*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời gian yêu đương cuồng nhiệt của Cố Thanh Sương chỉ kéo dài nửa tuần, đã bị Lạc Nguyên cưỡng chế ra ngoài làm việc, lý do rất chính đáng: “Em là nữ minh tinh lưu lượng đó! Biến mất nửa tháng là cái khái niệm gì vậy? Điều đó có thể khiến anti fan tung tin đồn em trốn vào bệnh viện tư để phá thai đó! “
Tất nhiên, đây không phải là lý do chính để thuyết phục Cố Thanh Sương ra ngoài làm việc.
Lạc Nguyên ác độc nắm lấy điểm yếu của cô để uy hiếp: “Nếu không kiếm ra tiền, em lấy cái gì để hỗ trợ Hạ tổng?”
Cố Thanh Sương âm thầm mở tài khoản thẻ ngân hàng kiểm tra số dư, lập tức thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, kiếm tiền nuôi gia đình.
Chung cư cô hay ở đã bị giới truyền thông phát hiện rồi, để tránh bị lộ, cô thuê tạm một căn hộ cao cấp khác, quần áo thường mặc đều được đóng gói dọn qua, vừa lúc Hạ Tuy Trầm thất nghiệp ở nhà, có rất nhiều thời gian giúp cô sắp xếp đồ đạc.
Mà Cố Thanh Sương ngày nào cũng đi sớm về muộn, một lần tham dự hoạt động về trang sức đến mười một giờ đêm cô mới về đến nhà.
Trợ lý đưa cô đến dưới lầu thì dừng lại, không đi theo.
Trong chung cư.
Cố Thanh Sương mở cửa đi vào. Đầu tiên, cô nhìn thấy bữa tối đã được chuẩn bị kỹ lưỡng trong phòng khách. Ánh đèn xung quanh mờ mờ, chỉ có ánh sáng trong phòng ngủ là sáng nhất. Cô cởi đôi giày cao gót ra, một tay cầm váy dạ hội. Chậm rãi đi tới.
Rất nhanh, cô nhìn thấy bóng dáng trầm mặc của Hạ Tuy Trầm ở trước tủ kính, anh đang sắp xếp quần áo trong vali của cô, nhìn rất thuần thục, anh cũng phân loại những bộ váy không có dán nhãn rất tốt, hoàn toàn tiếp nhận hoàn cảnh sống mới.
Yêu cầu một ông chủ lớn từng làm chủ giang sơn giờ lại làm bảo mẫu cho cô, trái tim Cố Thanh Sương như thắt lại, cảm thấy có chút chua xót, cố gắng sửa lại một số thói quen tiêu xài phung phí. Đồng thời, cô cố gắng hết sức điều chỉnh tốt biểu cảm của mình, nâng tay lên nhẹ nhàng gõ vào cửa.
Hạ Tuy Trầm móc xong chiếc váy dài màu lam sương mù, quay mặt sang, ánh mắt rơi vào trên bộ lễ phục lộng lẫy đang mặc trên người của cô, dường như xem rất cẩn thận nhưng cũng lại như có phần không để ý lắm: “Anh nấu cho em một bát súp thịt viên, ở trên bàn bên ngoài đó. “
Để giữ dáng, Cố Thanh Sương thường ăn uống rất điều độ, kiêng kỵ nhất là thịt, chỉ có ban đêm thèm không chịu được nữa mới ôm Hạ Tuy Trầm mà đáng thương làm nũng với anh, nhắm mắt lại cũng có thể kể ra hàng loạt các món ăn ngon.
Lúc này, Hạ Tuy Trầm sẽ làm gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của cô, chẳng hạn như đè cô xuống dưới chăn và hôn cô, một bên cởi quần áo, một bên hô hấp bên tai cô, trầm giọng cười xấu xa: “Đến đây, anh sẽ cho em ăn thịt.”
Sau khi lăn lộn hơn nửa giờ, thể lực của Cố Thanh Sương gần như cạn kiệt, có thể yên tâm ăn bữa tối do anh chuẩn bị.
Bây giờ nghĩ lại, Cố Thanh Sương có chút thất thần, cứ như vậy đã chính thức sống chung với Hạ Tuy Trầm rồi, khiến cho người ta trở tay không kịp mà. Hiện tại cô không đói, cô đứng im tại chỗ, đưa tay ra sau lưng cởi bỏ chiếc váy dạ hội phức tạp này để hít thở dễ dàng hơn.
Không quên đáp lại anh, trong đêm khuya tĩnh lặng lại thân mật lạ thường: “Anh Nguyên nói với em rằng trong nửa năm tới anh ấy sẽ không nhận phim cho em nữa. Em có khá nhiều bộ phim lần lượt chuẩn bị được phát sóng … Đến lúc đó chạy show sẽ rất bận rộn.”
Hạ Tuy Trầm cầm chiếc váy trắng để sang bên cạnh, nhìn Cố Thanh Sương cởi dây đai sau thắt lưng: “Đêm nay em có ngủ ở nhà không? “
Một đai dây màu xanh lam cởi ra rơi xuống đất, bị bàn chân trơn bóng của Cố Thanh Sương giẫm lên, lễ phục theo đó tuột xuống, bộ ngực trắng như tuyết đột nhiên hiện ra, cô dùng ngón tay mảnh khảnh chặn lại, đôi lông mi dài khẽ chớp chớp, tự hỏi: “Chà, thỉnh thoảng muốn ở khách sạn … anh, ở nhà một mình có nhàm chán không?
Cô vào khách sạn ở để tránh bị nghi ngờ, tránh camera, không thể quá trắng trợn chung sống với một người đàn ông được.
Sau khi Cố Thanh Sương nói xong, cô đang buồn rầu không biết làm cách nào để đánh lừa được hàng tá phương tiện truyền thông đang muốn chụp trộm cô, hoặc là sắp xếp thân phận hợp lý cho Hạ Tuy Trầm, cô không khỏi thở dài: “Nếu không thì để anh Nguyên xin nghỉ phép, nói anh là quản lý của em … “
Hạ Tuy Trầm mặt không đổi sắc chăm chú nhìn vào cô mãi mà không cởi lễ phục, khóe miệng khẽ cong, giống như đang nói đùa:” Không sao đâu, em bận rộn với sự nghiệp của mình, khi rảnh rỗi chỉ cần nhớ rằng có một người đang ở nhà đợi em là được.”
Có vẻ như anh đang thỏa hiệp, nhưng cố tình làm Cố Thanh Sương thấy rất đồng cảm với anh, cô rất quan tâm đến cảm xúc của anh trong khoảng thời gian thất nghiệp này: “Anh, anh mới là quan trọng nhất.”
Nói đến đây, cô cuối cùng cũng cởi chiếc váy sắp tuột đang treo trên người xuống.
Cả người cảm thấy thoải mái dễ chịu, đầu ngón tay bóp bóp bờ vai mảnh khảnh, thấy vậy Hạ Tuy Trầm thấp giọng nói: “Em muốn anh xoa bóp cho em không?”
Cố Thanh Sương dừng một chút, lông mi đen nhánh nhìn về phía anh sau một lúc, cô lắc đầu: “Không cần đâu, như vậy em sẽ càng mệt hơn.”
Anh xoa bóp đến cuối cùng, sợ rằng anh sẽ dùng một cách xoa bóp khác, khiến cả người cô tan thành từng mảnh.
**
Trước tiên Cố Thanh Sương đi tắm nước nóng, sau khi chạy show cả một ngày, thân thể đau nhức muốn chết, suýt nữa nằm trong bồn tắm ngủ quên mất, cuối cùng cũng lết được ra ngoài, tùy tiện lau khô nước, tìm một cái áo sơ mi của người đàn ông mặc vào.
Cô đi ra phòng khách ăn hết bát súp thịt viên, sau đó mới chậm rãi trả lời vài tin nhắn của Lạc Nguyên.
Khi hoàn toàn rảnh rỗi, lại tìm hình dáng quen thuộc của Hạ Tuy Trầm, căn hộ không lớn, rất nhanh tìm được anh đang trong phòng làm việc. Trong đêm tối, một ngọn đèn sàn được thắp sáng, người đàn ông mặc áo màu trắng và chiếc quần bình thường ở nhà, yên tĩnh ngồi trước bàn làm việc.
Sống lưng của anh rất thẳng, khi nhìn nghiêng, nó giống như một đường nét phác hoạ tuyệt mỹ, càng hiện lên vẻ thâm thúy.
Giống như khi còn ở chùa Nam Minh, cô cũng thường nhìn thấy những hình ảnh như vậy, người thanh niên thường xuyên ngồi trong sân tự mình chép kinh thư, sống lưng rất thẳng. Khi đó, Cố Thanh Sương cảm thấy Hạ Tuy Trầm là một người rất lạnh nhạt đối với tất cả chúng sinh, thậm chí không quan tâm đến việc sống chết.
Một lần, Hạ Tuy Trầm bị cảm, sốt dai dẳng mấy ngày liền, không xuống núi gặp bác sĩ mà sống sót nhờ ý chí.
Anh không nói gì, mỗi ngày vẫn giao tiếp với mọi người như bình thường, cho đến khi giọng anh khàn đến mức không nói được, mọi người mới phát hiện ra anh đã sốt cao đến như vậy rồi, toàn bộ mọi người không ai có thể thuyết phục được. Hạ Tuy Trầm vẫn làm theo ý mình như cũ, dù có bị bệnh cũng phải sao chép một quyển kinh thư cầu phúc.
Sau đó, Hạ Tuy Trầm ngã bệnh ở trước đại sảnh, trước khi hôn mê vẫn cầm chặt cây bút, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Cố Thanh Sương nhìn thấy bộ kinh còn dang dở, lúc đó không hiểu sao bỗng thấy rất đau lòng cho anh nên quỳ xuống trước tượng Phật, từng nét viết, hiếm khi đem chữ viết như giun bò cố gắng viết cho trông đẹp hơn, thay Hạ Tuy Trầm hoàn thành nó.
Đêm đó thật là dài, viết xong rất mệt, cô dụi mắt nhìn tượng phật cao mười mét, viết được một chữ thì trong lòng thầm ước nguyện, cầu xin Phật Tổ nhất định phải đối xử thật tốt với thiếu niên này.
Sau đó Hạ Tuy Trầm khỏi bệnh, chậm rãi lật giở bộ kinh đã được bổ sung, đọc từng trang, một lúc sau, anh mới bình tĩnh nói với cô: “Mỗi buổi chiều cuối tuần anh sẽ dạy em viết thư pháp. Em đồng ý học không? “
Kể từ ngày đó, Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm đã trở nên quen thuộc với nhau hơn, cô vốn dĩ chưa bao giờ có thể bình tĩnh ngồi học, mà giờ lại ngoan ngoãn như một con mèo con trước mặt anh, cuối cùng sau những nỗ lục không ngừng nghỉ cô cũng viết được nét chữ như giun bò kia luyện ra được chữ Khải xinh đẹp như vậy.
*
Khải thư hay chữ khải, còn gọi là chân thư, chính khải, khải thể và chính thư, là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại. Ảnh minh hoạ:Mãi sau này Cố Thanh Sương mới biết rằng Hạ Tuy Trầm mỗi ngày thường chép một cuốn kinh để cầu nguyện cho một người thân trong gia đình. Từ trong ký ức của mình, cô nghĩ rằng người thân đó chắc là Hạ Vân Tiệm, người bị tai nạn xe hơi năm đó.
Người ta đồn rằng sau khi Hạ Vân Tiệm gặp tai nạn, cuối cùng cũng đến lượt cậu con trai thứ hai lạnh lùng Hạ Tuy Trầm thượng vị.
Trong này chắc chắn có ẩn tình gì đó.
Nhưng ai biết được, nội tâm của Hạ Tuy Trầm mềm lòng hơn bất cứ ai khác, anh coi trọng những người xung quanh mình, cũng sẵn sàng làm mọi thứ vì mọi người.
Cố Thanh Sương cảm thấy như mình đã phát hiện được một kho báu, khi không ai phát giác được thì trở thành vật sở hữu của riêng cô. Cô rất phụ thuộc tinh thần vào Hạ Tuy Trầm, từ khoảng thời gian này cô dần nhận ra điều đó, chỉ cần anh ở nhà, cả người cô đều nghĩ tới anh.
Nó thậm chí còn sâu sắc hơn ở chùa Nam Minh năm đó, điều này khiến Cố Thanh Sương ý thức được mình không thể thoát khỏi tình trạng này.
Cô nhẹ nhàng bước đến sau lưng Hạ Tuy Trầm, qua ánh đèn vàng ấm áp, cô nhìn thấy anh đang miệt mài chỉnh sửa bản thảo thiết kế, rất nhanh hình dáng của chiếc váy hiện ra trên trang giấy.
Vẻ mặt Cố Thanh Sương có chút kinh ngạc, đưa tay ra ôm lấy anh: “Ngay cả cái này anh cũng biết làm sao?”
Hạ Tuy Trầm đặt bản nháp sang một bên, cô nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện có một chồng giấy rất dày bên cạnh, tất cả đều là đồ bỏ đi. Thấy cô ghé vào bên tai hỏi, đôi môi mỏng cười như không cười nói: “Học cái này ngược lại cũng không khó.”
Mấy ngày nay lúc rảnh rỗi ở nhà, anh dường như sắp xếp trang phục cho cô, phân loại rồi rút ra kinh nghiệm.
Cố Thanh Sương biết rằng Hạ Tuy Trầm học hỏi mọi thứ rất nhanh, đôi khi một người đàn ông có bộ não tuyệt vời có thể thuyết phục một người phụ nữ bằng sự quyến rũ của mình ngay cả khi anh ta không có gì trong tay. Cô ngọt ngào trong lòng, chủ động ngồi vào trong vòng tay anh: “Vậy về sau những bộ lễ phục em mặc đi thảm đỏ đều giao cho anh, được không?”
Đáy mắt Hạ Tuy Trầm cười cười, giơ ngón tay thon dài miêu tả đôi môi cong lên của cô, trầm giọng nói: “Không sợ anh thiết kế ra… em sẽ không mặc được sao?”
Không phải loại quần áo trong suốt, vậy tại sao cô lại không thể mặc?
Cố Thanh Sương chớp chớp mắt, miệng như rót đầy mật, khích lệ nói: “Chỉ cần là do anh thiết kế thì váy gì em cũng mặc.”
Hạ Tuy Trầm thấy cô nói không như thế này vẫn chưa đủ, cho nên anh lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra bật chế độ ghi âm lên.
“Lấy cái này làm bằng chứng.”
Cố Thanh Sương nhất thời có chút mờ mịt, nhưng rồi cô nghĩ lại nếu giờ từ chối, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông này.
Sau một lúc, cô kéo dài âm và nói: “Được rồi.”
Cô lặp lại tất cả những từ mình vừa nói, còn thêm từ, tự hào khen Hạ Tuy Trầm là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, đem từ mấy chục giây nói đến ba phút mới kết thúc.
Thanh âm của cô nghe rất ngoan, khiến đáy lòng Hạ Tuy Trầm có suy nghĩ muốn làm gì đó, cất điện thoại vào ngăn kéo, bế cô lên, đặt lên bàn cùng chồng bản thảo.
Theo bản năng Cố Thanh Sương dùng đầu ngón tay nắm lấy cổ tay anh, tấm lưng mảnh khảnh dựa vào bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đang êm đẹp…anh muốn làm gì vậy.”
“Ngoan, gọi “anh” cho anh nghe.”
Từ khi sống chung đến giờ, tựa hồ phương diện này anh càng thêm phóng túng hơn, trong chung cư cũng không có người khác, không giống như trước đây ở biệt thự thỉnh thoảng có thư ký và vệ sĩ, chỉ khi cả hai đóng cửa lại mới thân mật.
Cố Thanh Sương nhận thấy nhiều lúc đang trò chuyện bình thường anh lại cười rất vui vẻ.
Cũng không biết chọc đến dây thần kinh nào của người đàn ông, dù là trong phòng ăn, ngoài ban công hay trong bếp, khi có hứng anh sẽ dụ dỗ cô phối hợp, sẽ không dây dưa lâu, có khi chỉ hơi chút đùa giỡn, rồi lại tiếp tục cuộc trò chuyện ban đầu.
Điều này khiến Cố Thanh Sương có một ảo giác rằng việc nam nữ trưởng thành sống chung chỉ là để thuận tiện làm cái này hơn mà thôi.
Hơn phân nửa cô sẽ không từ chối Hạ Tuy Trầm, chỉ khi sắp tắt thở mới nằm mềm oặt ở trước bàn, lông mi mảnh mai cong hình quạt, giọng nói khàn khàn nói với người đàn ông: “Đừng để lại dấu vết ở xương quai xanh, sau cổ với chân của em, sẽ bị anh Nguyên nói đấy.”
Lần gần đây nhất cô suýt chút nữa bị lộ, ở trước mặt công chúng, sau tai của cô có một vết đỏ do dấu răng để lại, may mà không ai chú ý tới.
Cuối cùng, chuyên gia trang điểm do ban tổ chức sắp xếp đã uyển chuyển nhắc nhở cô có muốn bôi kem che khuyết điểm lên và để xõa tóc hay không. Cố Thanh Sương lúc ấy xấu hổ muốn chết đi được, cô còn phải giả vờ như đã gặp qua chuyện lớn rồi.
Kể từ khi suýt chút nữa bị lật xe, Lạc Nguyên ngày nào cũng muốn dặn dò cô trở về nói với Hạ Tuy Trầm đừng ở những chỗ đó lưu lại dấu vết.
Cố Thanh Sương cũng không để Hạ Tuy Trầm cắn vào người cô nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, bị anh dịu dàng hôn lấy, đang muốn cắn nhưng lại bị cô rầm rì nói câu mất đi lý trí, nặng nề, phá tan mọi xiềng xích.
…
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Cố Thanh Sương lại tiếp tục bận rộn, có khi đã ba giờ đêm cô mới hết việc, không thể trở về căn hộ được, chỉ có thể chọn một khách sạn gần đó để vào ở.
Để kiếm tiền nuôi gia đình, cô không thể không để Hạ Tuy Trầm ở nhà với một căn phòng trống rỗng.
Cảm giác tội lỗi hiện rõ, cô chỉ có thể điên cuồng mua quà trên mạng cho Hạ Tuy Trầm, dùng vật chất để bù đắp cho sự thua thiệt của anh, đến nỗi ngay cả chú bảo vệ của khu chung cư cũng biết căn hộ nào đó của vị Cố tiểu thư bao dưỡng một tiểu bạch kiểm không có công việc đàng hoàng.
Hơn nữa, tên tiểu bạch kiểm này tiêu tiền như nước, ngày nào cũng mua sắm trên mạng, chuyển phát nhanh cũng phải mấy chuyến.
Cuộc sống hàng ngày của Hạ Tuy Trầm có thêm một việc đó là đi mở gói hàng chuyển phát nhanh, tất cả đều là đồ dùng của anh, kể cả tất vớ cũng đều có. Lúc Chu Đình Lưu đến, nhìn thấy người đàn ông đang bình tĩnh tháo găng tay ra rửa bát, anh ta kinh ngạc nhướng mày: “Cố Thanh Sương đúng là không biết coi trọng nhân tài rồi, cô ấy thế mà đem cậu sai khiến như một bảo mẫu thế à?”
Hạ Tuy Trầm bóc hàng xong đều sẽ phân loại chúng từng cái một, rõ ràng là rất thích thú.
Chu Đình Lưu nói: “Tại sao mấy lần tụ họp, mọi người gọi cho cậu mà cậu không đi? Thật sự lui về làm nội trợ sao?”
Hạ Tuy Trầm sắc mặt vẫn bình thản như thường, ngữ điệu nhàn nhạt trả lời: “Hiện giờ tôi không thích hợp đi tới nơi đó, tài chính không cho phép.”
Khóe miệng Chu Đình Lưu giật giật: “Cậu còn giả vờ làm sói đuôi nhỏ làm cái gì, Cố Thanh Sương có biết bảo mẫu mà cô ấy thuê mỗi ngày trị giá hàng trăm tỷ đô la không?”
Ai ngờ giây tiếp theo Hạ Tuy Trầm lại nói ra cho anh ta chân tướng: “Tất cả đều được ẩn danh quyên góp cho tổ chức từ thiện.”
Anh là một người đàn ông tâm tư kín đáo đến mức gần như biến thái, nếu muốn giả vờ, thì anh liền nghĩ cách khiến bản thân không còn một xu dính túi, cho dù Cố Thanh Sương có ý muốn kiểm tra tài sản đứng tên anh thì mắt anh cũng không thèm chớp một cái, cho cô tra thoải mái.
Chu Đình Lưu nhất thời không biết phải nói gì, cảm khái nói: “Cậu đúng là vì mục đích mà không từ thủ đoạn mà.”
“Quá khen.”
Hạ Tuy Trầm vào bếp rót một cốc nước cho người bạn lâu năm này, lý do rất đơn giản: “Tôi sẽ không giữ cậu ở lại ăn cơm đâu. Dù gì thì mỗi hạt cơm trong gia đình này đều là do người phụ nữ của tôi đã phải đổ mồ hôi rơi nước mắt chăm chỉ làm việc bên ngoài kiếm được. “
“…”
Đây là lần đầu tiên thấy một người ăn cơm mềm* nói một cách tự tin đúng lý hợp tình như vậy.
Ăn cơm mềm*: Bám váy đàn bàChu Đình Lưu cười cười, không thể uống cạn ly nước: “Vậy tôi đây sẽ mời cậu đi ăn cơm.”
Hạ Tuy Trầm cầm lấy khăn giấy, chậm rãi lau đi giọt nước trên ngón tay thon dài, khẽ liếc anh ta một cái: “Một luật sư như cậu, từng phút từng giây đều đáng giá ngàn vàng … ”
“Hạ Tuy Trầm, gần đây lão tử rất phiền lòng, cậu muốn kích động tôi thành kẻ tâm thần, hãy cẩn thận không tôi tiết lộ chuyện của cậu với Cố Thanh Sương đấy. ”
” … “
Chu Đình Lưu người này, giống như hồ ly đội lốt cừu, chú trọng đến ăn mặc lịch thiệp, đoan trang, hiếm khi tự xưng là lão tử, nếu nói như vậy thì chứng tỏ anh ta đã thực sự gặp phải chuyện đau đầu.
Bầu không khí trầm mặc một lúc.
Hạ Tuy Trầm gấp gọn gàng khăn giấy và ném vào thùng rác. Anh bất đắc dĩ nói: “Một phút mười nghìn tệ.”
“Cậu không ăn cơm mềm của phụ nữ nữa sao?”
Chu Đình Lưu luôn nhận tiền theo từng phút, lần đầu tiên anh ta cũng có ngày bị người khác thu tiền.
Chỉ thấy Hạ Tuy Trầm chọn một chiếc áo khoác bình thường, vắt ở khuỷu tay, quay sang bên nói với anh ta một cách rất nghiêm túc: “Kiếm ít tiền riêng.”
**
Có một nhà hàng gần chung cư, hương vị của nó không tệ. Cố Thanh Sương đã đặt cơm vài lần ở đây. Chu Đình Lưu chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, gọi một chai rượu vang đỏ đắt tiền.
Trong mắt người khác, hai người đẹp trai kia dường như là phong cảnh của nhà hàng, nhìn khí chất thì bọn họ hiển nhiên là người tinh hoa trong một ngành nào đó, nhất định là dang nói đến chuyện kinh doanh.
Ai ngờ, Chu Đình Lưu rót một ly rượu, nói chuyện kết hôn với Hạ Tuy Trầm.
“Cố Thanh Sương có yêu cậu không? Lương Thính và tôi đã hẹn hò bí mật từ hồi cấp 2 … Lên cấp 3, đại học đều học chung một trường. Cô ấy tốt nghiệp xong làm giảng viên cho đại học chính trị pháp luật, còn tôi là luật sư … Trong mắt người ngoài, vợ chồng tôi tình nghĩa sâu nặng nhiều năm, lại có đề tài chung để nói chuyện, bọn tôi là hình mẫu vợ chồng lý tưởng.”
Nhưng Chu Đình Lưu không cảm thấy cô ấy yêu mình, thậm chí còn nghi ngờ hai người đã nói chuyện quá nhiều năm, nếu không kết hôn sẽ rất khó kết thúc, vì vậy Lương Thính mới đồng ý kết hôn.
Không đợi Hạ Tuy Trầm lên tiếng, anh tự mình nói tiếp: “Từ thời trung học đến bây giờ đã bao nhiêu năm rồi? Mỗi ngày tôi đều tặng cho cô ấy một bó hoa, không quản mưa gió tôi đều kiên trì tặng, kết quả Lương Thính lại nói với tôi rằng cô ấy căn bản không thích hoa. “
Như vậy có vẻ như anh ta đã tự mình đa tình.
Hạ Tuy Trầm nghe xong, chỉ bắt được sáu chữ đầu, đôi môi mỏng khẽ nói: “Cố Thanh Sương yêu tôi*.”
*Câu này trong tiếng Trung có 6 tiếng.Ánh mắt Chu Đình Lưu hiện lên một chút châm chọc: “Yêu cậu mà cậu lại phải dùng đến khổ nhục kế?”
Nếu Hạ Tuy Trầm không có nghèo túng, Cố Thanh Sương chưa chắc đã để anh sống với mình, cũng như chưa chắc sẽ thể hiện ra rằng cô yêu anh như vậy. Về điểm này, ai cũng có thể nhìn thấu được, kể cả chính Hạ Tuy Trầm.
Đôi mắt anh lặng đi, nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi mới nói: “Cậu thấy Lương Thính không yêu cậu, không phải khi cô ấy vừa tròn 18 tuổi liền cầm chứng minh thư, chủ động đi thuê phòng với cậu sao.”
Học luật thì biết ăn nói là một trong những kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất.
Chu Đình Lưu là một con cáo xảo quyệt, nhưng bây giờ có vẻ như anh ta đã bị bắt bởi một thợ săn tên Lương Thính.
Hạ Tuy Trầm nói rất đơn giản, không chút để ý nói: “Cô ấy bên cậu nhiều năm như vậy rồi, trong lòng cô ấy có cậu hay không? Một người đàn ông như cậu tại sao phải tính toán chi li với cô ấy?”
Chu Đình Lưu muốn chửi thề, nói thì hay lắm.
Nếu Cố Thanh Sương không yêu cậu ta, không biết cậu ta sẽ phát điên như thế nào đâu.
Hạ Tuy Trầm không đủ tư cách để là một chuyên gia tư vấn tình cảm, anh cũng khuyên anh ta nên tìm Trình Thù, một người nổi tiếng trong giới về vấn đề này, nhất định sẽ có đáp án, còn có thể trò chuyện mấy ngày đêm với anh ta.
Một chai rượu đã được uống cạn, nhưng những món ăn trên bàn vẫn chưa được động đến.
Lúc này, hai người phụ nữ trẻ đẹp trong nhà hàng đến trò chuyện với nhau, người mặc váy đỏ chú ý đến Hạ Tuy Trầm, người mặc váy vàng để ý Chu Đình Lưu, chủ động muốn xin phương thức liên hệ.
Ai ngờ Chu Đình Lưu nói với vẻ mặt tỉnh bơ: “Tôi đã ly hôn tám lần, tôi còn bị kết án vì bạo lực gia đình với vợ cũ. Hôm qua vừa mới được thả ra.
Khuôn mặt người mặc váy vàng bỗng trở nên tồi tệ.
Hạ Tuy Trầm có vẻ lịch sự hơn rất nhiều, ít nhất là khóe miệng nở một nụ cười: “Xin lỗi, tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi là một ngôi sao nữ…”
Người phụ nữ mặc váy đỏ cho rằng anh ta muốn tìm người đẹp, cô ta tự nhận mình có vài phần nhan sắc liền hỏi: “Anh thích phong cách nào?”
Hạ Tuy Trầm chỉ vào màn hình điện thoại di động có bức ảnh của nữ minh tinh nổi tiếng Cố Thanh Sương, ngay lập tức hảo cảm của người phụ nữ mặc váy đỏ đối với anh giảm đi vài phần, hóa ra chỉ là một người đàn ông nông cạn, chỉ biết nhìn vào túi da đẹp bên ngoài.
Vẻ đẹp của Cố Thanh Sương trong giới giải trí không tìm được mấy người, huống chi những người bình thường như họ, nháy mắt bị làm cho xám xịt.
Sau khi từ chối người phụ nữ đến trò chuyện với mình, Hạ Tuy Trầm kiểm tra điện thoại, cũng không trò chuyện với Chu Đình Lưu nữa, cầm áo khoác lên, đi tìm nữ minh tinh trên màn hình của anh.
**
Khi Hạ Tuy Trầm bắt taxi tìm đến thì Cố Thanh Sương đang ghi hình cho chương trình, tại phim trường, người dẫn chương trình nhiệt tình nói đùa: “Người hâm mộ đã bình chọn cho rằng mỹ nhân Cố của chúng ta là nữ thần mà tất cả đàn ông đều muốn …”
Lời còn chưa nói xong, ánh sáng đã chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của Cố Thanh Sương, vẻ mặt cô rất lãnh đạm, như đã quen được thổi phồng, nhưng chỉ là giây tiếp theo, khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông được trợ lý âm thầm đưa vào, khóe môi nở nụ cười.
Người dẫn chương trình ngay lập tức quan sát và hỏi cô một số câu hỏi về chuyện tình cảm.
Câu trả lời của Cố Thanh Sương khá mơ hồ, khi được hỏi liệu cô có kết hôn và sinh con trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp hay không, cô không chớp mắt nói: ” Sẽ không.”
Ở dưới khán đài.
Hạ Tuy Trầm ngồi trong góc tối yên lặng chờ đợi, không ai nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh, ánh mắt nhìn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trên sân khấu, cô có thể trả lời thành thạo bất cứ câu hỏi gì mà người dẫn chương trình đưa ra, đồng thời thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình.
Bên cạnh không biết là người nào của tổ tiết mục nói nhỏ với người khác: “Người đứng sau Cố Thanh Sương hẳn là rất vất vả … Cô ấy đã viết tất cả tham vọng của mình trên khuôn mặt xinh đẹp kia…”
“Còn không phải vậy sao, người hâm mộ của Cố Thanh Sương đều không thể chấp nhận được việc cô ấy có người yêu. “
“Đời này có lẽ cô ấy sẽ không kết hôn rồi.”
“Tôi cá là không, vẫn có một vài sao nữ trong làng giải trí chưa kết hôn, cấp bậc mỹ nhân như Cố Thanh Sương sẽ thật đáng tiếc khi bị một người đàn ông độc chiếm.”
Trên sân khấu, tiết mục dần đi tới kết thúc.
Gần như ngay lúc đạo diễn kêu cắt, Cố Thanh Sương vén váy rời khỏi sân khấu, khi bước xuống bậc thang, cô liếc nhìn về phía Hạ Tuy Trầm đang ngồi, trong vòng một giây, cô liền thu lại ánh mắt để tránh bị nghi ngờ.
Những lúc ở bên ngoài, cô sợ bị lộ nên không dám tiếp xúc bằng mắt với Hạ Tuy Trầm.
Sau khi tẩy trang và thay quần áo, Cố Thanh Sương tránh đám đông, đi thang máy lên tầng hai, khi không ai chú ý chạy đến chỗ cầu thang, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang đợi cô, cô hạnh phúc đưa tay lên ôm anh: “Anh … Có phải anh nhớ em không? Em nhớ anh lắm, đêm qua không có anh ngủ với em.”
Giọng điệu dính người này cùng với sự lạnh lùng trên sân khấu nói bản thân mình sẽ không kết hôn hoàn toàn là khác nhau.
Lời nói của Hạ Tuy Trầm biến đổi rất ít, vòng tay qua ôm vòng eo thon thả của cô, áp vào tường một chút, cúi đầu định hôn, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị đầu ngón tay của Cố Thanh Sương đẩy ra, nhỏ giọng nói: “Sẽ bị bắt gặp, sau khi lên xe em sẽ cho anh. “
Đôi khi nói tới cái gì thì cái đó liền tới, vừa dứt lời, cô đã nghe thấy âm thanh hai phóng viên đang trò chuyện với nhau: “Cố Thanh Sương ghi hình xong rồi à?”
“…Kết thúc rồi. Chà, hôm nay là một ngày nữa mà tôi không chụp được tư liệu gì cả. Mẹ kiếp, ông chủ sắp đuổi tôi đi rồi. “
“Tôi mua được hộp cơm trưa đều là từ lì xì mà Cố Thanh Sương cho. “
“Mỹ nhân Cố này thật là không tốt bụng, thưởng đồ ăn cho chúng ta không bằng tạo ra chút scandal đi!”
[Tạo chút scandal nha]
Nghe những lời này khiến da đầu Cố Thanh Sương tê dại, vô thức muốn kéo cổ tay người đàn ông chạy về phía tầng ba, nhưng lại bị anh âm thầm kéo lại, bước chân cầu thang bên dưới cũng dần dần tới gần…
Cô hướng về phía tầng ba, nhưng anh vẫn im lặng, lùi lại, tiếng bước chân ở cầu thang bên dưới dần dần tiến gần …
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, sắc mặt của Hạ Tuy Trầm vẫn rất bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang hoảng loạn của người phụ nữ.
“Anh… phóng viên đến rồi.”
Từng bước từng bước đạp lên trái tim Cố Thanh Sương, đột nhiên giật nảy mình, cô kéo ngón tay trên cổ tay anh: “Đừng làm thế này, Hạ Tuy Trầm, anh đừng như thế mà.”
Anh muốn hôn cô, với tính chiếm hữu mạnh mẽ của một người đàn ông, anh không thèm để hai phóng viên kia vào mắt.