MẠT THẾ CHI HẮC TỬ VÀ LƯƠNG NHIÊN

21. Đồ ngốc.


Lương Nhiên nỗ lực muốn phối hợp với anh, nhưng lại bị cánh tay anh ôm chặt lại, chặt đến nỗi có chút không thở nổi, chỉ có thể vươn tay nhẹ nhàng đánh đấm lên ngực anh. Cô không nhịn đẩy ra, nhưng tiếng ú ớ đều bị lấn át bởi tiếng hôn môi, tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ không tự chủ được phát ra từ khoang mũi, động tác của Hắc Tử dừng một chút trong chớp mắt rồi sau đó càng thêm vội vàng mút phệ cô. Anh vươn bàn tay to, dùng chút lực ở bên hông cô, bế cô lên ngồi trên đùi mình, bàn tay nắm lấy vòng eo tinh tế của cô, xúc cảm trong tay mê hoặc đến cực hạn, cơ khát vuốt ve mỗi tấc da thịt non mịn.


Lương Nhiên hổn hển thở gấp gáp, cô bị sự vội vàng của anh bức ra những tiếng trừu ngâm, tay cô ấn lên cơ ngực rắn chắc, dưới bàn tay là cơ ngực không ngừng phập phồng đã bị mồ hôi tẩm ướt, trong khoang mũi tất cả đều là hơi thở thanh liệt của người đàn ông này, tay cô nhẹ nhàng trượt xuống dưới, lướt qua cơ bụng rắn chắc, chạm vào nơi cực nóng đang phấn khởi của anh, thứ trong lòng bàn tay cô lập tức nhảy lên mãnh liệt, tay cô co rúm lại một chút, sau đó vẫn kiên định như cũ duỗi về nơi khóa kéo.

"Chờ .... chờ.."

Bỗng nhiên Hắc Tử ngồi dậy, đôi tay ôm eo cô hơi đẩy cô ra một chút, cái trán dán lên trán của cô, anh phát ra tiếng hổn hển trầm thấp, trong bóng đêm, cô chỉ có thể nhìn thấy hình dạng vai cổ chắc nịch của anh, đây là ý muốn cự tuyệt? Lương Nhiên nhướng mày, có chút không tin được, dưới bàn tay cô nơi kia đã thật lớn phấn khởi gồ lên có thể chứng minh anh đã sắp bùng nổ.

"Anh không muốn?"

Lương Nhiên liếm liếm môi, trên môi toàn là hương vị của anh, một hồi lâu Hắc Tử mới có thể miễn cưỡng mở miệng, thanh âm khàn khàn tới cực độ, còn có sự ảo não nồng đậm.

"Hiện tại không được, anh sợ, em sẽ mang thai, hơn nữa.... chúng ta kết hôn đi...."

Lương Nhiên ngây dại, đây là dạng đáp án gì hả. Đâu có liên quan gì tới nhau chứ?

Chẳng qua đây chỉ là việc người tình ta nguyện, liên quan gì đến chuyện kết hôn? Ai sẽ ở thời điểm có hôm nay nhưng không có ngày mai trong mạt thế này suy nghĩ đến chuyện đó? Anh muốn cô, mà cô nguyện ý cho anh, thậm chí còn tự dâng mình đưa đến cửa, anh không phải chỉ cần ngoan ngoãn hưởng thụ như ước nguyện hay sao?

Trong đầu của Hắc Tử bị dục vọng mãnh liệt rung động đến ong ong, nhưng anh vẫn cực lực khống chế chính mình, làm thanh âm mình có vẻ không gấp gáp như vậy.

"Anh... Anh muốn chúng ta kết hôn trước!"

"....."

"Anh... không đọc nhiều sách lắm, chỉ tham gia mấy năm quân ngũ, cũng không có tiền... Nhưng anh sẽ đối với em thật tốt...!"

Hắc Tử đang rất khiếp đảm, nhưng anh vẫn lấy hết can đảm nói ra.

"Ha ... Ha hả a..."

Lương Nhiên nhịn không được nở nụ cười, cô dựa trán vào ngực Hắc Tử, không ngừng cười, cười đến trong lòng nên men, cười đến hai vai đều run rẩy, cười đến nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, cô nghĩ, tại sao lại có chuyện buồn cười như vậy? Tại sao lại có người đàn ông ngốc như vậy?

Hắc Tử bị cô cười như vậy có chút không biết phải làm sao, lỗ tai hơi hơi đỏ lên, dục vọng của anh vẫn chưa biến mất, thân mình nhỏ xinh của Lương Nhiên cơ hồ ngồi gọn trong lòng ngực của anh, áo gió đã trượt xuống đùi anh, da thịt lỏa lổ vì lạnh hơi hơi run lên, anh kéo quần áo lên, bọc cô lại, sau đó ôm sát cô, trong miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn lại thống khổ.

Một hồi lâu, Lương Nhiên mới dừng cười, cô dùng sức lau đi nước mắt ở khóe mắt, cảm giác được thân thể Hắc Tử vẫn căng chặt như cũ, khe khẽ thở dài, sau đó duỗi tay ôm cổ anh, lại lần nữa đưa môi lên, khi cả thân thể của Hắc Tử căng thẳng cô nhẹ nhàng nói ở bên tai anh.

"Anh đừng nhúc nhích!"

Sau đó cô duỗi tay về nơi cứng rắn của anh, bàn tay linh hoạt hơi chút lạnh lẽo từ khóa kéo chui vào bên trong, khảy lên nơi thô to đang phấn khởi kia, Hắc Tử bị liệt hỏa thiêu đốt có chút co rút, đột nhiên bắt lấy cánh tay của Lương Nhiên, ngửa đầu dựa vào phía sau, phát ra thanh âm rên rỉ kịch liệt, mồ hôi từ thái dương lăn theo đường cong sườn mặt xuống hàm dưới rồi trượt đến ngực, anh nhanh chóng run rẩy phóng thích ở trên tay Lương Nhiên, cơ bắp căng chặt rốt cuộc thả lỏng xuống dưới. Lương Nhiên chưa kịp lau khô tay đã bị anh hung hăng ôm lấy, trên trán bị anh ấn xuống một nụ hôn cực kỳ ôn nhu, sau đó cô nghe thấy anh nói.

"Chờ đến khi mọi thứ yên ổn xuống chúng ta sẽ kết hôn, anh sẽ chăm sóc em cả đời."

".... Đồ ngốc" Một hồi lâu sau Lương Nhiên mới nhẹ nhàng nói một câu.

Sáng sớm hôm sau, mặc dù cái cổ áo có dựng cao lên kia cũng không che được dấu vết trên cổ của cô, khiến mọi người nhìn thấy đều có thần sắc khác nhau. Bộ dạng của Cường Tử như muốn nói sớm đã biết rằng hai người có gian - tình, không ngừng làm mặt quỷ với lão đại nhà mình, mẹ Lương thì thần sắc phức tạp, dứt khoát không nói gì, dì Bình là lão nhân tinh, dường như không có việc gì vẫn như cũ mà chuẩn bị bữa sáng. Chỉ có Tiểu Tiệp ngây thơ thật sự không nhìn ra được các loại tâm tình của những người lớn, bé ôm đồ chơi ngồi trên tảng đá nhìn dì Bình nấu cháo thơm thơm. Lương Nhiên vẫn làm việc của mình như cũ, sắc mặt trầm tĩnh, không biết suy nghĩ gì, chỉ có Hắc Tử, trên mặt anh dấu không được vẻ vui sướng, một chút kiểm tra xe, một chút lại kiểm tra vũ khí, lại vây quanh Lương Nhiên đảo quanh, hoàn toàn không nhìn ra đã hai ngày không ngủ.

Mọi người ăn cháo dì Bình nấu xong nhanh chóng tiếp tục lên đường, Tiểu Tiệp ngồi cắn bánh quy trên ghế phụ của xe tải cùng Cường Tử thúc thúc, Lương Nhiên lái xe phía trước, để cho Hắc Tử dựa vào ghế phụ ngủ một lúc, Hắc Tử lại cảm thấy mình như thế nào cũng không ngủ được. Anh chỉ muốn nhìn Lương Nhiên, cho dù chỉ là nhìn khuôn mặt vô biểu tình của cô khi đang lái xe, có khi ánh mắt chuyển đến những ngón tay trắng nõn của Lương Nhiên đang cầm tay lái, anh bắt đầu cảm thấy cả người tựa hồ khô nóng, cổ họng nhịn không được nuốt một cái, Lương Nhiên nhìn anh, xụ mặt nói:

"Nhìn cái gì! Còn không ngủ một chút!"

Lúc này Hắc Tử mới lưu luyến nhắm mắt lại, lúc lâu sau cũng ngủ rồi, Lương Nhiên mím môi, tiếp tục lái xe, sau đó lại vươn tay kéo chiếc áo khoác đang treo trên ghế đắp lên cho anh.

Bên xe này, cô gái bị thương đã tỉnh lại, dì Bình cùng mẹ Lương hợp lực đỡ cô dậy, bón cho cô một ít cháo, khi cô nằm xuống khẽ động vào miệng vết thương, sắc mặt cô tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, vành mắt mẹ Lương hồng hồng lau sạch mồ hôi cho cô, nhẹ giọng nói:

"Con gái à, kiên nhẫn chịu đựng một chút, qua 2-3 ngày nữa, miệng vết thương sẽ không đau như này!"

Cô gái khẽ gật đầu, vẻ mặt cảm kích, "Dạ" cô chỉ có thể nhỏ giọng nói mấy câu, mẹ Lương nói đại khái qua chút chuyện phát sinh sau đó ở biệt thự. Sau khi cô biết những người kia đều đã chết, cô kích động đến hơi hơi cong khóe miệng, muốn nói gì đó, nhưng gì cũng không nói nên lời, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, mẹ Lương cũng chảy nước mắt, nhẹ nhàng vỗ cô, an ủi nói:

"Con gái đừng sợ, mọi chuyện đều đã đi qua, hiện tại con thực sự an toàn!"

"Dạ!" Cô dùng sức gật gật đầu.

Sau đó nói chuyện đứt quãng với mẹ Lương, cô tên là Trần Tĩnh, trước kia là y tá ở một bệnh viện nhỏ, khi virus tang thi phát sinh, bệnh viện tiếp nhận số lượng lớn người cảm nhiễm virus, thời điểm các cô bận rộn nhất, y tá trưởng lặng lẽ nói cho cô bệnh viện không có biện pháp cứu trị những người bị nhiễm virus, hơn nữa virus có tốc độ lây lan rất cao, cô nên cẩn thận. Vì vậy cô rất cẩn thận, cách xa khu cách ly, sau đó virus càng ngày càng khó khống chế, có một số bác sĩ và y tá bị lây bệnh. Bệnh viện trở nên náo loạn, cô nhanh chóng rời đi, mang theo cha mẹ còn có em trai lái xe rời đi, chuẩn bị tìm phòng ở nông thôn.

Nhưng kết quả trên đường gặp phải Dương Chính và đám người kia, bọn chúng bắt các cô giao ra toàn bộ đồ vật, khi đám người kia muốn cưỡng chế bắt cô lên xe, cha mẹ với em trai phản kháng lại bị đám người bắn chết, cô cũng rơi vào tay bọn họ, muốn báo thù cũng không báo thù được.

"Đứa nhỏ đáng thương! Lũ súc sinh..."

Hai lão thái thái tâm địa vốn mềm yếu, nghe xong khóc còn lớn hơn so với Trần Tĩnh.

"Con à, chuyện trước kia đừng nghĩ ngợi nữa!"

Mẹ Lương nắm lấy tay Trần Tĩnh, muốn khuyên giải cô, bà rất lo lắng những chuyện này sẽ gây ra bóng ma tâm lý cho cô.

"Dì à, con không sao!"

Ngược lại Trần Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt kiên định.

"Những việc đó, không thương tổn được con! Con coi như bị chó cắn mà thôi. Con không thể bởi vì bị súc sinh cắn một cái mà không sống nổi. Ít nhất hiện tại, con gặp được mọi người, con còn sống, mọi người còn giúp cha mẹ con báo thù. Con còn lý do gì mà không cố gắng sống sót đâu?"

Trần Tĩnh nói xong, trong xe một mảnh an tĩnh, ánh mắt mẹ Lương lộ ra vẻ vui mừng, không ngừng gật gật đầu, đứa nhỏ này, tâm trí đủ kiên định.

Cường Tử vẫn luôn chuyên chú lái xe ở phía trước, nghe Trần Tĩnh nói xong, không quay đầu lại, chỉ liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu về thùng xe phía sau, cậu nhìn người phụ nữ với một tay bị gãy xương, một bên bả vai bị đạn xuyên qua, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định kia.

----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc