MÊ ĐẮM

Trong cầu thang âm u và chật chội, ánh trăng mờ nhạt lọt qua từng khe cửa sổ chiếu vào.

Trình Thù đứng ở phía dưới, bóng người xẹt qua khuôn mặt dịu dàng cùng sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ mím theo hình vòng cung xa cách, những điểm còn lại không thể hình dung rõ ràng.

Giang Điểm Huỳnh nâng mí mắt lên rồi lại rũ xuống, như có lỗi mà chủ động xin lỗi: “Thật xin lỗi… Tối nay làm hỏng sinh nhật của anh.”

Trình Thù dù là bất cứ khi nào, đối với bất kỳ ai cũng đều giữ một thái độ ôn hòa, cho dù là khi gặp một người phụ nữ dây dưa không rõ, anh ta cũng có thể uyển chuyển nở nụ cười mà từ chối. Sau một lúc im lặng, anh mở miệng nói: “Mấu chốt của chuyện tối nay nằm ở tôi, em là một cô gái tốt có thể làm cho mọi người vui vẻ. Có lẽ trước đây tôi đã không biểu đạt rõ ràng rồi, Giang Điểm Huỳnh, tôi không hợp với em.”

Giọng nói của anh cực kỳ nghiêm túc, cố ý để cho Giang Điểm Huỳnh nắm rõ được ý tứ của từng chữ.

Chuyện giữa hai người không phải là anh chỉ nói cho có lệ, anh đã rất nghiêm túc suy xét vấn đề này.

“Tại sao không hợp?”

“Giang Điểm Huỳnh, em còn trẻ, lại xinh đẹp, xuất thân tốt và có sự nghiệp rực rỡ của riêng mình, tương lai sau này sẽ có nhiều người đàn ông ưu tú hơn cho em lựa chọn. Hà cớ gì lãng phí thời gian và tình cảm vào một người đã từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ như tôi.”

Những lời này Giang Điểm Huỳnh không thích nghe một chút nào, hai mắt cô gần như đỏ lên: “Trình Thù, có phải anh đã từng bị vợ cũ xem thường đúng không, cái gì mà không cần lãng phí thời gian cho cuộc hôn nhân với người từng đổ vỡ…  Anh rõ ràng là người hiền lành, tốt bụng, thành thục lại cẩn trọng nhất mà em từng gặp, tại sao anh lại coi thường bản thân mình như vậy…”

Trình Thù dở khóc dở cười: “Cô Giang, em đang bị cảm xúc chi phối.”

Lại kêu cô là cô Giang, cô không thích anh gọi cô bằng danh xưng này nhất.

Giang Điểm Huỳnh cắn môi dưới, dùng giày cao gót đá vào bức tường loang lổ: “Dù sao thì lý do này cũng không thể làm em lùi bước được.”

Trình Thù suy nghĩ một chút: “Tôi lớn hơn em năm tuổi.”

Cô quay lại nhìn anh chằm chằm, tức muốn hộc máu nói: “Hạ Tuy Trầm cũng hơn Cố Thanh Sương bốn năm tuổi đấy. Theo logic của anh, anh ta xuống tay với bạn thân của em, vậy có phải anh ta nên lấy cái chết tạ tội ngay lập tức hay không?”

“…”

Trình Thù miệng mồm không bằng cô, nhưng kiên nhẫn hơn, luôn giữ tâm trạng bình tĩnh: “Giang Điểm Huỳnh, tôi hơn em năm tuổi, từng thất bại trong hôn nhân, hơn nữa có nhiều kinh nghiệm hơn. Đối với em mà nói, thích là có thể ở bên nhau. Nhưng tôi đã không còn hợp với kiểu tình yêu như vậy nữa, tôi muốn một mối quan hệ ổn định nên không thể cho em loại tình yêu mà em muốn được.”

Bầu không khí trong cầu thang im lặng hồi lâu, Giang Điểm Huỳnh chớp mắt hai cái, hoàn hồn sau câu nói này, mới mở miệng thở dốc: “Em, có phải do ngoại hình cũng như tính chất công việc của em… Khiến anh nghĩ em không phải là kiểu người phụ nữ tốt đúng không? Đối với tình cảm của anh sẽ không có trách nhiệm? Anh đã nhận định em là loại người này.”

Trình Thù nghe xong đột nhiên cảm thấy thái dương chợt đau nhói: “Tôi không có ý này, ý của tôi là… Em và tôi không cùng một thế giới.”

Sợ rằng cô sẽ lại hiểu sai cách diễn giải của mình, anh thận trọng nói thêm “Em là một cô gái tốt.”

“Cô gái tốt thì có ích gì, anh cũng không cần.”

Giang Điểm Huỳnh kiềm lại câu nói của mình, giơ ngón tay lên lau khóe mắt, lại đá vào bức tường loang lổ kia một lần nữa.

Trình Thù nói: “Tôi nhận không nổi.”

Ngay từ khi sinh ra, anh đã sống rất có quy tắc, mọi việc anh làm đều có đạo lý, không được phép mắc sai lầm, nhưng tình yêu cuồng nhiệt của Giang Điểm Huỳnh lại quá mãnh liệt, giống như một cô gái nhìn thấy món đồ chơi yêu quý, sẵn sàng làm loạn lên cho đến khi chúng thuộc về mình.

Suy cho cùng thì hôn nhân không phải trò đùa, Trình Thù không muốn trì hoãn tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô.

Nhưng Giang Điểm Huỳnh đối với tình cảm lại không nghĩ như vậy. Cô tiếp tục đá vào tường, như muốn tìm nơi để trút giận, sau đó ngẩng đầu nói: “Trình Thù, nếu anh còn nhớ đến vợ cũ của anh, em không còn gì để nói … Nhưng nếu như anh sợ làm phí thời gian của em, thì thật là buồn cười, chúng ta chưa biết ai làm ai mất thời gian hơn đâu.”

Anh lớn lên đẹp trai lại còn biết săn sóc người khác, quả thực chính là ví dụ điển hình nhất về người bạn trai nhị thập tứ hiếu (1) trong truyền thuyết.

(1)Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếuthảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết nhân vật trong sách đều là những người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. ( Theo wikipedia)

Tính cách của Giang Điểm Huỳnh là đụng vào tường cũng không quay đầu lại, đáy lòng đột nhiên thu hết can đảm, cố chấp hỏi anh “Anh thực sự không thích em sao?”

Dáng người Trình Thù cao ráo, mà người mẫu quốc tế như cô có vóc người cũng không thấp, lại đi giày cao gót, hai người gần như ngang tầm mắt với nhau, trong không gian tối và chật chội, cô tiến lại gần, chiếc váy đỏ quá ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài tuyết trắng, không hiểu sao lại khiến không khí trở nên nóng bỏng hơn.

Trình Thù vẫn duy trì phong thái của một quý ông, yết hầu không cuộn trào, chỉ là đem ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt.

Anh vừa định lùi lại thì nhìn thấy đôi mắt của Giang Điểm Huỳnh cong thành một đường vòng cung quyến rũ, nhẹ giọng nói: “Tối nay đến một miếng bánh sinh nhật anh còn chưa được ăn, không bằng em tặng thêm cho anh một món quà sinh nhật.”

Lời còn chưa dứt, cô không chào hỏi mà chủ động trèo lên người anh, mang theo mùi thơm phụ nữ lại gần, chạm vào đôi môi căng mọng như chuồn chuồn lướt nước trong vài giây.

Thừa dịp Trình Thù không kịp phản ứng lại, Giang Điểm Huỳnh khẽ rời đi một chút, nghiêm túc mà đánh giá cảm xúc trong đôi mắt của anh, trên mặt nở nụ cười, hai cánh môi đỏ lại áp lên lần nữa.

Nụ hôn của cô say đắm cả người, chiếc lưỡi mềm mại của cô thâm nhập vào đôi môi mỏng của anh, ấm áp, phảng phất như thể nó sẽ vỡ tan chỉ bằng một lần cắn.

Trình Thù nhất thời không dám nhúc nhích, muốn đẩy ra, nhưng đầu ngón tay Giang Điểm Huỳnh lại trượt vào lòng bàn tay anh, ngón tay đan vào nhau, nụ hôn dần dần sâu, xung quanh đều là hơi thở dồn dập.

Sau ba phút mới kết thúc.

Giang Điểm Huỳnh ôm chầm lấy cổ anh, nở một nụ cười quyến rũ: “Anh không bài xích việc em động chạm, còn hôn nữa… Trình Thù, đừng nói rằng đối với em anh không có cảm giác, anh thậm chí còn không nhận thấy bản thân mình có phản ứng… Thế nào?”

Cô ở quá gần, có thể cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ của người đàn ông sau nụ hôn vừa nãy. 

Tâm trạng trong mắt Trình Thù thay đổi vài phần, ngay sau đó Giang Điểm Huỳnh lại hôn anh, đưa lưỡi vào trong mà quấn lấy.

So với người đã trải qua một đoạn hôn nhân như anh, Giang Điểm Huỳnh giống như một cao thủ tình trường hơn, khiến anh bức đến mức phải ném giáp bỏ thành đầu hàng.

“Em cực kỳ thích nghe tiếng anh thở dốc, nghe rất hay.”

Hôn xong, cô cố tình áp sát vào tai người đàn ông để nói, tư thế này có vẻ thân mật lạ thường, giống như những người đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Trình Thù nhíu mày, nắm lấy eo cô muốn đẩy ra, muốn làm cho bản thân tách xa khỏi người cô một chút: “Giang Điểm Huỳnh, em là cô gái…”

“Nếu anh không chủ động thì để em chủ động. Dù sao, ngày nào anh còn chưa nối lại tình xưa với vợ cũ, ngày đó em cũng sẽ không từ bỏ”. Giang Điểm Huỳnh quấn lấy anh không buông, thậm chí còn táo bạo hơn, ngón tay cô nhanh chóng cởi bỏ nút áo sơmi của anh, đem bàn tay luồn vào trong.

“Lần sau anh còn dám nói cái gì mà không tốt với em, em sẽ phạt anh mười cái hôn!”

Trình Thù không thể đẩy cô ra, vì vậy anh nắm lấy ngón tay đang sờ loạn của cô, “Giang Điểm Huỳnh.”

“Gọi Điểm Điểm đi.”

“…”

“Có gọi hay không?”

Nếu anh không gọi, Giang Điểm Huỳnh làm bộ định cởi thắt lưng quần âu của anh, giống như một nữ lưu manh, nhưng người đàn ông này có phong độ rất tốt, nếu không thì với hành động này của cô, anh đã đẩy cô xuống cầu thang từ lâu rồi.

Cảm thấy bất lực, Trình Thù chỉ có thể nghe lời cô: “Điểm Điểm.”

Giang Điểm Huỳnh nghe vậy rất cao hứng, sau đó cô vươn tay từ trong áo ra ôm lấy cổ anh: “Trình Thù, em rất thích anh.”

Trình Thù đang định bỏ tay cô ra thì đột nhiên nghe thấy phía dưới cầu thang có tiếng động nhẹ, anh lần theo nơi tiếng động phát ra thì thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng đó, im lặng đứng trong bóng tối với khói thuốc, không biết đứng đây từ khi nào.

Trình Thù với Giang Điểm Huỳnh đều ăn ý tách nhau ra, bầu không khí có hơi khó xử, nhìn vị khách không mời này.

“Tại sao cậu lại ở đây?”

Cuối cùng, vẫn là Trình Thù sửa sang lại áo sơ mi và quần tây rồi mới lên tiếng hỏi, lặng lẽ chặn giấu người phụ nữ đang nấp sau lưng, giữ nguyên vẻ bình tĩnh thường ngày.

Hạ Tuy Trầm dập tàn thuốc, ánh mắt như hiểu rõ hết thảy, bước lên cầu thang, lời nói rõ ràng: “Thang máy trong bệnh viện hỏng nên tớ chỉ có thể lựa chọn đi thang bộ.”

“…”

Giang Điểm Huỳnh núp sau lưng Trình Thù, nhịn không được mà muốn hỏi một chút, hỏi anh đã nghe lén ở góc tường bao lâu rồi?

Hạ Tuy Trầm dường như có khả năng đọc suy nghĩ, lúc đi ngang qua, tầm mắt liếc nhìn khuôn mặt cô: “Cô Giang, nếu cô để ý, tôi có thể quên đi vài thứ.”

“…”

Đệch!

Chắc chắn anh ta đã nghe được toàn bộ, không còn kiên nhẫn tiếp tục xem nên cố ý làm ồn.

Hai tai Giang Điểm Huỳnh đỏ bừng, cô áp trán vào lưng Trình Thù, hối hận nhắm chặt mắt lại.

&&

Phòng y tế bên kia, Đoạn Thần biết được Cố Thanh Sương là hoa đã có chủ, vị kia còn là người đang ở trên đỉnh cao của kim tự tháp, làm người khác phải hao hết tâm tư trèo cao – Hạ Tuy Trầm.

Cho nên khi Hạ Tuy Trầm xuất hiện, không ai trong phòng kịp phản ứng, Đoạn Trần cũng đã lê cái chân thạch cao của mình, kêu thảm bán thảm: “Anh Tuy Trầm, tất cả là lỗi của em, do em không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống, làm chị dâu sợ hãi… Ây da em đáng chết, chị dâu nhỏ là người tốt!”

Lúc trước còn gọi Cố Thanh Sương là mỹ nữ, lúc này đây mở miệng gọi cô một tiếng chị dâu, hai tiếng cũng chị dâu. 

Đối diện với Hạ Tuy Trầm cũng không dám miệng lưỡi trơn tru, sợ anh động tay động chân trước.

Hạ Tuy Trầm thậm chí còn không thèm để ý đến, đi về phía Cố Thanh Sương đang ngồi trên ghế, duỗi tay nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, tầm mắt đánh giá trên dưới qua một lần, môi mỏng trầm giọng hỏi “Em có sao không?”

Cố Thanh Sương lắc đầu, chỉ vào Lâm Viên Đình bị bong gân mắt cá bên cạnh: “Cô ấy bị thương.”

Lâm Viên Đình mỉm cười nhìn Hạ Tuy Trầm: “Anh Tuy Trầm.”

Cô cụp mắt xuống, nhìn thấy người trong lòng quan tâm săn sóc Cố Thanh Sương thì kìm nén cảm giác khó chịu đó lại.

Vẻ mặt Hạ Tuy Trầm không thay đổi, giọng điệu chậm rãi rõ ràng: “Tôi sẽ bảo người đưa cô về nhà họ Lâm.”

Lâm Viên Đình lắc đầu nói không cần, sẽ có tài xế đi cùng cô, ngồi xe lăn một tiếng rưỡi cũng không đi được, nên chỉ có thể xấu hổ ở chỗ này. Cũng may Giang Điểm Huỳnh bước vào, xung phong nhận việc nói: “Tôi sẽ đưa chị Đình về.”

Cô đã cố tình tránh mặt Hạ Tuy Trầm suốt buổi đó.

Trước khi đi ra ngoài, Cố Thanh Sương có hơi nghi ngờ hỏi cô “Ở bên ngoài Hạ Tuy Trầm đã làm gì cậu à?”

Giang Điểm Huỳnh vội vã luống cuống, cao giọng nói: “Anh ta thì có thể làm gì được tớ chứ!”

“Vậy cậu có tật giật mình…”

“Cái gì cũng không có, cậu với người đàn ông của cậu mau mau lăn về giường đi.”

“…”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Thanh Sương bước vào xe, không nhịn được hỏi người đàn ông nửa đêm đến đón cô: “Hình như Giang Điểm Huỳnh có gì muốn tránh né anh đúng không?”

Hạ Tuy Trầm nói chuyện điện thoại với anh trai của Đoạn Thần hai phút, từng lời từng chữ như muốn khiến hắn bị gia đình phạt cấm túc nửa tháng, anh cúp điện thoại, quay khuôn mặt tuấn tú nhìn về phía cô.

Sắc thái đen trắng trong mắt Cố Thanh Sương lộ ra lòng hiếu kì: “Nói cho em biết đi?”

Hạ Tuy Trầm dang tay ôm cô vào lòng, hai ngày rồi anh không ôm cô, nó cứ làm anh cảm thấy lòng ngực trống rỗng không quen. Anh nhẹ nhàng nói, “Anh bắt gặp cô ấy cưỡng hôn Trình Thù ở cầu thang, hôn với một khí thế ngất trời.”

“…”

“Xem ra với vai trò bạn trai của bạn thân, anh vô tình làm cô ấy xấu hổ, nhưng đợi tới mười phút sau… Cô ấy hình như đã hôn Trình Thù tới nghiện.” Hạ Tuy Trầm châm hai điếu thuốc và hút, không có hứng thú tiếp tục, càng không có hứng là khán giả chiêm ngưỡng hai người bọn họ.

Cố Thanh Sương nghe xong thì hiểu, chẳng trách Giang Điểm Huỳnh lại có dáng vẻ chột dạ.

“Bạn thân nhất của em theo đuổi đàn ông.” Hạ Tuy Trầm ủ rũ nói vài câu, ánh mắt ám chỉ mà nhìn cô: “So với em thì chủ động hơn nhiều đấy.”

Cố Thanh Sương buồn cười nhéo nhéo cơ bụng của anh, cách một lớp áo sơ mi nhưng cũng sẽ không dùng quá nhiều sức: “Có anh chủ động như vậy, em còn nhiệt tình đáp lại, không phải là làm củi khô bốc lửa không kiểm soát được sao?”

Hạ Tuy Trầm nắm lấy tay cô đi xuống, giọng nói dần khàn khàn, ghé vào má cô: “Chạm vào nơi này mới thú vị.”

Sống lưng Cố Thanh Sương nháy mắt cứng đờ, lông mi dày của cô run lên, nhìn người lái xe trước mặt, sợ bị phát hiện có điều gì đó bất thường, vì vậy cô kìm nén đỏ mặt, khẽ gọi: “Anh.”

“Sao tim đập nhanh vậy?”

Hạ Tuy Trầm ấn ngón trỏ sắc bén lên xương cổ tay trắng như tuyết của cô, đôi mắt thâm thúy quan sát phản ứng đối phương.

Mỗi lần Cố Thanh Sương thân mật với anh đều rất ngượng ngùng, tựa đầu vào vai anh, nghe phảng phất hơi thở mùi gỗ trầm hương, đắn đo thương lượng nói, “Về biệt thự sẽ cho anh, hai lần?”

Hạ Tuy Trầm nhận được phúc lợi đầy hấp dẫn này mới buông cổ tay cô ra, lại kéo chặt vào lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.

Đầu ngón tay của Cố Thanh Sương xem như được giải phóng, vừa ngồi thẳng hơn một chút thì nghe thấy giọng nói của anh không nhanh không chậm nói: “Khi nào em không quay phim thì chuyển đến biệt thự, anh tìm người thiết kế một phòng để quần áo, em có thể treo bao nhiêu váy cũng được. “

“Nhanh vậy đã ở chung rồi sao?”

Hạ Tuy Trầm quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười dịu dàng: ”Ừm, em có thể hiểu như vậy cũng được.”

Cố Thanh Sương mơ hồ nói: “Để xem tình hình đã, em đang bận lắm.”

Lần này Hạ Tuy Trầm không giảng giải một đống đạo lý với cô nữa, giống như việc sống chung của hai người đã được quyết định. Cánh tay một lần nữa ôm cô vào trong lòng, cố ý đè thấp giọng nói thương thảo đêm nay dùng những tư thế gì.

Cuối cùng, Cố Thanh Sương hơi mím môi, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn anh, gần như thì thào nói: “Ghế sô pha, từ phía sau, sẽ thoải mái hơn so với giường.”

Môi mỏng Hạ Tuy Trầm chậm rãi cười, nhéo nhéo lòng bàn tay của cô: “Quỳ thoải mái hơn à?”

Cố Thanh Sương cũng lười để ý đến anh, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe.

Nửa giờ sau.

Chiếc xe dừng trước biệt thự Quan Sơn Ngự Phủ, người tài xế rất biết ý đã nhanh chóng xuống xe.

Trong không gian kín đáo, Hạ Tuy Trầm không vội vàng đi ra ngoài, anh đặt lòng bàn tay lên tấm lưng mềm mại của người phụ nữ, ép cô về phía mình, đôi môi bắt đầu hôn xuống, cắn mở hai khuy áo, động tác quả thật làm người khác mặt đỏ tim đập.

Cố Thanh Sương cũng đáp lại, đi đến cởi cúc áo của anh, nhưng vẫn duy trì lý trí của mình, không cho phép anh làm điều đó trong xe.

Áo sơ mi chỉnh tề của Hạ Tuy Trầm được mở ra, lộ ra xương quai xanh mảnh mai, hô hấp có chút không ổn định, cúi người ôm người trong lòng đi ra ngoài, đi tới phía sô pha.

Giây tiếp theo.

Hạ Ngữ Liễu mặc một bộ sườn xám xanh đậm xuất hiện ở cửa phòng bếp, trên đầu ngón tay bưng cà phê nóng hổi, ​​vô tình bắt gặp cảnh tượng này, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng:

“Tuy Trầm, cháu đang làm cái gì vậy!”

Bình luận

Truyện đang đọc