MÊ ĐIỆP TÌNH NHÂN CHIẾN

Nhan Tiêu cứ như vậy ôm Lạc Tử Tịch, nhìn Lạc Tử Tịch ngủ say, hồi tưởng lại những chuyện lúc trước giữa hai người. Khi đó nàng không có cảm giác gì với Lăng Dịch Hằng, chỉ là tò mò Lạc Tử Tịch qua miệng Lăng Dịch Hằng. Thời điểm Lăng Dịch Hằng nói tới Lạc Tử Tịch nội tâm nàng nổi lên một cảm giác khó hiểu, loại cảm giác này khiến nàng đáp ứng thỉnh cầu của Lăng Dịch Hằng.
Lúc Lăng Dịch Hằng cho nàng xem ảnh chụp của Lạc Tử Tịch, nàng đã bị Lạc Tử Tịch hấp dẫn. Sau đó, sau đó nàng không chính thức gặp mặt Lạc Tử Tịch, chỉ nấp chỗ tối xem qua Lạc Tử Tịch vài lần. Bây giờ, Lạc Tử Tịch nằm ở trong lòng nàng, mặc dù quan hệ này có chút hoang đường khiến cho người ta khinh thường, nhưng nàng không oán không hối, nàng thích cảm giác ôm Lạc Tử Tịch vào lòng, không biết nàng cùng Lạc Tử Tịch về sau sẽ như thế nào nhưng hiện tại nàng muốn quý trọng từng giây từng phút ở cạnh Lạc Tử Tịch.
Có đôi khi Nhan Tiêu cảm thấy thật buồn cười, đường đường là Nhan gia đại tiểu thư, Nhan thị tổng giám đốc lại hèn mọn theo đuổi một phần cảm tình không thể đem ra, tư vị này chua xót lại ngọt ngào...
Có lẽ, một ngày nào đó Lạc Tử Tịch sẽ đưa ra lựa chọn giữa nàng và Lăng Dịch Hằng, cùng Lăng Dịch Hằng ly hôn, cùng nàng bên nhau. Có lẽ, Lạc Tử Tịch sẽ không chịu nổi trách móc trong lòng mà cắt đứt quan hệ với nàng.
Nhan Tiêu nhìn Lạc Tử Tịch yên lặng ngủ say, trên mặt gượng cười đau khổ.
Tuy rằng hiện tại phương thức các nàng bên nhau rất tốt, nhưng nàng càng bên cạnh Lạc Tử Tịch càng cảm thấy không thể buông Lạc Tử Tịch, mặc dù nàng nói sẽ tôn trọng Lạc Tử Tịch, nhưng nàng biết nàng vẫn có chút ảnh hưởng đến quyết định của Lạc Tử Tịch. Vì nàng không muốn rời xa Lạc Tử Tịch. Bởi vì nàng hy vọng có thể cùng Lạc Tử Tịch quang minh chính đại.
Lạc Tử Tịch luôn luôn không thoải mái trong lòng vì nàng ngoại tình, luôn luôn trách cứ chính mình, tuy Lạc Tử Tịch không nói nhưng nội tâm Nhan Tiêu hiểu được. Nhan Tiêu muốn nghĩ biện pháp có thể khiến Lạc Tử Tịch giảm bớt khó chịu. Kỳ thực có hai cách, một là nàng cùng Lạc Tử Tịch tách ra, các nàng lúc đó sẽ không còn bất cứ vấn đề gì, sự tình trước kia xem như là một giấc mộng, về sau một người có một cuộc sống. Hai là làm cho Lăng Dịch Hằng cũng ngoại tình. Muốn nàng rời bỏ Lạc Tử Tịch, kia là chuyện không có khả năng, vậy còn lại chính là...
Công tác liên tục vài ngày Lạc Tử Tịch sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, ở trong lòng Nhan Tiêu ngủ thật sự thoải mái, cứ ngủ mãi cảm thấy có chút khát nước liền tỉnh. Lúc nàng mở to mắt, dưới ngọn đèn mờ ảo nàng thấy được một đôi mắt sáng ngời đang nhìn nàng, trong phòng không quá tối, ánh đèn lưu giữ nhẹ nhàng. Kia ánh sáng nhu hòa chiếu vào mặt Nhan Tiêu, đem cổ yêu diễm của Nhan Tiêu giấu đi, còn lại chỉ là yên tĩnh nhu mĩ. Lạc Tử Tịch cảm thấy chính mình lại bị Nhan Tiêu mê hoặc. Ngươi nói xem, trên thế giới làm sao sẽ có người tốt như vậy đây?
"Như thế nào thức dậy? Nằm mơ sao?"
Nhan Tiêu thấy Lạc Tử Tịch tỉnh lại, nhẹ giọng hỏi. Nàng thật không ngờ Lạc Tử Tịch tỉnh lại, Lạc Tử Tịch mệt chết đi, nàng còn tưởng rằng Lạc Tử Tịch sẽ ngủ cho tới hừng đông đây.
"Không phải, có chút khát nước nên tỉnh. Ngươi chưa ngủ sao? Hay là bị ta đánh thức?"
Nhìn ánh mắt Nhan Tiêu rất trong sáng, khẳng định vẫn chưa ngủ, Nhan Tiêu vẫn nhìn nàng như vậy sao? Lạc Tử Tịch nương theo ánh đèn nhìn về phía đồng hồ trên tủ đầu giường, kim đồng hồ huỳnh quang chỉ rõ hai giờ, Nhan Tiêu nhìn nàng đã vài tiếng rồi?
Nhan Tiêu không trả lời Lạc Tử Tịch mà là nở một nụ cười, ôn nhu hôn lên trán Lạc Tử Tịch, sau đó đứng dậy lấy nước cho Lạc Tử Tịch. Nàng chưa ngủ, đem ánh đèn trong phòng điều chỉnh một chút liền vẫn ngắm nhìn Lạc Tử Tịch, bất tri bất giác, thời gian cứ như vậy trôi qua.
Lúc Nhan Tiêu đem nước quay lại Lạc Tử Tịch đã ngồi dậy. Trong lòng Lạc Tử Tịch tràn đầy cảm động, vì Nhan Tiêu cẩn thận, Nhan Tiêu chăm sóc, Nhan Tiêu ôn nhu mà cảm động. Nhan Tiêu, quả thật là một hảo tình nhân, chỉ là... Cổ tội ác trong lòng Lạc Tử Tịch lại dâng lên. Nàng có tài đức gì có thể khiến cho Nhan Tiêu như vậy vì nàng?
Lạc Tử Tịch tiếp nhận ly nước Nhan Tiêu đưa, đem nước trong ly đều uống hết sau đó đưa trả lại Nhan Tiêu, nàng hưởng thụ Nhan Tiêu chiếu cố nàng, nếu cùng một chỗ với Nhan Tiêu cũng là một lựa chọn không sai. Dù vậy, nàng có tư cách lựa chọn sao? Lạc Tử Tịch cười khổ trong lòng.
"Còn khát không? Muốn ta rót thêm một ly hay không?"
Nhan Tiêu tiếp nhận ly nước của Lạc Tử Tịch, hỏi.
Lạc Tử Tịch lắc lắc đầu.
Nhan Tiêu vẫn ôn nhu cười, cầm ly đi ra ngoài sau đó trở về thấy Lạc Tử Tịch còn ngồi chờ nàng. Nàng cũng tiến lại giường ngồi vào bên người Lạc Tử Tịch, khoát tay qua bả vai Lạc Tử Tịch để cho Lạc Tử Tịch tựa vào lòng nàng.
"Ngủ đi, sắp hết ngày rồi"
Biết Lạc Tử Tịch mệt mỏi Nhan Tiêu nhẹ giọng hống Lạc Tử Tịch.
"Nhan Tiêu."
Lạc Tử Tịch kêu Nhan Tiêu một tiếng, như có chuyện muốn nói lại không biết phải nói từ đâu, chỉ là kêu một tiếng liền không mở miệng được.
"Ân, làm sao vậy? Muốn nói với ta cái gì sao?"
Theo nàng hiểu biết Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu khẳng định trong lòng Lạc Tử Tịch có chuyện muốn nói, nếu không để Lạc Tử Tịch nói ra khẳng định nàng ngủ không được.
Tuy rằng nàng luôn luôn an ủi Lạc Tử Tịch nhưng Lạc Tử Tịch vẫn không buông ra được chính mình, Lạc Tử Tịch vẫn sẽ tra tấn bản thân. Nhan Tiêu cảm thấy không nên tiếp tục như vậy, nếu không Lạc Tử Tịch sẽ càng ngày càng tiều tụy. Nàng đau lòng Lạc Tử Tịch, cho nên nàng phải nghĩ biện pháp mau chóng giải quyết chướng ngại lớn nhất lúc này của nàng và Lạc Tử Tịch—- Lăng Dịch Hằng.
Có chút tội ác, đeo lên lưng nàng là được rồi, nàng không muốn để cho Lạc Tử Tịch lại bị tra tấn như thế.
"Không có gì, ngủ đi."
Lạc Tử Tịch ngẫm nghĩ vẫn là không biết nên mở miệng như thế nào. Có lẽ, không cần nàng nói ra Nhan Tiêu cũng sẽ hiểu được.
Rối rắm trong lòng nàng, nàng mở miệng không được, muốn nói cùng Nhan Tiêu nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Nhan Tiêu không muốn Lạc Tử Tịch ngủ không được nhưng nàng cũng không ép Lạc Tử Tịch nói ra, chỉ giúp Lạc Tử Tịch nằm xuống, gối lên cánh tay của nàng, đem Lạc Tử Tịch ôm vào ngực, nói:
"Đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại chuyện trọng yếu chính là hảo hảo ngủ một giấc. Chuyện lớn thế nào cũng tạm thời buông ra. Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì. Ta muốn nói cho người biết, chỉ có bốn chữ: Không oán không hối. Ngủ đi. Ngày mai ta còn phải tới nhà người dùng cơm đó, haha..."
"Ta chỉ là cảm thấy, ủy khuất ngươi."
Bằng thân phận Nhan Tiêu, cần gì phải hạ mình? Giải thích duy nhất chính là Nhan Tiêu thật lòng với nàng. Dẫu vậy, Lạc Tử Tịch vẫn cảm thấy chính mình không đáng để Nhan Tiêu đối xử thật tình như thế. Cho dù bây giờ nàng còn muốn bên cạnh Nhan Tiêu, nhưng nàng không tìm được lý do ly hôn, kỳ thật nàng cũng không muốn thương tổn Lăng Dịch Hằng.
"Cho ta một ít thời gian, được không? Cho ta một ít thời gian, ta sẽ đem tất cả mọi chuyện xử lý tốt."
Nghe được bốn chữ kia của Nhan Tiêu, trong lòng Lạc Tử Tịch thầm hạ quyết định.
"Lạc Tử Tịch."
Nhan Tiêu nghe vậy trong lòng không khỏi cả kinh. Lạc Tử Tịch nói cho nàng thời gian, kia nói cách khác chính là Lạc Tử Tịch đã có quyết đinh sáng tỏ trong lòng. Nhưng mà, quyết định này khiến nàng có chút bất an.
Tuy rằng trong lòng Nhan Tiêu ẩn ẩn cảm giác được Lạc Tử Tịch sẽ vì nàng mà làm ra một sự tình, thậm chí là ngả bài cùng Lăng Dịch Hằng. Nhan Tiêu thật không ngờ Lạc Tử Tịch nháy mắt liền dũng cảm như vậy, chỉ là Nhan Tiêu cũng không biết phần dũng cảm này của Lạc Tử Tịch, có thể kiên trì đến cuối cùng hay không...
"Hảo."
Cuối cùng Nhan Tiêu đem tất cả bất an cùng rối rắm ngưng kết thành một cái hảo tự. Nàng không biết quyết định của Lạc Tử Tịch là gì, nhưng việc duy nhất hiện tại nàng có thể hảo hảo quý trọng là thời khắc ở cùng Lạc Tử Tịch, không khiến Lạc Tử Tịch có nhiều gánh nặng, để nàng tự xử lý.
Bất quá, trong lòng Nhan Tiêu cũng đưa ra quyết định của chính mình.
"Ta đáp ứng ngươi, ngươi nói thế nào thì thế đó, nhưng hiện tại tối trọng yếu là phải ngủ."
Nhan Tiêu lại bắt đầu hống Lạc Tử Tịch, nàng phát hiện tiểu nữ nhân trong lòng nàng đây cứ thích miên man suy nghĩ, nhanh khiến cho nàng ngủ nếu không nàng lại rối rắm cả đêm. Nhan Tiêu biết đoạn thời gian lúc trước nàng cùng Lạc Tử Tịch không gặp nhau vì sao Lạc Tử Tịch lại tiều tụy như vậy, đơn giản chỉ vì Lạc Tử Tịch rối rắm với bản thân. Hiện tại nàng bên người Lạc Tử Tịch, dĩ nhiên sẽ không mặc kệ Lạc Tử Tịch lại tra tấn chính mình.
Tuy rằng nội tâm Lạc Tử Tịch còn có chút khó chịu nhưng vẫn thực nghe lời mà nhắm mắt lại, nàng cũng không muốn để cho Nhan Tiêu lo lắng vì nàng. Lạc Tử Tịch bắt đầu suy nghĩ phải thế nào ngả bài cùng Lăng Dịch Hằng, nghĩ tới nghĩ lui ngủ lúc nào không hay, chỉ cảm giác được Nhan Tiêu ôm ấp thực ấm áp.
Buổi sáng thức dậy, Lạc Tử Tịch phát hiện Nhan Tiêu đã không có bên cạnh, nghe được ngoài phòng khách truyền tới một ít thanh âm. Lạc Tử Tịch phủ thêm áo ngủ ra đến phòng khách thì nhìn thấy Nhan Tiêu ở trong phòng bếp bận rộn qua lại. Lạc Tử Tịch biết Nhan Tiêu đang chuẩn bị bữa sáng. Nhìn thân ảnh bạn rộn của Nhan Tiêu, trong lòng Lạc Tử Tịch có cảm giác nói không nên lời. Cho tới bây giờ, buổi sáng mỗi ngày đều là nàng sớm rời giường chuẩn bị cho Lăng Dịch Hằng. Lăng Dịch Hằng tuy đau lòng nàng, nhưng vẫn chưa bao giờ chân chính vì nàng mà chuẩn bị bữa sáng.
Nhan Tiêu cảm nhận được có một đạo ánh mắt dõi theo nàng, nàng quay đầu lại thấy được Lạc Tử Tịch đứng ở cửa phòng nhìn nàng. Nhan Tiêu một bên đảo trứng trong chảo, một bên cười nói:
"Dậy rồi? Nhanh đi rửa mặt chải đầu đi, rất nhanh là có thể ăn."
Lạc Tử Tịch gật gật đầu, nén xuống giọt lệ ướt át trong hốc mắt, xoay người đến phòng tắm rửa mặt chải đầu. Nàng gần như rời giường dựa theo thời gian bình thường vào buổi sáng, không nghĩ tới Nhan Tiêu so với nàng còn sớm hơn, hơn nữa chuẩn bị bữa sáng đã không sai biệt lắm. Nhan Tiêu đối nàng càng tốt nàng lại càng cảm thấy có lỗi với Nhan Tiêu.
Rửa mặt chải đầu đi ra, Lạc Tử Tịch nhìn thấy Nhan Tiêu đã ngồi bên bàn ăn chờ nàng. Nhìn bữa sáng trên bàn, hai cái đều là trứng ốp lết, một ly sữa, bên cạnh còn có một cái hộp nhỏ, Lạc Tử Tịch khẳng định bên trong là đường. Thói quen của nàng Nhan Tiêu vẫn nhớ rõ.
"Nhan Tiêu."
Lạc Tử Tịch nhịn không được kêu Nhan Tiêu một tiếng, vẫn là không biết phải nói cái gì. Trong lòng nàng rất cảm động, chỉ là phân cảm động này nàng không biết phải biểu đạt như thế nào.
"Ngồi xuống ăn đi, ăn xong chúng ta ở trong này nghỉ ngơi, buổi chiều ngươi xuống phi cơ, ân, buổi chiều ta đi "Tiếp cơ". Sau đó chúng ta đi siêu thị, chuẩn bị bữa tối. Bữa sáng là ta làm, bữa tối là ngươi làm, được không?"
Nhan Tiêu cười nói, hôm nay cùng Lạc Tử Tịch về nhà Lăng Dịch Hằng, nàng thật muốn xem xem Lăng Dịch Hằng sẽ tính toán thế nào, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
"Ân."
Lạc Tử Tịch gật đầu, quả thật nàng không thích Nhan Tiêu đi tới nơi của nàng cùng Lăng Dịch Hằng, nàng thích Nhan Tiêu ở nơi này, nơi chỉ có không khí của nàng cùng Nhan Tiêu hai người.
Nhan Tiêu bỗng dưng phát hiện Lạc Tử Tịch nhìn chằm chằm bữa sáng trước mặt, không khỏi có chút ngượng ngùng cười cười, nói:
"Cái kia... Ta dựa theo thói quen của ngươi mà làm, sau đó thì như vậy."
Bữa sáng của nàng chỉ là một ly sữa, nhưng hiện tại nàng cũng gần ăn xong cái trứng ốp lết, chỉ có một cái, Lạc Tử Tịch hai cái.
Lạc Tử Tịch nghe xong cười cười, không nói gì nhưng mà trong lòng đã cảm động nói không nên lời, sau đó dùng thìa lấy hai phần bỏ vào ly sữa, nói:
"Hai cái trứng, đương nhiên mong muốn ứng với cả hai ngọt ngào. Nhan Tiêu, cảm ơn ngươi."
Thói quen ở nhà của nàng mỗi buổi sang đều là sữa thêm đường, có ý nghĩa muốn cho mỗi một ngày, cuộc sống có nhiều hơn chút ngọt ngào. Nay, Nhan Tiêu cấp cho nàng, đâu chỉ là gấp đôi ngọt ngào...

[ Mấy nay bệnh lười lại bộc phát. Thái ý nói bệnh này mãn tính khó chữa dứt nên mọi người thông cảm nga. Tuần sau Jay up liền mấy chương bù lại cho hé.
Umh moah (^ ε ^)
Cám ơn em TTN. Em an tâm, từ đây về sau bệnh mà có tái phát Jay sẽ không ngần ngại mà trông chờ vào sự chiếu cố của em. *tung bông, tung bra, tung sịp*
Có người beta cho rồi. *chấm nước mắt kiểu hoàng cung*.]

Bình luận

Truyện đang đọc