MÊ ĐẮM

Đến hội sở Mặc Điểm, Trình Thù đem phòng lớn nhất trong hậu viện ra tiếp khách, lối vào cửa chính là những dãy đèn lồng cổ kính, tính bảo mật riêng tư cực mạnh, quản lý tự mình tới tiếp đãi, sẽ không để cho người bên ngoài lỗ mãng xông vào. 

Qua tấm bình phong, Cố Thanh Sương phát hiện ra bên trong đã có mấy người, quen mắt thì có Chu Đình Lưu, mấy người đàn ông ở đây đều ăn ý mà không hút thuốc, chỉ uống trà, bên cạnh còn có hương đàn hương nhàn nhạt, không khí có vẻ rất hòa hợp. 

Có lẽ là cố ý thành toàn cho Trình Thù trong việc theo đuổi người yêu, trong lời nói, đều đặc biệt khen khéo Giang Điểm Huỳnh. 

Cố Thanh Sương thành công lui đi, không có cản trở hai người nói chuyện với nhau, cô đi về phía phòng trà bên cạnh, loáng thoáng nhìn thấy Lương Thính, cùng với Khương Nại đang ôm một đứa nhỏ ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, nhìn thêm hai lần, càng cảm thấy quen thuộc. 

Cố Thanh Sương đang suy nghĩ đã gặp qua ở đâu, thì đứa trẻ vốn đang nằm trong ngực Khương Nại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy cũng nhìn về phía bóng dáng ngoài cửa, còn hơi có chút mờ mịt. 

Cho đến giờ khắc này, Cố Thanh Sương mới phát hiện không phải trùng hợp, là Tiểu Lý Nhi nhà cô. 

Ban đầu không dám nhận, là bởi vì trong phòng không phát hiện ra bóng dáng của Hạ Tuy Trầm, Khương Nại vừa lúc cũng nhận ra cô, cười nhạt quay đầu lại nói: “Con gái nhà cô thật ngoan nha.”

Cố Thanh Sương đi vào chào hỏi, cũng không vội hỏi, mà hơi nghiêng người nhìn Tiểu Lý Nhi. 

Đôi mắt tròn xoe như ngọc nhìn chằm chằm cô cả nửa ngày, chậm rãi, hơi có chút chần chừ, vươn bàn tay nhỏ bé ra.

Cố Thanh Sương cũng phối hợp đưa tay ra, ôm đứa con gái mềm mại của mình vào trong ngực, có lẽ là ngửi thấy hơi thở quen thuộc, nhận ra là mẹ, Tiểu Lý Nhi cả người đều dán trong ngực cô, nóng hổi, còn toả ra mùi sữa.

Khương Nại sẽ nói cô bé rất ngoan, là bởi vì Tiểu Lý Nhi không thích khóc.

Không giống Tiểu Quan Âm nhà cô động chút là rơi nước mắt trân châu, nhất định phải khóc đến tóc mái ướt đầm mới bỏ qua.

Cố Thanh Sương ôm con ngồi xuống, lúc này mới hỏi tại sao không thấy bóng dáng của Hạ Tuy Trầm.

Khương Nại trả lời cô: “Lâm Viên Đình cùng chồng mới cưới lại có mâu thuẫn, suốt đêm gọi điện thoại cho người đi qua hòa giải một chút, ban đầu việc này là Trình Thù đi, nhưng tối nay anh ấy không thoát thân được, để Chu Đình Lưu đi cũng không thích hợp, với chuyên môn của anh ấy sợ là có thể nói ly hôn ngay lập tức.”

Cố Thanh Sương nghe hiểu, mà tâm tư Khương Nại thông suốt, lãnh đạm thêm một câu: “Anh Lan Thâm đi hòa giải, nhất định phải kéo theo Hạ Tuy Trầm cùng đi, tốt nhất đến lúc đó mỗi người khuyên một câu, Hạ Tuy Trầm có thể làm công tác tư tưởng cho chú rể quan.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mọi người trong giới đều biết Lâm Viên Đình si mê Hạ Tuy Trầm nhiều năm, bất luận như thế nào cũng sẽ kiêng dè, để tránh trong lòng Cố Thanh Sương không thoải mái.

Lương Thính cũng ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng rồi… Nhà tôi có một cô em họ đặc biệt thích Thẩm Tinh Độ, Thanh Sương, có thể phiền cô lúc nào rảnh, giúp tôi xin chữ ký được không? ”

“Được, có dịp tôi sẽ nói với Thẩm Tinh Độ.”

……

Mấy người phụ nữ cùng nhau tán gẫu về mấy đề tài rất rộng, cơ hồ trong vòng chuyện bát quái cũng như đề tài hôn nhân đều có thể nói ra được vài câu. Không có so sánh kèn cựa hay bầu không khí ngột ngạt, họ ở cùng một chỗ đặc biệt vui vẻ.

Hơn nửa tiếng sau.

Đều là Lương Thính hỏi chuyện bát quái, mà Cố Thanh Sương cùng Khương Nại ở bên cạnh trả lời.

So với việc nghe ngóng tin tức từ những tài khoản truyền thống trên mạng nói gió thì chính là mưa, hỏi chuyện từ hai nữ minh tinh nổi tiếng này, nói ra càng uy tín và kinh ngạc hơn.

Một lát sau, Cố Thanh Sương thấy con gái trong ngực bắt đầu túm tóc cô muốn gặm, cô liền nhẹ nhàng rút ra, đầu ngón tay lại sờ sờ khuôn mặt kia, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, khiến cho cô ngay cả ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn: “… Bố con có hay cho con ăn no bụng không? ”

Tiểu Lý Nhi nheo cái mắt lại thành hình trăng non, nhoẻn miệng cười, dùng miệng gặm gặm ngón tay cô, để lại trên đó chút nước miếng.

Cố Thanh Sương nghĩ con gái hẳn là đang đói bụng, vì thế cùng Khương Nại thấp giọng nói vài câu, sau đó ôm con ra ngoài tìm bình sữa.

Bên ngoài phòng bao tìm không thấy Trình Thù và Giang Điểm Huỳnh, Cố Thanh Sương ôm con gái đi một vòng, rồi đi qua hành lang tìm hỏi quản lý.

Giờ phút này trên lầu, Giang Điểm Huỳnh bị Trình Thù cố ý tìm cớ dỗ dành, so với việc bị một đám người chứng kiến, anh hiển nhiên càng thích lén lút ở một mình với cô. Đây là một gian phòng sưu tầm đồ  cổ, đóng cửa lại ngăn cách với bên ngoài tràn ngập ánh đèn tường, bóng tối bao trùm xuống chân hai người.

Trình Thù đi thắp một ngọn đèn, anh không bật đèn lớn, ánh sáng màu vàng yếu ớt không chiếu sáng được mọi ngóc ngách, chỉ đủ để hai người sưởi ấm.

Giang Điểm Huỳnh nhận thấy được tâm tư của anh, lại không vạch trần, nửa tựa vào trước giá sách. Nhìn anh đang lấy từ trong két sắt ra một chiếc đồ sứ nạm vàng, đây là hàng thật mà bố cô tháng trước bị người ta tính kế lừa đảo mua hàng giả về nhà, uổng phí biết bao công sức.

“Bác Giang muốn cái này sao?”

Giang Điểm Huỳnh do dự một giây, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Có lẽ là không muốn bị anh đầu cơ trục lợi một cách quá dễ dáng, cô lại nói: “Cũng không phải rất muốn. ”

Ông Giang có sở thích sưu tầm đồ cổ, cứ nhìn trúng liền ngứa ngáy, đã lớn tuổi ăn nhưng cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, nhất định phải có được mới thoải mái. Hết lần này tới lần khác nghiện sưu tầm, bị lừa cũng không rút ra bài học.

Giang Điểm Huỳnh không khỏi vì sự nghiệp kế thừa gia nghiệp của em trai mà đổ mồ hôi, chịu được việc bố cứ luôn giày vò như vậy, về sau phải ra sức kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

Mà Trình Thù, lại luôn nguyện ý chia sẻ áp lực này cho Giang Ký Bạch, anh vừa nghe nói ông Giang mua phải đồ giả về nhà, quay đầu liền mua lại hàng thật với giá cao.

Thấy tầm mắt Giang Điểm Huỳnh từ chiếc khảm vàng lung linh kia dời đi, Trình Thù khẽ cong môi cười: “Là em tự mình đưa cho ông ấy, hay là anh đi? ”

“Tôi đi.” Giang Điểm Huỳnh không thật sự muốn anh đến Giang gia, bị người ta ghét bỏ, vừa lấy điện thoại di động ra thắp sáng, cô chậm rãi nói: “Món hàng thật này, anh đã tiêu tốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ tả lại, không thiếu một phân.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngón tay vừa mới mở phần chuyển khoản, đã bị Trình Thù dịu dàng nắm lấy, nhiệt độ cơ thể đặc biệt rõ ràng truyền tới.

Cô giật mình hai giây, ngẩng đầu nhìn người đàn ông văn nhã ôn nhu gần trong gang tấc, khiến ngọn đèn kia tối đi một chút, khung cảnh bốn phía không hiểu sao yên tĩnh lạ thường.

“Điểm Điểm, em thật sự muốn vạch ranh giới rõ ràng với anh như vậy sao?”

Khi anh hỏi những lời này, cũng tiến tới gần nửa tấc.

Giang Điểm Huỳnh giống như con rối bị giật dây mất đi năng lực hành động, lưng chống lên giá sách, chỉ có thể nhìn anh đang gần như kề sát vào má mình, thấp giọng hỏi: “Anh muốn đối xử tốt với em, nhưng em cái gì cũng không thiếu… Có vẻ như ngay từ đầu, anh đã không thể cho em bất cứ điều gì.”

Lời này có chút ý tự giễu, nghe được làm cho lòng người chua xót.

Giang Điểm Huỳnh vốn nghĩ bản thân mình đã quên hết tình cảm đối với anh, hiện giờ chỉ vì mấy câu nói kia, lại có dấu hiệu tro tàn tái sinh.

Cô kiềm chế cảm xúc bị gợi lên, lông mi rũ xuống, không muốn nhìn ánh mắt Trình Thù, nói: “Việc nào ra việc đó, bố tôi thường xuyên bị lừa mua đồ giả, cũng không thể để cho anh mất tiền oan uổng đúng không?”

Trình Thù là người tâm tư tinh tế và nhạy cảm, trong nháy mắt liền bắt được một tầng ý tứ ẩn chứa trong lời nói của cô.

Không thể để cho anh lại mất tiền oan uổng, chẳng khác nào ngầm đồng ý cho anh đi lấy lòng bố cô.

Bàn tay anh nắm ngón trỏ Giang Điểm Huỳnh không buông, tốc độ nói rất chậm, từng chữ cực kỳ ôn nhu: “Chỉ cần em nguyện ý cho anh một cơ hội, cho dù tiêu hết gia sản của mình, cũng đáng giá.”

Giang Điểm Huỳnh nhịn không được nhìn anh, hô hấp chậm lại, một lúc lâu sau mới nói: “Trước kia anh không giống như thế này.”

“Ừ?”

“ Trước kia đều là tôi chủ động. Trong tình cảm, anh luôn luôn là người lý trí và bình tĩnh, còn có một chút cổ hủ. ”

“Điểm Điểm, anh không muốn mất đi em mãi mãi.” Tâm tình của Trình Thù dao động, giọng nói qua đôi môi mỏng có chút khàn khàn: “Em thích anh thế nào, anh đều nguyện ý trả giá thay đổi.”

Thì ra được người khác thích, là như vậy sao?

Ánh mắt Giang Điểm Huỳnh lộ ra tia mờ mịt, tâm cũng vô cùng loạn.

Mãi đến khi Trình Thù cực kỳ nghiêm túc, cùng cô mở ra nút thắt giữa hai người, ngữ điệu áp chế cực thấp: “Anh đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, quanh co trên con đường tình yêu quá lâu, khi gặp được một cô gái mình đặc biệt thích, giống như là một kẻ liều mạng khát nước đã lâu, muốn nắm chặt, lại sợ đó là một cái bẫy. ”

Ban đầu anh nhận định từ đáy lòng, Giang Điểm Huỳnh xinh đẹp không gì sánh được, không thích hợp với anh. Về sau ở cùng một chỗ, vẫn chủ quan cho rằng tính cách có ba phần nóng bỏng của cô, chờ chơi chán đoạn tình cảm này, sẽ vứt bỏ anh.

Sau đó, lúc Trình Thù ý thức được mình đã yêu Giang Điểm Huỳnh, đã quá muộn.

Nhưng một khi trong lòng anh nhận định chính xác một đoạn tình cảm thì sẽ không dễ dàng buông tay, mà tự biết không xứng với Giang Điểm Huỳnh, cho nên khi cô muốn thử chuyện tình cảm với người mới, anh cũng không đi phá hoại.

Hơn hai năm nay, Trình Thù sắm vai nhân vật một người chồng không hề oán giận chờ cô chơi đủ rồi về nhà.

Giang Điểm Huỳnh lựa chọn ai, là quyền của cô.

Mà anh đã lựa chọn đứng tại chỗ chờ đợi, cũng là sự kiên trì duy nhất của mình.

Trình Thù nói một hồi lâu, giọng điệu thêm cảm xúc tự giễu ở bên trong, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt cũng là vẻ chua xót: “Sau khi chúng ta chia tay, đêm đêm anh đều suy nghĩ, nếu như có thể sớm gặp được em thì tốt rồi… Em muốn một tình yêu nồng nhiệt, ngay cả tất cả mọi thứ trong thế giới này mà anh có đều có thể cho em. Anh sẽ cùng em yêu đương, ở tuổi em muốn sinh con, bước vào một cuộc hôn nhân với em, từ lúc trẻ đến khi về già, đều cùng nhau nắm tay vượt qua từng ngày…”

Giang Điểm Huỳnh cũng nghĩ tới khả năng này, đáng tiếc lúc gặp nhau Trình Thù đã bị hôn nhân dày vò đến mình đầy thương tích, anh quá ỷ lại vào lý trí và suy đoán, đã không còn tin vào cảm giác, càng không tin trên thế giới này còn có một người con gái hoàn toàn phù hợp với anh.

“Điểm Điểm, anh vô cùng tiếc nuối vì đã không thể yêu em trước.” Đáy mắt Trình Thù có triều ý, những lời này, từ hai năm trước đã muốn nói với cô: “Gặp em sớm một chút, anh sẽ không yêu người phụ nữ khác, chỉ có em mà thôi.”

Trái tim Giang Điểm Huỳnh bị dao động, mơ hồ có chút đau nhói, suýt nữa đã rơi lệ, chỉ có thể chật vật cúi đầu.

Trình Thù dịu dàng đưa tay tới, phủ lên trán cô, dọc theo mái đầu đến khóe mắt, lau đi nước mắt nóng bỏng kia. Giang Điểm Huỳnh cả người đều giống như một mặt trời nhỏ, tình yêu của cô oanh oanh liệt liệt, ngay cả nước mắt cũng nóng.

“Đừng khóc… Điểm Điểm.” Cánh tay Trình Thù ôm lấy cô, giọng nói ôn nhu nói ra mấy chữ này, dừng một lúc, cơ hồ là dán lên trán cô, nói: “Thực sự xin lỗi, anh yêu em.”

Giang Điểm Huỳnh mất nửa ngày mới kìm được lại cảm xúc chua xót khó nhịn này, khi ngón tay nắm chặt áo sơ mi của anh, trong lơ đãng kéo xuống, ở phía dưới đường cổ Trình Thù, tấm bùa nhân duyên dán trên xương quai xanh thon dài kia rõ ràng chiếu thẳng vào tầm nhìn mông lung của cô.

Trái tim ở ngực lại bị diết chặt, tấm bùa nhân duyên này là cô năm đó cố ý chạy tới chùa cầu phúc, nghe nói rất linh nghiệm, chỉ cần hai người đặt ở trên người, sẽ vĩnh viễn như keo như sơn cả đời.

Khi đó cô bị tình cảm làm cho mù quáng, bát nháo đòi Trình Thù đeo trên người, còn vì thế mà chiến tranh lạnh với anh nửa tháng.

Tấm bùa nhân duyên kai của Giang Điểm Huỳnh đã không biết bị vứt đi đâu, cô không nghĩ tới quá khứ đã qua lâu như vậy, Trình Thù đem tấm bùa nhân duyên buộc lại qua một sợi chỉ đỏ, đeo ở trước lồng ngực.

“Điểm Điểm?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giang Điểm Huỳnh phải trong vòng vài giây mới phục hồi tinh thần lại, đầu ngón tay dần dần buông áo sơ mi của người đàn ông ra, lại nhìn ánh mắt thâm tình của anh, cuối cùng cẩn thận tiến gần, khẽ hôn lên khóe miệng anh, thanh âm cực nhẹ nói: “Đem tiền đấu giá món đồ nạm vàng ấy nhận lại, em cùng anh về nhà. ”

Đáy mắt Trình Thù mừng như điên, bàn tay nắm lấy cánh tay thon dài của cô, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, môi mỏng khàn khàn thốt ra mấy tiếng: “Điểm Điểm… anh, anh.”

“Lần này anh nhất định phải cùng em nói chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt, nếu hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng tình yêu trong lòng em, sẽ lấy một năm làm kỳ hạn, nếu còn không thành, về sau có chết già cũng không qua lại với nhau, ai cũng đừng nhớ thương ai.

Giang Điểm Huỳnh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Trình Thù, nói thật ra, nhìn đến khiến lòng người mềm nhũn lại chua xót khó chịu, nhưng quá dễ dàng đồng ý thì anh lại không cam lòng, cuối cùng cảm xúc trăm mối đan xen như vậy đều hóa thành một câu: “Thật sự là quá hời cho em.”

Cô dùng ngữ khí hung dữ nhất, nói là lời mềm mại nhất.

Ngực Trình Thù ngay cả trái tim cũng nóng lên, ôm chặt cánh tay cô dần dần dùng sức, cúi đầu, hôn lên trán cô một cái, mang theo xúc cảm nóng bỏng, ấm áp: “Cám ơn em, anh thề, sau này sẽ không bao giờ làm em thất vọng nữa.”

Có cái gì để cảm ơn, Giang Điểm Huỳnh nhịn xuống dục vọng của người đàn ông mà muốn chửi bới, nghĩ thầm người có tính cách cổ hủ này là do mình chọn, chỉ có thể nhận mệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc