cảm kích các bạn..."
Âm lượng loa phát thanh không lớn, thậm chí người nói chuyện chốc chốc còn phải dừng lại để thở dốc, tựa hồ như đang chịu dựng sự thống khổ cùng cực nhưng thanh âm già nua này lại ngay lập tức làm cho vô số người dân đang chạy nạn chen chúc nơi này yên tĩnh lại. Khi mà mọi người nghe thấy sẽ có người mang bọn họ đến căn cứ mới, thì đã không thể kiềm chế được sự kích động, ôm lấy thân nhân khóc rống không thôi. Tâm tình mờ mịt thất thố lập tức được trấn an lại, nạn dân bắt đầu bình tĩnh lại, dần dần trở nên tự chủ, rất nhiều binh lính cũng tựa như tìm được vị trí của mình bắt đầu sơ tán đám người chen chúc.
Lương Nhiên cẩn thận lấy ra thuốc nổ vẫn luôn đặt trong không gian, hai người Hắc Tử mang theo nó xuống xe tìm chỗ tường vây không bị người xe chen chúc, nhưng họ không nghĩ tới có thể gặp mặt đám người đội trưởng Long ở đấy, hai bên đều đến đây để phá tường làm một lối đi mới.
Đội trưởng Long cùng với vài đội viên cầm theo thuốc nổ, sắc mặt của bọn họ có chút phẫn nộ cũng đau đớn.
Vốn dĩ ông Trịnh Minh Vĩ lãnh đạo khu C khi nhận được thông báo từ tiền tuyến đã nhanh chóng mang người đến tìm Dương tham mưu, yêu cầu bọn họ lập tức bố trí sơ tán cho người dân rời đi cùng với hạ lệnh cho bộ đội hộ tống nạn dân, kết quả là Dương tham mưu cự tuyệt ông, cũng khiến nghị trước tiên nên giấu giếm tình hình thực tế để cho giai tầng lãnh đạo và những tinh anh rút lui trước.
Lúc ấy, Trịnh lão đã giận dữ chỉ thẳng vào kẻ kia nói gã là đồ vô sỉ, vậy mà dám để cho nạn dân ở lại kéo bước chân tang thi để bọn họ thoát trước. Dương tham mưu bị mắng nên thẹn quá hóa giận, giơ súng bắn vào Trịnh lão. Sau đó mang theo đám người tâm phúc chuẩn bị rời đi.
Khi Trịnh lão tỉnh lại đã chỉ thị cảnh vệ lập tức kéo còi báo động cùng với thông báo qua loa phát thanh. Đám người Dương tham mưu khi chạy đến cửa ra đã bị nạn dâm lấp kín, cảnh vệ của bọn họ đã nổ súng với người dân cũng như dùng bánh xe nghiền áp qua đám người. Sau đó bị nạn dân trong lúc xúc động phẫn nộ dẫn đến bạo động, nhảy lên xe lật đổ cũng với phóng hỏa đốt xe. Vài người bên trong đã bị kéo ra ngoài đánh chết. Mấy chiếc xe trang bị quân nhu, vật tư cũng bị ngăn lại, người trên xe thấy tình thế không ổn đã nhảy xuống xe rời đi, rất nhiều nạn dân đã xông tới cướp đoạt vật tư bên trong.
Mà Trịnh lão bị trọng thương cũng không lập tức điều trị mà dùng thời gian cuối cùng của mình an bài sắp xếp toàn bộ cấp dưới để giải quyết tình hình. Đám người đội trưởng Long được phái đi để giữ gìn trật tự ở lối ra vào. Giờ phút này khi họ nghe thấy tiếng loa phát thanh cũng có thể biết được Trịnh lão đã dùng chút sinh mệnh cuối cùng của mình để trấn an nạn dân. Đám đàn ông bọn họ dù có bị thương đổ máu cũng chưa từng nhíu mày giờ đều không nhịn được đỏ hồng hốc mắt.
Hai người Hắc Tử cùng trầm mặc xuống, nhưng rất nhanh mọi người vực tinh thần lên bắt đầu thương lượng làm thế nào để phá vỡ tường vây giảm bớt phạm vi sóng xung kích, họ bắt đầu buông hết thảy cảm xúc để bắt đầu tìm kiếm điểm ra, dùng chủy thủ cạy tường vôi rồi nhét thuốc nổ vào bên trong, xếp ô thuốc nổ thành hình chữ V rồi chuẩn bị kích nổ, những người khác bắt đầu dùng loa thông báo cho nạn dân ở chung quanh ....
"Đùng!"
Mấy người Lương Nhiên ở trên xe đang nôn nóng chờ đợi đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, bức tường cao mười mấy mét tuôn ra ánh lửa và khói đen, gạch đá hai bên sườn bay khắp nơi. Sau khi khói đen tan đi, bức tường đã bị thuốc nổ phá nát một lỗ hổng lớn, phía sau nhanh chóng có một đội ngũ đi tới dọn dẹp lại gạch đá ở mặt đường, nhóm nạn dân đang tắc nghẽn cũng hoan hô sôi nổi bắt đầu dời đi bằng lối ra mới. Xe của Lương Nhiên cũng chậm rãi có thể đi về phía trước, dưới sự chỉ huy của quân đội, nạn dân bắt đầu rút lui có thứ tự. Hai người Hắc Tử cũng nhanh chóng trở về, cùng với xe Trần thúc phía sau, hai chiếc xe di chuyển theo dòng người phía trước, chậm rãi ra khỏi an toàn khu của thành phố J.
-----------