"Lâm Khả Nhân. . . . . ." Trình Quân Hạo cố gắng kiềm nén giọng nói của mình ôn hòa lại, "Cô không nên tùy hứng như vậy, Khả Khả không phải rất muốn gặp tôi sao, dẫn nó trở về đi, chuyện cũ đã qua thì sẽ không nhắc lại nữa. . . . . ."
Chuyện cũ sẽ nhắc lại? !
Câu nói nghe thật sự là tràn đầy dụ hoặc a, tuy nhiên Lâm Khả Nhân dù rất đau lòng nhưng lại rất kiên định, "Không trở về được, Quân Hạo, chúng tôi không trở về được nữa rồi, trong lòng của anh đã có cô gái kia, chúng ta còn có thể trở về như những ngày trước nữa sao? ! Ngày trước cho dù anh không hề yêu em, nhưng ít nhất bên cạnh anh chỉ có một người phụ nữ là em, kể từ sau khi cô gái An Tâm Á kia xuất hiện, thì anh đã thay đổi, em là phụ nữ, em có thể nhất cảm nhận được người đàn ông của mình đã thay đổi, anh không hề về nhà, không hề quan tâm Khả Khả nữa, trong lòng anh còn có chỗ nào ẹ chúng tôi nữa chứ? !"
Lời nói của Lâm Khả Nhân nửa đoạn đầu thì còn nói rất thương tâm, rất buồn bã, nhưng sau khi nhắc tới ba chữ An Tâm Á, thì lời nói cả đoạn sau lại rất tàn ác, rất nóng nảy, mùi vị thù hận vô cùng nồng đậm.
Rất bén nhọn, rất chói tai. . . . . .
"Lâm Khả Nhân. . . . . ." Giọng của Trình Quân Hạo mềm lại một chút, "Đừng nói cô muốn để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy chứ. . . . . ."
"Để tâm vào chuyện vụn vặt? !" Lâm Khả Nhân cười lạnh một tiếng, "Tôi thật sự hối hận khi đó không ác độc một chút trực tiếp bóp chết cô ta, hiện tại thả hổ về rừng, tôi thực sự không cam lòng, thật hối hận. . . . . ."
"Lâm Khả Nhân. . . . . ." Trình Quân Hạo nghe giọng nói của cô ta không đúng, vội vàng hỏi, "Cô còn muốn làm gì với cô ấy nữa hả? !"
"Như thế nào? !" Lâm Khả Nhân cười nhẹ một tiếng, "Có tôi thì sẽ không có cô ta. . . . . ."
Trình Quân Hạo cứng lại, trong lòng nhanh chóng trở nên hoang mang rối loạn .
"Mang Khả Khả trở về, xem như tôi cầu xin cô. . . . . ." Trình Quân Hạo bất đắc dĩ nói, "Dẫn nó trở về, tôi muốn gặp nó, chẳng lẽ Khả Khả không muốn gặp tôi sao? !"
Nói đến đây, Lâm Khả Nhân trầm mặc, có chút mềm lòng, nhưng sau đó tâm liền cứng rắn trở lại, "Nó chỉ cần người mẹ này là đủ rồi, Quân Hạo, bây giờ anh đã có cặp song sinh kia rồi, trong lòng còn có Khả Khả ư, thay vì để cho Khả Khả ngày sau cũng rơi vào hoàn cảnh giống tôi, không bằng hiện tại tôi dẫn nó rời xa anh . . . . . ."
"Lâm Khả Nhân, không nên tùy hứng, Khả Khả sẽ hận cô. . . . . ." Trình Quân Hạo khẩn trương gầm nhẹ, quả đấm khẽ nắm chặt.
"Hận tôi cũng được, hận anh cũng được, chẳng sao cả. . . . . ." Lâm Khả Nhân cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại.
Tút tút tút. . . . . .
Đôi mắt Trình Quân Hạo hơi híp lại, nghe âm thanh từ trong điện thoại, trong lòng rối loạn. Lâm Khả Nhân rốt cuộc muốn làm cái gì? ! Cô ta sẽ không đem sự thù hận của mình chuyển dời lên trên người Khả Khả chứ? ! Đứa nhỏ này thực sự quá đáng thương, Trình Quân Hạo vừa nghĩ tới chuyện này, lòng có chút nhói đau.
Từ nhỏ thân thế Trình Khả Khả cũng rất yếu ớt, hiện tại ngộ nhỡ Lâm Khả Nhân phát điên, Trình Quân Hạo càng không dám tưởng tượng, vừa nghĩ tới cuộc sống tuổi thơ của mình, lại liên tưởng tới Khả Khả cũng phải đấu tranh sinh tồn như vậy, anh thấy đau lòng.
"Quân Hạo. . . . . ." Jack thấy anh khẩn trương nắm chặc quả đấm, nắm chặt điện thoại bộ dáng trầm tư thống khổ, liền kêu anh một tiếng, "Đã xảy ra chuyện gì sao? !"
Trình Quân Hạo cười khổ một tiếng, lắc đầu, nói, "Không có việc gì. . . . . ."
Jack nhìn mặt anh tái nhợt, nói: "Người gọi không có việc gì? !"
Anh ta còn muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng Trình Quân Hạo đã giơ lên điện thoại di động liền hướng bên ngoài đi ra, "Tớ có việc đi trước. . . . . ."
". . . . . ." Jack im lặng. Nhìn bóng lưng Trình Quân Hạo, cảm giác gần đây anh tiều tụy không ít, đàn bà a đàn bà, bởi vì đàn bà mà hao tổn tinh thần, thật rất không giống phong cách hành sự của Trình Quân Hạo, hiện tại đau khổ như vậy, làm Jack thật sự không quen lắm, nhưng mà, nghiêm túc mà nói mấy chuyện tình cảm có lực gây thương tích trên thân người đàn ông thật là không nhỏ, đây là chỗ mà Jack bội phục.
Mỹ nam tử cho dù có thương tâm hơn nữa, rốt cuộc vẫn là mỹ nam tử.
Lúc này Trình Quân Hạo đã đổi qua mà đi trên con đường đau khổ đó rồi, trước kia rõ ràng cùng đi một đường với anh. . . . . . Chết tiệt, Jack có chút buồn bực, uống rượu vào lại càng thêm buồn bực.
Phải ngăn cản Lâm Khả Nhân, anh không muốn để cho con của mình cũng có một tuổi thơ bất hạnh giống như anh.
Trình Quân Hạo lái xe trở về biệt thự, vốn cho là ít nhất đèn trong nhà cũng nên sáng, nhưng khi anh ngừng xe, vừa nhìn thì thấy tòa nhà tối om, liền có dự cảm chẳng lành.
Chạy như điên xuống xe, chạy lên lâu, mỡ toan cửa phòng ngủ, bên trong rất yên tĩnh, rất chỉnh tề, bên trong không gian vốn thuộc về ba người lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm anh tan nát cõi lòng.
Anh giống như nổi điên mở cửa tủ quần áo ra, trong trong ngoài ngoài lật một lần, bên trong rỗng tuếch. . . . . .
An Tâm Á đã mang theo hai đứa bé dọn đi rồi, một bộ quần áo cũng không lưu lại, giống như chưa từng tới đây.
Chỉ có những y phục anh với An Tâm Á đi mua cho hai đứa nhỏ, một cái cũng không mang đi, xếp trong tủ quần áo rất chỉnh tề, giống như đang cười nhạo sự cô độc của anh.
"Tâm Á. . . . . ." Trình Quân Hạo ngã nháo trên mặt đất, thất hồn lạc phách.
Thậm chí hiện anh cũng không thể đi yêu cầu bọn họ tha thứ cho anh, tình cảnh hiện tại, đến tột cùng là ai tạo thành, chính anh cũng không rõ ràng. Lâm Khả Nhân mang theo Khả Khả rời đi. An Bình An Tĩnh mang theo An Tâm Á bỏ đi. . . . . .
Trước giờ anh chưa từng phát hiện ra rằng, anh vẫn luôn cô độc như thế.
Bọn họ rời đi thật nhẹ nhàng nhanh chóng, giống như chưa từng xuất hiện. . . . . .
"Trữ Trữ, Lẳng Lặng. . . . . ." Một giọt lệ nhỏ xuống thảm, lại biến mất không thấy.
Một đêm thật dài, gối cao nhưng lại mất ngủ.
*
An Bình An Tĩnh rõ ràng phát hiện An Tâm Á có chút thất hồn lạc phách, cứ ngẫn ngơ ngây ngô nhìn ra ngoài cửa sổ, tám phần tinh thần cơ trí linh lợi bình thường cũng không thấy đâu.
An Bình đẩy đẩy An Tĩnh, nhẹ giọng nói: "Em đi trêu chọc mẹ đi, mẹ thích nhất Lẳng Lặng ngoan ngoãn nghe lời mà. . . . . ."
Hiển nhiên An Tĩnh cũng lo lắng, gật đầu một cái, thận trọng đi qua, an ủi Tâm Á, "Mẹ, mẹ thích căn phòng này không? !"
"Hả? !" An Tâm Á quay đầu lại, miễn cưỡng cười một tiếng, ôm lấy Lẳng Lặng, nhẹ nhàng nói: "Rất thích a. . . . . ."
Thích thật sao? ! Thích mà sao lời nói lại không hề hứng khởi gì cả cũng không buồn nhìn cấu trúc phòng này một chút nào? Từ khi chuyển vào tới giờ cứ ngẩn người ra đó vậy chứ ? !
"A, Lẳng Lặng cũng thích, mẹ, về sau chúng ta lại giống như cuộc sống trước đây có được hay không? !" An Tĩnh khéo léo ở trong lòng cô cọ cọ.
An Tâm Á cả kinh, thì ra là An Tĩnh lo lắng cho cô.
Cô đang làm cái gì vậy chứ, khiến cho các con lo lắng? ! Bây giờ không phải là lúc ngẩn người.
"Trữ Trữ, Lẳng Lặng, đói bụng chưa? !" An Tâm Á nặn ra nụ cười, nói: "Mẹ nấu cơm cho các con. . . . . ."
"Ừ." An Tĩnh gật đầu một cái, nói: "Anh hai đã sai sư phụ đi mua đồ ăn bỏ vào tủ lạnh rồi, toàn bộ dụng cụ trong phòng bếp cũng đã mua đủ rồi, đã phiền sư phụ nghĩ chu đáo rồi, mẹ, mẹ nhất định sẽ thích cái phòng bếp này. . . . . ."
An Tâm Á cười nhạt, lúc này mới phát hiện ra, phòng này thật lớn vô cùng, cấu tạo phức tạp, nhất là phòng bếp, tính tổng diện tích, thì cũng có thể so với cả một phòng khách thật lớn rồi.
Cô cau mày nghi ngờ, "Phòng này là tên Đêm 13 đo mướn ? !"
An Bình An Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, "Đúng vậy a, sư phụ nói rồi, phòng này rất thích hợp cho chúng ta ở. . . . . ."
An Tâm Á liếc mắt nhìn An Bình, cũng biết tên nhóc này nhất định rất có tiền, ai, trước kia ngày ngày giả nghèo, nào biết, con trai của cô lại chính là một tiểu phú hào, trời ạ. Không có thiên lý. . . . . .