MÊ ĐIỆP TÌNH NHÂN CHIẾN


"Lạc tổng, đây là tư liệu hai công ty Kỳ Đạt cùng Minh Duệ, lúc đó Nhan tổng vẫn còn đàm phán, nhưng bây giờ không có Nhan tổng, Lâm phó tổng cũng không quản lý hai hợp đồng này, ban đầu ta để Nhan quản lý tự mình đi đàm phán, nhưng đối phương bởi vì không phải là Nhan tổng đi cho nên thái độ vẫn không rõ, hiện tại đều là trạng thái giằng co, ngài xem..."
Trương bí thư đem hai phần văn kiện giao đến tay Lạc Tử Tịch.
Lạc Tử Tịch tiếp nhận không khỏi nhíu nhíu mày, bởi vì Nhan Tiêu gặp chuyện không may cho nên tồn đọng lại sao? Như vậy hai hợp đồng này có bao nhiêu phần hợp tác? Lạc Tử Tịch giở từng trang, thật ra nàng đã ký rất nhiều hợp đồng, bây giờ Lâm phó tổng rất muốn thấy nàng xấu mặt, tất nhiên sẽ không ra tay giúp nàng, không ở phía sau bày kế hại nàng đã là cám ơn trời đất. Những người khác nàng cũng không thể trông cậy vào nhiều, xem ra là phải tự mình đi một chuyến. Hai phần tư liệu này trên cơ bản Nhan Tiêu đã đàm phán rất tốt rồi, chỉ là tạm thời gác lại mà thôi.
"Ta đã biết, giao cho ta đi. Ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Lạc Tử Tịch một bên xem văn kiện một bên trả lời.
Hai phần tư liệu này quả thật rất nhiều, nếu có thể lấy về tay địa vị của nàng ở Nhan thị càng thêm củng cố. Lạc Tử Tịch chăm chú phân tích các hạng mục trong tư liệu, trong lòng đã có quyết định. Kỳ thật chỉ còn ký tên mà thôi, chẳng qua vì Nhan Tiêu không có ở đây cho nên đối phương không chịu ký. Nàng đúng thật nên tự mình đi một chuyến.
"Tiểu Trương, giúp ta hẹn Hàn quản lý Kỳ Đạt với Lâm quản lý Minh Duệ, ta muốn nói chuyện cùng bọn họ. Ngươi an bày thời gian một chút."
Lạc Tử Tịch đem tư liệu nhìn qua liền quyết định trong lòng, sau đó để cho Trương bí thư an bài. Bây giờ nàng đã gần hiểu công việc ở Nhan thị, nhiều chuyện đã có thể tự mình xử lý, Nhan Lạc đã xuất ngoại, Nhan Tiêu như trước không tiện ra mặt, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình, ở trong lốc xoáy của Nhan thị thật cẩn thận bước đi.
Gần đây quyền thế của nàng đang chậm rãi mất đi, có nhiều sự vụ đều bị Lâm phó tổng vượt mặt nàng mà chấp hành, Lạc Tử Tịch muốn đánh trả, nhưng Nhan Tiêu bảo nàng trước chịu đựng, cho nên nàng vẫn nhẫn nhịn. Nàng cũng biết việc nhỏ không nhịn sẽ loạn đại mưu, nàng không thể chỉ vì chính mình thiếu kiên nhẫn lại khiến cho cố gắng trước đây của Nhan Tiêu thất bại trong gang tấc.
Trương bí thư đem buổi hẹn cùng Kỳ Đạt an bày vào buổi sáng ngày hôm sau, còn Minh Duệ thì buổi chiều, Lạc Tử Tịch làm tốt công việc, sau đó về nhà nói lại chi tiết cùng Nhan Tiêu, bảo đảm khi đến nơi hẹn đạt được thỏa thuận.
Thế nhưng Lạc Tử Tịch không ngờ, Hàn quản lý Kỳ Đạt cũng là một nữ nhân, tuổi tác không sai biệt với nàng, nhưng nhìn qua lại thành thục lão luyện hơn nàng. Tuy rằng tuổi xấp xỉ nhưng khiến cho Lạc Tử Tịch đột nhiên có cảm giác nhìn thấy tiền bối. Hơn nữa, Hàn quản lý đúng là một vị mỹ nữ, mỹ nữ tao nhã giỏi giang. Lạc Tử Tịch nhịn không được nhìn thêm vài lần, nữ nhân này không thể không nhìn. Vậy tại sao Nhan Tiêu chưa từng nói qua vị Hàn quản lý này với nàng đây?
"Xin chào, ta là Lạc Tử Tịch, tân nhiệm tổng tài Nhan thị."
Lạc Tử Tịch lịch sự chào hỏi sau đó tự giới thiệu.
"Xin chào, Lạc tổng, ta là Hàn Dĩ Nặc. Nhan Tiêu bây giờ thế nào? Khá hơn chút nào không? Ta vẫn chưa thể sắp xếp đi thăm nàng."
Hàn Dĩ Nặc cũng đánh giá Lạc Tử Tịch trước mặt.
Đây là người Nhan Tiêu thích. Nghe nói sau tai nạn xe Nhan Tiêu hôn mê bất tỉnh, mà nội bộ Nhan thị xuất hiện bất thường, kết quả có một nữ nhân tự xưng tức phụ Nhan Tiêu đứng ra, không chỉ long trọng xuất quỹ mà còn lấy ưu thế cổ phần công ty ngồi vào vị trí tổng tài Nhan thị. Nàng vẫn muốn biết nữ nhân trong truyền thuyết kia là người như thế nào, cho nên khi bí thư nói với nàng Lạc tổng Nhan thị muốn cùng nàng đàm phán hợp tác trước kia, nàng không do dự liền sắp xếp thời gian. Hiện tại vừa thấy, mặc kệ cách ứng xử hay là ngoại hình khí chất, quả thật rất mê người.
"Cám ơn đã quan tâm. Không phải rất lạc quan, vẫn còn đang hôn mê."
Nói tới Nhan Tiêu, ánh mắt Lạc Tử Tịch nháy mắt ảm đạm xuống. Cho dù biết đó điều là giả, nhưng trước mặt người ngoài nàng vẫn phải giả trang thực sự để ý thực sự bi thương.
Hành động Lạc Tử Tịch hẳn là tuyệt đối lưu loát, khiến cho người ta nhìn thấy ánh mắt của nàng đều bị ưu thương trong mắt nàng cuốn hút, đều có thể cảm nhận được nàng bởi vì Nhan Tiêu gặp chuyện không may mà lo lắng bất an.
Hàn Dĩ Nặc bị ánh mắt thất thần của Lạc Tử Tịch cuốn hút, nàng cảm nhận được Lạc Tử Tịch thực sự quan tâm Nhan Tiêu, thời điểm nói đến Nhan Tiêu vô tình toát ra nỗi đau xót cùng bất lực làm cho người ta cảm thấy thương tiếc. Giống như ngồi trước mặt nàng không phải là tân nhiệm tổng tài Nhan thị, mà chỉ là một nữ nhân thống khổ vì người yêu chính mình nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
"Lạc tổng cũng đừng quá lo lắng, ta tin tưởng cát nhân đều có thiên tướng, Nhan Tiêu sẽ tốt lên." Hàn Dĩ Nặc an ủi.
"Cám ơn."
Tuy rằng lần đầu gặp mặt, nhưng Lạc Tử Tịch cảm thấy Hàn Dĩ Nặc có chút thân thiết, có lẽ là do từ khi bước chân vào Nhan thị tới nay là người đầu tiên chân chính quan tâm Nhan Tiêu đi. Trong Nhan thị, hiện tại rất nhiều cấp dưới gặp nàng đều giả vờ xu nịnh mà thôi, đối với Nhan Tiêu hỏi han ân cần cũng mang theo cảm xúc làm người ta phản cảm.
"Hàn quản lý cùng Nhan Tiêu rất quen thuộc sao?"
Không biết vì sao Lạc Tử Tịch đột nhiên muốn hỏi vấn đề này.
Bởi vì Hàn Dĩ Nặc nhìn thấy nàng, câu đầu tiên chính là hỏi Nhan Tiêu làm sao. Dường như, nàng chưa từng nghe qua Nhan Tiêu có một bằng hữu tốt nào, nếu không phải Trương bí thư đem tư liệu hợp tác với Kỳ Đạt cho nàng xem, nàng căn bản không biết còn có nhân vật thế này tồn tại. Không biết vì sao, trong lòng Lạc Tử Tịch có chút cảm giác khác thường. Giống như, quan hệ giữa Nhan Tiêu cùng Hàn Dĩ Nặc không đơn giản.
"Không tính thân quen, từng hợp tác vài lần." Hàn Dĩ Nặc tao nhã mỉm cười.
Nàng với Nhan Tiêu chưa thể nói thân quen, nhưng cũng không thể nói không quen. Tóm lại có chút nói không được. Nàng nhớ rõ Nhan Tiêu từng nói qua. "Dĩ Nặc, chúng ta nhiều lắm chỉ có thể trở thành bằng hữu, chúng ta không thích hợp. Không phải bởi vì ngươi là nữ nhân mà ta cự tuyệt ngươi, chính là bởi vì ta không cảm nhận được cảm giác mà ta muốn. Thật có lỗi." Lời nói khi đó của Nhan Tiêu thực kiên quyết, không để cho nàng một tia cơ hội.
Hàn Dĩ Nặc quen biết Nhan Tiêu thật sự qua lần hợp tác đầu tiên giữa hai công ty, khi đó nàng còn không phải người phụ trách trọng yếu, nàng chỉ đi theo lão tổng của nàng cùng đàm phán với Nhan Tiêu mà thôi, nhưng ánh mắt đầu tiên nàng đã bị Nhan Tiêu hấp dẫn, nữ nhân kia rõ ràng rất là xinh đẹp lại mang theo xa cách khiến cho nàng cảm giác được máu trong cơ thể mình sôi trào. Không chỉ nam nhân ở đây bị nàng hấp dẫn, liền ngay cả nàng là nữ nhân cũng đều động tâm với Nhan Tiêu.
Nhìn thấy Nhan Tiêu bộ dáng thong dong tự nhiên chậm rãi nói chuyện cùng lão tổng của mình, nàng càng bị hấp dẫn thêm. Không hề trì hoãn, hợp tác giữa hai công ty chỉ trải qua một lần đàm phán cùng Nhan Tiêu đã đạt thành nhất trí. Nhan Tiêu không chỉ dùng vẻ ngoài chinh phục lão tổng của nàng, càng làm cho hiểu hiện công tác của nàng khiến cho tất cả mọi người đều khủng hoảng. Liền một lần đó, nàng luôn để tâm tới Nhan Tiêu, nhỏ hơn nàng nhưng lại vang dội hàng vạn ngàn lần.
Sau đó công ty liên tiếp cùng Nhan thị hợp tác, nàng đều tranh thủ làm người phụ trách trọng yếu tiếp xúc cùng người Nhan Thị. Có lẽ là vì Nhan Tiêu bài xích nữ nhân không mãnh liệt như nam nhân, cho nên lúc bọn họ tiếp xúc với nhau rất vui vẻ. Mà nàng, lại lần nữ bị Nhan Tiêu hấp dẫn thật sâu. Thời điểm hợp tác lần thứ ba, nàng tìm cơ hội thổ lộ với Nhan Tiêu, nhưng Nhan Tiêu quyết tuyệt từ chối nàng. Điều này khiến cho nàng nói không nên lời khổ sở trong lòng.
Sau lại công ty vẫn còn hợp tác tới lui, nàng như trước là người phụ trách chủ yếu, nhưng mà đem phần tâm tư kia với Nhan Tiêu ẩn dấu đi. Nhan Tiêu thấy nàng không còn có ý đồ, vốn không có bài xích nàng, chỉ là giới hạn trao đổi trên công việc mà thôi. Nhan Tiêu chỉ cần không thích sẽ thực vô tình cự tuyệt, tuy rằng Nhan Tiêu rất vô tình, nhưng quan trọng là không cách nào khiến cho người ta đi oán hận nàng cái gì. Tựa hồ, Nhan Tiêu vô tình là chuyện đương nhiên. Nàng không biết Nhan Tiêu sẽ thích dạng người gì, giống như thật không có người nào xứng đôi với Nhan Tiêu. Chỉ là nàng thật không ngờ sẽ xuất hiện Lạc Tử Tịch.
Lạc Tử Tịch, nữ nhân đã từng kết hôn, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên người Nhan Tiêu, chiếm cứ hết thảy Nhan Tiêu. Liền ngay cả hiện tại, khi Nhan Tiêu nằm trên giường bệnh, sự nghiệp của nàng cũng là Lạc Tử Tịch tiếp nhận. Lúc nàng biết Nhan Tiêu gặp chuyện không may nàng cũng rất lo lắng, nhưng nàng không có dũng khí nhìn theo. Lúc Nhan thị truyền ra tin một đại thiếu nãi nãi xuất hiện tiếp nhận vị trí tổng tài, tâm của nàng nháy mắt bị rối loạn, đau rất đau. Nàng vẫn tìm cơ hội gặp mặt người làm Nhan Tiêu mê muội.
"Hàn quản lý thích Nhan Tiêu?"
Nhìn thấy người đối diện khi nhắc tới Nhan Tiêu trong mắt cũng ảm đạm cùng thất thần, thêm lời vừa rồi Hàn Dĩ Nặc quan tâm Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch khẳng định Hàn Dĩ Nặc thích Nhan Tiêu.
Hàn Dĩ Nặc không ngờ Lạc Tử Tịch đột nhiên hỏi vậy, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng lập tức cười cười, gật gật đầu nói:
"Thích, còn thổ lộ qua cùng nàng, bất quá, bị cự tuyệt."
"Nàng là một người đa tình lại vô tình."
Hàn Dĩ Nặc có thể thản nhiên thừa nhận đã ở trong dự kiến của Lạc Tử Tịch, nàng cảm thấy Hàn Dĩ Nặc không phải một người cố chấp, thích liền cam đảm thừa nhận. Quả nhiên không ngoài Lạc Tử Tịch sở liệu, Hàn Dĩ Nặc thật sự thích Nhan Tiêu, còn từng thổ lộ, bất quá bị Nhan Tiêu cự tuyệt dường như đã hiểu lý do.
Hàn Dĩ Nặc tuy cũng là một nữ nhân rất có mị lực, nhưng không phải loại hình Nhan Tiêu thích, mặc dù Lạc Tử Tịch cũng không biết Nhan Tiêu thích là cái loại hình gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết Nhan Tiêu sẽ không thích Hàn Dĩ Nặc.
"Phải nha, nàng quả thật rất vô tình, cũng rất đa tình."
Hàn Dĩ Nặc cũng cười cười.
Đối với nàng cùng nhiều người vô tình, lại duy độc đa tình với Lạc Tử Tịch. Nàng vẫn không biết tại sao Nhan Tiêu sẽ vì một nữ nhân từng kết hôn mà mê muội đến vậy, ngay cả một nửa cổ phần công ty đều vô thanh vô tức chuyển tới danh nghĩa Lạc Tử Tịch, còn công khai để cho Lạc Tử Tịch ở tại đại trạch Nhan gia. Nay, nàng gặp được Lạc Tử Tịch, rốt cuộc đã hiểu vì sao. Một phần khí chất kia của Lạc Tử Tịch, kia một khắc tinh xảo thấu tâm, khiến cho nàng cùng rất nhiều người đều theo không kịp. Chỉ bằng hai câu nói đã biết được tình cảm nàng đối với Nhan Tiêu, phần quan sát này có bao nhiêu tinh tế.
Vẻ mặt Hàn Dĩ Nặc toàn bộ đều rơi vào đáy mặt Lạc Tử Tịch, bưng lên cà phê trên bàn, uống một ngụm nhỏ. Thật ra chuyện tình cảm đều không nói được chính xác, cho dù ngươi có vĩ đại, chỉ cần không chạm được vào mắt nhau, tình cảm của ngươi có to lớn bao nhiêu đều là uổng phí. Người thích Nhan Tiêu rất nhiều, nhưng có thể đi vào lòng Nhan Tiêu lại chỉ có một mình Lạc Tử Tịch. Nàng cũng không biết Nhan Tiêu vì sao tuyển mỗi mình nàng, nhưng nàng chỉ cần biết Nhan Tiêu đa tình đều vì nàng là tốt rồi.
Bởi vì cảm tình Hàn Dĩ Nặc đối với Nhan Tiêu Lạc Tử Tịch đã biết được, hợp đồng ngày hôm nay là cầm chắc trong tay. Nàng tin tưởng không phải vì người Hàn Dĩ Nặc thích là Nhan Tiêu lại bị Nhan Tiêu cự tuyệt mà không nguyện ý cùng nàng hợp tác. Nàng tin tưởng cách làm người của Hàn Dĩ Nặc.
Suy nghĩ của tác giả: Ân, hôm nay có chút không thoải mái, không biết có phải canh ba hay không, tận lực đi.
Hiện tại phải đi ra ngoài mua đồ nấu cơm, ha ha.

Bình luận

Truyện đang đọc