MÊ ĐIỆP TÌNH NHÂN CHIẾN


Sau khi Lạc Tử Tịch tới đại trạch Nhan gia rốt cuộc cũng kiến thức được cái gì là hào trạch*. Căn phòng lớn nàng cũng không biết phải hình dung như thế nào. Một khi nghĩ đến nàng sắp ở nơi này bỗng dưng cảm thấy không quá chân thật. Cho tới bây giờ nàng nghĩ tiểu nhà trọ của Nhan Tiêu đã là quá tốt rồi, nhưng nhà trọ Nhan Tiêu so sánh với đại trạch Nhan gia đúng là phải gọi bằng sư phụ. Lạc Tử Tịch không khỏi thầm than trong lòng quả nhiên là người có tiền.
*豪宅: ngôi nhà xa hoa, lộng lẫy.
"Cảm thấy thế nào? Thích không?"
Nhan Tiêu nắm tay Lạc Tử Tịch, đại trạch này là gia gia của nàng mua lại, hoa viên theo quy cách nhà cũ đã trải qua vài lần sữa chữa hiện tại càng thêm rộng lớn. Tuy rằng người ở nơi này không nhiều lắm, nhưng dù thế nào cũng được coi như tam đại đồng đường*, lão nhân gia thích yên tĩnh cho nên ngôi nhà này bên trong hay bên ngoài vẫn thực thanh nhã. Nhan Tiêu cảm thấy Lạc Tử Tịch hẳn là sẽ thích.
*三代同堂: một nhà ba thế hệ (ông bà, cha mẹ, con cháu).
"Rất lớn, thực yên tĩnh, rất đẹp, thực... Tốt."
Lạc Tử Tịch tìm không được từ ngữ để hình dung, nơi này hết thảy đều vượt qua sức tưởng tượng của nàng.
Nơi này hoàn cảnh vô cùng thanh u, không khí thoáng đãng, bước đầu tiên bước vào nơi này nàng liền cảm thấy cực kì yêu thích từ trong lòng. Nếu không cần làm việc nàng cảm thấy đây chính là nơi sinh hoạt tốt nhất, nàng từng nghĩ khi mình già đi sẽ tìm một địa phương thanh u mà dưỡng lão. Thật không ngờ còn chưa lão cũng đã có thể đến ở địa phương như vậy rồi.
"Thích là tốt rồi, về sau chúng ta sẽ ngụ ở nơi này, chúng ta vào thôi, gia gia nãi nãi đang chờ chúng ta đây, nãi nãi biết ngươi tới đã muốn đợi thật lâu. Haha..."
Nhan Tiêu cười nói. Lạc Tử Tịch thích là tốt rồi, bởi vì phải làm việc cho nên không phải mỗi ngày nàng đều về nơi này, bất quá một tuần trở về ít nhất một lần, dù sao hai vị lão nhân trong nhà vẫn nhớ thương, cho dù không có việc gì cũng sẽ trở về. Sau này gặp được Lạc Tử Tịch, nàng cảm thấy nơi này thực thích hợp với Lạc Tử Tịch, cho nên sáng sớm liền bàn tính đem Lạc Tử Tịch mang về đây.
"A?"
Lạc Tử Tịch vừa nghe, có chút mơ hồ, cái kia, nãi nãi Nhan Tiêu chờ nàng? Khiến cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh*.
*: được sủng ái mà lo sợ.
"A cái gì mà a, đi thôi, sau khi gặp gia gia nãi nãi ta lại mang ngươi đi nhìn một chút chung quanh."
Nhan Tiêu cười, nắm tay Lạc Tử Tịch đi vào bên trong.
Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch vừa xuất hiện ở phòng khách, Nhan Lạc liền tiến lên nói:
"Tỷ, tẩu tử, các ngươi sau bây giờ mới đến, gia gia nãi nãi đều chờ thật lâu."
Nói xong quay đầu nhìn về phía hai vị lão nhân gia đầu đầy tóc bạc nhưng tinh thần vẫn sáng láng.
Nhan gia gia một tay cầm cái tẩu, một tay chống quải trượng, ngồi rất nghiêm chỉnh. Mà Nhan nãi nãi đeo cái kính lão, trên tay cầm một tờ báo, mở to hai mắt nhìn vào chữ phía trên. Hai vị lão nhân gia nghe được lời Nhan Lạc đều đồng loạt đem ánh mắt hướng về Lạc Tử Tịch.
Lạc Tử Tịch cảm thấy nhất thời thực là khẩn trương, có chút vô thố dùng sức nắm tay Nhan Tiêu. Trước kia nàng cùng Lăng Dịch Hằng đi gặp người trong nhà cũng không có khẩn trương giống như hiện tại nha? Hơn nữa, nàng cũng không phải cô gái ngây ngô gì, ba mươi mấy, như thế nào mà còn khẩn trương đến vậy đây?
Cảm giác được Lạc Tử Tịch khẩn trương, Nhan Tiêu dùng sức nắm lại tay Lạc Tử Tịch, hướng Lạc Tử Tịch nở nụ cười, sau đó dắt Lạc Tử Tịch đi đến trước mặt gia gia nãi nãi nói:
"Gia gia nãi nãi, đây là Lạc Tử Tịch. Tử Tịch đây là gia gia của ta, đây là nãi nãi của ta."
Nhan Tiêu giới thiệu ba người bọn họ với nhau.
Lạc Tử Tịch buông lỏng tay Nhan Tiêu, tuy rằng trong lòng rất khẩn trương đến không thể tưởng được, nhưng mặt ngoài vẫn coi như trấn định. Lạc Tử Tịch mang theo nụ cười nhẹ nhàng, cung kính nói:
"Nhan gia gia, Nhan nãi nãi, hai người hảo. Ta là Lạc Tử Tịch."
Nhan gia gia hít một hơi thuốc, nhìn Lạc Tử Tịch gật gật đầu không nói gì. Nhan nãi nãi buông tờ báo trong tay, đứng lên đi đến bên cạnh Lạc Tử Tịch, đánh giá quanh người Lạc Tử Tịch khiến cho Lạc Tử Tịch nháy mắt cảm thấy khẩn trương vô cùng, hít thở cũng không dám.
"Ngươi chính là tiểu Tịch nhi? Tức phụ* tiểu Tiêu nhi?"
*: vợ
Nhan nãi nãi mang theo kính lão nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Tịch, một bên xem một bên nhịn không được gật đầu, xem như là rất vừa lòng Lạc Tử Tịch.
Tiểu Tịch nhi? Hơ, trời, nàng đã ba mươi mấy, lần đầu tiên có người gọi nàng như vậy. bất quá, Nhan nãi nãi cũng bảy mươi mấy, ở trong mắt Nhan nãi nãi nàng với Nhan Tiêu đều giống nhau, vĩnh viễn là tiểu hài tử, gọi như vậy cũng không có gì. Nhưng mà Nhan nãi nãi hỏi cũng quá trực tiếp đi? Tức phụ tiểu Tiêu nhi? Ơ, bảo nàng phải trả lời như thế nào? Nhất thời Lạc Tử Tịch liên tục đổ mồ lạnh trong lòng. Lạc Tử Tịch lặng lẽ lấy tay kéo kéo áo Nhan Tiêu, ý bảo Nhan Tiêu giải vây cho nàng.
Chính là Nhan Tiêu không có mở miệng, câu tiếp theo của Nhan nãi nãi khiến cho Lạc Tử Tịch rất muốn tìm cái động để trốn vào, nháy mắt mặt đỏ gay. Nhan nãi nãi thấy nàng cầu cứu Nhan Tiêu bỗng dưng nói:
"Tiểu Tiêu nhi ánh mắt rất tốt, khuê nữ này bộ dạng thực tốt, dáng người rất tốt, mông lại to lại tròn, có thể sinh đứa nhỏ, ngươi nói đi lão nhân." [(^o^)]
Nhan nãi nãi quay đầu nhìn Nhan gia gia.
Nhan gia gia bị lời nói đột nhiên của Nhan nãi nãi làm cho bị sặc, không khỏi ho khan, bất quá cũng chỉ khụ vài cái nhưng cũng khiến cho không khí nháy mắt xấu hổ lên.
Khuôn mặt Lạc Tử Tịch gần như biến thành quả táo, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Tiêu. Rõ ràng nàng cùng Nhan Tiêu là hai nữ nhân, Nhan nãi nãi cũng không phải không biết, nếu biết nàng là tức phụ Nhan Tiêu, kia hai nữ nhân làm sao sinh đứa nhỏ? Hiện tại hai nữ nhân cũng không phải không thể sinh đứa nhỏ, bất quá lấy niên kỉ hai vị lão nhân, hẳn là không tin chuyện kia đi? Khẳng định là Nhan Tiêu đã nói gì với hai vị lão nhân, nếu không Nhan nãi nãi sao có thể vừa nhìn đến nàng liền nói ra chuyện sinh đứa nhỏ? Trừng, Lạc Tử Tịch tiếp tục hung hăng trừng mắt Nhan Tiêu.
"Nãi nãi, ngươi sao lại trước mặt tẩu tử nói chuyện đứa nhỏ nha, ngươi xem, mặt tẩu tử đều thành quả táo."
Nhan Lạc hợp thời hợp thế tiến đến bên người Nhan nãi nãi, nắm cánh tay Nhan nãi nãi lắc lắc làm nũng. Nhan nãi nãi nói cũng khiến nàng đổ mồ hôi, bất quá, lời này thật giống như hai lão ngoan đồng nói. Nhìn Lạc Tử Tịch khuôn mặt đỏ rực, còn có ánh mắt ủy khuất của Nhan Tiêu, Nhan Lạc lại có cảm giác sung sướng khi người gặp họa.
"Đi đi, ta nói là sự thật, tiểu Tịch nhi lại đây ngồi, không cần phải thẹn thùng thế. Tuy rằng ta với lão nhân cũng không biết vì sao tiểu Tiêu nhi tìm là tức phụ chứ không phải trượng phu, nhưng tiểu Tiêu nhi nói hiện tại khoa học kỹ thuật tiến bộ, hai nữ oa cũng có thể sinh đứa nhỏ, ta đây với lão nhân cũng không quản nhiều như vậy. Ta xem đứa nhỏ ngươi bộ dạng rất tốt, có khí chất, theo tiểu Tiêu nhi rất xứng. Tiểu Tiêu nhi tìm ngươi làm tức phụ nàng, ngươi cũng cùng nàng kêu lão bà ta một tiếng nãi nãi xem."
Nhan nãi nãi vui tươi hớn hở lôi kéo Lạc Tử Tịch an vị trên sô pha, càng nhìn càng thích.
Lạc Tử Tịch vẫn còn vài phần xấu hổ, phỏng chừng là lão nhân gia đều như vậy, ngóng trông con cháu đầy nhà, cho nên ba câu cũng không rời chuyện đứa nhỏ. Lạc Tử Tịch tuy là bất đắc dĩ nhưng Nhan nãi nãi cùng Nhan gia gia có thể chấp nhận nàng, thừa nhận nàng là tức phụ Nhan Tiêu, điều này làm cho nàng thực cảm động, chuyện đứa nhỏ Nhan Tiêu chưa có thương lượng qua với nàng, nhưng hiện tại Nhan gia gia cùng Nhan nãi nãi đã có thể chấp nhận nàng, nàng có lẽ nên cùng Nhan Tiêu lo chuyện đứa nhỏ.
"Nãi nãi."
Lạc Tử Tịch thực nhu thuận kêu một tiếng. Nãi nãi nàng từ lúc nàng còn rất nhỏ đã qua đời, dung nhan nãi nãi cũng không thể nhớ được nữa, hiện tại Nhan nãi nãi đối xử nàng thân thiết như thế, khiến cho Lạc Tử Tịch đột nhiên cảm thấy quay lại được cảnh tượng lúc nhỏ nàng cùng với nãi nãi. Nhan Tiêu cùng Nhan Lạc thật sự rất hạnh phúc, có thể tam đại đồng đường.
"Ngoan, thực ngoan. Lão nhân, ngươi sao không nói lời nào nha, lúc tiểu Tịch nhi chưa tới ngươi không phải rất vội vã muốn nhìn thấy bộ dáng tức phụ tiểu Tiêu nhi thế nào sao? Như thế nào bây giờ gặp được cũng không nói câu nào? Tiểu Tịch nhi, ngươi đừng để ý há, gia gia ngươi hắn đang thẹn thùng, ta không cần để ý tới hắn há."
Nhan nãi nãi nhẹ nhàng vuốt tay Lạc Tử Tịch, không nghe được Nhan gia gia nói chuyện, liền ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn Nhan gia gia một cái.
Nhan gia gia nghe Nhan nãi nãi nói, không khỏi khụ thêm mấy cái, có chút bất đắc dĩ nói với Nhan nãi nãi.
"Nói đều không phải bị ngươi giành nói sao? Ngươi cứ luôn nói không ngừng còn muốn ta nói cái gì."
"Nói nhiều như vậy, miệng sinh trưởng trên người ngươi, chẳng lẽ ta nói được? Tốt xấu gì tiểu Tịch nhi cũng là tức phụ tiểu Tiêu nhi, lần đầu tiên đến đây ngươi cũng không thèm nói chuyện, ngươi lão nhân này chết đi..."
Nhan nãi nãi thầm oán Nhan gia gia.
"Ngươi cứ nói nói, nói liền không ngừng, ta muốn nói gì cũng không nói được, hừ. Tiểu Tịch nhi lần đầu tiên đến, ngươi lôi kéo người ta nói không ngừng, người đã là lão thái bà bảy mươi lại lôi kéo tiểu cô nương người ta nói chuyện không đâu, ngươi cho là ai cũng giống ngươi da mặt dày như vậy à."
Nhan gia gia không phục oán trách của Nhan nãi nãi, bắt đầu đánh trả.
Nhan nãi nãi vừa nghe Nhan gia gia nói như vậy, bực tức buông ra tay Lạc Tử Tịch, đứng lên đi đến trước mặt Nhan gia gia hỏi:
"Ngươi nói ai da mày dày?"
"Đã nói ngươi đâu, lão thái bà không phân rõ phải trái, rõ ràng chính mình chiếm lấy tiểu Tịch nhi nói không ngừng, lại còn oán trách ta không nói lời nào, ngươi có lúc nào để ý ta."
Nhan gia gia cũng thổi râu trừng mắt. Hai cái lão nhân gia liền như vậy đối địch nhau, ai cũng không nhường ai.
"Ô, lại tới nữa, tẩu tử, về sau ngươi thấy nhưng không thể trách nha."
Nhan Lạc nhìn hai lão nhân lại đang phân cao thấp không khỏi thở dài, cái này gọi là chuyện gì nha?
Lạc Tử Tịch cười nhìn Nhan Tiêu, lại nhìn nhìn Nhan Lạc, lắc lắc đầu, nàng sao có thể để ý đây? Nàng chỉ biết hâm mộ, hâm mộ Nhan gia gia cùng Nhan nãi nãi đều đã tuổi này còn có thể ở chung như vậy, đây là tình cảm sâu đậm cỡ nào, đúng là bạch đầu giai lão. Huống chi, mọi người đều nói, nhà có nhất lão như có nhất bảo, bây giờ còn có hai cái, là hai cái bảo đó.
Nhan Tiêu ngồi vào bên cạnh Lạc Tử Tịch, nàng biết lúc này trong lòng Lạc Tử Tịch nghĩ đến cái gì, nàng thâm tình nắm tay nhìn Lạc Tử Tịch, nàng muốn nói cho Lạc Tử Tịch, hai người cũng có thể giống gia gia nãi nãi vậy, bạch đầu giai lão. Người Nhan gia, cả đời chỉ biết nhìn nhận một người, bất ly bất khí.
Lạc Tử Tịch đáp lại nụ cười của Nhan Tiêu, nàng cũng biết Nhan Tiêu muốn nói cái gì cùng nàng. Lạc Tử Tịch đem ánh mắt hướng về hai lão nhân còn đang tranh chấp, khóe miệng nở ra một nụ cười thật tươi. Nghĩ, có lẽ có một ngày, nàng cùng Nhan Tiêu cũng có thể giống như gia gia nãi nãi, tóc đều muốn bạc phơ còn có thể làm một chút chuyện phân cao thấp với nhau.
Tác giả nói ra suy nghĩ: Trúc tử vẫn là ưa viết thể loại cảm giác ngọt ngào này.
Về sau có lẽ sẽ có một ít phiền toái, nhưng cứ nhìn vào tiêu đề nhỏ, từ tình nhân chiến đến tình nhân loạn, đến hiện tại là tình nhân nở rộ, giờ nói đến quan hệ tình cảm biến hóa của Nhan Lạc.
Chuyện về sau, hẳn là hai người cùng nhau đối mặt. Tình cảm hai người sắp đến lúc nở rộ.
[Ui, mấy cái tiêu đề nho nhỏ Tác giả nói đến cũng giống như tên chương vậy, nhưng mà mấy chục chương cũng có một cái tiêu đề thôi nên Jay ko để vào.]







Bình luận

Truyện đang đọc